Thanh Cung Bí Sử - Quang Nguyên (Hạ Vũ ) - Chương 68: Ưu Sầu
Ánh mắt Lan Nhi mờ ảo tựa sương giăng, lệ nóng đã trực trào bên khoé mi. Nàng trông thấy ánh mắt sắc lạnh của Hoàng đế, nàng không chống cự mà nhắm chặt hai mắt như đang chờ đợi cái chết đến với mình. Hoàng đế có chút bất ngờ, cánh tay như mất hết sức lực mà buông đoản đao xuống. Hắn nghiến chặt răng, căm phẫn: “ Tại sao nàng không phản kháng? “
Lan Nhi từ từ mở mắt nhìn Hoàng đế, cười khổ, bảo: “ Đời này kiếp này của thiếp đã dành cho người. Nếu như vì một chút nghi ngờ mà người muốn tước đi sinh mạng này của thiếp, thiếp không có gì oán trách, kêu ca. Nếu người đã muốn thiếp chết đi, thì thiếp cũng như hoàn thành một tâm nguyện nhỏ nhoi của người”.
Hoàng đế nhìn Lan Nhi hồi lâu, hắn như muốn lại như không muốn, hai tay đưa lên túm chặt lấy cổ nàng. Lan Nhi không kháng cự, im lặng nuốt ngược nỗi đau vào lòng để nước mắt cứ thế tuông ra. Hoàng đế nghiến chặt răng, hai tay càng bóp chặt hơn. Sắc mặt Lan Nhi đỏ ửng dần tím tái đi. Giọt lệ chảy dài trên má lăn xuống mu bàn tay Hoàng đế. Giọt lệ ấm nồng chảy qua, hai tay hắn buông lõng, cuối cùng cũng không làm được. Hoàng đế quay mặt đi, lãng tránh ánh nhìn của Lan Nhi. Nàng được trở về từ cõi tử, nàng cố há miệng như muốn nuốt vào một ngụm khí lớn, sắc mặt nàng dần khá hơn. Lan Nhi vuốt vuốt ngực thở gấp, Hoàng đế quay lưng về phía nàng, lạnh lùng bảo: “ Quý phi, nàng mệt rồi, nàng trở về Trữ Tú cung đi”
Vạt áo mỏng manh thêu chi chít hoa xoã dài xuống thảm nhung. Nàng như thẫn thờ trong giây lát rồi đứng vụt dậy. Lan Nhi loạng choạng đứng dậy, nhanh chóng khoác áo vào rời đi. Nàng như bóng ma phản phất trên trường nhai trùng trùng điệp điệp. Lan Nhi một mình rảo bước trên đường, nền đá lưu ly như dài vô tận. Bầu trời đen kịt, mây mù kéo đến như vũ bão. Cơn mưa kéo đến như thác đổ, cả người Lan Nhi ướt đẫm giữa trời mưa trắng xoá. Cả ông trời cũng đang nuốn trêu đùa nàng. Người mà cả đời nàng yêu thương lại vì một câu nói mà muốn giết chết nàng, giờ đây Lan Nhi như chiếc lá khô đang cố gắng bám chặt vào cành giữa cơn giông bão.
Nước mưa chảy từ trán nàng làm trôi đi lớp phấn trên mặt, Lan Nhi lúc này chỉ biết khóc nức nở. Nàng đẩy hết toàn bộ những giọt lệ đau buồn kia dưới cơn mưa. Để nước mưa có thể mang nỗi buồn ấy dìm vĩnh viễn vào lớp đất sâu. Lan Nhi đờ đẫn bước từng bước nặng nề về Trữ Tú cung. Con đường vẫn không hề đổi thay cớ sao giờ đây lại như dài vô tận. Nàng cứ bước đi mặc cho cơn mưa kia như muốn nhấn chìm bản thân mình.
Khi nàng về đến Trữ Tú cung đã không thể cầm cự mà ngã khuỵ. Lan Nhi ngã nhào xuống thềm Trữ Tú môn. Đức Hải và Cảnh Điềm là những người đầu tiên phát hiện nàng ngất. Họ nhanh nhạy gọi người đến giúp, dìu nàng vào trong.
Không biết đã trôi qua bao lâu, khi những tia sáng đầu tiên len lõi qua hàng mi dày. Nàng giật mình tỉnh giấc, một hơi ấm từ trán, bàn tay trắng nõn mướt như ngọc lướt qua mắt Lan Nhi. Nàng bần thần tỉnh lại, một nụ cười ấm áp, hiền hoà hiện lên cùng chất giọng dịu dàng, thanh thanh như tiếng hát: “ Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi. Tỷ làm muội lo quá”
Nàng mơ màng định hình lại, hơi ấm cùng mùi hương thoang thoảng từ chiếc gối hoa mà Như Uyển may cho nàng. Lan Nhi như thở phào, nàng vẫn chưa chết. Nàng cố gắng gom người ngồi dậy, tựa lưng vào gối, yếu ớt bảo: “ Uyển nhi à, tỷ đã ngất đi bao lâu rồi?”
Như Uyển nhận lấy chén thuốc từ tay thị nữ bên cạnh, dịu dàng thổi nguội, móm từng muỗng cho nàng: “ Canh hai đêm qua, tỷ ngất trước Trữ Tú môn, Đức Hải và Cảnh Điềm phát hiện mới dìu tỷ vào trong. Ngay lúc đó, Liên Anh đã chạy đến Cảnh Nhân cung thông báo cho muội biết. Muội mới đến đây chăm sóc tỷ. Tính ra cũng đã hơn nửa ngày rồi”
Nàng có chút bất ngờ, không thể tin được bản thân ngất đi chỉ như một cái chớp mắt lại lâu đến thế. Lan Nhi uống thuốc đến muỗng thứ tư đã ngán ngẩm đẩy ra, đoạn nói: “ Thuốc này thật đắng quá, tỷ không uống nổi nữa, muội mang xuống đi”
Như Uyển nhẹ nhàng đặt chén thuốc xuống, từ từ mang lại hộ giáp, nói: “ Tỷ tỷ, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nửa đêm tỷ lại trở về Trữ Tú cung”
Lan Nhi lắc đầu không muốn nói, nàng chỉ im lặng nhìn Như Uyển. Nếu nàng nói Hoàng đế muốn giết nàng, thì Như Uyển sẽ sợ hãi đến phát loạn. Lan Nhi chỉ đành bất lực câm nín. Như Uyển nhìn nàng hồi lâu, lại nhìn xuống vạt áo hơi xoã ra bên vai. Bỗng hai mắt nàng ta như dừng lại trên cổ Lan Nhi, khoé mắt lưng tròng, nghẹn ngào bảo: “ Tỷ tỷ, có phải lời đồn khách tinh đó… đã khiến Vạn Tuế gia nghi ngờ tỷ không?”
Lan Nhi bị nói trúng chỉ lặng thinh không đáp. Hai hàng lệ chảy dài bên má, Như Uyển như hiểu ra chuyện gì. Nàng ta ân cần chăm sóc, cho đến khi Lan Nhi ngủ thiếp đi.
Đêm đó, Như Uyển đến tìm Hoàng đế. Đây là lần hiếm hoi nàng chủ động đến tìm hắn. Cũng là lần đầu tiên sau ngần ấy năm nàng ta được hầu hạ Hoàng đế. Cánh cửa sơn màu son của Dưỡng Tâm điện từ từ đẩy ra. Dáng nữ yêu kiều mảnh mai tựa nhành ngọc lan mềm mại. Như Uyển sửa soạn chỉnh chu. Xiêm y màu hồng phấn, hoa văn hải đường đỏ thêu trên thân áo, cổ tay và cổ áo thêu kín hoa. Búi tóc cao hơi lệch một bên, lưu tô thạch lam rũ dài xuống ngang mang tai, điểm thêm đoá hoa ngâu bên thái dương.
Hoàng đế trông thấy nàng cũng bất ngờ mà hốt lên: “ Uyển tần? Là nàng sao? Hôm nay nàng ăn mặc thế này trông đẹp lắm”
Như Uyển cúi đầu như ngượng ngùng, nàng ân cần đến bên cạnh Hoàng đế, dịu dàng đặt tay lên vai nhè nhẹ bóp vai. Hoàng đế hơi ngã người về sau, tận hưởng sự chu đáo này. Như Uyển trông thấy hắn có vẻ thích thú, nhẹ nhàng nói: “ Vạn Tuế gia, từ khi thiếp nhập cung đến nay luôn rất ái mộ người. Dù thiếp không được long ân hầu hạ kề cận nhưng trong lòng luôn hướng về người”.
Hoàng đế nghe vậy chợt mỉm cười, bảo: “ Trẫm lâu nay vẫn luôn lạnh nhạt với nàng, trẫm thật sự không biết nàng lại ái mộ trẫm vậy. Nàng nói thử xem, nàng ái mộ trẫm vì cái gì”
Khoé môi Như Uyển nhoẻn lên, nàng vẫn ân cần bóp vai cho hắn, nhẹ thưa: “ Từ khi thiếp nhập cung, luôn nghe nói Vạn Tuế gia là người thấu tình đạt lý. Mọi chuyện đều xử trí rất công minh, không vì một bên phiến diện nào mà vội vã kết luận”
Nụ cười trên môi Hoàng đế chợt vụt tắt. Hắn biết Như Uyển đang ám chỉ điều gì. Hoàng đế đẩy tay nàng ra, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Như Uyển thấy lời nói của bản thân đã kích động đến Hoàng đế liền thuận miệng nói tiếp: “ Vạn Tuế gia, thiếp gần đây quả thực có nghe đến lời đồn khách tinh. Nhưng chuyện khách tinh đó tại sao lại ở ngay Trữ Tú cung, tại sao mọi mũi giáo đều hướng vào tỷ tỷ”.
Nàng im lặng một lúc, nhìn sắc mặt của Hoàng đế. Hắn vẫn không chút động tĩnh gì, mặt tựa hồ, Như Uyển đi vòng qua bên khay mài mực, nói:“ Năm đó, khi thiếp nhập cung. Thân phận thấp hèn, chính tỷ tỷ đã nâng đỡ thần thiếp. Nhờ vậy thiếp mới có được những tháng ngày yên bình như hôm nay. Người có nhớ hay không, tỷ tỷ đã từng kể lại với thiếp. Lần đầu tiên tỷ tỷ và Vạn Tuế gia gặp nhau là lúc cả hai đang ở Từ Ninh viên. Tỷ ấy đã vô tình làm rơi mất hoa tai, chính Vạn Tuế gia là người đã tìm ra nó. Tỷ ấy vẫn luôn rất trân trọng đôi hoa tai ấy. Tỷ tỷ nói từ lần gặp định mệnh ấy, tỷ đã quyết định trao cả cuộc đời này cho người rồi”
Lời nói của Như Uyển như đã chạm vào mảnh kí ức dần đã phai mờ trong tâm trí của Hoàng đế. Hắn nhớ đến hôm ấy, cái hôm ở Từ Ninh viên, hàng loạt những hoài niệm bên Lan Nhi. Hoàng đế lại nhớ đến cảnh bản thân kề dao vào cổ nàng, muốn đoạt đi sinh mạng của nàng. Thế nhưng Lan Nhi không một chút phản kháng, chỉ im lặng chờ đợi cái chết. Như Uyển đặt vào tay Hoàng đế một vật gì, nói: “ Thiếp tin là người sẽ có quyết định đúng đắn”
Hoàng đế mở tay ra, là đôi hoa tai năm đó Lan Nhi đã làm rơi.
…•…