Thanh Bình Nhạc - Bạch Sắc Liên Y - Chương 88: Giả dạng
Sau khi nhìn theo bóng Tri Tân vào cung, Lý Ý Lan liền đến thẳng Đại Lý tự.
Tiền Lý và Hứa Chi Nguyên lại không ở đó, Lý Ý Lan hỏi ra mới biết được hai người đã mang theo tuần bổ đến hẻm Tư Nam – nơi xuất hiện tung tích của nghi phạm. Hắn không ngờ sẽ có tin tức nhanh như vậy, bèn vội vã bảo nha dịch dẫn đường đuổi theo tới nơi.
Một vòng bách tính một vòng quan binh đã bao vây bên ngoài ngõ Tư Nam, tòa bộ con hẻm bị chặn kín đến mức nước chảy không lọt. Thấy bọn họ bàn tán xôn xao gì đó, Lý Ý Lan bèn dỏng tai nghe nghóng, thu hoạch được những tiếng xì xầm mồm năm miệng mười, không biết có mấy phần thật giả.
“Công tử, ngài không nghe thấy sao, hai khắc trước có một tiếng nổ to như này này!”
“Không phải chứ, mặt đất còn rung chuyển nữa cơ, suýt nữa không đứng dậy nổi, sợ chết đi được.”
“Đúng đúng đúng, lúc đó ta đang vo gạo, chấn động làm gạo đổ hết ra ngoài, ta sợ quá phải ném rá chạy trốn.”
……
“Chậc, ta cũng sống ở đường này, có nghe thấy động tĩnh lớn mà mấy người nói đâu? Công tử, ngài chớ nghe bọn họ bốc phét, đúng là có vài âm thanh như tiếng pháo nổ, nhưng không kinh khủng đến mức ấy.”
“Nghiêm huynh nói đúng lắm, so với âm thanh kỳ lạ kia, tại hạ cảm thấy khí thế của mấy vị quan gia này còn đáng sợ hơn nhiều, đang yên đang lành sao lại làm thế nhỉ?”
……
Lý Ý Lan vất vả lọc ra các từ mấu chốt từ trong lời tường thuật nhiệt tình trên phố, nổ vang, rung chuyển,…… Hắn suy đoán tình trạng này có thể là do thuốc nổ gây ra.
Vì người vây xem đông nghịt, nha dịch dẫn đường gắng mãi vẫn không thể mở ra một con đường cho Lý Ý Lan được, thậm chí còn bị dòng người chen lấn đạp cho mấy phát vào chân.
Lý Ý Lan thấy khó chen vào quá, bèn bảo nha dịch lui ra khỏi đám đông, đứng đợi ở ven đường, còn mình thì đề khí đạp lên tường, băng qua nóc nhà trùng điệp, tìm mái hiên của một tửu lâu ba tầng cao nhất quanh đây rồi đứng trên nóc quan sát bên dưới.
Mọi người đang tập trung quan sát trong vòng vây, do đó không nhiều người trông thấy hắn thi triển khinh công, chỉ có nha dịch kia bị sợ hết hồn, không ngờ vị lão gia ốm yếu vừa mới tới kinh thành lại là một cao thủ võ lâm.
Cao thủ nhìn xuống từ trên cao, chỉ sau vài lượt quan sát đã thu được phạm vi thế cục vào tầm mắt.
Ở trước và sau căn nhà nhỏ cách tửu lâu hắn đang đứng khoảng nửa dặm về phía Đông Nam, cấm vệ quân giương cung tên đang bao vây mấy vòng dày đặc, ngay cả nhà hàng xóm và bức tường cách hai con đường cũng có người theo dõi, chứng tỏ đây chính là chỗ nghi phạm ẩn thân. Tiền Lý và sư gia Hứa Chi Nguyên mặc quan phục đỏ thẫm cũng đang ở đó.
Nắm được vị trí rồi, Lý Ý Lan liền trực tiếp dùng nóc nhà làm đường, nhanh chóng lao đến tiếp cận căn nhà nhỏ kia.
Lý Ý Lan xuất hiện trong tầm mắt xạ thủ làm cả đội hình đề cao cảnh giác, cũng may trước khi đến hắn đã đánh tiếng với Tiền Lý rồi. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống ngay bên cạnh Tiền Lý, lập tức ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng trong không khí, bèn quan sát xung quanh, quả nhiên trông thấy vũng máu trên nền gạch gần tường nhà.
Không thấy bóng dáng người bị thương đâu, chắc đã được khiêng đi chữa thương rồi, Lý Ý Lan liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi Tiền Lý rằng: “Tiền lão, tình hình hiện tại thế nào? Ta thấy bốn phía đã quây vách sắt rồi, sao vẫn chưa bắt giữ phạm nhân?”
Tiền Lý chĩa cằm về phía hạ viện, vẻ mặt nghiêm trọng: “Không vào được căn nhà này.”
“Bọn chúng rải đầy chông sắt và thuốc nổ trên đầu tường và trong sân, hai khắc trước năm cấm vệ quân cố leo tường vào phá cửa nhưng mãi không thấy trở ra.”
“Phá cửa cũng thất bại, cửa không chỉ bố trí cơ quan hại người mà trong tay nghi phạm còn có cung thần, mũi tên chúng bắn ra có thể xuyên thủng khiên chắn và cả vệ binh nấp sau khiên.”
“Dù sao bọn chúng cũng có chạy đằng trời, ta không muốn tăng thêm thương vong vô ích nên đã phái người vào cung mời Kim Ngô vệ rồi, chờ một lát đi vậy.”
Lý Ý Lan cảm động trước tấm lòng nhân từ của ông, hắn khiêm tốn gật đầu, cùng đứng bên cạnh chờ đợi.
Trong lúc ấy, Hứa Chi Nguyên vẫn đang cố gắng giải quyết việc này theo cách không đánh mà thắng, hắn đứng ngoài tường nhà vừa hô hào vừa khuyên can rằng nếu Chương Trọng Lễ và Lâm Khánh kháng cự thì sẽ bị nghiêm trị, nhưng trong nhà vẫn lặng ngắt như tờ, trước sau không ai trả lời.
Không lâu sau, Hồng Chấn mặc áo giáo tức tốc chạy tới, theo sau là một dàn cao thủ đại nội. Nghe nói tường cửa chỗ này khó vượt qua, bọn họ nhanh chóng phá hết lớp chắn, ngay cả mảnh ngói cũng không để lại. Bọn họ kiên quyết như vậy làm Tiền Lý lo sẽ tử thương quá nhiều, song Hồng Chấn không hề nao núng, còn đích thân đứng vào vị trí tiến công đầu tiên.
Lý Ý Lan cảm nhận được rằng, có vị đầu lĩnh khí thế hiên ngang thế này, lực công kích của các vệ binh lực rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.
Hai khắc sau, cột gỗ công thành được tức tốc mang đến, Hồng Chấn hô hiệu lệnh, cột gỗ liền tông đổ vách tường xây từ gạch xanh và bùn đất, để lộ ra căn nhà chính đóng chặt cửa và xạ thủ bắn tên nấp sau nóc nhà.
Trong tích tắc, dây cung rung lên, hội tụ thành tiếng ong ong như thể một đàn ong cùng hòa nhịp, mưa tên bao phủ đặc kín cả khoảng trời bên trên căn nhà.
Lý Ý Lan và Tiền Lý được Hồng Chấn phái người bảo vệ ở chỗ xa, trông thấy người liên tục lăn xuống từ nóc nhà đối diện, mà vệ binh bên này cũng la hét liên hồi.
Xét về chiến thuật biển người, lũ nghi phạm có liều mạng cũng không thể đấu lại hoàng thành Đại Thụy sở hữu sức phòng thủ vô tận, song Lý Ý Lan vẫn cảm thấy khí thế chống đỡ của bọn chúng đúng là thấy chết không sờn.
Cung tên không ngừng đối chọi, chẳng ai tính thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết sau khi trận tinh phong huyết vũ nghẹt thở này qua đi, phía nóc nhà đối diện đã không còn ai rơi xuống nữa. Dẹp được lũ xạ thủ rồi, vệ binh của Hồng Chấn liền kích nổ từng tấc từng tấc hỏa khí, dùng tường gạch đổ vỡ đè lên chông sắt, từ từ tiếp cận nhà chính.
Sau đó Hồng Chấn lại dùng cách cũ, sai người tông sập cửa sổ nhà chính, bụi mù cuồn cuộn bốc lên, trong phòng dần hiện rõ một người đang nghiêng thân trên, chống khuỷu tay. Kẻ này có đôi mắt hẹp dài, tóc bạc sớm, diện mạo khá anh tuấn song ánh mắt và biểu cảm lại không hề điềm nhiên, lúc nhìn người khác mi mắt hơi khép hờ, nom có phần nữ tính.
Tiền Lý và Lý Ý Lan chưa từng thấy kiểu khí chất bất âm bất dương này bao giờ, tuy nhiên gương mặt kẻ này thì họ không lạ gì, đây chính là Chương Trọng Lễ mà mấy vị tăng lữ ở Thanh Lương tự từng miêu tả.
Song bên cạnh gã lại không có Lâm Khánh, Lý Ý Lan nghĩ lẽ nào Lâm Khánh không đi cùng gã ta, mà nếu đúng là vậy thì Lâm Khánh đi đâu rồi?
Hồng Chấn cực kỳ cảnh giác, cứ tưởng trong nhà còn giấu mai phục ghê gớm hơn, ai ngờ sau khi tường sập lại chỉ có một kẻ tay không tấc sắt, bất nam bất nữ.
Tình huống này không hợp với lẽ thường chút nào, Hồng Chấn suy đoán có lẽ đồng bọn của gã vẫn đang ẩn nấp đâu đó, liền sẵng giọng quát: “Chương Trọng Lễ đúng không? Trong vòng vây dày đặc thế này, dù có là Đại La Thần Tiên cũng khó lòng chạy trốn, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi.”
Chương Trọng Lễ ngồi trên ghế bành kia vô cùng kỳ quái, gã làm như không thấy binh đao đày đặc trong sân, cũng không thấy thi thể găm đầy tên của đồng bạn, thậm chí còn nhàn nhã đổi chân bắt chéo, lấy tay che miệng cười, cất giọng the thé: “Ta đâu có muốn trốn, chẳng phải ta đang ngoan ngoãn ngồi đây chờ đại nhân tới bắt sao?”
Lý Ý Lan chợt cảm giác kẻ này vặn vẹo quá mức. Đều từng chịu cung hình như nhau, song vẻ ngoài Lưu Vân Thảo và Vương Cật không toát lên sự quái gở khiến người ta chán ghét như thế này, bây giờ cho dù Chương Trọng Lễ nguỵ biện rằng mình không liên quan tới bạch cốt án thì Lý Ý Lan cũng sẽ không tin.
Trông thấy một trong những kẻ chủ mưu, Tiền Lý liền đẩy quan binh che chắn ra, đi tới bên cạnh Hồng Chấn, cất tiếng hỏi: “Chương Trọng Lễ, vì sao nơi này chỉ có một mình ngươi? Lâm Khánh đâu? Những đồng bọn khác của ngươi đã trốn đi đâu rồi?”
Chương Trọng Lễ ngồi im không nhúc nhích, chỉ có con ngươi hơi hạ xuống, sau một hồi quan sát, gã bỗng chuyển tầm nhìn sang phía Lý Ý Lan đang đứng cùng Tiền Lý. Lý Ý Lan đối diện với ánh mắt gã, nhận ra địch ý mãnh liệt chất chứa trong đôi mắt nửa khép nửa mở của đối phương.
Chương Trọng Lễ quả thực có suy nghĩ băm vằn Lý Ý Lan ra thành trăm ngàn mảnh. Tên võ quan bệnh tật này chỉ có huynh trưởng nổi tiếng còn bản thân thì lông bông vô danh, thế mà lại phá hủy toàn bộ kế hoạch của gã, dẫu chỉ một chút nữa thôi là gã đã thành công được rồi, sự thất bại này khiến Chương Trọng Lễ khó lòng chấp nhận cho nổi.
Mười ba năm rồi, đại tỷ của gã bị lột đồ đánh chết trước mặt mọi người, trước khi chết bởi vì “sự trong sạch” đã bị vấy bẩn nên cũng phải chịu cung hình giống bọn họ, bị thái giám dùng cọc gỗ đâm thành một đống thịt nát. Đầu nhũ và hai mắt đều đứt lìa khỏi thi thể, be bét đến mức chẳng có nổi kết cục toàn thây.
Chương Trọng Lễ nghĩ thầm, những thống khổ mà Chương Nghi phải chịu đựng trước khi chết chắc chắn còn đau hơn trăm nghìn lần một dao mà gã chịu.
Năm đó sau khi thu gom thi thể xong, phụ thân đi khắp nơi đút lót và cầu xin mới vào được Giam Lan viện, chính là để cho gã mười cái tát, mắng gã tùy hứng làm bậy, mang đến tai họa cho trưởng tỷ của gã.
Nhưng Chương Trọng Lễ lại không biết mình sai ở đâu.
Đó là tỷ tỷ của gã, do cùng một mẹ sinh ra, cùng lớn lên bên nhau. Phụ thân chăm chăm thăng quan phát tài, mẫu thân chỉ biết tam tòng tứ đức, gã cảm thấy sau khi vào cung Chương Nghi như trở thành một người giả, chẳng dám nói cười tùy tiện.
Ngày ngày đối mặt với hư tình giả ý, bên cạnh chẳng có lấy một người thân, suýt mất mạng tận hai lần, thế nhưng mãi lâu sau đó gã mới biết. Chương Trọng Lễ xót thương tỷ tỷ, lại chẳng thể tự tiến cung được, đành ngỏ lời nhờ vả Viên Kỳ Liên.
Thái bộc là người ngoài lạnh trong nóng, không chịu nổi sự cầu xin dông dài của gã nên từng vài lần giúp gã gửi tặng Chương Nghi những món đồ chơi dân gian nho nhỏ, còn những thứ đồ lộng lẫy nhưng lạnh lẽo khác thì trong cung có quá nhiều rồi.
Mọi người đường đường chính chính, chẳng ai có ý đồ xấu xa, cùng lắm chỉ đáng bị mắng vài câu vì không biết giữ ý để tránh hiềm nghi mà thôi. Nhưng chỉ trong một đêm, chính sai lầm cỏn con ấy lại khiến tôn nghiêm và vận mệnh của mấy trăm con người biến mất, cho nên về sau Chương Trọng Lễ càng sống lâu lại càng cảm thấy thế gian này vốn chẳng hề có trật tự gì cả.
Các quan lại không tuân thủ luật pháp, không xứng làm quan, thiên gia làm ngơ trước cảnh oan trái, không xứng làm vua, mà gã bị vu oan giá họa lại chỉ xứng làm quỷ.
Thực ra ban đầu suy nghĩ của Chương Trọng Lễ rất đơn giản, chính là nợ máu phải trả bằng máu, gã từng lên núi Vô Công ám sát Cao Càn, song Từ Bi tự tàng long ngọa hổ, đến cái bóng của tảo địa tăng gã cũng chẳng thấy được. Chương Trọng Lễ suy tính kế sách khác, gã nghĩ nợ cha thì con trả, liền chuyển mục tiêu sang hoàng cung. Sau đó gã tiêu tốn bảy năm để chuẩn bị, mới thuận lợi sắp xếp được cho Vương Cật tiến cung.
Mà chờ tới chờ lui, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, Vương Cật mãi không tìm được cơ hội thích hợp. Giữa lúc đang thất vọng tột bậc, bạch cốt án lại lặng lẽ xảy ra. Đáng lẽ đây sẽ là một phi vụ trả thù và giá họa hoàn mỹ không tỳ vết, tiếc thay cuối cùng vẫn thiếu một bước, bị quấy nhiễu bởi em trai của tên Lý Di đã chết từ hằng bao năm trước.
Dưới uy thế của hoàng quyền, Chương Trọng Lễ biết rõ lần này mình đã không còn cơ hội sống sót, nếu Lý Ý Lan đã khiến Lưu Vân Thảo bán đứng gã, vậy gã cũng nhất định phải cho Lý Ý Lan nếm trải cảm giác bị phản bội.
Dù sao thế cục của bạch cốt án cũng rất chi là thú vị, Chương Trọng Lễ liếm môi, nở một nụ cười sâu xa quỷ quái. Gã đã bố trí một cái bẫy dành cho vị đề hình quan tài ba này mà chắc chắn sẽ khiến hắn “bất ngờ”.
Chương Trọng Lễ sôi sục hận thù, vẻ mặt cũng trở nên ác độc mà gã chẳng hề hay biết. Gã không nhìn thẳng vào Tiền Lý mà chậm rãi mỉm cười chào hỏi Lý Ý Lan.
“Vị công tử áo đen này hẳn chính là Lý đề hình mới nhậm chức chưa tới một tháng mà đã lật tung cả Nhiêu Lâm.” Gã đứng dậy chắp tay chào hỏi, miệng cười toe toét song ánh mắt thì lạnh như băng, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt, quả nhiên là…… chẳng sống được bao lâu nữa nhỉ.”
Giọng nói kẻ này mềm mại mà ý tứ lại đầy gai góc, Lý Ý Lan thờ ơ hờ hững, mà Tiền Lý và Hồng Chấn nghe xong lại vô cùng khó chịu.
Hồng Chấn vung tay phải, quát lên với quan binh chung quanh: “Bắt lại.”
Binh lính nghe lệnh xông lên, nhưng vừa bước hai bước thì Chương Trọng Lễ liền giơ tay lên, năm ngón tay phải kẹp bốn viên đạo lôi hỏa tròn xoe, tay phải lướt qua mạn ghế bành, lấy ra một cái mồi lửa đã giấu sẵn từ trước.
Gã chầm chậm đưa hai vật này sát lại gần nhau, vừa nghịch vừa nhìn Hồng Chấn một cách khiêu khích, nói: “Vị đại nhân này, ta khuyên ngươi chớ nên hành động sơ suất, kẻo lỡ mà dọa ta thì các ngươi chẳng còn nghi phạm để giao nộp nữa đâu.”
Hồng Chấn cười gằn: “Dịnh hù dọa ai hả? Không có ngươi thì vẫn còn Lâm Khánh và Vương Cật, ngươi muốn tự chỉ điểm mình thì cứ tùy ý.”
Chương Trọng Lễ phá ra cười như nghe phải chuyện tiếu lâm nào đó: “Ta chắc chắn Vương Cật sẽ không nói gì đâu, bởi từ mấy năm trước đã bị đánh đến tê liệt rồi, không biết sợ đau nữa, còn Lâm Khánh……”
Gã chĩa mồi lửa về phía một cái xác trong viện, bày vẻ mặt không cảm xúc, cất giọng u ám: “Chẳng phải các ngươi vừa mới giết hắn rồi đó sao?”
Lý Ý Lan giật mình, không ngờ mình lại phỏng đoán sai. Tiền Lý cũng không tin tưởng gã, bèn gọi vài vệ sinh mang thi thể kia lại để nghiệm chứng. Vệ binh tuân lệnh, lập tức hành động ngay.
Trong lúc bọn họ đi khiêng thi thể, Chương Trọng Lễ vẫn ngồi lặng trên ghế, chẳng nói một lời.
Tiền Lý nhanh chóng xác nhận người chết đúng là Lâm Khánh, liền gật đầu với Lý Ý Lan.
Khoảnh khắc chiếc đầu trọc của Lâm Khánh lộ ra, Lý Ý Lan chợt nhớ tới Tri Tân, sự liên tưởng không liên quan ấy khiến tim hắn bỗng nảy thịch một cái. Hắn ngơ ngẩn ấn lồng ngực, bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Trong lúc hắn ngẩn người, Hồng Chấn đã bàn bạc với Tiền Lý xong xuôi, ông ta lại quay sang đối diện Chương Trọng Lễ, nói: “Không nói thì thôi, đằng nào Lưu Vân Thảo cũng khai hết rồi. Kim Ngô vệ, bắt tên nghịch tặc này lại cho ta!”
Chương Trọng Lễ không thèm phí lời nữa, gã đốt viên đạn lôi hỏa kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái rồi ném ra ngoài.
Một tia lửa chớp nhoáng kèm theo bụi mù đột nhiên bùng lên giữa đội ngũ Kim Ngô vệ đang lao đến, tiếng nổ giống như lời nhận xét của vị Nghiêm huynh ban nãy Lý Ý Lan gặp trong đám đông, không đinh tai nhức óc nhưng uy lực của hỏa khí thì không thể khinh thường, hất bay cả nhóm Kim Ngô vệ cao to ra ngoài.
Máu thịt văng tung tóe mấy trượng, còn rớt một ít lên má Lý Ý Lan, bắn ngay chỗ khóe mắt trái rồi trượt xuống dưới, kéo ra một vệt dài như thể dòng huyết lệ.
Lý Ý Lan nhấc tay áo lau đi, nhưng không lau sạch được mà còn khiến vết máu in hằn trên gương mặt tái nhợt, trông chẳng hề cát lành chút nào.
Vụ nổ khiến các Kim Ngô vệ bị thương nghiêm trọng, cả tứ chi lẫn ngực bụng đều be bét máu thịt, gào thét thê thảm.
Hồng Chấn bị vụ nổ dời đi sự chú ý, Chương Trọng Lễ lại tự dưng ném ra một mối nghi ngờ khác, gã cười ra vẻ thâm sâu khó dò: “Suốt toàn bộ quá trình Lưu Vân Thảo đều ở lại Nhiêu Lâm khắc phục hậu quả, loại nhân vật phụ trách thu dọn tàn cuộc ấy thì ngươi nghĩ y có thể biết được bao nhiêu?”
“Việc liên lạc trong kinh vẫn luôn do ta và Lâm Khánh đảm nhận, đồng bọn gồm những ai, đã làm xong bước nào, tất cả đều chưa kịp nói cho Lưu Vân Thảo, cho nên Lâm Khánh chết rồi thì ta chính là kẻ duy nhất biết chuyện. Ngươi có thể thử giết chết ta ngay tại đây, sau đó chờ xem vụ án còn có thể lưu lại bao nhiêu đáp án.”
Có lẽ gã chỉ đang bịa chuyện mà thôi, nhưng Cao Canh đã ra lệnh phải bắt sống, nếu để chết hết thì không dễ bẩm báo lên trên. Hồng Chấn do dự khó xử, rốt cuộc cũng thương lương điều kiện với Chương Trọng Lễ.
Chương Trọng Lễ xoay xoay hỏa khí trong kẽ tay, vừa giống đang ra oai cũng vừa như chỉ quan sát kỹ, gã cười nói: “Ta cũng không có yêu cầu gì cả, ta chỉ muốn Lý đề hình đích thân thẩm tra ta thôi, dù sao huynh đệ thông minh nhất của ta cũng đang nằm trong tay hắn mà. Ta phải chiêm ngưỡng tài năng của hắn một lần thì mới có thể chết không hối tiếc.”
Lý Ý Lan và Tiền Lý đều là chủ thẩm nên thực ra ai thẩm tra cũng như nhau cả, hai người liếc mắt nhìn nhau, Lý Ý Lan nhanh chóng đáp ứng gã.
Hồng Chấn yêu cầu Chương Trọng Lễ bỏ vũ khí xuống, Chương Trọng Lễ không lập tức phối hợp mà cười nói: “Ta sợ tiến vào thiên lao rồi thì sẽ thân bất do kỷ, cho nên cảm phiền Lý đề hình khai đường ở đây luôn đi, ta nhất định sẽ trả lời tất cả, xin mời.”
Gã đang nắm giữ hỏa khí với uy lực khổng lồ, vừa có thể hại người vừa có thể tự sát, bây giờ ông trời không đổ mưa, Lý Ý Lan cũng không biết có chiêu trò gì hay không, đành thuận theo ý gã. Hắn bắt đầu đặt câu hỏi, vừa hỏi vừa âm thầm nghĩ cách dập lửa.
Hắn hỏi: “Chủ mưu đứng đằng sau bạch cốt án là ngươi sao?”
Thái độ của Chương Trọng Lễ đã nghiêm túc hơn ban nãy một chút, gã chớp mắt đáp: “Phải.”
Lý Ý Lan lại hỏi: “Vậy đồng bọn của ngươi gồm những ai?”
Chương Trọng Lễ trả lời lưu loát: “Gồm Lâm Khánh, Vương Cật, Lưu Kiều, Lưu Vân Thảo và Viên Ninh, tòng phạm chính là Hoàng Tuyền Sinh, Chu Doãn, Trịnh Kỳ và những đứa trẻ ở Thanh Lương tự. Điều này chắc Lý đề hình cũng rõ rồi, chẳng cần ta nói thêm nữa. Ta sẽ nói riêng những trợ lực mà Lưu Vân Thảo không biết nhé.”
Lúc nói lời này, gã vẫn luôn cười như không cười, nhìn chằm chằm vào Lý Ý Lan, nom chẳng hề có ý đồ tốt lành. Một nỗi bất an trào dâng trong lòng Lý Ý Lan, hắn thấy Chương Trọng Lễ bỗng nhiên giơ hai tay lên, cất cao giọng cười rộ như điên.
“Các ngươi nói xem sao kế hoạch của ta lại không thành công cơ chứ? Đồng bọn của ta còn ba kẻ nữa, một là Phùng Khôn chủ nhân của Hoàng Tuyền Sinh, một là hoàng thái hậu vừa ăn cướp vừa la làng trong Tiên Cư điện, còn một kẻ nữa, chính là tên đại sư giả náu mình bên cạnh ngươi, luôn đi cùng đề hình đại nhân như hình với bóng……”
Trong một câu nói mà dính dáng tới tận hai nhân vật hiển hách, Tiền Lý, Hồng Chấn và vệ binh đều giật mình vì hai người trước, nhưng Lý Ý Lan lại bị cái tên cuối cùng giáng cho một cú phủ đầu. Hắn chấn động đến mức đờ đẫn cả người, trong đầu vang vọng những từ sau cuối của Chương Trọng Lễ.
Đại sư giả…… Đại sư…… giả……
——
Giờ Tỵ khắc hai, Tam Bảo đường.
Sau khi bật thốt ra câu kia, Cao Canh nhanh chóng bình tĩnh trở lại rồi hứng thú hỏi: “Ngươi và Tri Tân đại sư đúng là hơi giống nhau, nhưng ngươi không phải ông ấy, vậy thì ngươi là ai? Mục đích của ngươi khi giả dạng ông ấy là gì, ám sát trẫm sao?”
Dưới tầm mắt uy thế của đế vương, Tri Tân không hành lễ mà từ từ giơ tay tháo nút thắt cà sa, cởi áo ra cung kính vắt lên cánh tay.
Làm xong xuôi, y vẫn không quỳ xuống, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào Cao Canh, vừa đứng vừa nói: “Đúng, ta không phải Tri Tân đại sư, ta là con trai của quỷ chết oan trong vụ bạch cốt án thứ hai. Một trong những mục đích của ta khi mượn thân phận đại sư chính là để một ngày nào đó có thể đứng ở nơi này, đích thân hỏi hoàng thượng vài vấn đề.”
Y không báo tên họ ra, bởi y hiểu cho dù có báo thì vị quân chủ cao cao tại thượng này cũng chẳng biết bọn họ là điêu dân phương nào.
Hơn nữa Hứa Biệt Thời là một cái tên đã “chết” mười hai năm, chính y nhắc tới còn thấy xa lạ, cứ như đó là danh xưng của người khác.
Thấy y không thèm để quân vương vào mắt, đại thái giám sẵng giọng quát: “Điêu dân lớn mật, vì sao thấy hoàng thượng mà không quỳ? Mau quỳ xuống!”
Tri Tân liếc nhìn ông ta, nghiêm túc hỏi: “Tại sao phải quỳ?”
Đại thái giám nói dõng dạc: “Hoàng thượng là chân long thiên tử, là quân phụ của thiên hạ này, con dân thấy quân phụ, lý nào lại không quỳ?”
“Không hiểu rõ khổ ải trên thế gian.” Tri Tân nhìn về phía Cao Canh, đôi mắt đen láy không có phẫn nộ, chỉ có một nỗi thất vọng đã nguội lạnh từ lâu, y nhẹ nhàng hỏi ngược lại, “Sao dám xưng là quân phụ?”