Thanh Âm Thanh Xuân - Bảo Vy - Chương 36
Có lẽ cô và Thẩm Tứ có duyên nhưng không có phận, huống chi bức thư này đã mười năm trước, cô muốn hồi đáp lại chắc cũng chỉ rước thêm phiền phức thôi.
Cô sẽ không quấy rầy hạnh phúc của người khác.
Hơn nữa mấy năm qua, tình cảm của cô đối với Thẩm Tứ cũng phai nhạt dần, thời gian là thứ công bằng nhất, có thể chữa lành vết thương trong vô thức.
Không thể cùng Thẩm Tứ có kỉ niệm xưa, cô chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Ngoài tiếc nuối, không còn cảm xúc nào khác. Nhưng Diệp Thư Từ vẫn thỏa mãn, ít nhất trong khoảng thời gian này, tình yêu thầm kín cũng phải từ một phía.
Diệp Thư Từ rửa mặt bằng nước lạnh, bà nội bận rộn với việc buôn bán ở tiệm vịt quay, cô cũng không để mình rảnh rỗi, dọn dẹp vệ sinh từng phòng.
Ngăn kéo trong phòng của bà nội đóng không kín, Diệp Thư Từ giúp đóng ngăn kéo lại, qua khóe mắt phát hiện ngăn kéo chứa đầy thuốc.
Những chai lọ màu trắng chất đầy cả ngăn kéo khiến cô căng thẳng, từng hộp chứa đầy thuốc, cô cau mày tìm tên thuốc, phát hiện đều là thuốc trị bệnh tiểu đường.
Trong trí nhớ của cô, bà luôn mạnh khỏe, rốt cuộc đã mắc bệnh tiểu đường từ khi nào? Vậy mà cũng không nói cho cô biết.
Diệp Thư Từ đặt thuốc xuống, một giây cũng không thể ở lại nữa, chạy thật nhanh xuống tiệm tìm bà nội.
Bà nội bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cười nói: “Tiểu Từ, ở tuổi của bà nội, được mấy người thân thể vẫn khỏe mạnh?
Bà vỗ vai Diệp Thư Từ: “Hơn nữa, đây là bệnh mãn tính, ngoài việc uống thật nhiều thuốc cũng không thể làm gì hơn.”
Diệp Thư Từ cắn chặt môi: “Vậy sao bà không nói với con?”
Bà nội do dự một lúc: “Con đi làm xa bà như vậy, vừa bận bịu vừa áp lực, bà nội già rồi, không muốn con lo lắng cho bà nội.”
Diệp Thư Từ thật lâu cũng không nói gì.
Cô lặng lẽ đưa ra quyết định.
Có lẽ cô nên từ chức từ lâu, rời xa quê hương, ở bên ngoài có ích gì? Tiền kiếm được đều lấy để trả tiền thuê nhà, còn không lo được cho người thân, không biết bao nhiêu năm nữa mới mua được nhà.
Bà cụ vất vả cả đời, không có con trai ở cạnh, ngay cả cháu gái yêu dấu của bà một năm cũng không về nhà được hai lần.
Người khác nói ba mẹ đều ở đây, cũng không ở đâu xa, đối với Diệp Thư Từ mà nói, bà nội cũng quan trọng như cha mẹ.
Diệp Thư Từ vội vàng gọi cho Đài phát thanh và Truyền hình thành phố Tô, nói với họ cô quyết định tham gia phỏng vấn.
Có vẻ như Đài phát thanh và Truyền hình đang thiếu người, trưa hôm đó liền sắp xếp một buổi phỏng vấn, Diệp Thư Từ thể hiện rất tốt, hơn nữa cô còn học chuyên ngành báo chí, bên kia muốn để cô tham gia chương trình “Hội đàm dân sinh”.
*
Diệp Thư Từ đưa lời đề nghị mình nhận được cho bà nội xem.
Bà nội có trình độ học vấn cao nên nhìn qua cũng hiểu được, bà nội hoài nghi nhìn cô: “Tiểu Từ, từ nay về sau con sẽ làm việc ở thành phố Tô à?”
Diệp Thư Từ cười ngọt ngào: “Đúng ạ.”
Bà nội ngẩn người, rũ bỏ đi sự kinh ngạc ban đầu, bình tĩnh lại, chậm rãi hỏi: “Con không phải vì bà nội mới đổi việc phải không?”
Diệp Thư Từ thành thật nói: “Thật ra, con cũng không làm nổi công việc trước đây nữa, trước sau gì cũng quay về, hơn nữa mẹ và bà nội đã lớn tuổi rồi, sớm muộn gì trong nhà cũng cần đến con.”
Bà nội dịu dàng vuốt ve thái dương cô, nhìn vào mắt cô: “Tiểu Từ có thích công việc này không?”
Diệp Thư Từ lắc đầu: “Bà ơi, đây là thứ mà con đã học ở trường đại học, đương nhiên là thích rồi, chỉ là khi tốt nghiệp con đã ký hợp đồng với một công ty tốt rồi đến đó làm việc, mấy năm nay bất tri bất giác trôi qua, thật ra con vẫn luôn nghĩ, nếu có thể tiếp tục làm việc trong ngành truyền thông, nhất định sẽ vui vẻ hơn.”
“Hiện giờ cũng coi như là mộng đẹp thành thật rồi!” Diệp Thư Từ thoải mái, nũng nịu ôm cánh tay của bà nội, sát tới gần rồi hôn bà một cái.
“Tiểu Từ, công việc đã giải quyết xong.” Bà nội trêu chọc nhìn cô: “Có muốn gặp con trai của dì Thôi một lần không, đẹp trai lắm đấy.”
Cứ ba ngày bà nội sẽ nhắc đến vấn đề này một lần, bây giờ Diệp Thư Từ đã quyết định quay lại thành phố Tô làm việc, nếu không đi xem mắt, chắc chắn bà nội sẽ lải nhải mỗi ngày.
Cô nhướng mày: “Đẹp trai lắm ạ?”
Bà nội xoa cằm suy nghĩ một lúc: “So với cậu nhóc con thích hồi cấp ba thì kém hơn một chút, nhưng vẫn thuộc dạng đẹp trai.”
Cũng vậy.
Mấy ai có thể so sánh với Thẩm Tứ? Người ta nói thời niên thiếu không thể gặp người quá xuất sắc, nhưng Diệp Thư Từ đã gặp Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ mua vé máy bay quay về thành phố Tống, dành một ngày để hoàn thành thủ tục thôi việc, thu dọn đồ đạc trong văn phòng, gặp chủ nhà để hoàn trả tiền thuê nhà, bận rội vài tiếng, vứt những thứ nên vứt đi, gửi những hành lý còn hữu dụng qua bưu điện đến nhà bà nội.
Mười giờ tối, cuối cùng cũng có thời gian gọi cho Khương Hiểu.
“Hiểu Hiểu, hôm nay mình đã thu dọn gần xong rồi.” Diệp Thư Từ nằm dài trên ghế sô pha: “Mệt quá, nhưng không hiểu sao bây giờ mình lại rất hào hứng.”
“Hào hứng chuyện gì?” Khương Hiểu chớp mắt: “Cậu không thể vì quay về thành phố Tô làm việc mà hào hứng đâu nhỉ, nếu cậu thực sự vui vẻ như vậy, bây giờ mới quay về sao?”
Diệp Thư Từ á khẩu không trả lời được: “Thật ra mình cũng không biết nữa, nhưng bây giờ có vẻ như mọi chuyện đã lắng xuống, đã làm được một chuyện rất muốn làm, nhưng hình như vẫn có chuyện chưa làm được.”
“Có lẽ tháng sau mình sẽ quay về.” Khương hiểu nói: “Đến lúc đó mình sẽ hẹn cậu ăn cơm suốt luôn.”
“Tiểu Từ, đúng rồi, hình như Thẩm Tứ cũng đang ở thành phố Tô.”
Diệp Thư Từ sửng sốt một lúc, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Khương Hiểu không để ý tới vẻ mặt Diệp Thư Từ đã thay đổi, tiếp tục nói: “Cậu biết đấy, sau khi mình chia tay, cơ bản cũng cắt đức liên lạc với bạn học cũ.”
“Mấy ngày trước, mình thấy bài đăng của một người bạn cùng lớp, hình như là một buổi họp lớp nhỏ, trong đó có Thẩm Tứ. Thẩm Tứ thực sự rất ưu tú, hình như bây giờ cậu ấy là luật sư nổi tiếng nhất trong một công ty luật tốt nhất ở thành phố Tô.”
Diệp Thư Từ chậm rãi nuốt nước bọt, tâm trí vẫn còn bình tĩnh.
Cô không hiểu, rõ ràng Thẩm Tứ đã trúng tuyển chuyên ngành vật lý, sao lại quay đầu trở thành luật sư?
Tuy nhiên, thế giới của người trưởng thành rất bận rộn, Diệp Thư Từ không có thời gian để tò mò về những thứ không liên quan đến mình.
“Thẩm Tứ nhất định rất giỏi, khi còn đi học cậu ấy cũng là người giỏi nhất, chuyện gì cũng có thể làm một cách tốt nhất.”
Khương Hiểu cẩn thận nhìn Diệp Thư Từ, thấp giọngnói: “Tiểu Từ, thật ra hồi cấp ba mình cảm giác được hình như Thẩm Tứ rất thích cậu.”
Diệp Thư Từ “Ah” một tiếng.
Khương Hiểu ngượng ngùng cười: “Tiểu Từ, khi đó cậu chỉ quan tâm đến việc học, làm sao có thời gian đùa giỡn với tụi mình, hơn nữa Thẩm Tứ cũng coi như là bạn bè của tụi mình, không ai biết, không thể kéo người bên cạnh xuống nước.”
Diệp Thư Từ không để bụng nói: “Thích hay không cũng không quan trọng, đúng rồi, mình nghe nói cậu ấy và Lâm Úy sắp kết hôn rồi.”
Hồi cấp ba, Diệp Thư Từ cũng từng suy nghĩ, nếu một ngày cô nghe tin Thẩm Tứ và Lâm Úy chính thức quen nhau, cô sẽ cảm thấy thế nào.
Chỉ là vừa nghĩ đến vấn đề này, trái tim cô như bị từng sợi tơ mỏng quấn quanh, đau đến không thở nổi, như đang chìm dưới biển sâu.
Cô đã đợi rất nhiều năm, đợi tin Thẩm Tứ và Lâm Úy kết hôn, nhưng kỳ lạ là, cô không cảm thấy gì khác ngoại trừ tiếc nuối cho mối tình thầm lặng mình đã bỏ lỡ thời niên thiếu.
Ít nhất, cô từng cho rằng cảm xúc lúc ấy sẽ rất mãnh liệt. Không ngờ, cũng chỉ khó chịu một lúc, đã tiêu hóa chuyện này sạch sẽ, buổi tối không bị mất ngủ, thậm chí hiếm khi có một giấc ngủ ngon.
Có lẽ thời gian đã vô thức chữa lành cô, không ai có thể sống bằng những hồi ức và tiếc nuối.
“Chắc không đâu, hôm đó dưới phần bình luận của Lâm Gia Hiên, có người chọc ghẹo Thẩm Tứ đang độc thân mà.” Khương Hiểu cau mày, rất nhanh đã phủ nhận lại suy nghĩ của mình: “Thành thật mà nói, Thẩm Tứ ưu tú đến vậy, chắc không đến mức độc thân đâu.”
*
Diệp Thư Từ không nghe những lời Khương Hiểu nói.
Lên máy bay rời xa thành phố Tống, cô nhìn ánh đèn chói mắt ngoài cabin, vui vẻ vươn tay, như hóa thành cánh chim tự do tự tại, trở về với năm tháng rực rỡ nhất.
Có lẽ công việc sắp tới sẽ là một mớ hỗn độn, nhưng giờ phút này cô vẫn vô cùng hạnh phúc.
Diệp Thư Từ nhanh chóng trở lại thành phố Tô, hoàn thành thủ tục nhận chức, chính thức trở thành phóng viên của chương trình “Hội đàm dân sinh”.
Đúng như tên gọi, chương trình này rất dễ hiểu, bao gồm mọi thứ trên đời, kể về cuộc sống và dân sinh*, rating của chương trình ở địa phương không tệ, được giới trung niên yêu thích.
Đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân nói chung.
Ví dụ như bà nội là một khán giả trung thành của chương trình này.
Cô dự định thuê nhà ở trung tâm thành phố.
Kinh nghiệm trước đây cho cô biết, thuê nhà có rất nhiều việc cần phải cảnh giác, không phải ngày một ngày hai đã có thể xử lý ổn thỏa, mấy ngày nay cô sẽ ở tạm nhà bà nội.
Các đồng nghiệp trong đài truyền hình đều còn rất trẻ, phần lớn đều trên dưới 30, thọat nhìn có vẻ như tràn đầy năng lượng, vô cùng nhiệt tình.
“Chào cô, tôi là Cát Lâm Chân.” Một cô gái thanh tú xinh đẹp ở bàn bên cạnh chào hỏi Diệp Thư Từ, sơn móng tay màu đỏ tươi: “Gần đây mệt chết đi được, chỉ đợi đồng nghiệp mới thôi.”
Có năm người khác cùng tham gia chương trình với Diệp Thư Từ.
“Trước đây cô học gì?”
Cát Lâm Chân mặc một chiếc váy ren màu đen, cổ đeo vòng ngọc trai, ngoại hình xuất chúng, khi nói chuyện đôi mắt to tròn sáng ngời, toát ra vẻ yếu đuối động lòng người.
“Báo chí và Truyền thông.”
“Tốt đấy.” Cát Lâm Chân nói: “Vậy chắc hẳn cô cũng biết về công việc này, công việc của chúng ta nếu không phải phỏng vấn ở đây thì cũng là phỏng vấn trên đường.”
Cát Lâm Chân đấm bả vai nhức mỏi.
Thoạt nhìn cô ấy như một cô gái xuất thân từ gia đình giàu có, cũng không biết phải chịu khố thế nào trong ngành này.
“Mệt mỏi, nhưng cũng rất phong phú.”Diệp Thư Từ mỉm cười: “Hồi đại học tôi có đi thực tập ở một đài truyền hình, cũng rất vui vẻ.”
“Bắt đầu họp!” Một cô gái mặt tròn đeo kính từ trong phòng họp đi ra, thông báo với mọi người.
Mọi người cầm giấy bút bước vào phòng họp, Diệp Thư Từ rất chăm chú lắng nghe, trước tiên là lãnh đạo chào mừng những người mới, sau đó lập kế hoạch ngắn gọn cho công việc của tuần tiếp theo.
“Gần đây tôi thấy thái độ làm việc của mọi người rất chểnh mảng, chủ đề mà hai tổ đưa tin đều không đủ tiêu chuẩn, như nhảy xuống sông cứu người, dây chuyền vàng bị trộm, còn có tin chú chó của cụ bà nhà bên cạnh bị trộm mất, tô không muốn nhìn thấy loại tin tức này ở bảng tin.”
Nhiệm vụ chính của Diệp Thư Từ là thu thập và biên tập tin tức, viết bản thảo, thỉnh thoảng cũng cần ra nước ngoài, loại việc như cắt nối biên tập, hậu kỳ không phải mảng cô phụ trách.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Diệp Thư Từ cũng rất thích không khí ở đây, bận rộn, phân công lao động rõ ràng, không có quá nhiều thời gian rảnh.
Nhược điểm cũng rất rõ ràng, quá bận, giờ giấc làm việc không linh hoạt, cả ngày ở nhà đài, buổi tối có thể phải tăng ca.
Sau khi làm việc cả buổi sáng, Diệp Thư Từ đến căn tin ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn vào điện thoại.
Bên cạnh có vài đồng nghiệp không thân đang thảo luận về vụ án nóng hổi cách đây không lâu, trong đó có một luật sư nào đó phạm tội lừa đảo.
“Thật nực cười, luật sư là người hiểu rõ luật pháp nhất mà vẫn có thể phạm tội, sợ sống yên ổn quá hay sao ấy.”
“Tôi đã xem cuộc phỏng vấn nội bộ, vị luật sư kia dường như đầu óc không nhanh nhạy lắm, không biết làm sao có thể lấy được chứng chỉ nữa.”
Luật sư.
Vừa nghe đến nghề này, Diệp Thư Từ đã vô thức nghĩ đến Thẩm Tứ, hiện giờ Thẩm Tứ cũng là luật sư.
Cô tùy tiện ăn vài ngụm cơm, mở công cụ tìm kiếm, nhập hai chữ “Thẩm Tứ”.
Vẫn nhớ khoảng thời gian thích Thẩm Tứ nhất, cô thường lên Baidu tìm kiếm tên anh — Rốt cuộc Thẩm Tứ cũng không phải người nổi tiếng, thông tin trên Baidu rất ít, cũng không có ảnh chụp, chỉ có thể tìm thấy anh trong danh sách những người chiến thắng trong một số cuộc thi.
Nhưng Diệp Thư Từ thấy những bức ảnh đó rất đẹp, luôn cảm thấy vinh dự.
Đã nhiều năm cô không chú ý đến Thẩm Tứ.
Trang thông tin nhảy rất nhanh.
Thẩm Tứ, nam, 27 tuổi, đối tác của công ty luật Thẩm Châu, luật sư hàng đầu trong ngành, không có ảnh chụp, liệt kê một số vụ án mà anh phụ trách.
Diệp Thư Từ lại tiện tay nhấp vào trang web chính thức của công ty luật Thẩm Châu, bố cục ngắn gọn rõ ràng, liệt kê các danh hiệu đạt được ra.
Đạt danh hiệu “Công ty luật tốt nhất toàn quốc”.
Trong “Danh sách pháp lý Trung Quốc năm 2022” do Lý Kỷ Minh công bố, Công ty luật Thẩm Châu đứng đầu trong 29 lĩnh vực kinh doanh.
Đạt được danh hiệu “Luật thương mại” của tạp chí “Luật kinh doanh”.
Loại vinh dự thế này, nhiều không kể xiết.
Diệp Thư Từ muốn nhấp vào phần giới thiệu cá nhân Thẩm Tứ nhìn xem, không ngờ sau lưng vỗ thật mạnh vào vai cô, Diệp Thư Từ sợ đến mức giật mình, nhanh chóng giấu điện thoại đi.
Cát Lâm Chân cười nói: “Tổ trưởng gọi cô đấy, nói cô đến đại học thành phố Tô phỏng vấn.”
Diệp Thư Từ vội vàng lấy giấy lau miệng, thậm chí không có thời gian để thu dọn hộp cơm trưa.
Cát Lâm Chân cười: “Vừa rồi cô xem gì thế? Lo lắng dữ vậy.” Cô nàng cười trêu chọc: “Chẳng lẽ là người thương sao?”
Diệp Thư Từ mới vừa mở chai nước, mới uống một ngụm nhịn không được phun ra – bao nhiêu năm rồi, người thương gì nữa chứ.
*
Đại học Thành phố Tô cách đài truyền hình không xa, đoàn người đi ô tô đến đó.
Tổ trường Lý Văn Thanh không thích nói nhiều, những người khác thì ríu rít không ngừng, cuối cùng ném chủ đề tám chuyện cho Diệp Thư Từ.
Diệp Thư Từ gượng cười, yên lặng đưa ra chủ đề của cuộc phỏng vấn hôm nay –
Một nam sinh viên ở Đại học Thành phố Tô đã thi lại nhiều lần, sợ bị hoãn tốt nghiệp, đã tìm một hacker trên mạng và gửi 1 vạn tệ, nghe nói có thể giúp lợi dụng các lỗ hỏng trên internet, chuyện này đã giao cho cơ quan giải quyết, chương trình “Hội đàm dân sinh” yêu cầu sự đồng ý của nam sinh đó, phụ trách một số cuộc phỏng vấn tiếp theo.
“Tôi nhớ khi còn là sinh viên năm nhất, mỗi ngày ở trường đều tổ chức các cuộc họp chống gian lận, sao bây giờ vẫn còn người bị lừa?”
Cậu sinh viên thực tập Lộ Lâm Thâm cầm nội dung phỏng vấn cười không ngừng: “Chị Từ, có tiền đề cậu sinh viên đại học này đã từng thi lại, có lẽ không chú ý nghe giảng bài, chị còn tin cậu ta sẽ giúp chống gian lận sao?”
Đoàn người cười rộ lên.
Diệp Thư Từ nhìn Lộ Lâm Thâm, Lộ Lâm Thâm khá đẹp, có lúm đồng tiền hơi nông, đôi mắt trong veo thuần khiết, lông mày thanh tú, chạm phải tầm mắt Diệp Thư Từ, hai bên tai dần đỏ lên.
Lộ Lâm Thâm là chàng trai duy nhất trong chuyến đi này, thể lực mạnh nhất, phụ trách nâng thiết bị quay phim lên, cuộc phỏng vấn diễn ra suôn sẻ hơn so với tưởng tượng của Diệp Thưu Từ, cô phụ trách ghi chép, Lý Văn cũng dặn dò cô hãy cố viết xong bản thảo trong hôm nay.
Dù sao cô cũng là người mới trong đài, kinh nghiệm không bằng những người khác, cần phải rèn luyện nhiều hơn.
“Được rồi, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, mọi người có thể về sớm.”
Giữa trưa Diệp Thư Từ vẫn chưa ăn no, lại bận rộn mấy tiếng đồng hồ, bụng hơi đói, sau khi tạm biệt mọi người, cô đến căn tin của trường đại học Thành phố Tô mua mì tương đen, mấy năm qua khẩu vị của cô có thay đổi một chút, nhưng không khác xưa nhiều.
Chưa kể, thức ăn được sắp xếp tinh xảo, hương vị cũng rất ngon, không giống như hương vị được pha ra bởi túi gia vị sẵn, Diệp Thư Từ đã ăn sạch một bát lớn.
Cơm nước xong, Diệp Thư Từ phát hiện có rất nhiều sinh viên đang đi về một hướng, như sợ sẽ bỏ lỡ chuyện tốt, người này chạy nhanh hơn người kia, đều là sinh viên nữ.
“Thực sự siêu đẹp trai, mình rất muốn gặp thầy ấy, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội.”
“Giáo sư Thẩm không thường đến trường.” Một nữ sinh kích động nói: “Nếu thầy ấy chịu đến trường chúng ta thì tốt rồi, thật tiếc một luật sư có nhan sắc tuyệt vời như vậy.”
Diệp Thục Từ không có hứng thú với loại chuyện này, đang định bắt taxi rời đi, không ngờ lại bị một nữ sinh ngăn lại, nữ sinh nhìn bảng tên trên ngực cô: “Chị ơi, chị là phóng viên phải không?”
Hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm, Diệp Thư Từ hơi xấu hổ để thừa nhận nghề nghiệp của mình, nhưng vẫn gật đầu.
Ngoại hình nữ sinh trông rất ngoan ngoãn, cầm một chiếc camera, trên mặt lộ vẻ chờ mong: “Vậy chắc chị sẽ biết dùng camera nhỉ? Hội trưởng giao cho em nhiệm vụ chụp ảnh quay phim, chị có thể chỉ cho em không ạ?”
Làm phóng viên không có nghĩa là đều thành thạo kỹ năng quay phim, nhưng tốt xấu gì Diệp Thư Từ cũng được đào tạo bài bản, hơn nữa cô còn là hội trưởng câu lạc bộ truyền thông ở đại học, liền gật đầu.
Nữ sinh này dường như rất thiếu thiên phú trong lĩnh viẹc này, mày mò đến đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không thể làm đúng.
“Chị, chị có thể đi cùng em không?” Nữ sinh cẩn thận cầu xin cô: “Ngay phía trước, tọa đàm sắp bắt đầu rồi, chỉ tốn hơn mười phút của chị thôi ạ.”
Nhìn khuôn mặt non nớt trước mặt, Diệp Thư Từ cũng nhớ đến mình năm hai mươi tuổi, ai mà chẳng từng là một tân binh không có kinh nghiệm?
Lúc này cô cũng không bận việc gì, vội vàng đi tới, không để ý bảng tên trước ngực đã lặng lẽ rơi ra.
*
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, nhảy múa trên con đường lát gạch đỏ trong khuôn viên trường, ánh nắng chan hòa, trong sân trường hoa nở không ít, như một mặt trời nhỏ đang hừng hực thiêu đốt.
Một nhóm đàn ông đang đi về phía giảng đường.
Người đàn ông trung niên đeo kính giọng điệu đầy kính nể: “Giáo sư Thẩm, mặc dù lịch trình bận rộn, cảm ơn cậu đã sẵn sàng đến trường chúng tôi.”
“Không có gì.”
Giọng nói người đàn ông trẻ tuổi trầm thấp, nói rõ ràng từng chữ, mang theo một loại thờ ơ cùng lười biếng.
“Hai buổi tọa đàm lần trước của cậu, học sinh đánh giá rất cao, có không ít học sinh chưa được nghe qua cảm thấy rất tiếc nuối, cuối cùng vẫn mong đợi cậu tới lần nữa.”
Thẩm Tứ khẽ cười một tiếng.
Ánh nắng loang lổ buông xuống, sườn mặt người đàn ông tuấn tú, mặc âu phục chỉnh tề, sống mũi cao thẳng, đường nét thâm thúy, hơi hé môi nói chuyện, có chút cảm giác xa lạ.
Hai người đàn ông phía sau cười hơi kích động: “Tôi nói chứ, những học sinh này chắc chắn là có tâm tư riêng, chẳng phải giáo sư Thẩm rất đẹp trai sao, luật sư Thẩm, bình thường ở công ty của các cậu có phải có rất nhiều cô gái đến gặp cậu không?”
Thẩm Tứ nhàn nhạt nói: “Không khoa trương đến vậy.”
Thẩm Tứ đã đến đây vài lần, sớm quen với hướng đến giảng đường, hơn nữa anh còn là giáo sư ký hợp đồng với đại học Tô, lãnh đạo trường không cần chủ động ngênh đón anh, nhưng bọn họ quá nhiệt tình.
Bước chân người đàn ông hơi dừng lại, cúi xuống, nhặt một thứ lên —
Nói chính xác, là một bảng tên hình chữ nhật rất nhỏ: Diệp Thư Từ, phóng viên phụ trách chương trình “Hội đàm dân sinh”.
Hô hấp Thẩm Tứ hơi ngưng trệ, vẻ mặt có chút thất thần.
“Giáo sư Thẩm, cậu sao thế?”
Thẩm Tứ cất bảng tên đi: “Không có gì.” Người đàn ông do dự vài lần, mím môi, rốt cuộc cũng nói: “Đúng rồi, cháu gái tôi vừa tốt nghiệp đại học, rất xinh đẹp…”
Thẩm Tứ nhìn qua, sắc mặt không chút gợn sóng, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không cần, hiện giờ tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.”
*
Ở giảng đường lớn.
Diệp Thư Từ dạy nữ sinh kia cách sử dụng camera thêm vài lần nữa, cuối cùng nữ sinh cũng học được, cố gắng chụp ảnh vài lần, nói “Cảm ơn chị” liên tục, còn nói muốn mời Diệp Thư Từ uống trà sữa.
“Không sao, dù sao chị cũng không bận gì.” Diệp Thư Từ khách sáo mỉm cười, vừa định đi từ cửa sau lẻn ra ngoài, không ngờ giảng đường vốn đã không yên tĩnh lại càng thêm náo nhiệt, như nồi nước sôi vậy.
“Á á!!”
“Giáo sư Thẩm của tôi!! Chúa ơi!!”
Các nữ sinh hoa đào đầy mặt, còn có người chống cằm, đứng thẳng lên ghế, đều rất kích động: “Cuối tôi cũng đợi được rồi!! Luật sư Thẩm thật đấy!!”
Dường như nghe thấy cái tên quen thuộc, Diệp Thư Từ cau mày, có vài phần không tin được.
Sau đó –
Viện trưởng cầm micro trên sân khấu: “Kế tiếp, hoan nghênh diễn giả phổ cập khoa học đại chúng hôm nay, giáo sư Thẩm, Thẩm Tứ! Giáo sư Thẩm cũng là đối tác của công ty luật Thẩm Châu chúng tôi.”
Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ che miệng, tim đập nhanh kinh khủng.
Là Thẩm Tứ đó sao? Nhưng viện trưởng đã nói rất rõ — Thẩm Tứ của công ty luật Thẩm Châu, không phải anh thì là ai nữa?
Mười năm không gặp.
Diệp Thư Từ đã tưởng tượng cảnh tượng họ gặp nhau họ vô số lần, nhưng lại không nghĩ lại là ngày hôm nay. Cô đứng dưới sân khấu, là người đi nhầm vào giảng đường, trong khi người đàn ông có ngoại hình xuất chúng đứng trên sân khấu, khuôn mặt tuấn tú, tinh thần phấn chấn.
Thẩm Tứ chậm rãi bước lên bục giảng.
Thân hình người đàn ông cao gầy, áo sơ mi trắng quần tây đen, cổ tay áo sơ mi hơi xắn lên, lộ ra cánh tay vạm vỡ. Các đường nét trên khuôn mặt Thẩm Tứ từng mang theo khí chất của tuổi trẻ, nhưng hiện giờ đã trút bỏ sự ngây ngô đó đi, cả người đầy sự trưởng thành được năm tháng khắc họa.
Thẩm Tứ hơi cúi người xuống điều chỉnh ppt, ngẩng đầu lên, giọng nói nhàn nhạt từ micro vang lên: “Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Tứ.”
Mang theo sự thờ ơ thường ngày, nhưng sự tự tin và thờ ơ ấy lại toát ra từ trong xương cốt.
Người đàn ông hơi cúi đầu, đường nét tuấn tú, cử chỉ xa cách, nút áo được cài gọn gàng, tăng thêm vài phần cấm dục.
Thời điểm hơi nghiêng đầu, mọi người có thể thấy các đường nét gọn gàng, sống mũi cao vô cùng nổi bật.
Diệp Thư Từ đã biết từ lâu, Thẩm Tứ vẫn luôn là người nổi bật nhất trong đám đông.
Thứ cô quen thuộc nhất, ngoại trừ bóng lưng của anh thì chính là sườn mặt. Những hồi ức thời niên thiếu lại lần nữa ùa về trong tâm trí —
Thời tiết đầu thu, cô tranh thủ thời gian nghỉ trưa nằm quay mặt ra cửa sổ, lén lút mở mắt, nhìn anh cau mày, nhìn ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh viết ra từng công thức toán học, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Ngoài cửa sổ, đàn bồ câu trắng bay qua mặt biển lấp lánh, thiếu nữ lặng lẽ gieo tình yêu, như ngọn lửa nóng bỏng cháy lan ra tận đồng cỏ.
Giảng đường lớn có thể chứa mấy ngàn người, biển người đông đúc, Thẩm Tứ đứng trên sân khấu không thể thấy cô, dù có thấy được, cũng chưa chắc đã nhận ra cô.
Rốt cuộc, đã nhiều năm trôi qua.
Đột nhiên Diệp Thư Từ cảm thấy rất khổ sở.
Loại khổ sở này không liên quan đến tình yêu, đương nhiên cô đã quên anh từ lâu, nhưng dù sao cũng là người cô đã thích thời thanh xuân, vừa thấy anh, trái tim vô thức ẩn đau như đang nhắc nhở cô —
Bọn họ đã từng gần nhau đến vậy, nhưng hiện tại lại xa đến thế.
Đáng tiếc, cô đã sớm không còn là người dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc thiếu nữ.
Diệp Thư Từ nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, cô không có ý định nghe bài giảng, vừa định ra ngoài, nhưng cửa sau đã đóng chặt. Cô bất đắc dĩ ngồi xuống lần nữa, bất tri bất giác đã nghe xong buổi tọa đàm, thế nhưng lại không hề cảm thấy nhàm chán.
Logic Thẩm Tứ rõ ràng, giọng nói lại dễ nghe, tuy rằng có nhiều thuật ngữ chuyên môn cô nghe không hiểu, nhưng giọng nói trầm thấp êm tai của người đàn ông, vẫn có thể xem là một loại hưởng thụ.
Cô đã học được không ít kiến thức pháp luật.
Buổi tọa đàm hai tiếng trôi qua nhanh chóng, rất nhiều sinh viên nhiệt tình bước lên bục giảng hỏi Thẩm Tứ một số câu hỏi về pháp luật, còn có câu hỏi về chuyện cá nhân, Thẩm Tứ không trả lời.
Diệp Thư Từ đeo túi lên, đi về hướng cửa sau.
Mặc dù đã từng có mối quan hệ bạn học không tệ với Thẩm Tứ, nhưng cô không định ôn chuyện cùng Thẩm Tứ, dù sao người ta cũng sắp kết hôn, cô cho rằng mình cũng không còn gì để nói.
Diệp Thư Từ nhận điện thoại, đứng dưới gốc cây dã hương một lúc.
Ánh nắng đầu thu chiếu xuống, cảnh vật lưu luyến, khiến khuôn mặt cô sáng lấp lánh, Diệp Thư Từ vén tóc ra sau tai.
Không ngờ sau lưng lại truyền đến giọng nói quen thuộc, giọng điệu lười nhác dễ nghe, nơi hoàng hôn tĩnh mịch, đẹp như mơ, nhưng cũng xa xôi như cảnh trong mơ.
“Đã lâu không gặp, Diệp Thư Từ, tôi là Thẩm Tứ.”
31/08/2023 – 5142 từ