Thăng Quan Kiến Hỉ - Hắc Miêu Bạch Miệt Tử - Chương 17
Làm một đứa trẻ được “tiên cô” nuôi lớn, lá gan của Lý Tú đã được coi là lớn hơn những người bạn cùng lứa tuổi rất nhiều rồi. Lúc đầu cậu tưởng, sau khi thấy những thủ đoạn lừa người thường ngày của bà ngoại, bản thân đã sớm không còn cảm xúc gì với những thứ thần quỷ này nữa.
Nhưng…
Kể từ khi trở về từ biệt thự nhà họ Tiêu ngày hôm qua, chuyện kỳ quái Lý Tú gặp phải thực sự quá nhiều.
Ngay cả thần kinh vặn bằng sắt thép của cậu cũng ít nhiều cảm nhận được sự sợ hãi.
Trước khi trời tối hẳn, Lý Tú đã cưỡng ép đè nén sự bất an trong lòng, chạy như bay về nhà. Bịch bịch bịch giẫm lên cầu thang bê tông có viền đã biến thành màu đen bóng, một đường băng băng về đến cửa nhà. Còn chưa mở cửa, Lý Tú đã lại nghe thấy tiếng khóc hu hu quen thuộc.
Vẫn là vị khách quen luôn đến chỗ bà ngoại à? Lý Tú cúi đầu, vừa cố gắng điều chỉnh hơi thở, vừa tiện tay đặt gọn gàng đôi giày cao gót nữ hơi cũ ở cửa sang một bên, sau đó cậu mới đẩy cửa vào nhà.
Mọi thứ đều y như ngày thường.
Vẫn là căn phòng vô cùng mờ tối, vẫn là bà ngoại ngồi rì rà rì rầm trước bàn thờ trong phòng khách, và người phụ nữ trung niên quay lưng về phía Lý Tú, cúi đầu khóc thút thít.
Lý Tú liếc qua tấm rèm cửa, khung cảnh quen thuộc khiến cậu cảm thấy yên tâm.
“Bà, cháu về rồi.”
Cậu kêu một câu theo thói quen.
Bà ngoại hình như khẽ hừ một tiếng từ sâu trong phòng khách coi như trả lời, âm thanh mơ hồ nghe không rõ lắm.
Có khách ở đây, Lý Tú cũng không để ý, đeo cặp rồi về phòng mình.
Kết quả cậu vừa thay xong đồng phục, đang định vào phòng tắm rửa mặt — vừa quay đầu lại đã thấy thân người còng xuống của bà ngoại. Tiếng động của người già rất nhỏ, Lý Tú không biết bà đã đứng ở cửa bao lâu.
Đôi mắt của bà đã suy yếu từ nhiều năm trước, bên viền đồng tử phủ một lớp mộng mắt xám mờ, nên khi nhìn người khác, hai mắt luôn có vẻ trợn lên. Và vì tuổi già, lớp mỡ dưới làn da nhăn nheo đã mất đi từ lâu, giờ chỉ còn lại một lớp da thật mỏng, như hai lớp màng treo lủng lẳng giữa phần cổ gầy gò và cằm.
“Bà ngoại?!”
Kể cả Lý Tú cũng bị bà ngoại làm cho hết hồn.
“Có chuyện gì thế… Khách đi rồi ạ?”
Ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm của bà ngoại khiến cậu khó chịu toàn thân, không nhịn được hỏi.
Bà ngoại im lặng hồi lâu, mắt mới chậm rãi chớp một cái.
“A Tú, phải đưa cơm cho anh con rồi.”
Bà lầm bầm đáp một nẻo.
“Nhất định phải cho anh con ăn no… Ăn no rồi, hắn mới nghe lời được…”
Từ sau khi bà ngoại bắt đầu lẫn lộn, những chuyện tương tự đã xảy ra không phải lần một lần hai. Bà cụ thông minh xảo quyệt có thể dùng miệng để lừa gạt các bà các cô đến ngơ ngẩn ngày xưa, bây giờ trong lòng hình như chỉ còn lại một việc, chính là để “anh trai” không hề tồn tại kia của A Tú ăn no.
Cụ già có vẻ cực kỳ sợ chuyện “anh trai” không ăn no.
Nhưng nếu Lý Tú hỏi kỹ, bà chỉ úp úp mở mở, chưa từng giải thích rõ ràng.
Qua vài lần, Lý Tú cũng chỉ có thể coi là chứng mất trí tuổi già của bà ngoại dẫn đến tính cách lập dị và hoang tưởng bị hại, không xoắn xuýt những thứ này nữa.
“Vâng, cháu biết rồi, cháu thay xong quần áo là đi ngay.”
Lý Tú trước sau như một mà an ủi bà ngoại, mở miệng nói.
Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị đến phòng bếp lấy gạo, thì lời căn dặn của bà lão khuôn mặt tái xanh trong công viên với cậu lại vang lên một cách ma xui quỷ khiến.
【Thí thực vốn không phải chuyện nhóc con gầy yếu như cháu làm được, thứ bò ra từ Ngạ quỷ đạo đều là loại hung ác chết người, chứ đừng nói đến cái thứ cháu đang cõng trên lưng lúc này…】
“Bà ngoại…”
Động tác của Lý Tú hơi dừng lại, lúc nhận ra thì lời đã nói ra miệng.
“Việc cháu đưa cơm cho anh, rốt cuộc là đang làm gì vậy ạ? Cái này có phải là chuyện mà người ta nói, thí thực gì gì đó?”
Tiếng thiếu niên càng lúc càng nhỏ.
Thực ra trước khi về nhà, Lý Tú đã dùng điện thoại tra “thí thực” mà bà lão kia nói, là một phương thức huyền học, bố thí cho vong linh ngạ quỷ để chúng thoát khỏi ác đạo vân vân.
Nhưng Lý Tú suy nghĩ một chút, lúc mình đưa cơm cho anh không hề tụng kinh niệm chú, cũng không cầu khấn cảm hoá, trông không liên quan gì đến thí thực.
“Thí thí cái gì? Con chỉ đưa cho anh con bữa cơm, có tính là gì!”
Quả nhiên, cho dù hỏi ra lời, bà ngoại cũng ngơ ngác.
Lý Tú quan sát bà ngoại, hơi hơi cảm thấy có khi bà ngoại cũng không biết “thí thực” theo thuật ngữ nghĩa là gì. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Lý Tú vẫn luôn biết, thực ra bà ngoại chỉ là một bà cốt lừa đảo không có chút kiến thức chính quy nào.
Nhưng không biết vì sao, vừa nghĩ đến điều này, Lý Tú lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
… Coi như mọi thứ đều chỉ là bà ngoại mê tín đi.
Cậu tự nhủ.
Sau đó cứ như ngày thường, đến tối cậu múc gạo sống, bưng đến căn phòng chật chội kia, đặt dưới gầm giường.
“Anh, ăn cơm đi.”
Lý Tú nói một tiếng theo thói quen.
Sau khi đặt bát xuống, cậu không biết vì sao lại đứng trong phòng một lúc.
Lần này gầm giường không truyền đến tiếng bát bị đổ nữa.
Ngược lại là trên tầng bỗng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ngay sau đó là một tiếng “bịch” nhỏ, một cái bóng ướt nhẹp đập thẳng vào cửa sổ đầy bụi mờ ảo trong phòng.
Lý Tú giật mình, thuận thế nhìn lại, nhưng không thấy rõ là cái gì vắt ngoài cửa sổ, chỉ thấy được một thứ mềm nhũn đen thùi lùi. .
Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Giống như… chổi lau nhà?
Lý Tú nhìn cái bóng mờ ảo hơi đung đưa cùng với vết ướt bên ngoài cửa kính, hơi nhíu mày.
Toà nhà cậu ở đã rất cũ, vì thế phẩm chất của khách thuê phần lớn đều không cao.
Lý Tú đoán, đây là người tầng trên giặt xong chổi lau nhà thì treo luôn lên phần lồi ra ngoài cửa sổ chống trộm, sau đó đầu lau đụng thẳng vào cửa sổ nhà Lý Tú.
Trước đó đã xảy ra nhiều chuyện tương tự, nhưng cả ngày hôm nay Lý Tú cũng thực sự mệt mỏi rã rời, không buồn cãi nhau với tầng trên nữa. Hơn nữa, trong phòng này cũng đâu có ai…
Thôi vậy.
Lý Tú day day huyệt thái dương, kiệt sức rời khỏi phòng.
*
【Hu hu –】
Lý Tú sức cùng lực kiệt đương nhiên sẽ không biết, sau khi cậu rời đi, “chổi lau nhà” ngoài cửa sổ bắt đầu run rẩy.
Trên đầu người treo ngược, đôi mắt vằn vện tia máu run lên vì sợ hãi cực độ.
Vệt nước tanh hôi liên tục chảy ra từ trên người nó, vẽ ra vệt nước hình cành cây trên đống bụi bặm không biết đã tích tụ bao nhiêu năm bên ngoài cửa sổ.
Một bóng người cao gầy lặng lẽ xuất hiện trong căn phòng chật chội đầy phế liệu.
Hắn cứ thế ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc giường đôi bụi bặm, ngón tay nhỏ dài không có móng tay cẩn thận đặt bên mép cái bát đổ đầy gạo sống.
【A Tú nhà tao ấy à…】
Một tiếng lẩm bẩm mơ hồ không rõ phát ra từ trong bóng tối.
【Đúng là cực kỳ đáng yêu.】
Bóng người cao lớn chậm rãi cúi xuống, vùi mặt vào bát.
Một miếng, rồi lại một miếng.
Hắn hài lòng nhai nuốt gạo sống trong bát. Trong bóng tối không ngừng truyền đến tiếng nhai “rộp rộp.”
【Thế nên em ấy luôn chọc đến những thứ như bọn mày…】
【Ôi, nếu không có mình, A Tú nhà mình phải làm sao bây giờ.】
________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cá quỷ nước:… Đm.