Thăng Quan Kiến Hỉ - Hắc Miêu Bạch Miệt Tử - Chương 16
Lúc bắt đầu tiết buổi chiều, Lý Tú vẫn hơi lo lắng Phương Càn An sẽ chạy đến phòng học làm phiền cậu học tiếp.
May là, sau khi vị thái tử kia trải qua lễ rửa tội cả một tiết Chính trị, hình như không có ý định tự hành hạ bản thân nữa. Chiếc bàn học trống không bị tạm kéo đến phòng học kia vẫn được đặt nghiêng nghiêng cạnh chỗ ngồi của Lý Tú, nhưng chủ nhân của chiếc bàn không xuất hiện nữa.
Lý Tú thầm thở phào.
Không có sự quấy rầy của Phương Càn An, cuộc sống của Lý Tú có vẻ cuối cùng đã trở về quỹ đạo.
Trong cơn sốt nhẹ, Lý Tú lên tinh thần, chống đỡ qua 4 tiết buổi chiều. Đầu óc bị giấy kiểm tra và đề thi lấp kín, không còn thừa chỗ để chứa những thứ thần quỷ vô căn cứ kia nữa.
Thứ gọi là “quỷ” gặp phải ở toà nhà tổng hợp vào buổi trưa nhất định chỉ là do mình quá căng thẳng trong bóng tối, lại thêm cái tên sợ ma ở bên cạnh không ngừng ảnh hưởng và ám chỉ nên sinh ra ảo giác tinh thần nhỉ?
Lý Tú tự nhủ.
Nhưng…
Tuy nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng một khi rút tinh thần khỏi việc học tập, Lý Tú vẫn thấy khó có thể bình tĩnh lại.
Cảm giác này giống như là, lúc ra khỏi nhà quên mất bếp gas vẫn bật lửa nấu cháo, rõ ràng ý thức bên ngoài đã quên hết tất cả, nhưng trong tiềm thức vẫn thấy bất an và hoảng sợ…
“Thế là đủ rồi.”
Khi chuông tan học vang lên, Lý Tú day day huyệt thái dương và vai.
Cả ngày hôm nay, cậu đều thấy vai mình rất nặng nề, tình trạng cơ thể tệ hại cùng tâm trạng còn tệ hại hơn nữa khiến Lý Tú hoàn toàn không muốn ở lại lâu trong trường. Vừa tan học, Lý Tú đã trực tiếp xách cặp sách đi ra khỏi trường một cách khác hẳn ngày thường.
Trên hành lang, Lý Tú chạm mặt giáo viên Toán.
Nữ giáo viên đeo kính đã hơn 40 tuổi này là sự tồn tại nghiêm khắc và khó tính trong suy nghĩ của rất nhiều học sinh, nhưng quan hệ giữa Lý Tú và giáo viên Toán họ Trần này không tồi. Cậu có thể cảm nhận được, thực ra cô Trần rất tốt bụng, dù là ở một ngôi trường như Khải Minh thì vẫn cố gắng khiến đám con ông cháu cha kia chăm chỉ học hành một cách ngu xuẩn.
Lúc gặp nhau, cô Trần đang ôm giáo án thật dày, dùng vai và tai để kẹp điện thoại, vừa đi vừa nói chuyện gì đó với người ở đầu bên kia điện thoại.
“Ừ, đúng… Hai tiết buổi chiều của cậu ta là tôi dạy thay… Nghe nói tất cả mọi thứ vẫn ở văn phòng, nhưng không thấy người, cũng không xin nghỉ… Tôi không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì… Dù sao tôi cũng sắp mệt chết rồi…”
Lý Tú thấy đối phương vẫn đang nói chuyện điện thoại, nên chỉ lễ phép gật đầu với đối phương coi như chào hỏi.
Ngay lúc cậu định cứ thế rời đi, cô Trần bỗng như nhớ ra điều gì, gọi cậu lại.
“Cô Trần?”
“Lý Tú, cô nghe nói sáng nay thầy Âu Dương vẫn tìm em?”
Giáo viên Toán rời khỏi điện thoại, hỏi Lý Tú.
Lý Tú sững ra một chút, sau đó gật đầu.
“Vâng, đúng ạ, thầy ấy nói giảng vài câu hỏi cho em, nhưng vừa vào tiết 3 thì phòng giáo vụ tìm em nên em đi luôn.”
“Vậy sao, lúc đó em thấy thầy Âu Dương thế nào?”
“Thế nào?”
Lý Tú hơi mù mờ.
“Chính là, ừm, có phải tâm trạng bất thường gì gì đó không…” Lúc này, giáo viên Toán bất giác nhíu mày, cô tiếp tục hỏi một cách hơi lúng túng.
Có gì bất thường sao?
Trong nháy mắt, Lý Tú nhớ lại lúc mình rời đi, Âu Dương bỗng trở nên tái mét mặt mày, còn cả câu hỏi không đầu không đuôi kia của hắn.
【”Lý Tú, lúc nãy em có nhìn thấy gì không?”】
Sau sự yên lặng vô cùng ngắn ngủi, Lý Tú rũ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không ạ. Thầy Âu Dương thấy em có việc thì để em đi.”
Giọng Lý Tú đều đều.
Giáo viên Toán không hề để ý sự mất tự nhiên rất nhỏ kia của Lý Tú, có thể thấy, thực ra cô chỉ là lúc nhớ ra thì tuỳ tiện tìm Lý Tú hỏi thử, sau khi nghe thấy câu trả lời của Lý Tú, cô hơi nghiêng đầu quay lại nói với điện thoại một câu: “… Ừ, học sinh cũng bảo không có gì khác thường.”
Nói xong, cô gượng cười một tiếng, phất phất tay với Lý Tú.
“Thế thì không sao, Lý Tú, em về nhà trước đi, đừng ở lại bên ngoài, dạo này trời tối sớm, về nhà sớm an toàn hơn.”
Tiếng nói phát ra, cô Trần tiếp tục ôm giáo án đi về hướng ngược lại với Lý Tú.
Lý Tú đứng tại chỗ một hồi, sau đó mới lê bước rời khỏi trường học.
Âu Dương bỗng nhiên biến mất, tiết buổi chiều cũng không dạy…
Qua vài lời cô Trần vô ý tiết lộ lúc nãy, Lý Tú suy đoán trong lòng.
Biết rõ là một người đàn ông trưởng thành, Âu Dương trên lý thuyết sẽ không có chuyện gì, nhưng Lý Tú vẫn không kiểm soát được mà liên tục tái hiện lại khung cảnh văn phòng tối tăm tưởng như bình thường từng chút một trong đầu.
Cậu cảm thấy bứt rứt vô cớ.
Cái lạnh lại không ngừng thấm vào toàn thân dọc theo bờ vai, Lý Tú không tự chủ quấn chặt đồng phục, nhưng vẫn liên tục ớn lạnh.
Mặc dù rất muốn về nhà ngay, tắm nước nóng rồi nằm lên giường nghỉ ngơi một chút, nhưng trong cặp vẫn còn gạo sống anh trai ăn thừa bị cầm lung tung lúc trước.
Lý Tú nhíu mày, không chậm trễ nữa, vẫn đi đường vòng như ngày thường, đến công viên nhỏ mà cậu hay tới.
Công viên này đã gần với khu phố cổ, đã cực kỳ cũ kỹ. Trong công viên hoàn toàn không có cảnh quan nào, càng khỏi nói tới thiết bị vui chơi. Thùng rác ven đường đã thiếu tay cụt chân từ lâu, trên bãi cỏ trọc cằn cỗi cũng đầy rác rưởi, quang cảnh trông rất nhếch nhác. Cũng chính vì như vậy, trên đường cái lúc xế chiều rõ ràng vẫn còn người đến người đi hối hả rộn ràng, nhưng Lý Tú vừa rẽ vào công viên thì chỉ thấy xung quanh trống rỗng.
Rừng cây không biết đã bao lâu chưa được cắt tỉa đổ bóng lớn dưới ánh chiều tà, dưới sự che phủ, ánh sáng trong công viên dường như cũng tối tăm hơn những chỗ khác rất nhiều. Lúc đi qua góc vui chơi trẻ em đổ nát, có thể thấy chiếc xích đu đung đưa trong gió, bộ phận kim loại rỉ sét phát ra tiếng “kéttt” “kéttt” khi chiếc xích đu lắc lư, làm nổi bật sự hoang vu trống trải trong bầu không khí xung quanh.
Lý Tú không lãng phí thời gian, sau khi vào công viên thì chạy thẳng đến cái ao nhân tạo trong công viên.
Nước trong ao cũng đã chuyển sang màu xanh lục, nhưng cá bên trong lại nhiều một cách bất thường.
Cũng có thể do cá thường được cho ăn gạo sống, cá ở đây cũng quen với việc được Lý Tú cho ăn, cậu vừa bước tới bên hồ, trên mặt nước xanh lục đặc quánh đã cuộn lên từng cơn sóng lớn, bầy cá chi chít đã tụ tập đến trước mặt Lý Tú.
Trong công viên ở trạng thái nửa bỏ hoang này, thứ nuôi trong ao đương nhiên không thể nào là cá koi hay cá vàng được ưa thích — dù cho chúng đã từng đẹp đẽ, nhưng bây giờ cũng trở nên hoang dã và phai tàn từ lâu rồi. Bây giờ màu sắc của cá trong ao phần lớn đều loang lổ xám xịt, vùng nước khắc nghiệt khiến rất nhiều vết phồng rộp và u nhọt mọc lên thành từng khối giữa các kẽ hở trên vảy cá, chỉ có đôi mắt lồi lên trên đầu cá là phần nào tiết lộ dòng dõi tổ tiên của chúng là cá cảnh.
Nhưng mà…
Những con cá này trước đây cũng ghê tởm như vậy sao?
Lý Tú theo thói quen bỏ phần gạo sống còn thừa trong túi vào trong nước, trên mặt nước lập tức rào một tiếng, tất cả cá đổ xô tới, há miệng to như chậu máu điên cuồng cướp lấy những hạt màu trắng đó.
Chúng giành giật rất hung hãn, Lý Tú chỉ liếc nhìn xuống nước, rồi nhíu mày vì cơ thể dị dạng buồn nôn của bầy cá.
Trong trí nhớ của bản thân, khi mới cho những con cá này ăn, chúng cùng lắm là trông hơi xỉn màu thôi nhỉ? Nhưng bây giờ chúng nhìn trông hơi… hơi dị dạng rồi.
Lúc nghĩ như vậy, Lý Tú bỗng cảm thấy rất nhiều ánh mắt dòm ngó.
Cậu theo bản năng nhìn lại theo hướng ánh mắt đó — đúng lúc đối mặt với đôi mắt trống rỗng của bầy cá.
Cũng chính vào lúc này, Lý Tú chợt nhận ra, nhãn cầu gồ lên của cá ở đây nhìn qua trông rất giống mắt người rơi khỏi hốc mắt. Mà cái đầu to béo trương phình của những con cá kỳ lạ bỗng nhiên trông không giống cá nữa, mà như từng khuôn mặt sưng phù, đen xì, đã ngâm trong nước đến biến dạng.
Bây giờ, tầng tầng lớp lớp những khuôn mặt kia đang chen chúc với nhau, nhìn chằm chằm Lý Tú dưới mặt nước đục ngầu.
“Hưm –“
Lý Tú hít vào một hơi lạnh, cuống quýt lùi về sau.
Sơ ý giẫm phải viên gạch trơn trượt trên bờ, cả người suýt nữa bị ngã rồi trượt xuống nước dọc theo lớp bùn trên bờ.
“Cẩn thận!”
May mắn là, bỗng có người dùng sức kéo cậu một cái từ đằng sau, mới giúp Lý Tú ổn định cơ thể, không đến mức hoạ vô đơn chí đang sốt nhẹ mà còn ngã xuống nước.
“Nhóc con từ đâu tới sao không cẩn thận, nếu rớt xuống nước thì làm sao giờ hả –“
Giọng hung dữ, nghe như tiếng la hét mắng chửi.
Lý Tú giật mình, cả người như đang nửa tỉnh nửa mê thì bị người ta đánh thức, đầu óc tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Một bà lão khoảng 50 60 tuổi đang nhíu mày đứng cạnh mắng chửi cậu, nhìn trông hơi quen, nhưng Lý Tú không nhớ nổi mình đã thực sự gặp bà chưa.
“Xin, xin lỗi… Cảm ơn bác!”
Mặc dù đối phương trông rất nóng nảy, giọng điệu cũng cực kỳ tệ, nhưng sau khi Lý Tú hít một hơi thật sâu, lại chỉ có thể liên tục cảm ơn.
Cậu không nhịn được nhìn nước bùn trên bờ một chút, bên trên vẫn còn lưu lại dấu chân của cậu.
Mà chính cậu cũng không biết, vì sao mình lại tuỳ tiện chạy tới nơi gần như vậy, rõ ràng những lần trước đều đứng trên bậc thang, rắc bừa gạo vào nước, nhưng lần này lại đến càng lúc càng gần như quỷ ám.
Còn cả, còn cả những con cá bất thường kia…
Hơi thở của Lý Tú có chút nặng nề, tim đập nhanh đến đáng sợ.
Cậu không khỏi nhìn lại ao nước, chỉ trong chớp mắt, những con cá kia quay lại đáy nước và biến mất từ lâu, thứ Lý Tú có thể thấy chỉ là mặt nước còn hơi gợn sóng.
Chớp chớp mắt, Lý Tú bỗng hơi không chắc chắn rốt cuộc ban nãy mình đã thấy gì.
Thực sự sẽ có cá, mọc ra mặt người sao?
“Ê, còn ở đây nhìn gì nữa, cháu muốn thử nhảy xuống nước thật à?!”
Bà lão đột nhiên đưa tay kéo Lý Tú một cách thô bạo, hoàn toàn không chờ Lý Tú phản ứng lại đã trực tiếp kéo thiếu niên đi đứng bất tiện về đến con đường cho người đi bộ trong công viên.
“Cháu, cháu không, cháu chỉ nghĩ…”
“Nghĩ gì mà nghĩ, chỗ này cháu vốn cũng không nên đến.”
Bà lão qua quýt cộc cằn ngắt lời Lý Tú, sau đó đẩy cậu về phía lối ra công viên.
“Ở đây quá nguy hiểm, sau này cháu đừng tới nữa.”
“Hả?”
Lúc này Lý Tú mới phát hiện trên cánh tay bà lão đeo một cái băng tay đỏ. Nhưng chiếc băng tay đỏ này trông cũng phai màu rồi, chữ vàng bên trên cũng đã sớm trở nên lốm đốm, không thể nhìn rõ là chữ gì.
Đây là… nhân viên quản lý công viên?
Lý Tú đã tới đây lâu như vậy, nhưng hoàn toàn chưa từng chạm mặt nhân viên quản lý công viên, lúc này bị đối phương xua đuổi, có hơi ngơ ngác.
Nhưng bản thân Lý Tú cũng không phải thiếu niên phản nghịch thích đối đầu người khác, lúc nãy suýt nữa ngã xuống nước, bây giờ bị bà lão chửi một hồi, cậu hết sức thành thật mà rụt cổ lại, quay người một cách vô cùng nghe lời, chuẩn bị rời khỏi công viên theo lời bà lão nói.
“Ê, thằng nhóc kia!”
Kết quả, ngay khi Lý Tú gần bước ra khỏi công viên, lại nghe thấy bà lão ở xa xa đằng sau cậu gọi một câu.
Lý Tú quay đầu lại, phát hiện bà lão đeo băng tay đỏ vẫn đứng trên con đường cho người đi bộ ở công viên, đang nhìn cậu.
“Gì ạ?”
“Trẻ ranh, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa.”
Sắc mặt bà lão có hơi xám xịt, có lẽ vì cách một khoảng, nên âm thanh nghe cũng nghẹt nghẹt.
“À, cháu biết rồi, hôm nay là cháu không cẩn thận.”
Lý Tú ban đầu còn tưởng đối phương nói đến chuyện cậu cho cá ăn ở bờ nước, đang định giải thích bình thường mình không lơ mơ như vậy, thì nghe thấy lời tiếp theo của bà lão.
“Thí thực [1] vốn không phải chuyện nhóc con gầy yếu như cháu làm được, thứ bò ra từ Ngạ quỷ đạo đều là loại hung ác chết người, chứ đừng nói đến cái thứ cháu đang cõng trên lưng lúc này…”
[1]: Hay còn gọi là cúng cô hồn ấy các bác.
“Cái gì?”
Lý Tú kinh ngạc mở to hai mắt.
Còn chưa hiểu những lời kỳ quái trong miệng đối phương rốt cuộc là có ý gì, bà lão kia bỗng ngừng câu chuyện, mắt nhìn thẳng vào Lý Tú, khuôn mặt càng thêm xám xịt.
Ban nãy bà vẫn giữ vẻ mặt hung dữ, nhìn trông như người già khó tính đang giành chỗ trên xe buýt, nhưng bây giờ, bà lại tỏ ra cực kỳ hoảng sợ, như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.
“Làm bậy… Quá nghiệp chướng…”
Từ đằng xa, Lý Tú nhìn hình miệng để đoán tiếng lẩm bẩm trong hoảng sợ của bà lão, sau đó đối phương nhanh chóng xoay người rời đi.
Lý Tú đuổi theo vài bước, nhưng chờ đến khi cậu đứng trên đường cho người đi bộ trong công viên, xung quanh hoàn toàn không còn bóng dáng của bà lão kia nữa.
“Ào…”
Trong ao hình như có thứ gì đó chuyển động, phát ra tiếng nước.
Công viên có vẻ còn yên tĩnh hơn trước.
Nhưng bây giờ Lý Tú phát hiện mình hoàn toàn không dám nhìn về phía ao nước.
… Cậu không biết rốt cuộc mình sẽ thấy cái gì.
_______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sẽ thấy cái gì nhỉ?
Sẽ thấy —
Anh trai: Hi, bà xã!