Thăng Quan Kiến Hỉ - Hắc Miêu Bạch Miệt Tử - Chương 14
“Đẩy mạnh sáng tạo khoa học kỹ thuật là cần thiết để thúc đẩy sự phát triển chất lượng cao, là cần thiết để đưa đến cuộc sống chất lượng cao cho nhân dân, là cần thiết để xây dựng mô hình phát triển mới, là cần thiết để thuận lợi bắt đầu chặng đường mới xây dựng toàn diện đất nước xã hội chủ nghĩa hiện đại…”
Lớp 11A1, tiết Chính trị.
Giọng của giáo viên Chính trị giống như trước, cứng nhắc không gợn sóng quanh quẩn trong phòng học.
Hôm nay là tiết 4 buổi sáng, môn Chính trị cũng không phải môn chính, vì thế người ngủ khò khò trong tiết này luôn luôn là nhiều nhất.
Nhưng bây giờ cả phòng học không ai có thể an tâm ngủ.
Cho dù là đang nghiêm túc ghi bài cũng thế, hay là giấu điện thoại dưới bàn học ra sức nhấn phím cũng thế… Các học sinh không tập trung thường sẽ phân tâm, nhìn về phía vị khách không mời mà đến ở đằng sau phòng học.
Nam sinh cao to, anh tuấn, sắc mặt cực kỳ tệ cứ thế dửng dưng chiếm giữ một góc trong phòng.
Ở trước mặt hắn, chiếc bàn xiêu vẹo, trống không có vẻ rất bất ngờ, phá hỏng sự sắp xếp ngăn nắp của bàn học trong lớp. Trên mặt đất còn mấy vết xước, rất rõ ràng, cái bàn này và cả cái ghế, đều là tạm thời được tha tới từ một phòng học khác.
Phương Càn An không hề làm ra bất kỳ hành động gì khác người ở lớp A1, hắn chọn ngồi luôn ở sau cùng phòng học, chắc cũng để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Nhưng vóc dáng của hắn, vẻ ngoài của hắn, thậm chí là địa vị cùng đủ loại lời đồn của hắn ở trường, cũng khiến người ta hoàn toàn không thể nào xem nhẹ sự hiện hữu của hắn. Đừng nói là những học sinh trong lớp, ngay cả giáo viên Chính trị vạn năm xụ mặt, giảng bài như niệm kinh, khi nhìn thấy Phương Càn An lúc bước vào lớp, cũng lộ ra vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Dù sao mọi người ở Khải Minh đều biết, Phương Càn An chỉ cần yên phận ở Khải Minh, coi như cho nhà trường mặt mũi, còn bảo Phương đại thiếu gia chăm chỉ học bài gì đó… Ha ha, bạn đang kể chuyện cười à?
Phần lớn thời gian, Phương Càn An thậm chí chỉ cần ló mặt vào buổi sáng, sau đó có thể rời đi bất cứ lúc nào. Mỗi tầng ở Khải Minh đều có phòng nghỉ và phòng tự học bài trí xa hoa, đó mới là nơi thường dùng để tiêu hết thời gian.
Dạy học ở Khải Minh đã lâu như vậy, nhưng giáo viên Chính trị cũng không biết lần cuối nhìn thấy Phương Càn An trong lớp là lúc nào.
Nhưng bây giờ, Phương Càn An không chỉ vào lớp, nhìn loáng thoáng còn hơi muốn nghe giảng bài.
… Cái này thì hơi đáng sợ rồi.
Giáo viên Chính trị vừa dạy học, vừa hoảng sợ nhìn Phương Càn An nghiêng người, cà lơ phất phơ rút quyển sách Chính trị của bạn học bên cạnh ra, nhăn mày nhìn hồi lâu.
“Này, Tú Nhi –“. harry potter fanfic
Phương Càn An buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau, hắn vươn tay chọc chọc Lý Tú.
“Tôi thấy phương pháp của cậu thật hữu ích, bây giờ tôi chỉ nhớ mỗi buồn ngủ, hoàn toàn không nhớ nổi cái gì khác.”
Hắn ậm ờ nói lầu bầu.
Lý Tú: “…”
“Sao cậu trông không buồn ngủ chút nào thế? Cậu làm kiểu gì vậy?”
Lý Tú mặt không đổi sắc vươn tay rút quyển sách trở về từ trong tay Phương Càn An.
“Đừng gọi tôi là Tú Nhi.”
Thiếu niên nhíu mày, thấp giọng nói thật nhanh.
Phương Càn An ngáp một cái.
“Thế thì, ờm, Tú Tú?” Hắn lơ đãng nói, lại thò đầu sang chỗ Lý Tú nhìn vở cậu.
Lý Tú trở tay giữ lại vở mình, cậu lườm Phương Càn An một cái, dùng ánh mắt lạnh như băng tỏ ra sự ghét bỏ vô cùng của mình với cách gọi này.
Phương Càn An bị ánh mắt như dao của Lý Tú quẹt một cái.
Nếu người khác dám nhìn hắn như vậy, Phương Càn An sẽ không hề tiếc cho người ta biết sự lợi hại của hắn.
Nhưng hết lần này đến lần khác, đó là Lý Tú.
Rõ ràng là bị người ta khinh bỉ, nhưng ngực hắn như bị thứ gì đó cào một cái, ngứa ngứa.
Hơi khó chịu, lại hơi dễ chịu.
Ừm, không hiểu sao lại muốn khiến người kia, càng thêm không vui một chút.
“Vẫn không hài lòng à, vậy gọi cậu…” Phương Càn An đang suy nghĩ, cái tên kia liền như dấu ấn hiện lên trong đầu hắn.
“A Tú.”
【A Tú.】
Đúng rồi, thiếu niên nhỏ bé yếu ớt ngồi cạnh hắn lúc này, phải gọi là A Tú mới đúng.
【A Tú đáng thương à.】
Mặc dù có hơi ẻo lả, nhưng mà, A Tú là A Tú.
【… A Tú của mình.】
…
“Ầy, A Tú, cậu đừng lờ tôi nha.”
Tiếng nam sinh vào lúc này trầm thấp khản đặc không gì sánh được.
Rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng chỉ người trẻ tuổi mới có, nhưng lúc gọi “A Tú,” trong âm điệu lại rỉ ra sự u ám tham lam như có như không.
“Nếu không có ý kiến, thì về sau tôi gọi cậu A Tú là được.”
Phương Càn An hoàn toàn không để ý tới sự thay đổi trong giọng điệu của mình.
Hắn toét miệng, cười hì hì nói thầm.
Một tiếng “A Tú” làm tay Lý Tú đột nhiên run lên, bút đỏ dùng để đánh dấu điểm quan trọng rơi xuống vở, ngòi bút làm bắn ra vết mực đỏ thắm trên trang vở trắng như tuyết.
Cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Phương Càn An.
Thực ra bà ngoại cũng gọi cậu là “A Tú,” nhưng lúc xưng hô này được đọc ra từ miệng Phương Càn An, Lý Tú lại cảm thấy vô số sự khó chịu không giải thích được.
Tóc gáy dựng đứng, Lý Tú lấy tay đè huyệt thái dương của mình.
Cơn sốt nhẹ khiến cậu bắt đầu hơi ù tai.
Sau một tiếng “A Tú” của Phương Càn An lúc nãy, âm thanh kia như tạo thành một tiếng vọng sâu trong tai cậu, cứ thế lặp đi lặp lại một cách nhỏ vụn và mơ hồ.
“Cậu ồn quá.”
Nhặt bút lên, Lý Tú xe trang vở bị mực làm bẩn, mặt không đổi sắc nói với Phương Càn An.
“Với cả, đừng gọi tôi là A Tú.”
Nhưng Phương Càn An không có chút ý sửa lại nào.
“A Tú, cậu nói lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải chúng ta gặp phải ‘thứ đó’ rồi không… Lớp Chính trị đúng là có ích, thứ kia hẳn sẽ không đi theo người ta nhỉ…”
Nam sinh cao lớn lúc này ở trước mặt Lý Tú, nhưng không hề ra vẻ xa cách, để có thể giao tiếp thuận lợi với Lý Tú, hắn thậm chí còn đẩy bàn mình đến bên cạnh bàn Lý Tú mà không chút do dự. Nhưng mà, Phương Càn An đã hoàn toàn quên mất về sự khác biệt về vóc người giữa mình và Lý Tú, một khi chen chúc như vậy, thì người to như thế sẽ trực tiếp đùi kề đùi, cánh tay kề cánh tay với Lý Tú.
Tình huống kia đúng là hết sức quái dị.
Vô số ánh mắt tự cho là đã giấu kín đổ dồn lên, sự dò xét nghiên cứu và tò mò bên trong hừng hực thiêu đốt. Phương Càn An đương nhiên có thể coi như không thấy những đánh giá kia, nhưng tâm trạng Lý Tú lại trở nên rất tệ.
“Tôi có một cách đuổi quỷ hiệu quả.”
Lý Tú nghiêm mặt, nói với Phương Càn An.
“Nếu cậu muốn biết, thì tiết này im miệng rồi nghe giảng đàng hoàng.”
… Lần này thì cuối cùng Phương Càn An không lên tiếng nữa.
*
Miệng Phương Càn An đã đóng chặt, nhưng cơ thể vẫn không rời đi.
Cách bộ đồng phục, Lý Tú cũng có thể cảm giác được cơ thể của Phương Càn An hoàn toàn khác với mình, chế độ luyện tập khoa học và đồ ăn chất lượng tốt khiến nam sinh gần như thành niên có bờ vai rộng và bắp đùi chắc khoẻ.
Ngay cả nhiệt độ cơ thể của Phương Càn An cũng cao hơn Lý Tú rất nhiều.
Lý Tú lặng lẽ dùng chút lực, muốn đẩy Phương Càn An ra, kết quả chẳng được cái rắm gì.
Ngược lại là Phương Càn An nhìn cậu chằm chằm, đã nhận ra hành động nhỏ này, lại muốn nói gì đó — nghĩ cũng biết lại là mấy câu đùa nhạt nhẽo. Lúc này Lý Tú dựng thẳng một ngón tay để trước môi mình, dùng hình môi im lặng nói một tiếng.
【Cách đuổi quỷ.】
Phương Càn An mím môi, hậm hực dựa lưng vào ghế.
Nhưng cơ thể hắn vẫn kề sát Lý Tú.
Lý Tú rũ mắt, nhìn câu chữ khiến người ta an tâm trong sách giáo khoa Chính trị, nhưng thứ hiện ra trong đầu lại là dáng vẻ nam sinh bên cạnh sợ quỷ đến mức mặt tái mét.
Quên đi.
Lý Tú hít sâu một hơi, quyết định từ bỏ kháng cự, tập trung nghe giảng.
Đương nhiên, cuối cùng tiết này vẫn loạn hết lên, hoàn toàn chẳng nhớ được một câu nào có ích — đầu tiên là vào học được nửa tiết, thì bóng người ngoài cửa bỗng nhiều lên. Trông rất giống vô tình đi qua, nhưng nếu thực sự là học sinh đi qua, thì không đến mức ai ai cũng cẩn thận quan sát bên trong cửa sổ.
Lúc ánh mắt đặt lên Phương Càn An, ai cũng lộ ra vẻ mặt như đang nằm mơ, hoàn toàn không dám tin.
…
【Đại ca, xảy ra chuyện gì thế?】
Điện thoại Phương Càn An rung lên, hắn chán ngán lấy ra nhìn lướt qua, là một đàn em khá thân thiết gửi tới.
【Muốn dạy dỗ thằng què thì bọn em ra tay giúp anh là xong, cậu Phương việc gì phải oan ức bản thân đến ngồi ở chỗ đó?】
Phương Càn An nhíu mày một cái.
Lớp 11A1 ngoài Lý Tú còn có vài học sinh điểm cao được Khải Minh đào tới từ bên ngoài trường, tuy những người đó không nghèo như Lý Tú, nhưng trong mắt những người khác cũng chỉ là “dân nghèo” ở trong một nhóm hoàn toàn khác. Tuy chỉ là cách viết, nhưng trong tin nhắn gửi đến vẫn lộ ra sự ghét bỏ không thể che giấu đối với cả lớp, thậm chí là “thằng què” Lý Tú.
“Chậc.”
Lý Tú chợt nghe thấy đại thiếu gia bên cạnh phát ra tiếng hừ lạnh đầy khinh thường.
Cậu nhìn Phương Càn An, người sau cũng đúng lúc nhìn về phía cậu.
“Ôi…”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Lý Tú, Phương Càn An lắc đầu.
Cái người này, với dáng vẻ gầy trơ xương lẻ loi kia, đúng là dễ bị bắt nạt.
Vị đại thiếu gia nào đó nhớ lại những chuyện Lý Tú gặp phải trước kia, ngực có hơi khó chịu.
Ngay sau đó, hắn cầm điện thoại, bắt đầu đánh chữ.
【Thứ nhất, tao thích ngồi ở đâu thì ngồi ở đó, không liên quan đến bọn mày.】
【Thứ hai, quản mắt mình cho tốt vào, đi đi lại lại bên ngoài, đang coi tao là khỉ à?】
【Thứ ba, đừng có tuỳ tiện gọi vớ vẩn người khác là “thằng què.”】
Đánh chữ xong xuôi, Phương Càn An ấn nút gửi trong nhóm.
Quả nhiên, không lâu sau, người ngó nghiêng ngoài cửa sổ ít đi rất nhiều.
Phương Càn An để ý thấy điểm đó, lúc này mới hài lòng tắt đi khung chat WeChat, tắt màn hình điện thoại.
Sau đó, giây tiếp theo, tay Phương Càn An run lên, điện thoại lập tức rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tất cả mọi người sợ hãi nhảy dựng, kể cả Lý Tú khó khăn lắm mới bình tĩnh lại để nghe giảng.
Đối diện với ánh mắt của Lý Tú, vẻ mặt Phương Càn An hơi cứng đờ.
“Không cẩn thận làm rơi điện thoại.”
Phương Càn An khô khốc nói.
Trong lúc nói chuyện, đã có người nhặt điện thoại lên giúp hắn.
Phương Càn An nhìn chiếc điện thoại kia, chần chừ một lúc mới cầm về.
“Sao thế?”
Lý Tú hỏi một câu.
Phương Càn An nhún vai.
“Không sao thật.”
Chỉ là không cẩn thận hoa mắt thôi.
Phương Càn An tự nhủ trong lòng.
Màn hình điện tử bóng loáng lúc chuyển đen sẽ phản chiếu cái bóng của người sử dụng.
Đây là tình huống rất bình thường.
Mà vừa rồi, vào khoảnh khắc điện thoại tắt màn hình kia, trên màn hình điện thoại của Phương Càn An cũng phản chiếu một bóng người u tối mơ hồ.
Phương Càn An không thấy rõ là gì, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy, đó hoàn toàn không phải… hoàn toàn không phải là mặt mình.
_______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phương chó: Cười chết, kỹ năng yêu đương của tôi cao siêu, giống học sinh tiểu học ở chỗ nào!【tự tin】
Anh trai: Ha? Yêu đương mà cũng cần kỹ năng à?【cũng tự tin】