Tháng Năm Trôi Mới Biết Hạ Dài - Mỹ Bảo - Chương 9
Con trai bất thình lình dẫn một cậu bạn đánh nhau bị thương về, ông cũng không hỏi nhiều mà chỉ lấy thuốc nước và băng vải ra, đưa cho Lâm Tri Hạ để cậu nhóc xử lý vết thương giúp bạn mình.
Tắm rửa xong xuôi, Thịnh Lãng mặc quần áo cũ của Lâm An Văn vào. Tuy áo thì rộng thùng thình nhưng quần lại chẳng dài bao nhiêu. Thân thể đứa nhỏ dậy thì không được đồng đều cho lắm: tứ chi Thịnh Lãng là dài ra trước tiên, bàn tay, bàn chân to đến mức nhìn có hơi thiếu cân đối.
Lâm Tri Hạ chấm miếng bông gòn nhúng thuốc sát trùng lên vết thương của Thịnh Lãng. Hàng lông mày rậm của thiếu niên hơi nhíu lại, khuôn mặt điển trai cứng đờ.
“Đau thì phải nói ra.” Lâm Tri Hạ bảo, “Con người mà không cảm nhận được đau đớn là bị khuyết tật bẩm sinh đấy, bệnh này trị mãi không khỏi đâu.”
“Mày mới có bệnh ấy.” Thịnh Lãng khịt mũi.
Toàn thân thiếu niên đúng là chi chít gai nhọn, đụng vào chỗ nào cũng bị đâm thủng tay.
“Sao mà nặng bằng anh được.” Lâm Tri Hạ cãi lại, “Tôi còn lâu mới chủ động đi tìm người ta ăn đòn.”
“Bọn nó chế giễu tao!” Thịnh Lãng cả giận khẽ đáp, “Rõ ràng đấy không phải lỗi của tao… Là do tên biến thái kia…”
Mặt của hắn đỏ bừng lên vì xấu hổ. Dù bản thân hắn là một kẻ lỗ mãng nhưng cũng có những thứ khó có thể mở miệng.
“Nhóc con,” Lâm An Văn ngồi một bên nhặt ngải cứu, sâu xa nói, “Trên cõi đời này ấy à, con người ta không thể tránh khỏi việc xảy ra tranh chấp với người khác. Nhưng ngoại trừ đánh nhau, còn có rất nhiều cách khác để giải quyết vấn đề. Trên thực tế, đấm đá lại là phương pháp ít tác dụng nhất.”
Thịnh Lãng buồn bực không lên tiếng, tỏ vẻ như mình chẳng nghe thấy.
Dù sao thì Lâm An Văn cũng không nhìn thấy được, ông mở to đôi mắt mù và tiếp tục: “Bất cứ ai làm việc gì đều phải biết suy xét tới rủi ro và hệ quả của việc đó. Cháu liều mất một cánh tay, một bên chân, hay thậm chí đánh cược cả tính mạng của mình để đánh nhau với bọn họ, nhưng cuối cùng cháu có nhận lại được cái gì không? Cứ coi như là cháu đánh thắng bọn họ đi, người ta đau mấy ngày rồi sẽ không chế giễu cháu nữa à?”
Cổ họng Thịnh Lãng phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt hệt một chú chó đang giận dữ.
“Nhất định phải đánh!” Hắn nghiến răng, ánh mắt hung ác, “Đánh tới khi nào chúng nó không dám cười cháu nữa thì thôi!”
“Ngoài miệng không cười, trong lòng cũng không cười luôn sao?” Lâm Tri Hạ băng bó vết thương trên tay của Thịnh Lãng.
Thịnh Lãng khinh thường đáp: “Chúng nó sợ tao là đủ rồi, tao muốn làm cho bọn nó dù hận đến mấy cũng không dám tìm tao quấy rầy!”
“Ngây thơ quá đấy!” Lâm Tri Hạ châm chọc, “Anh xem phim ‘Hoàng Phi Hồng’ chưa? Mọi người dưới triều đại nhà Thanh đều hiểu rằng dựa vào mỗi võ công thôi là vô ích. Cho dù quyền cước của anh có lợi hại đến cỡ nào thì người nước ngoài bắn một phát súng đã xử được anh luôn rồi. Anh đánh bại được một người, đằng sau anh vẫn còn hàng trăm, hàng ngàn người đang chờ. Cả đời này anh định không làm gì mà chỉ đi đánh những người xem thường mình thôi à?”
Thịnh Lãng vừa bực vừa bối rối không thôi.
Rất ít người chịu ngồi xuống nghiêm túc giảng giải đạo lý làm người cho hắn như vậy, lại càng chẳng có ai chạm tới nơi trái tim hắn.
Hắn hoàn toàn được thả rông mà lớn lên, từ thuở chưa hiểu chuyện đã bị mẹ bỏ rơi, cha nuôi thì vốn không quan tâm đến hắn bao giờ, còn bà ngoại chỉ biết cho hắn bữa cơm no. Đến giáo viên ở trường cũng không thuần phục nổi đứa trẻ hệt như loài sói dữ này.
Bởi chưa từng được yêu thương nên hắn cũng nào biết cảm giác an toàn ra sao.
Đối với Thịnh Lãng mà nói, Vĩnh An không khác gì một khu rừng nguyên thủy đầy rẫy hiểm nguy, khắp nơi đều tràn ngập những tay săn mồi. Ấy thế chú sói con kia chỉ có độc một chiếc răng nanh và một bộ quyền cước để bảo vệ bản thân mình.
“Con người ấy, lúc nào cũng nâng cao đạp thấp.” Lâm An Văn nói, “Bây giờ tuổi cháu còn nhỏ, không có tiền, không có quyền, đương nhiên những kẻ kia sẽ có lợi thế bắt nạt cháu. Tương lai cháu phát đạt, chẳng cần làm gì bọn họ cũng tự động cúi đầu khom lưng đến lấy lòng cháu thôi.”
“Còn bây giờ thì sao?” Thịnh Lãng hỏi, “Bọn nó cứ đi quấy rầy cháu!”
“Đành nhịn thôi.” Lâm Tri Hạ thoa bột cầm máu Vân Nam lên những vết bầm tím trên người Thịnh Lãng, “Chờ đến khi nào anh không nhịn nổi nữa thì hẵng đánh lại. Anh nên coi trọng bản thân hơn một chút, đừng có hở tí lại ra tay, như thế là đang tự hạ thấp mình đấy.”
Câu nói này rốt cuộc cũng đánh trúng trái tim ưa sĩ diện của thiếu niên nọ.
Trên TV, ông trùm chân chính không bao giờ tự tay động thủ một cách tùy tiện. Người đi gây phiền phức cho Thịnh Lãng cũng toàn là thuộc hạ của anh Sài chứ nào phải đích thân gã ta.
“Nhóc con, đừng lo nghĩ nhiều quá, không thì sẽ chẳng cao lên được nữa đâu.” Lâm An Văn đem ngải cứu cho con trai mình, “Đưa bạn con một ít đi, tránh bị nhiễm thấp khí. À đúng rồi, cậu bạn nhỏ, cháu có đói bụng không? Muốn ăn mì chứ?”
Thịnh Lãng trước tiên ngấu nghiến chén sạch nửa bát mì thịt, sau đó nằm bẹp lên giường Lâm Tri Hạ, da đổ một lớp mồ hôi vì đám ngải cứu.
Phòng riêng của Lâm Tri Hạ thực ra chính là phòng khách, giường ngủ là từ ghế sô pha kéo ra mà thành. Cái bàn gỗ gấp trong phòng thì kiêm luôn bàn ăn, bàn trà và bàn học. Lúc cần phải thay bóng đèn, nó còn đảm đương luôn cả việc của chiếc ghế đẩu cao.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, Lâm Tri Hạ ngồi xuống bàn viết bài.
Ánh đèn bàn chiếu lên khuôn mặt đẹp và trắng nõn của cậu nhóc, hắt xuống đôi hàng mi dày hơi cong một tầng sáng khiến nó trông như đang dính tuyết. Cậu vô thức mím môi lại, bộ dạng nom nghiêm túc kinh khủng – đây là một thói quen của Lâm Tri Hạ mà ngay cả bản thân cậu cũng không hề biết.
“Mày thích làm bài đến vậy à?” Thịnh Lãng không nhịn được hỏi.
“Thích chứ.” Lâm Tri Hạ chẳng thèm ngẩng đầu lên, “Anh không thích sao?”
Thịnh Lãng nhíu mày, bĩu môi: “Chán chết đi được, dù sao thì có học tao cũng không hiểu.”
Lâm Tri Hạ vừa viết vừa nói: “Tôi hiểu bài nên thích lắm. Bài càng khó mà giải ra được là tôi thấy vui cực kỳ, chắc giống như lúc anh đánh thắng người ta ấy?”
Thịnh Lãng không đáp lời.
Dưới ánh sáng nhập nhoà, khuôn mặt đượm buồn của cậu thiếu niên lai tây trông đẹp đẽ khôn cùng: sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ mọng, đôi mắt trong veo tựa hai viên ngọc lục bảo.
Tại sao mẹ của anh ta lại nỡ lòng bỏ rơi con như vậy?
Lâm Tri Hạ cất bài tập môn Văn đi, đổi sang bài tập môn Toán.
Cậu hỏi Thịnh Lãng: “Anh thích cái gì? Trừ việc đánh nhau ra.”
“Tao không thích đánh nhau.” Thịnh Lãng nói, “Tao chưa bao giờ chủ động đánh người không chọc vào tao.”
“Bơi lội thì sao? Nghe bảo anh còn giành được cả giải.”
“Cũng khá thích.” Thịnh Lãng trả lời, “Có tiền thưởng, hơn nữa đội bơi được ăn rất ngon, mọi người trong đội cũng không dám động vào tao.”
“Xem ra anh dễ bị ghẹo quá đấy.” Lâm Tri Hạ châm chọc.
Thịnh Lãng toan đáp trả, nhưng mớ ngải cứu lại hun xương cốt hắn đến mức ấm áp và ngứa ngáy không thôi, dưới thân còn có chiếc giường từ sô pha – chiếc giường mềm mại nhất mà hắn từng nằm ngủ trong đời.
Thịnh Lãng thoải mái nheo mắt, nếu hắn mà có đuôi thì hẳn bây giờ nó đang vẫy không ngừng.
“Bơi lội rất thú vị.” Giọng nói của thiếu niên ngày càng mơ hồ, “Ở dưới nước tự do lắm, muốn đi đâu cũng được, không ai có thể ngăn tao lại…”
Lúc Lâm Tri Hạ làm xong bài tập Toán, Thịnh Lãng đã nằm úp sấp mà ngủ, miệng hơi mở ra, không chừng còn chảy cả nước dãi làm bẩn ga giường.
Lâm Tri Hạ lấy chậu ngải cứu, kéo chăn phủ kín cơ thể đầy vết thương của Thịnh Lãng.
Đèn tắt, cả căn phòng chìm trong màn đêm thăm thẳm.
Lâm Tri Hạ nhấc chăn lên, rón rén chui vào.
Tướng ngủ của cái tên Thịnh Lãng này quá tệ, tay chân duỗi thẳng chiếm hơn non nửa cái giường. Lâm Tri Hạ phải nhẹ nhàng đặt tay chân hắn sang chỗ khác mới có thể nằm được xuống.
Mưa ngày một nhỏ hơn, gió mát thổi tung rèm cửa. Dưới ngõ có con mèo đang rên rỉ. Trong bóng tối, Thịnh Lãng mở mắt ra, nhìn gò má đang cách mình gang tấc của Lâm Tri Hạ.
Lâm Tri Hạ thở đều đều, lồng ngực hơi phập phồng. Ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ làm bật lên đường nét sạch sẽ và xinh đẹp nơi cậu.
Ánh mắt Thịnh Lãng tràn ngập vẻ tò mò. Hắn cẩn thận nhích lại gần, khịt mũi ngửi mùi hương trên người Lâm Tri Hạ.
Đó là một hương thơm ngọt ngào phảng phất mùi sữa tươi, có chút kích thích cảm giác thèm ăn.
Thịnh Lãng liếm môi, theo bản năng gầm gừ đôi ba lần trong cổ họng.
Từ khi bắt đầu nhận thức được, hắn chưa bao giờ ngủ chung giường với ai, cũng không chịu được việc có người dựa vào mình gần như thế này. Nhưng có chăng là vì Lâm Tri Hạ thơm hệt như viên kẹo sữa nên Thịnh Lãng bỗng chốc buông lỏng tính cảnh giác của mình đến mức thấp nhất trong đêm mưa ấy.
Hắn nằm nghiêng đối mặt với Lâm Tri Hạ, chìm vào giấc ngủ say.
★
Trời mới tờ mờ sáng, Thịnh Lãng đã bị tiếng động khi Lâm Tri Hạ rời giường đánh thức.
“Làm gì đấy?” Thịnh Lãng vừa ngái ngủ vừa bực bội không thôi.
“Suỵt…” Một bàn tay mềm mại che kín miệng hắn, “Ba tôi còn đang ngủ. Tôi đi giao sữa đây, anh cứ ngủ tiếp đi.”
Cơn buồn ngủ của Thịnh Lãng hoàn toàn bay biến vì bàn tay nọ. Lúc Lâm Tri Hạ ra khỏi phòng vệ sinh, Thịnh Lãng đã xỏ giày và đứng ở cửa chờ cậu.
“Đi thôi.” Thịnh Lãng bảo, “Tao phải về trước khi bà ngoại tỉnh, không thì bà sẽ mắng chết mất.”
Tuy nói vậy nhưng Thịnh Lãng vẫn đi theo Lâm Tri Hạ đến trạm sữa.
Hắn gạt Lâm Tri Hạ sang một bên, tự mình đi chất sữa lên xe cùng nhân viên của trạm, đoạn nhìn chiếc xe chở đầy sữa, duỗi đôi chân dài ngồi lên ghế.
“Còn tôi thì sao?” Lâm Tri Hạ ngẩn ra.
“Ngồi đằng sau đi.” Thịnh Lãng trợn mắt, “Mày có chút xíu như thế, chen vào phía sau cũng được chứ sao.”
Lâm Tri Hạ không còn cách nào khác bèn ngồi xuống ghế sau xe, cùng Thịnh Lãng đi giao sữa.
Thịnh Lãng đạp chiếc xe ba bánh nhanh như chớp. Lâm Tri Hạ ngồi phía sau liên tục kêu: “Chậm chút… Này, rẽ trái chỗ giao lộ tiếp theo đi… Dừng đi! Đến nơi rồi! Sao anh lại chạy qua hả!”
Đường xá ở Vĩnh An vá chằng chịt lên nhau, trông gồ ghề khủng khiếp. Không như Lâm Tri Hạ, Thịnh Lãng chẳng thèm né mấy cái ổ gà, chiếc xe ba bánh va vào như muốn bay lên, bình sữa trong thùng thi nhau kêu lạch cạch.
“Thịnh Lãng, anh không thấy đống ổ gà trên đường à?” Lâm Tri Hạ vừa đỡ thùng sữa vừa mắng, “Anh mà làm vỡ bình sữa của ông đây thì tính lấy cái gì đền hử?”
Thịnh Lãng bực mình đạp mạnh hơn, cái xe lại đụng vào ổ gà một cách nặng nề.
Lâm Tri Hạ không nhịn được nữa, bèn vỗ vào gáy Thịnh Lãng một phát: “Tai anh đã điếc thì chớ, giờ đến mắt cũng bị mù luôn rồi chắc?”
Thịnh Lãng phanh gấp xe, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Tri Hạ đầy giận dữ.
Tên nhóc này to gan phết nhỉ, lại còn dám đánh vào đầu hắn?
“Nhìn cái gì?” Lâm Tri Hạ ngồi sau xe nên thành thử cao hơn Thịnh Lãng hẳn một đầu, vênh váo nói, “Anh muốn giúp thì làm cho tốt vào, đừng có mà gây thêm phiền phức nữa. Cho dù là việc nhỏ và đơn giản cũng phải hết sức cẩn thận chứ, đây là lẽ sống cơ bản đó!”
Thịnh Lãng hít một hơi thật sâu, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, đoạn hắn xoay người, tiếp tục đạp chiếc xe ba bánh.
Lần này, xe di chuyển ổn định hơn rất nhiều.
Lâm Tri Hạ lén thở phào nhẹ nhõm, bàn tay vừa vỗ vào đầu Thịnh Lãng đổ mồ hôi một trận.
“Cái kia,” Thịnh Lãng hỏi, “Mày thật sự muốn đi học ở Cửu Trung à?”
“Ừ.” Lâm Tri Hạ đáp, “Anh cũng học ở đấy đúng không?”
“Tao được bên Thể dục đặc biệt tuyển vào. Mày là thi đỗ vào à? Thật sao?”
“Tôi lừa anh chuyện đó làm gì?”
Một lát sau, Lâm Tri Hạ nghe Thịnh Lãng thầm thì: “Học sinh giỏi mà sao dữ quá vậy?”
“Tại sao học sinh giỏi không được dữ chứ?” Lâm Tri Hạ vặn ngược lại, “Tôi còn dùng ná đánh người đây, bách phát bách trúng luôn, không ai bì kịp đâu. Tôi không đi chọc người khác, nhưng ai cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện bắt nạt tôi. Ba dạy tôi rằng làm người có thể yên phận nhưng đừng quá thành thật.”
Thịnh Lãng ngẫm nghĩ về câu nói cuối cùng của cậu, hồi lâu sau vẫn chưa lên tiếng.
Đến cửa nhà Thịnh Lãng, hai người rốt cuộc cũng chia đôi ngả.
Lâm Tri Hạ gọi Thịnh Lãng lại, đưa cho hắn một bình sữa: “Đây, tiền công ngày hôm nay.”
“Cho bình sữa rồi đuổi tao đi luôn à?” Thịnh Lãng nở nụ cười khinh bỉ.
Lâm Tri Hạ sững người, cậu chưa từng thấy đứa con trai nào cười lên đẹp như thế.
Chốc lát sau, cậu mới nói: “Cho anh thì anh cứ cầm đi, già mồm cái gì không biết? Uống xong đừng vứt chai đi vội, một chai trị giá một tệ đấy.”
“Biết rồi.” Thịnh Lãng cầm bình sữa, thờ ơ khoát tay, “Gặp lại sau, nhóc bình sữa.”
Lâm Tri Hạ trừng mắt leo lên xe đạp rời đi, bỏ lại một câu: “Thiếu đòn vừa thôi, tên sói con này.”