Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (full) - Chương 1216 Nếu sai thì như thế nào?
- Trang Chủ
- Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (full)
- Chương 1216 Nếu sai thì như thế nào?
“Con gặp nguy hiểm, chúng ta sao có thể không tới chứ?” Chung Vô Diễm đáp.
“Hai người bảo vệ Tiểu Phàm, những kẻ phản bội này cứ giao cho tôi!”
Tiêu Thiên Sách nhìn đội quân Thiết Giáp Đen trước mặt, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Đám phản bội các người đều phải chết!”
Ngay lập tức Tiêu Thiên Sách điên cuồng tấn công đội quân này.
“Giết!”
Long Chiến Thiên cũng hét lớn, Hắc Uyên, Quân Đao và những binh lính của bọn họ đều đồng loạt ra tay, hợp lực cùng với quân Thiên Sách bao vây và tấn công gọng kìm đội quân Thiết Giáp Đen!
Lúc này, một trận chiến khốc liệt đã xảy ra ở núi Côn Lôn!
Kết quả cuối cùng của trận chiến này là đội quân Thiết Giáp Đen bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng những binh lính của quân Thiên Sách và quân đội của Long Chiến Thiên cũng bị thương vong nặng nề.
Về phần Nam Cung Linh, khi nhìn thấy quân Thiên Sách xuất hiện thì ông ta đã nhanh chóng rút lui cùng quân đội của mình.
“Trên người binh lính của đội quân Thiết Giáp Đen đang mặc cái gì vậy? Còn có vũ khí của bọn chúng được làm bằng gì, tại sao lại sắc bén đến như vậy? Khiến chúng ta thiệt hại không nhỏ.”
Đồ Phu – quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách nhìn xác của những binh lính đội quân Thiết Giáp Đen rồi trầm giọng nói.
“Áo giáp và vũ khí của bọn chúng đều được làm bằng thiên ngoại huyền thiết!”
Tu La kiểm tra vũ khí và áo giáp của đội quân này rồi đưa ra câu trả lời.
“Thiên ngoại huyền thiết? Trong tay Viên Thiên Giám còn có bảo bối như vậy sao?” Tiêu Thiên Sách hừ lạnh một tiếng.
“E rằng Thiên Giám sắp soán ngôi đoạt vị, chúng ta phải lập tức quay về!” Long Chiến Thiên nặng nề nói.
“Lập tức trở về Đế Đô!” Diệp Phàm hét lên.
Nhưng hắn vừa dứt lời, sau lưng đã truyền đến một giọng nói âm trầm: “Chỉ sợ không thể nào đi được!”
“Tôi e là cậu không thể đi được!”
Ngay khi Diệp Phàm đang muốn chạy tới Đế Đô, đột nhiên phía sau lưng hắn vang lên một thanh âm trầm trầm.
Xoẹt!
Diệp Phàm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bốn người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ xưa xuất hiện ở đây.
Từng người trong số họ đều toát ra khí chất thanh tao, khiến người ta có cảm giác họ không phải là người ở phàm trần!
Diệp Phàm nhìn bốn người này, cau mày.
Hắn cảm nhận được một cảm giác áp bức mãnh liệt từ bốn người này!
Có thể khiến hắn ở hiện tại cảm thấy áp lực, thực lực của bốn người này đương nhiên không đơn giản!
Lúc này ánh mắt của đám người Long Ngạo, Chung Vô Diệm, Tiêu Thiên Sách, Long Chiến Thiên đều nhìn về phía bốn người này.
“Các người cũng đến từ Tiểu Thế giới Côn Lôn sao?”
Long Ngạo nhìn bốn người này, hừ lạnh một tiếng.
“Cậu đã có được sức mạnh của long mạch đúng không?”
Một người trong bốn người này nhìn Diệp Phàm, nói thẳng.
“Nếu đúng thì sao? Nếu sai thì như thế nào?”
Diệp Phàm lạnh lùng hét lên.
“Dù có phải hay không thì hôm nay cậu cũng phải đi cùng chúng tôi!”
Một người khác trong bốn người nhìn Diệp Phàm, hét lên với vẻ mặt huênh hoang.
“Nếu tôi không đi thì sao?”
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, đối phương trực tiếp hét lên: “Chuyện này không phải do cậu quyết định!”