Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm - Chương 1489 "Tự tìm đường chết!"
- Trang Chủ
- Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
- Chương 1489 "Tự tìm đường chết!"
Một giây tiếp theo, người đàn ông này bị một kiếm của Diệp Phàm chém làm đôi, máu bắn tung tóe khắp nơi, hiện trường đẫm máu!
Lúc này, một tia sáng từ trong đó bắn ra, hóa thành một hình người nhỏ, chính là nguyên thần của đối phương.
Phía trên Lĩnh Vực Cảnh là Nguyên Thần Cảnh, khi đạt đến Nguyên Thần Cảnh, linh hồn sẽ chuyển hóa thành nguyên thần, cho dù thân thể bị huỷ, vẫn có thể độc lập sống sót, thậm chí còn có thể đoạt xá người khác để hồi sinh!
“Sâu kiến đáng chết, dám phá hủy cơ thể của ta, ta sẽ chiếm đoạt cơ thể của ngươi!”
Ngay lập tức, nguyên thần của người này lao về phía Diệp Phàm, vọt thẳng vào trong linh hải, muốn đoạt xá cơ thể của hǎn!
“Tự tìm đường chết!”
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh như băng nói, hắn trực tiếp kích hoạt hồn quyết, linh hải của hắn lập tức phóng thích ra một cỗ áp lực kinh khủng, áp chế nguyên thần này.
“Linh hải trên Thiên cấp? Làm sao có thể?”
Nguyên thần của người này khó tin nói nhưng ông ta chỉ kinh ngạc trong vài giây, linh hồn của Diệp Phàm đã bộc phát ra một cổ lực lượng cắn nuốt khủng bố, trực tiếp nuốt chửng
nguyên thần của người này!
Mặc dù đối phương là nguyên thần, về mặt logic mạnh mẽ hơn linh hồn của Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm được linh hải thần bí và hồn quyết gia trì, vẫn nuốt chửng được nguyên thần này!
Rầm rầm rầm!!!
Rất nhanh, trong linh hồn của Diệp Phàm vang lên một tiếng nổ lớn, mơ hồ có cảm giác hắn sắp đột phá, nhưng còn thiếu một chút nữa!
Diệp Phàm mở mắt ra, trong mắt hắn loé lên tia sáng, ba Lĩnh vực lớn trực tiếp biến mất, mọi thứ trở lại bình thường, chỉ còn lại vẻ mặt khiếp sợ của tất cả mọi người!
Cùng lúc đó, trong một cung điện ở thế giới nào đó, một người đàn ông trung niên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Hàn chấp sự đã chết rồi sao?”
“Hàn chấp sự chết rồi?”
Lúc này, một bóng người xuất hiện, kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên nói.
“Đúng vậy, nguyên thần của ông ta đã bị tiêu diệt!”
Người đàn ông trung niên nói.
Đôi mắt của bóng người kia nheo lại, nói: “Không phải ông ta đến thế giới cấp thấp đó để tìm kiếm huyết mạch của Diệp Thiên Long sao? Sao lại chết? Chẳng lẽ là Diệp Thiên Long đã quay về?”
“Diệp Thiên Long đã bị mắc kẹt ở nơi đó, ông ấy không thể quay về được, có thể đã có những biến cố khác, ngươi lập tức phải người đi tìm hiểu ngay, về phần con trai của Diệp Thiên Long, chúng ta phải bắt được hắn, việc này đối với chúng ta rất quan trọng!”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng hét lên, bóng người gật đầu rồi biến mất trong cung điện.
“Diệp Thiên Long ”
~
Vào lúc này, đôi mắt của người đàn ông trung niên lóe lên, lẩm bẩm một mình.
Ở Trái Đất, trên núi Côn Lôn, khi người đàn ông đã phế bỏ tu vi của cha Diệp Phàm bị giết, Diệp Khiếu Thiên sững người, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phàm liếc nhìn Diệp Khiếu Thiên, lạnh lùng nói: “Diệp Khiếu Thiên, tôi muốn xem hôm nay còn có ai có thể cứu được ông!”
“Diệp Phàm, tao có thành quỷ cũng không tha cho mày!”
Sắc mặt Diệp Khiếu Thiên dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt vô cùng không cam lòng, giận dữ hét lên.
“Vậy tôi sẽ làm cho ông đến quỷ cũng không làm được!”
Diệp Phàm thu hồi Tu La Kiếm, vung tay lên, Phần Diễm xuất hiện trong tray hắn, lao thẳng về phía Diệp Khiếu Thiên, bao bọc rồi tiến hành đốt cháy cơ thể ông ta!
A a a!!!
Diệp Khiếu Thiên phát ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết, từng tấc trên cơ thể bị đốt cháy, ông ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Diệp Phàm cố ý khống chế lực lượng của Phần Diễm, không để ông ta chết ngay lập tức, mà muốn tra tấn Diệp Khiếu Thiên!
Dù sao người này cũng là một trong những hung thủ lớn nhất đã sát hại cha hắn, đương nhiên không thể chết một cách thoải mái như vậy được!
“Tao biết manh mối về mẹ của mày, nếu tao chết, mày sẽ không bao giờ tìm được mẹ của mày!”
Đột nhiên, Diệp Khiếu Thiên đau đớn hét lên.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, hắn vung tay lên, Phần Diễm rời khỏi cơ thể Diệp Khiếu Thiên, trong khi đối phương chỉ còn lại một hơi thở ngã xuống đất, phần lớn cơ thể đã biến mất!
“Ông biết manh mối gì về mẹ tôi?”
Diệp Phàm nhìn Diệp Khiếu Thiên, lạnh lùng hét lên.
“Mày phải thề với trời là không giết tao, thì tạo mới nói cho mày biết!”
Diệp Khiếu Thiên hấp hối nói.
“Nói!”
Diệp Phàm đằng đằng sát khí hét lên, nhưng Diệp Khiếu Thiên vẫn cứng rắn nói: “Nếu mày không thề, vậy thì giết tao đi, nhưng mãi mãi mày cũng đừng nghĩ sẽ tìm được mẹ của mày!”
Lúc này, trong mắt Diệp Phàm tràn đầy sát ý, lạnh lùng nói: “Được, tôi thề với trời, chỉ cần ông nói cho tôi biết manh mối về mẹ tôi, tôi sẽ không giết ông!”
Là một người tu luyện, một khi đã thề với trời thì không được phép đổi ý, nếu không sẽ chọc giận Thiên Đạo, bị cắn ngược!
“Năm đó, đáng lẽ mẹ của mày đã chết dưới tay của tổ chức Thiên Võng, nhưng cuối cùng lại có một bà lão bí ẩn xuất hiện và bắt mẹ của mày đi, lúc đó đối phương có nói một câu về Tần tộc!”
Diệp Khiếu Thiên vừa nói vừa hấp hối.
“Mẹ tôi chưa chết?”
Lúc này Diệp Phàm vô cùng hưng phấn, chuyện trước đó khiến hắn khẳng định cha mình chưa chết, nhưng về phần mẹ hắn sống hay chết, vẫn không có tin tức gì, bây giờ nghe Diệp Khiếu Thiên nói vậy, rốt cuộc hắn cũng thở phào nhẹ nhõm!
“Tần tộc?”
Sau đó, Diệp Phàm lẩm bẩm một mình, hai mắt sáng lên.
Tần tộc này có lai lịch gì? Có liên quan gì đến mẹ hắn? Chẳng lẽ mẹ hắn đã bị người Tần tộc bắt đi?
Lúc này, Diệp Khiếu Thiên lấy ra một đống đan dược chữa thương nhanh chóng uống vào, ổn định vết thương, tuy nhiên phần lớn cơ thể đã bị phá hủy, vẫn khó có thể sống sót.
Lúc này Diệp Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Khiếu Thiên, lại nổi lên ý định giết người.
“Mày muốn làm gì? Mày đã thề không giết tao, mày muốn làm trái lời thề sao?”
Diệp Khiếu Thiên nhìn Diệp Phàm, thay đổi sắc mặt, kêu lên.
“Chỉ là tôi không tự tay giết ông, nhưng tôi vẫn có nhiều cách để giết ông!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, hắn vung kiếm lên, trực tiếp chia cắt không gian, một lỗ đen không gian xuất hiện ngay lập tức, trong đó xoáy nước mênh mông, sinh ra khí tức hủy diệt kinh hoàng!
Lúc này Diệp Phàm tóm lấy cơ thể của Diệp Khiếu Thiên và ném thẳng vào lỗ đen không gian.