Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full) - Chương 1142 Cô bình tĩnh chờ câu trả lời của Tần Thiên.
- Trang Chủ
- Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
- Chương 1142 Cô bình tĩnh chờ câu trả lời của Tần Thiên.
Kết thúc cuộc trò chuyện với lão Trư, Tần Thiên thở một hơi, có chút hưng phấn gọi video cho Tô Tô.
Mấy ngày nay bận rộn mấy việc này, không được gặp Tô Tô, trong lòng anh cũng hơi nhớ nhung.
Bây giờ việc này đã có manh mối rồi, cũng đã đến lúc có thể báo tin vui cho cô.
Điện thoại kết nối, Tô Tô đang ngồi khoanh chân trên giường, đắp mặt nạ nhắm mắt nói: “Chuyện gì vậy?”
Tần Thiên không khỏi cười nói: “Vợ, em quyến rũ trời sinh thế rồi còn phải đắp mặt nạ làm gì chứ.”
“Cho dù mỹ phẩm có tốt đến mấy thì cũng chỉ phá da em thôi.”
Tô Tô đắp mặt nạ không tiện nói chuyện, cô chống chế biện hộ: “Em đang trải nghiệm sản phẩm của mình.”
“Công ty sản xuất sản phẩm, nếu đến cả người làm chủ như em mà còn không tự tin sử dụng thì sao có thể đẩy sản phẩm ra thị trường được, sao có thể có được sự tin dùng của người dùng chứ.”
Tần Thiên cười nói: “Cũng đúng.”
“Vất vả cho vợ rồi.”
“Đúng rồi, mấy ngày nay em có kiên trì luyện tập không? Nghe anh nói, cứ tiếp tục kiên trì, em sẽ có được thành quả ngoài sức tưởng tượng.”
Tô Tô nhẹ nhàng gật đầu đáp: “Chẳng phải em đang luyện tập đó sao.”
“Tình hình bên phía anh thế nào rồi?”
Tần Thiên cười hì hì nói: “Để anh báo tin vui cho em, đã có được tiến triển đáng kể rồi.”
Nghe vậy Tô Tô mở mắt.
Cô hỏi: “Anh đã tìm được trụ sở chính văn phòng rồi à?”
“Khi nào chúng ta chuyển đến đó?”
Tần Thiên thở dài, nói: “Thành phố Cẩm Hồ lớn quá, muốn đặt chân đến đây cũng đâu dễ dàng.’
“Cái chính là, những chỗ nhỏ bé tầm thường thì chúng ta lại không thích, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của chúng ta mất.”
Tô Tô cau mày nói: “Anh nói rất đúng tình hình thực tế.”
“Nếu thật sự không được thì cứ để sau rồi xem. Dù sao bây giờ cũng không gấp lắm.”
“Long Giang cũng được lắm mà.”
Tần Thiên nuốt ngụm nước bọt, nói: “Chúng ta đã muốn tới thì nhất định phải xuất hiện một cách hoành tráng nhất.”
“Cho nên, để anh giúp em lấy miếng đất…”
“Mua đất ư?” Tô Tô kinh ngạc hỏi: “Chồng à, anh vì địa điểm văn phòng mà mua hẳn một mảnh đất để xây văn phòng mới sao?”
Tần Thiên cười nói: “Đúng vậy.”
Tô Tô thở một hơi, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cũng được.”
“Mặc dù đất đai ở thành phổ Cẩm Hồ đắt đỏ, nhưng mà chúng ta chọn một khu vực hẻo lánh hơn, diện tích nhỏ hơn. Mất vài trăm triệu tệ cũng đáng.”
“Quan trọng là có chỗ riêng, ở cho thoải mái.”
“Đúng rồi, anh chọn chỗ nào, giá mấy trăm triệu?”
Bây giờ việc kinh doanh của Tô Tô càng lúc càng lớn, vốn lưu động trong sổ sách lên tới hàng trăm triệu. Cho nên việc bỏ ra vài trăm triệu cho một mảnh đất để xây tòa nhà văn phòng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cô nhắm mắt lại lần nữa, dùng tay vỗ nhẹ vào mặt nạ để cho hấp thụ độ ẩm.
Cô bình tĩnh chờ câu trả lời của Tần Thiên.
Tần Thiên thở một hơi, nói: “Đất vua của bảy tỉnh phía Nam, mảnh đất số một của khu mới Cẩm Hồ, là công trình trọng điểm trong tương lai…”
“Không tính phần đất đồng bộ xung quanh, chỉ riêng đất xây dựng chính thôi đã rộng 105 mẫu(*), giá niêm yết là mười tỷ.”
(*): 1 mẫu bằng 666,67 mét vuông.
“Anh nói sao?” Tô Tô đang thư thái như bỗng dưng bị sét đánh một cái.
Cô mở bừng hai mắt, mặt nạ trên mặt rơi xuống mà cũng không nhận ra.
Cô ngẩn người hồi lâu rồi mới khó tin nói: “Chồng, anh điên rồi à?”