Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi - Chương 71 - Chương 71
Sau khi ăn mì xong, Thời Phi lại lướt Weibo, phát hiện Weibo mới nhất đã có hơn trăm nghìn bình luận, mở ra nhìn, tất cả đều là bình luận nhờ
cậu giải bài tập.
Còn có người quỳ cầu xin ghi chú đọc sách của
cậu, cái này thật sự cậu không làm được, một người đi học chỉ tới báo
danh cho có lệ, bảo hắn viết ghi chú là không thể nào.
Sau đó
nghĩ nghĩ, gửi một tin nhắn cho giáo viên chủ nhiệm Minh Lệ Huệ:【 Cô
Minh, em muốn hỏi xem cấp ba cần nhưng tài liệu và sách nào để đề cao
thành tích học tập ạ? 】
Minh Lệ Huệ: 【Em định học hành chăm chỉ à? Em đã sắp đạt điểm tuyệt đối hết các môn rồi còn muốn nâng cao thành tích học tập? 】
Không phải Minh Lệ Huệ không muốn nói, mà là người khác xoát đề thi có hiệu
quả nâng cao thành tích học tập, Thời Phi hoàn toàn không có chỗ nào cần tiến bộ thêm.
Thời Phi: 【Không phải em, là fan của em, tốt nhất là đề từ lớp 10 tới lớp 12 mỗi thứ một bộ ạ. 】
Trình độ của giáo viên trường cấp ba tư thục Gia Hoan vô cùng mạnh, giáo viên ở đây hầu hết đều là giáo viên đứng đầu cả nước, như vậy thứ cô đề cử
nhất định sẽ có hiệu quả.
Minh Lệ Huệ:【 Hiếm khí em có phần tâm tư này, chờ lát nữa cô lập danh sách và chụp ảnh gửi cho em.】
Rất nhanh Minh Lệ Huệ viết một loạt danh sách ra, sau đó chụp ảnh gửi cho
Thời Phi. Viết lại danh sách trong ảnh chụp, Thời Phi đăng lên Weibo kèm nhắc nhở:【 Đây là danh sách tôi xin giáo viên chủ nhiệm, các bạn phải
cố gắng học tập nhé, có rảnh tôi sẽ kiểm tra bài tập.】
Bên dưới
Weibo này, fan nhìn thấy lại một trận tâng bốc nịnh nọt Thời Phi, đây là idol thần thánh gì vậy, còn giao cả bài tập, giám sát kiểm tra bọn họ
làm bài tập.
Sau đó fan của nhà khác nhìn thấy lại ghen tị, chạy
tới dưới Weibo của idol nhà mình nhắn lại ‘XXX sắp thi đại học đến nơi
rồi, anh còn không giao bài tập cho em sao?’
Những minh tinh khác đều ngơ ngác, sau đó nhìn thấy lại là trò quỷ do Thời Phi gây ra, lại bất đắc dĩ một trận.
Sau đó giới giải trí lại xảy ra một màn như này, những minh tinh có quan hệ không tồi với Thời Phi như Úc Tử Hành, Dư Văn Văn….đăng Weibo tag
Thời Phi vào:【@ Thời Phi, xin cậu làm người đi ( đầu chó.jpg) 】
Người không biết còn tưởng bọn họ tập thể công khai mắng Thời Phi, khi biết được chân tướng sự việc, cả đám đều dở khóc dở cười.
Ăn mì xong, Cố Việt Trạch rất chủ động thu dọn chét bát, lần này không xảy ra hiện tượng rơi vỡ nữa.
Thời Phi đi vào phòng ngủ một giấc, Cố Việt Trạch đi về phòng mình xử lý công việc đọng lại mấy ngày nay.
Dù sao ngày mai lại phải đi tham gia quay chủ đề thứ hai của《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》.
Ngủ hai tiếng, Thời Phi thoải mái vươn người, cảm giác ngủ no thật tốt.
Bụng sôi ùng ục, Thời Phi sờ sờ bụng, bữa trưa chỉ ăn một bát mì, đói rất nhanh.
Đi dép lê định vào bếp, tự mình làm gì đó để ăn.
Cố Việt Trạch nghe được động tĩnh đi ra, nhìn thấy động tác của Thời Phi hỏi: “Đói à?”
Thời Phi gật đầu: “Ừ.”
Thời Phi vừa mới tỉnh ngủ cả người đều mơ mơ màng màng, chớp chớp ánh mắt mơ hồ, động tác gật đầu của cậu có chút giống với mèo chiêu tài.
Lập tức chọc trúng manh điểm của Cố Việt Trạch, khiến hắn rung động không
thôi, thật muốn đi lên xoa xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của cậu, cuối cùng
vẫn làm bộ không có gì nói tiếp: “Cậu cứ ở yên đấy, tôi làm cho cậu.”
Nói xong vẻ mặt cao lãnh xoay người, rất sợ bị người nào đó nhìn ra mình đang mất tự nhiên.
Thời Phi mấp máy môi gật đầu: “Được.”
Sau đó ngáp một cái quay về phòng, để khiến bản thân tỉnh táo một chút,
Thời Phi còn vặn vặn cơ thể, làm mấy động tác đơn giản cũng có thể nhìn
ra độ dẻo dai của cơ thể Thời Phi rất tốt.
Đầu óc tỉnh táo một
chút, Thời Phi đột nhiên nghĩ đến, mình và Cố Việt Trạch cũng quá tự
nhiên rồi thì phải, sao nghe như vậy liền đồng ý ngay được chứ.
Đều do vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc có hơi trì độn, Thời Phi kéo một cái vali
ra, bắt đầu sắp xếp quần áo, chuẩn bị mang tới cho buổi ghi hình ngày
mai mặc.
Đang sắp xếp, đột nhiên nhớ tới Hà Tiểu Bắc.
Từ
khi cậu ta tham gia chương trình thực tế《 Tôi Là Nam Tử Hán 》, cần huấn
luyện khép kín trong vòng ba tháng, Thời Phi không nhận được tin tức của cậu ta nữa, cũng không biết cậu ta ở đó thế nào.
Cường độ huấn
luyện của bộ đội đẳng chủng rất nặng, cho dù Hà Tiểu Bắc bọn họ là người mới, sẽ được huấn luyện ở mức độ nhẹ hơn một chút, nhưng cũng không quá nhẹ nhàng.
Dù sao mấy năm nay quốc gia đang thúc đẩy tuyên
truyền hình ảnh tích cực của quân đội, mỗi năm đều có phim về nhiệm vụ
quốc gia, bài hát tuyên truyền, hiện tại muốn mượn chương trình thực tế
tuyên truyền sự vất vả của bộ đội đẳng chủng và quyết tâm bảo vệ đất
nước.
Tiểu Bắc, cậu phải kiên trì nhé, hi vọng lúc đi ra, cậu có thể sửa được tính tình mềm yếu của mình một chút.
Thời Phi bắt đầu tiếp tục sắp xếp quần áo.
Không lâu sau Cố Việt Trạch đã nấu xong gọi cậu tới.
Thời Phi đi vào bàn ăn lại thấy món mì trứng cà chua quen thuộc.
Ách, Thời Phi có lý do hoài nghi, có phải Cố Việt Trạch chỉ biết làm mỗi một món này hay không?
Tới tối Thời Phi nói đói bụng, Cố Việt Trạch lại lần nữa xuống bếp, lại
mang ra hai bát mì trứng cà chua, Thời Phi không nghi ngờ nữa, khẳng
định luôn.
…………
Chủ đề thứ hai của《 Mô Phỏng Nhân
Sinh 》bắt đầu ghi hình, lần này bọn họ không ở trong thành phố, mà là
phải ngồi máy bay hai tiếng đi tới thành phố Kinh Nguyên.
Bởi vì địa điểm làm việc của mỗi người khác nhau, nên mọi người đều ngồi
máy bay từ các nơi tới thành phố Kinh Nguyên, chỉ có Thời Phi và Cố Việt Trạch ở cùng một nơi xuất phát cùng một máy bay.
Sau khi xuống máy bay, mọi người tập hợp lại, sau đó cùng nhau ngồi xe buýt để đi tới nơi.
Giang Dục có mặt trên xe sớm nhất, chiếm giữ vị trí ở giữa, khi nhìn thấy
Thời Phi hưng phấn vẫy tay: “Thời Phi, tới tới tới ngồi chỗ tôi.”
Vừa nói vừa vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Cố Việt Trạch theo sát Thời Phi lên xe nói: “Chỗ kia không tốt, dễ bị say xe, ngồi hàng phía trước.”
Nói xong tự mình ngồi xuống hàng ghế thứ hai trước, Thời Phi đi qua ngồi xuống.
Giang Dục không phục: “Thời Phi, sao cậu lại ngồi cùng anh ta.”
Thời Phi nói: “Bởi vì tôi thích yên lặng.”
Ngụ ý chính là Giang Dục quá ồn.
Giang Dục lập tức lộ ra bộ mặt ủy khuất, nói: “Thời Phi, cậu không yêu tôi, cậu thay đổi rồi.”
“Huệ!” Dư Văn Văn làm bộ nôn mửa, nói: “Giang Dục anh ba tuổi à? Người không
biết còn tưởng anh mới là huấn luyện viên của cậu ấy đấy, trẻ con.”
“Tôi thích, cô quản được à. Lêu lêu lêu……” Từng có lần đầu ma hợp, mọi
người ít khách sao hơn, lần này vừa gặp mặt liền trêu chọc lẫn nhau.
“Mặc kệ anh.” Dư Văn Văn cũng tìm vị trí ngồi xuống, sau đó ánh mắt nhìn Cố
Việt Trạch sáng lên nói: “Wow, Cố Việt Trạch, hôm nay anh mặc như này
đẹp đấy, trẻ hơn rất nhiều.”
Sau khi nghe Thời Phi khuyên, tham
gia chương trình thực tế không cần mặc tây trang nghiêm túc như vậy, lần này Cố Việt Trạch mặc một cái áo sơ mi màu lam nhạt, bên dưới mặc quần
tây màu đen thoải mái, cả người nhìn qua trẻ trung rất nhiều, không
giống như cán bộ lão thành lạnh lùng khó tiếp cận như trước.
Cố Việt Trạch thoáng gật đầu đáp lại.
Thời Phi chọc chọc cánh tay hắn nói: “Trả lời đi.” Đang ghi hình đấy, cư dân mạng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng này của hắn, người biết thì cho đây là tính cách, người không biết còn tưởng là kiêu ngạo.
Cố Việt Trạch gật đầu với Dư Văn Văn gật đầu: “Ừ.”
Thời Phi bất đắc dĩ vỗ trán, thôi bỏ đi, tính tình chủ tịch lớn chính là như vậy.
Dư Văn Văn không nhịn được cười: “Thời Phi, cậu đừng ép anh ấy, anh ấy rất thú vị, vẻ mặt kia giống như bị ép đi làm ăn.”
Thời Phi nhìn mặt hắn, đúng là có chút giống bị ép đi buôn bán, cũng cười theo.
Cuối cùng Lý Hồng lên xe, nhìn thấy Thời Phi nói: “Thời Phi, cậu gần đây
tung hoành nhiều lắm đấy, ba ngày hai lần lên hot search, cậu buông tha
cho bà chị này đi, bây giờ fan của tôi đều bắt tôi dạy làm bài tập.”
Thời Phi ngượng ngùng cười: “Em cũng không biết sao lại dễ bị lên hot search như vậy.”
Lý Hồng nói: “Mặc kệ là thân phận họa sĩ hay là thân phận bậc thầy đàn cổ
của cậu, đều có trợ giúp rất lớn đối với danh tiếng của cậu. Nhưng danh
tiếng của cậu tăng lên quá nhanh, hơn nữa còn trẻ, có vài người có lẽ sẽ cố kỵ câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng không ra tay với cậu, nhưng có vài
nhà tư bản cũng không cố kỵ nhiều như vậy, cho nên trong thời gian này
cậu chú ý một chút. Một người trở nên nổi tiếng sẽ động vào pho mát của
người khác, luôn có người nhìn cậu không vừa mắt.”
Lý Học nói
những lời này với Thời Phi cũng xem như chân thành, còn không hề cố kỵ
trước ống kính, đương nhiên những lời như này chương trình sẽ không cắt
nối biên tập vào, trừ khi bọn họ muốn đắc tội Lý Hồng.
Khi mọi người đã tập trung đầy đủ, xe khởi hành đi tới nơi ghi hình lần này.
Xe dừng trước cổng một khu danh lam thắng cảnh phục cổ, từ cửa bên ngoài
nhìn vào, nhìn thấy đường phố, nhà ở tất cả đều theo phong cách phục cổ.
Nhìn thấy cửa hàng gần đó, quần áo bên trong đều là Hán phục, xinh đẹp lung
linh, ngay cả nhân viên công tác bên trong cũng mặc Hán phục.
“Chủ đề lần này là Hán phục sao?” Dư Văn Văn nhìn thấy những chiếc váy tiên
khí phiêu phiêu đó, là một cô gái lòng yêu cái đẹp liền xông ra: “Tôi có thể tôi có thể, tôi rất thích.”
Đặc biệt khi nhìn trên đường, đại đa số người đều mặc Hán phục đi tới đi lui, khiến người có loại cảm giác xuyên về thời cổ đại.
Giang Dục đội mũ lên đầu, để ngăn cản ánh nắng trên đỉnh đầu, nói: “Cho nên
lần này chúng ta chọn một cửa hàng trên phố này để thực tập à?”
“Minh Nguyệt Đường, Lưu Thủy Kiều, Đào Hoa Ốc, Khỉ La Các tất cả đều là
thương hiệu Hán phục lớn nha, trong đó nổi tiếng nhất liền thuộc Lan
Liên Phường, có thể được gọi là Hán phục số một nước H. Không ngờ trên
phố này có đủ cả, đường này tên là gì vậy?” Lý Hồng tò mò hỏi, thấy có
người lộ ra ánh mắt tò mò, cô giải thích: “Trước kia khi đóng phim, có
nghe nói qua, không tìm hiểu sâu lắm, tôi cũng chỉ biết tên thương hiệu
mà thôi.”
Dư Văn Văn chỉ vào thẻ bài bên cạnh nói: “Bên trên viết hẻm Thập Bát.”
Giang Dục cầm di động nói: “Tra được rồi, hẻm Thập Bát là nơi tập trung Hán
phục lớn nhất trong nước, cũng có thể nói nơi này là một khu danh lam
thắng cảnh, tất cả cửa hàng bên trong đều bán Hán phục, nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều người yêu thích Hán phục tụ tập tới mua hoặc là đặt
may Hán phục mình thích.”
Lúc này Ngụy Vĩ Đống đưa thẻ nhiệm vụ
tới, Dư Văn Văn ở gần nhận lấy, đọc nhiệm vụ bên trên nói: “Xin hãy đi
đến số 18 đường Thang Dương quận Tân Thành, tìm người phụ trách Điền Tư
Hàm, trong vòng hai ngày học tập chế tạo một bộ Hán Phục, cũng mặc bộ
Hán phục đó tham gia bữa tiệc Hán phục vào hai giờ chiều mai ở Hỉ Viên.”
Lý Hồng cả kinh kêu lên: “Học làm ra một bộ Hán phục trong vòng hai ngày? Sao có thể?”
Cũng không phải dây chuyền sản xuất làm quần áo.
Những người khác lập tức kêu gào, sáng sớm đã ngồi máy bay, cả đường chạy
tới, bây giờ cũng đã 11 giờ, nói là hai ngày, kỳ thực tính hết nước hết
cái tất cả thời gian cũng chỉ có 27 tiếng đồng hồ mà thôi, đây là còn
tính cả thời gian ngủ buổi tối nữa đấy.
Dư Văn Văn cũng nói:
“Nhiệm vụ này căn bản không thể hoàn thành có được không, đám người
chúng ta đều chưa tiếp xúc với Hán phục bao giờ, huống chi là cần trong
hai ngày học làm ra một bộ để tham gia tiệc.”
Ánh mắt Thời Phi hơi lóe lên, không nói gì, sờ sờ mũi.
Động tác này bị Cố Việt Trạch nhìn thấy, đã nói muốn theo đuổi một người thì phải hiểu biết sở thích cá nhân của người đó.
Trải qua quan sát, Cố Việt Trạch biết, mỗi lần Thời Phi sờ mũi đều là biểu hiện của sự chột dạ hoặc xấu hổ.
Tình huống lúc này cũng không có gì để xấu hổ?
Cho nên cậu đang chột dạ cái gì?