Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi - Mặc Ngôn Mộc - Chương 136
Đoàn phim《Cái chết vô tận》này kỳ thực không giàu có lắm, bọn họ cũng muốn dựa vào minh tinh nổi tiếng kéo chút đầu tư, cho nên không chỉ đưa kịch bản cho một mình Thời Phi, cơ hồ là giăng lưới rộng đưa kịch bản cho gần một nửa số minh tinh trong giới giải trí, mời đối phương thử vai.
Cho dù thời Phi có tác phẩm âm nhạc nhưng lại chưa có thành tựu nào trong giới nghệ sĩ.
Có lẽ là đạo diễn có chút tham vọng muốn bộ phim này thành công, nên chuẩn bị cho tất cả những người có danh tiếng những không có kỹ thuật diễn xuất đều là những nhân vật nhỏ, vai nam số 5678 gì đó.
Cũng chính là muốn cọ chút nhiệt độ của đối phương thuận tiện kéo đầu tư, nhân tiện khi phim công chiếu dựa vào lưu lượng minh tinh cũng có thể thu hút một đợt fan.
Nhưng bình thường những ngôi sao nổi tiếng sao có thể tới tham gia thử vai nhân vật nam thứ N này cơ chứ, sẽ tổn hại tới giá trị con người của mình, như vậy nam 1 của đoàn phim nhỏ còn cần suy xét một chút, đóng loại phim ly kỳ như này vừa mệt mà cát sê lại còn không cao.
Hôm nay đạo diễn thuê một tòa nhà văn phòng giá rẻ để thử vai.
Thời Phi mặc một cái áo hoodie dài tay màu lam nhạt, đội mũ trùm đầu, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, mặt đeo khẩu trang màu đen.
Đi vào liền phát hiện, hình như cậu mặc đụng hàng.
Có hơn ba mươi người tới thử vai, có ít nhất bốn năm người mặc giống cậu.
Thời Phi rất nổi tiếng, đặc biệt là khi album ra mắt trở thành hit, có tác phẩm có tài năng, không quá lời khi nói cậu là ngôi sao hàng đầu được yêu thích nhất trong giới giải trí hiện nay.
Quan trọng là cậu cũng không chỉ có tài năng duy nhất là ca hát, cậu có nhiều tài năng tới nỗi hai bàn tay đều không đếm hết, bởi vậy rất nhiều bạn trẻ đều coi cậu là tấm gương, thậm chí khi đi học, giáo viên còn lấy cậu ra làm tấm gương mẫu mực để khích lệ học sinh.
Ngoài fan nữ ra, fan nam cũng rất nhiều.
Người hơi biết về cậu đều biết, Thời Phi thích phong cách ăn mặc thoải mái, ỷ vào ngoại hình và dáng người đẹp, sẽ không cố ý mặc quần áo thời thượng, phần lớn ảnh bị truyền thông chụp lén đều mặc áo hoodie.
Rất nhiều fan hay bắt chước phong cách ăn mặc của thần tượng nhà mình, thậm chí còn mua cùng kiểu dáng.
Đây cũng là lý do vì sao hôm nay lại thấy nhiều người mặc quần áo giống mình như vậy.
Khi mọi người nhìn thấy Thời Phi, cũng không chú ý nhiều, chỉ cho rằng đây chắc là một fan hâm mộ của Thời Phi.
Thời Phi giơ tay kéo thấp mũ, lặng lẽ đi tìm một góc ngồi xuống, đầu tiên là quan sát mọi người một chút.
Người tới thử vai nhiều hơn so với mình suy đoán không ít, phần lớn đều là diễn viên không có tên tuổi, còn có không ít người là sinh viên trường nghệ thuật. Trong đó có mấy người có lẽ đã từng diễn qua nhân vật nào đó, mặt có chút quen nhưng không nhớ nổi tên, cho dù vậy bên cạnh mấy người đó vẫn có ba bốn người vây xung quanh, đại khái là muốn những người đó truyền thụ chút kinh nghiệm diễn xuất.
Thời Phi cúi đầu mở ra kịch bản vẫn luôn cầm trong tay, trong đầu bắt đầu diễn thử một đoạn thử vai.
Lúc này trong phòng ồn ào một trận, Thời Phi ngẩng đầu nhìn, liền thấy một người mặc áo sơ mi hoa văn, cực kỳ lòe loẹt xuất hiện ở cửa, rõ ràng là ở trong phòng, lại còn đeo kính râm.
Thời Phi liếc mắt một cái liền nhận ra tới đối phương, là Vương Nguyên Chí.
Tên kia cũng không muốn che giấu, hướng về phía mọi người chào hỏi: “Các bạn đều tới rất sớm, tôi còn tưởng mình tới sớm chứ.”
Tốt xấu Vương Nguyên Chí cũng là một minh tinh tuyến ba, tuy gần đây rất mờ nhạt, nhưng so với những người ở đây, độ nổi tiếng vẫn cao hơn không ít.
Từ lúc y tiến vào, đã có không ít người tiến lên vây quanh nịnh bợ.
Sau khi tán gẫu đôi ba câu, có người tò mò hỏi: “Thầy Vương, sao ngài cũng tới tham gia thử vai lần này?”
Vương Nguyên Chí bỏ kính râm trên mặt mình xuống, cười nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với diễn xuất, lúc trước cũng lộ mặt ở mấy bộ phim truyền hình, lần này nhìn thấy kịch bản này liền rất thích, vừa vặn đoàn phim cũng gửi lời mời cho tôi, tôi liền tới thử xem.”
Có người thắc mắc: “Nghệ sĩ nổi tiếng như thầy Vương không phải đều là điều động nội bộ sao? Cũng cần phải thử vai?”
Nhìn dáng vẻ người này là biết còn đang đi học, nói chuyện không vòng vo, một câu vô tâm liền thiếu chút nữa khiến Vương Nguyên Chí xấu hổ trước mặt mọi người.
Thời Phi rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Vương Nguyên Chí biến đổi, sau đó tiếp tục nói: “Đạo diễn cũng điều động nội bộ cho tôi nhân vật, tự cá nhân tôi muốn tới hiện trường nhìn xem, dù sao toi cũng cần xem bạn diễn của mình là ai.”
Dù sao trong đoàn phim này y là người có tiếng nhất, rải ra lời nói dối như vậy, chẳng lẽ đạo diễn biết còn đi vạch trận hay sao.
Còn có người muốn hỏi tiếp, Vương Nguyên Chí đưa mắt ra hiệu cho trợ lý, trợ lý lập tức thức thời nói: “Ngại quá, thầy Vương còn cần chuyên tâm chuẩn bị lát nữa thử vai, mọi người cũng đi chuẩn bị đi thôi.”
Người ta đã mở lời đuổi người như vậy, những người khác cũng không tiện vây quanh.
Thời Phi còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, liền nhìn thấy Vương Nguyên Chí đi về phía mình.
Không lâu sau liền cảm giác bên cạnh nhiều thêm một bóng người.
Theo sự hiểu biết của cậu, Vương Nguyên Chí là một người khá thích thể hiện, lúc này anh ta cư nhiên lại chọn vị trí góc bên cạnh mình này, đúng là có chút bất ngờ.
Đại khái là cảm thấy vừa rồi có chút mất mặt, muốn tìm một góc kín đáo chăng.
Kết quả lại nghe thấy Vương Nguyên Chí nhỏ giọng oán giận với trợ lý của mình: “Đạo diễn này mời tôi tới thử vai, ngay cả một phòng nghỉ riêng cũng không có, thật không có thành ý. Anh nhìn xem những người tới thử vai này xem, một đám dưa vẹo táo nứt cũng không xem lại bản thân là mặt hàng gì. Người mới đúng là người mới, không có EQ, loại người này vừa nhìn là biết sau này sẽ không có tiền đồ gì.”
Trợ lý an ủi: “Thầy Vương đừng tức giận, đến lúc đó thông qua thử vai, chúng ta nhất định phải để đạo diễn chuẩn bị một phòng nghỉ riêng cho cậu.”
Khóe miệng sau lớp khẩu trang của Thời Phi hơi nhếch lên, quả nhiên là cậu quá coi thường Vương Nguyên Chí, tật xấu tự cho là đúng hình như càng ngày càng nghiêm trọng.
“Cậu đang cười cái gì?” Tâm trạng Vương Nguyên Chí vốn đang khó chịu, hôm nay tới đây không được mọi người hoan nghênh như trong tưởng tượng, còn thiếu chút nữa bị một người mới sỉ nhục.
Ngồi trong góc lại nhìn thấy có người cười mình, cảm xúc của Vương Nguyên Chí giống như pháo sắp châm ngòi, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ.
Thời Phi không biết Vương Nguyên Chí làm sao thấy được mình đang cười, rõ ràng trên mặt còn chưa tháo khẩu trang xuống, vẫn luôn cúi đầu đội mũ lưỡi trai.
Thời Phi: “Tôi không cười.”
Vương Nguyên Chí: “Vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy cậu cười, cậu còn không thừa nhận, dám làm không dám chịu phải không?”
Thời Phi: “Được rồi, tôi cười.”
Vương Nguyên Chí nổi giận: “Cậu……”
Thời Phi hỏi lại: “Cười cũng phạm pháp sao?”
Trợ lý của Vương Nguyên Chí nhìn thấy lập tức tức giận muốn tìm lại thể diện cho ông chủ của mình: “Cậu, cái cậu này…..”
Tiếng nói chuyện có hơi lớn, lập tức thu hút một vài ánh mắt của người xung quanh, Thời Phi tốt bụng nhắc nhở: “Nhiều người như vậy, anh giữ thể diện cho thầy Vương nhà anh một chút đi.”
Vương Nguyên Chí kéo trợ lý của mình sang một bên, thấy ánh mắt của những người đó không dồn về phía mình nữa, mới nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Người mới bây giờ đúng là không biết chút lễ phép nào cả, tôi tốt xấu cũng là tiền bối của cậu.”
“Ngại quá, tôi chính là không lễ phép như vậy đấy, nếu ngài là tiền bối vậy liền tha cho tiểu bối như tôi đi.” Thời Phi bốn lạng đẩy ngàn cân đáp lại.
Vương Nguyên Chí thấy nhiều người như vậy, tự nhận là một tiền bối không thể so đo với loại hậu bối không lễ phép như này, nhưng bị người đáp trả như vậy, khiến y muốn nhẫn nhịn lại cảm thấy có chút khó khăn.
Lại vừa thấy bộ quần áo cậu mặc, càng cảm thấy đáng ghét, nói: “Nhìn cách ăn mặc này của cậu, xem ra thần tượng của cậu là Thời Phi nhỉ. Đúng là người không có phẩm vị, quả nhiên thần tượng như nào thì sẽ có fan như vậy.”
Thời Phi: “……” Đây có tính là nằm cũng trúng đạn không?
Có lẽ cảm thấy Thời phi không đáp lại được là mình thắng, trên mặt Vương Nguyên Chí hơi mang theo đắc ý nói: “Giọng của cậu cũng có chút giống, đều là cái giọng khiến người ta khó chịu.”
Thời Phi nhỏ giọng hỏi: “Sao hôm nay anh tới vắng vẻ vậy? Không mời mấy cái fan tới giúp anh cổ vũ tạo mặt mũi sao?”
Vương Nguyên Chí biện giải: “Cậu nói bậy gì đó? Những cái đó đều là phóng viên bịa đặt lung tung vì lưu lượng, sao tôi còn thể bỏ tiền thuê fan được chứ, ngày đó những người đó đều là fan của tôi, bọn họ chỉ nhất thời nhận sai người thôi.”
Lúc trước y bỏ tiền thuê fan tới đón mình ở sân bay, kết quả vừa vặn cái tên sao chổi Thời Phi kia, đám fan đó đón sai người chạy hết sang bên kia, việc này khiến y một thời gian bị phóng viên chế nhạo, mất hết thể diện, cũng khiến y lỡ mất một đại ngôn đang cạnh tranh với đối thủ.
Chính vì vậy danh sách những người y ghét Thời Phi đứng thứ nhất, lúc này nhìn thấy fan bắt chước cách ăn mặc của Thời Phi, mới có thể bắt chút lỗi gây sự với đối phương.
Thời Phi: “Vậy sao? Nhưng fan của anh chính miệng nói cho tôi, người bọn họ yêu nhất là tôi mà.”
Vương Nguyên Chí nghe thế lập tức sửng sốt một chút, Thời Phi lúc này ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng đối phương nói: “Thật trùng hợp nha, lại gặp mặt, Vương Nguyên Chí.”
Vương Nguyên Chí nấc một cái theo phản ứng sinh lý tự nhiên, bị một màn trước mắt dọa sợ.
Cho dù chưa tháo khẩu trang ra, nhưng dựa vào sự hiểu biết đối với nhân vật mình ghét nhất, cùng với đôi mắt liền nhận ra đối phương.
Vừa rồi y còn nói giọng của người này có chút giống với cái tên đáng ghét kia, vậy mà thật đúng là cái tên đáng ghét kia.
Vương Nguyên Chí đột nhiên có một loại cảm giác lạnh cả sống lưng, cũng không phải lạnh.
Là một loại dự cảm không lành, mỗi lần y gặp Thời Phi, chắc chắn không có chuyện tốt, lần này không phải sẽ xảy ra chuyện gì đó chứ.
Mấy năm nay công ty cũng không chú trọng Vương Nguyên Chí cho lắm, danh tiếng bản thân đang không ngừng tụt giảm, hơn nữa ở hiện trường cuộc thi thiết kế Nét quyến rũ phương Đông và sự kiện thuê fan đón máy bay lúc trước, khiến danh tiếng của y lại tụt xuống không ít.
Ngày thường có lẽ công ty còn sẽ giúp y xã giao cứu vãn một chút danh tiếng, gần đây công ty cũng bị rắc rối quấn thân, không có thời gian quản y, đương nhiên cũng không thoát khỏi liên quan với cái người trước mặt này.
Tạm thời phương diện ca hát không có đường ra, cho nên y mới muốn tự lực cánh sinh đi làm diễn viên, một khi có một bộ phim nổi tiếng, độ nổi tiếng tăng nhanh hơn làm ca sĩ nhiều.
Nào biết lại xui xẻo gặp phải Thời Phi như vậy.
Mỗi lần gặp phải cậu đều không có chuyện tốt.
Người này có độc, Vương Nguyên Chí không đối đáp lại cậu được, quyết định cách xa cậu một chút.
Thời Phi nhìn người nào đó coi mình như ôn dịch, dịch mông sang bên cạnh vài bước, hai người cách nhau cả mét.
Vương Nguyên Chí nhìn kịch bản trong tay Thời Phi, hơi kiêu ngạo vươn tay nói với trợ lý: “Đưa kịch bản cho tôi.”
Hừ, Thời Phi cậu hát hay thì sao chứ? Ca hát và diễn xuất là hai ngành sản xuất hoàn toàn
Cái thứ này chú trọng tới thiên phú.
So ra, Vương Nguyên Chí đã từng diễn qua vài bộ phim truyền hình, trên cơ bản đạo diễn đều khen y là nhân tài đáng bồi dưỡng, muốn đánh bại cái tay mơ như Thời Phi còn không dễ dàng.
Hôm nay liền phải lấy lại toàn bộ thể diện mất hết trước đây về.