Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi - Mặc Ngôn Mộc - Chương 134
Dạo này đang cày bộ Huyền môn đại lão về hưu nên không có thời gian edit~
Ánh trăng xuyên qua đêm tối, như khoét một lỗ hổng trên tấm vải màu đen, chiếu sáng thành phố này.
Ban đêm qua cơn mưa lớn, trong không khí còn mang theo hơi ẩm.
Thẩm Thanh Nhiên ngồi bên cửa sổ, đèn bàn đang mở trên bàn sách, trên mặt đeo một mắt kính gọng vàng, trên người mặc một chiếc áo len dài tay cổ tròn màu trắng.
Bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng cầm một cây bút máy màu đỏ, đang sửa chữa bài thi toán, cứ xem xong một câu mày lại nhíu thêm một chút, nhanh chóng đánh dấu gạch chéo bên trên.
Rất nhanh mấy bài thi đều chấm xong, cầm lấy từng bài chụp hết lại rồi gửi đi.
Cầm điện thoại di động gọi cho người nào đó, bên kia một lúc lâu mới nhận máy, tiếng nhạc ầm ĩ xuyên qua di động truyền tới, phá vỡ hoàn cảnh yên tĩnh bên này.
“Thẩm Thanh Nhiên tìm tôi có chuyện gì?” Giọng nói hống hách vang lên.
“Tắt nhạc đi.” Thẩm Thanh Nhiên lạnh lùng nói.
“Sao phải tắt? Đây là bản demo tôi vừa làm xong cho album mới của mình, anh có thể thuận tiện nghe thử cho tôi một chút không?”
Thẩm Thanh Nhiên nhéo nhéo giữa mày nói: “Tắt.”
Bên kia miễn cưỡng ấn nút tạm dừng nói: “Gắt gỏng cái gì, còn dám gắt lên với tôi. Anh tốt nhất nên cho tôi lý do hợp lý.”
Thẩm Thanh Nhiên nói: “Bài thi mấy ngày nay của cậu tôi vừa sửa xong rồi.”
Giang Dục hưng phấn hỏi: “Bao nhiêu điểm? Có phải tôi có tiến bộ hay không?”
Thẩm Thanh Nhiên nói: “150 điểm.”
“Thật sao? Yeah, quá tuyệt vời.” Bên kia truyền tới tiếng nhảy tại chỗ, Giang Giục cầm di động cao hứng nói: “Tôi biết là tôi thông minh mà, mỗi lần sư phụ đều nói tôi sai cái này sai cái kia, chắc chắn là thầy có ý kiến với tôi, anh xem đây không phải được điểm tuyệt đối sao? Nhưng tôi cũng không ngờ, Thẩm Thanh Nhiên anh cư nhiên chấm điểm công bằng cho tôi.”
Thẩm Thanh Nhiên che mặt, sớm biết vậy anh không nên rơi vào bẫy của sư phụ, thấy cậu phải mỗi ngày buồn rầu chấm bài thi của Giang Dục, lại đi săn sóc tiếp nhận cái công việc này.
Lại lần nữa nhìn thoáng qua một đống lớn gạch xóa màu đỏ trên bàn, người như vậy tốt nhất nên từ bỏ sớm cho nhanh.
Nghe Giang Dục ở đó tự mình tâng bốc bản thân nửa phút còn chưa chấm dứt, Thẩm Thanh Nhiên vô tình ngắt lời nói: “Năm bài thi cộng vào được 150 điểm.”
Bên kia lặng im ba giây, sau đó hỏi: “Chuyện này không thể nào, có phải anh tính sai rồi không?”
Thẩm Thanh Nhiên tháo kính xuống, nhéo nhéo giữa mày nói: “Chụp ảnh gửi cho cậu rồi đây, cậu tự xem đi.”
Khi nói tới một câu cuối cùng, Thẩm Thanh Nhiên còn mang theo cảm giác bất lực nặng nề.
Bên kia dường như đang xem ảnh chụp bài thị, lại nhìn khoảng 1 phút mới nói: “Không thển ào, gần đây tôi cực kỳ chăm chỉ làm bài thi, sao có thể sai nhiều như vậy được, tôi đã điền hết câu trả lời rồi, sao anh lại chỉ cho tôi có 16 điểm.”
Thẩm Thanh Nhiên vô lực nói: “Đúng vậy, cậu điền đầy đủ nhưng sao lại chỉ có 16 điểm? Điền lung tung còn chính xác nhiều hơn thế này đấy, trước kia khi đi học cậu đều làm gì?”
Giang Dục nói: “Tôi dị ứng với môn toán, anh thử kiểm tra tiếng A của tôi xem, năm đó tôi thi tiếng A được điểm tuyệt đối, ngữ văn cũng không tồi.”
Khóe mắt Thẩm Thanh Nhiên giật giật: “Bật máy tính mở video ra, tôi giải đề cho cậu.”
Thẩm Thanh Nhiên không thể ngờ rằng, có một ngày mình phải giảng giải đề toán cho một người tốt nghiệp đại học.
Giang Dục thương lượng hỏi: “Không cần đâu, tôi bùn nhão không trét nổi tường, không học được. Tôi cũng tự từ bỏ bản thân rồi.”
Thẩm Thanh Nhiên: “Cậu không sợ sư phụ biết?”
Giang Dục cười hề hề nói: “Sư phụ tin lời anh nhất, loại chuyện này chỉ cần anh giấu giếm giúp tôi một chút, sư phụ sẽ không biết.”
Thẩm Thanh Nhiên vô tình cự tuyệt: “Không được.”
Giang Dục lấy lòng kêu: “Sư huynh, làm ơn.”
Thẩm Thanh Nhiên nghe tiếng ‘sư huynh’, vẻ mặt nhất thời cứng đờ, đây là lần đầu tiên Giagn Dục gọi anh là sư huynh mà không bị Thời Phi ép buộc.
Giang Dục đại khái là cảm thấy chiêu này hữu dụng, lại lần nữa nhẹ giọng kêu to: “Sư huynh, được không?”
“Không được.” Thẩm Thanh Nhiên khôi phục vẻ mặt, nói: “Từ hôm nay trở đi, 11 giờ tối mỗi ngày tôi sẽ giảng toán cho cậu, mỗi ngày học 1 tiếng. Trong lúc đó tốt nhất cậu chăm chú lắng nghe cho tôi, sau giờ học phải ôn tập. Nửa tháng sau tôi sẽ ra đề thi cho cậu, thi không đạt tiêu chuẩn tôi sẽ trực tiếp chụp ảnh bài thi rồi đăng lên Weibo.”
Giang Dục lập tức nổi giận: “Fuck, Thẩm Thanh Nhiên anh quan báo tư thù, nhằm vào tôi.”
Y cũng cần thể diện, nếu thật sự đăng lên mạng bị fan cảu mình nhìn thấy gương mặt này của y phải ném đi đâu.
Thẩm Thanh Nhiên nói: “Không phục thì cậu đi tìm sư phụ mà khiếu nại.”
Giang Dục: “Tiểu học chíp bông mới đi mách lẻo.”
Còn không phải là thi sao, năm đó có thể thi được điểm tuyệt đối tiếng A, còn phải sợ cái môn toán này sao.
……
Cố Việt Trạch ngồi trong xe, lái xe một ngày có chút mệt mỏi.
Điện thoại của Trương Vụ vừa có tin nhắn tới, nhìn đang tới đèn xanh đèn đỏ, hắn cũng không kiểm tra.
Trong lúc làm việc không nhận tin nhắn riêng tư, đặc biệt là trước mặt Cố tổng.
Lúc này di động của Cố Việt Trạch có tin nhắn tới, cầm lên nhìn là Trương Manh Manh, nhìn người nào đó đang lái xe ở ghế trước, bấm vào tin nhắn thoại.
Trương Manh Manh:【Anh Cố, đã hơn 10 giờ rồi, chừng nào anh mới có thể cho ba em tan ca vậy?】
Trương Vụ ngồi ở hàng ghế trước nghe được tin nhắn của con gái mình, thiếu chút nữa đạp trượt chân ga.
Sao chủ tịch Cố vẫn còn liên lạc với con gái của mình? Bọn họ còn chưa chấm dứt sao?
Manh Manh à, sao con có thể nói chủ tịch Cố cái vấn đề như thế này chứ, có phải con muốn hại ba con mất việc à?
Một người mỗi ngày trăm công ngàn việc như chủ tịch Cố, làm gì có tâm trạng trả lời cái vấn đề nhỏ này của con chứ.
Đầu hắn vừa hiện lên ý nghĩ này, liền thấy Cố Việt Trạch cầm di động, trả lời bằng tin nhắn thoại:【Anh ấy sẽ sớm trở về.】
Cố Việt Trạch buông di động nói với Trương Vụ: “Anh dừng xe bên đường đi.”
Trương Vụ há miệng muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn nghe lời dừng xe bên đường.
Cố Việt Trạch đẩy cửa xe ra, đôi chân thon dài giẫm trên mặt đất, Trương Vụ đi xuống từ ghế lái, nói: “Chủ tịch Cố, hay là tôi đưa ngài về nhà trước.”
Cố Việt Trạch: “Về nhà sớm một chút đi.”
Trương Vụ: “Vậy được, chủ tịch ngài cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi, tôi thấy ngài…..”
Cố Việt Trạch: “Anh vừa rồi nói cái gì?”
Trương Vụ có chút không rõ mở miệng nói: “Tôi nói đưa ngài về trước?”
Cố Việt Trạch: “Không phải, câu tiếp theo.”. Bạ? có biết tгa?g tгuyệ? # ?гUm?гu y??.V? #
Trương Vụ: “Chủ tịch ngài sớm trở về nghỉ ngơi….?”
Cố Việt Trạch xua xua tay, nói: “Mau đi về đi.”
Nói xong tự mình lên xe, sau đó đóng cửa lái xe rời đi, để lại vị trợ lý nào đó bên đường.
Trương Vụ: “……” Có chuyện gì vậy?
Ngủ ngủ, ngủ đi.
Ngũ quan như tạc của Cố Việt Trạch, khóe môi hơi nhếch lên, đáy mắt mang theo ý cười.
Thân thể vừa rồi còn hơi mệt, nghĩ tới dáng vẻ của tên nhóc nào đó, liền biến mất hoàn toàn.
Một đường lái xe trở về, dừng xe trong gara, khi lên thang máy tâm trạng vẫn hiếm khi có chút khẩn trương, bước đi vội vàng.
Cửa vừa mở, ập vào mặt là một luồng khí lạnh của điều hòa, trong phòng khách còn mở đèn, bước chân tăng tốc đi vào trong.
Sau đó liền nhìn thấy người nào đó ngồi dựa lên sô pha, phía sau lót hai cái đệm dựa, nghiêng đầu ngủ rồi.
Notebook còn đặt trên chân, mười ngón tay còn đặt trên bàn phím, nhìn dáng vẻ hẳn là đang đánh chữ buồn ngủ quá ngủ mất.
Màn hình notebook đã ở trạng thái bảo vệ, bên trên hiện lên 12 cái chữ to đang chạy quanh màn hình ‘không được động vào máy tính của tôi, không thì đừng trách’
Cố Việt Trạch cầm notebook trên người cậu đặt lên bàn trà, động tác nhẹ như vậy vẫn đánh thức Thời Phi, cậu chớp chớp đôi mắt có chút mơ hồ.
“Cố lão gia, anh về rồi à.” Thời Phi thực tự nhiên đưa tay về phía Cố Việt Trạch, giọng nói mang theo buồn ngủ, cực kỳ quyến rũ.
Cố Việt Trạch một tay vòng ra sau lưng Thời Phi, một tay vòng dưới đầu gối, nâng cả người cậu lên: “Mệ thì vào phòng ngủ, ngủ ở đây dễ bị cảm lạnh.”
Khi nói tới từ ‘ngủ’, giọng nói của Cố Việt Trạch bất giác hơi khàn một chút, một từ vốn rất bình thường, nói ra lại tràn ngập dụ hoặc.
“Em đang đợi anh, anh chưa về sao em ngủ được.” Khi nói chuyện còn ngáp một cái, Thời Phi nói chuyện hơi mang chút giọng mũi, nghe giống như một còn mèo nhỏ đáng yêu đang làm nũng.
Cậu không nói từ ngủ còn được, vừa nói từ ngủ, Cố Việt Trạch lập tức cảm thấy có một luồng nhiệt từ tứ chi tụ tập đến chỗ nào đó.
“Thời Phi đừng tán tỉnh tôi.” Cố Việt Trạch đè nén thanh âm nói.
“Ừm, em không tán tỉnh, em chỉ muốn ngủ thôi.” Thời Phi tựa đầu lên người Cố Việt Trạch, tìm một vị trí thoải mái, giống như mèo con tìm ổ.
Giọng nói thì thầm nhưng lại nghe được rất rõ trong căn phòng yên tĩnh như vậy.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng phun lên ngực mình, rõ ràng còn cách một lớp áo vest, lại giống như có thể xuyên thấu qua lớp vải phun lên da thịt hắn.
Cái từ ‘ngủ’ này quá nhạy cảm, nhìn nửa khuôn mặt đều chôn trong ngực mình, Cố Việt Trạch nắm lấy tay Thời Phi, nâng nửa thân trên của cậu lên, cúi đầu xuống hôn.
Thời Phi trong lúc ngủ mơ bị tước đoạt môi không cam lòng yếu thế, cho dù vẫn buồn ngủ, nhưng trong loại việc này bản năng vẫn phản kích.
Hai tay ôm lấy Cố Việt Trạch, nâng đầu mình lên, ngẩng đầu đáp trả.
Người được bế vào phòng ngủ chính, Cố Việt Trạch hôn có chút vội vã, lại nhẹ nhàng đặt người lên trên giường, giống như một viên ngọc dễ vỡ, rất sợ làm cậu ngã.
Bản thân cũng đè lên.
Ban đêm, Thời Phi mệt mỏi dựa vào ngực Cố Việt Trạch, ngủ say, hai tay giống như Koala ông lấy vòng eo tinh tráng của người nào đó.
Trong miệng lẩm bẩm một câu: “Của tôi.”
Tìm một vị trí thoải mái ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khe hở bức rèm chiếu vào phòng.
Ngoài cửa vang lên tiếng ‘lộc cộc’ như tiếng chim nhỏ mổ cửa sổ, khiến Thời Phi bị đánh thức.
Thời Phi vươn mình, mơ màng đứng dậy, bất giác phát hiện có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn thấy thân thể trần trụi của mình.
“Cái đệch.” Cơ thể bại lộ, từ tủ quần áo lấy quần áo ra mặc vào.
Đi dép lê mở cửa, mùi mì bên ngoài xông vào mũi, bụng đói cồn cào.
Lúc này nhìn thấy Cố Việt Trạch mặc áo sơ mi màu trắng, phía trước còn mặc một cái tạp dề, trong tay bưng mì từ bếp đi ra, hai người vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.