Thần Thật Là Yếu Đuối - Chương 87 - Bạn thân gặp bạn trai
Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Hai người nói chuyện xong thì cùng xuống núi về kinh.
Ninh Như Thâm bảo Tôn Thiếu Vĩnh nhớ mang theo “hợp đồng” mà cậu ta đã viết để tiện trình lên Ngự tiền.
Những thân vệ và sơn phỉ vừa bị đuổi đi lại được gọi trở về.
Tôn Thiếu Vĩnh hắng giọng, “Ta chuẩn bị đi với Ninh… đại nhân về kinh thành, các ngươi ở lại đây chờ tin tức.”
Cả đám thổ phỉ kinh ngạc, “Lão đại! Sao có thể một mình tới kinh thành được chứ?”
Tôn Thiếu Vĩnh, “Không sao, bọn ta…”
Đang định giải thích, Ninh Như Thâm đột nhiên huých khuỷu tay cậu ta.
Tôn Thiếu Vĩnh hiểu ra ngay, sửa lại: “…Mạo hiểm vì các huynh đệ thì không có gì phải sợ!”
Đám đàn em lập tức cảm động, “Lão đại!!!”
Tôn Thiếu Vĩnh phẩy tay rồi theo Ninh Như Thâm ra cổng trại.
Rời khỏi sơn trại, hai người đi xuống núi trên con đường gập ghềnh, phía sau là một đoàn thân vệ hộ tống.
Tôn Thiếu Vĩnh cảm thán, “Không hổ là mày… biết cách lừa đảo thật đấy.”
“Một lượng lừa đảo phù hợp sẽ giúp chúng ta trưởng thành.”
Ninh Như Thâm ôm tay áo dạy bảo, “Mày mở lớp giáo dục công dân những hai tháng, chính mình cũng bị lậm rồi à?”
Tôn Thiếu Vĩnh sực tỉnh, “…Ấy!”
Hai người cùng nhau xuống núi.
Lúc đến đây Ninh Như Thâm đã ngồi xe ngựa.
Thân vệ hộ tống đang định bảo “trùm thổ phỉ” cưỡi ngựa thì thấy hắn ta vô tư trèo lên xe.
Tôn Thiếu Vĩnh vén rèm xe lên, “Òa! Con xe của mày trông oách đấy!”
Ninh Như Thâm cũng vô tư kéo cậu ta vào, “Đúng không! Mau vào ngồi đi!”
Các thân vệ:…?
Hai người cùng ngồi vào xe.
Ninh Như Thâm khẽ thì thầm, khoe khoang một cách rụt rè: “Người yêu tao tặng đấy.”
Tôn Thiếu Vĩnh nghe vậy thì sợ hãi, “Hô!”
Cậu ta nhìn ngắm xung quanh: Gia đình nào mà có điều kiện thế này.
– —
Hai ngày đi xe, cuối cùng cũng về được tới kinh thành.
Lúc tới nơi thì là buổi sáng, xe ngựa trực tiếp chạy thẳng tới hoàng cung.
Rèm xe vén lên, hai người bên trong đang nói chuyện hăng say:
“Người yêu mày ra sao vậy? Cởi mở? E thẹn?”
“Hơi lạnh lùng một chút, nhưng mà chu đáo lắm.”
Tôn Thiếu Vĩnh vừa “oa” vừa tưởng tượng ra. Cậu ta thấy Ninh Như Thâm định
nói tiếp thì ngăn lại, “Đợi đã! Đừng nói trước… để lại một chút cảm
giác thần bí đi.”
Ninh Như Thâm nuốt nước miếng: Thôi được rồi.
Đang trò chuyện, thùng xe lắc mạnh, xe ngựa đã dừng lại.
“Đại nhân, tới nơi rồi.”
Ninh Như Thâm vỗ vai Tôn Thiếu Vĩnh, “Đi thôi, xuống xe.”
Tôn Thiếu Vĩnh chà tay một cách mong chờ, “Ờ ờ!”
Hai người vén rèm để xuống xe.
Trước mắt là hoàng cung nguy nga tráng lệ với những cung điện bề thế. Hai
hàng Đại nội Thị vệ cầm giáo mác đứng ngay ngắn trước cổng hoàng cung.
Tôn Thiếu Vĩnh không dám cười nữa:?
Ninh Như Thâm dẫy cậu ta vào trong: “Mau đi vào thôi.”
Tôn Thiếu Vĩnh mờ mịt: Hả???
Bọn họ đi thẳng vào trong cung.
Tôn Thiếu Vĩnh nhìn sườn mặt phấn khởi của Ninh Như Thâm, không nhịn được nuốt nước miếng hỏi:
“Mày bảo là… dẫn tao đi gặp người yêu mày cơ mà?”
Ninh Như Thâm gật đầu, “Đúng thế.”
Tôn Thiếu Vĩnh nhìn cậu rồi nhìn con đường phía trước:
…Nếu không nhầm thì chỗ này là hoàng cung mà?
Lẽ nào phải đi báo cáo công việc trước rồi mới đi gặp người yêu?
Trong lúc suy ngẫm, bọn họ đã tới bên ngoài Ngự Thư Phòng.
Lần này Ninh Như Thâm đem về một “trùm thổ phỉ” hàng thật, cậu bảo thị vệ đứng canh trước cửa lục soát người trước:
“Bệ hạ có ở bên trong không?”
“Bẩm đại nhân, có ạ.”
Tôn Thiếu Vĩnh dang hai tay quay đầu lại, “Hả? Tao cũng phải vào trong đó à?”
“Chứ sao?” Ninh Như Thâm vui vẻ, kéo Tôn Thiếu Vĩnh đang đờ đẫn đi vào, “Mau đi thôi.”
– —
Vào trong Ngự Thư Phòng.
Cuối cùng Tôn Thiếu Vĩnh cũng nhận ra, “Khoan đã, sao mày lại dẫn tao đi diện thánh!”
Ninh Như Thâm thì thầm, “Mày muốn đến đây còn gì.”
Tôn Thiếu Vĩnh, “Hả???”
Hai người vừa thầm thì vừa tới Ngự tiền.
Lý Vô Đình đang ngồi sau bàn, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên.
Hắn thấy Ninh Như Thâm đã về, đang định lên tiếng thì thấy một người đi
theo sau cậu. Người đó có vẻ hơi căng thẳng, cúi gằm mặt mà đi, lại còn
bị đụng vào cánh tay của Ninh Như Thâm.
Lý Vô Đình nhìn:…Đây là ai.
Hắn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Ninh Như Thâm đã nhìn thấy hắn.
Ánh mắt chạm nhau, mắt Ninh Như Thâm như sáng rực lên, cậu vừa tự hào vừa phấn khởi nói:
“Bệ hạ, thần dẫn trùm thổ phỉ về rồi đây!”
Lý Vô Đình sững người:?
Ninh Như Thâm bổ sung, “Đây là đồng hương Ngu Xuyên của thần, một người bạn rất thân thiết.”
Cậu quay lại vỗ vai Tôn Thiếu Vĩnh đang thất thần, “Đây là… người đó đó của tao, mày muốn chem chem mà đúng không?”
Tôn Thiếu Vĩnh đơ người:?
Cậu ta nhìn người trước mặt một lúc lâu:???
Ngự Thư Phòng hơi tĩnh lặng.
Tôn Thiếu Vĩnh trợn mắt nhìn đế vương cao quý lạnh lùng tuấn tú trước mắt, cuối cùng không nhịn được mà vỡ giọng luôn: “Há…!?”
Cậu ta quay phắt đầu lại, “Mày… không phải chứ. Đó là… hoàng đế à????”
Vì có cung nhân ở đây nên không thể nói một cách rõ ràng.
Ninh Như Thâm vui vẻ gật đầu, “Ừm.” Tiện thể còn diễn thêm cho tròn vai, “Nhĩ Khang, mau bái kiến Hoàng thượng.”
Tôn Thiếu Vĩnh trợn mắt nhìn cậu, há hốc mồm ra:…
Bây giờ là lúc diễn cho tròn vai à!????
Im lặng một lát, cuối cùng Lý Vô Đình cũng phản ứng lại, hắn lên tiếng đuổi cung nhân, “Lui xuống hết đi.”
Cung nhân đáp vâng rồi theo Đức Toàn lui ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Đợi cho người đi hết, Lý Vô Đình đứng dậy đi tới trước mặt Ninh Như Thâm rồi khẽ hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Bạn thân của thần muốn gặp bệ hạ.”
Ninh Như Thâm hơi ngượng ngùng, giới thiệu lại một lần nữa, “Đây là bạn thân của em.” Cậu quay ra nhìn Tôn Thiếu Vĩnh, “Còn đây là… bạn trai tao.”
Tôn Thiếu Vĩnh đờ đẫn nhìn đế vương trước mặt:?
Tuy đây là lần đầu tiên Lý Vô Đình nghe thấy cách nói “bạn trai” nhưng hắn
vẫn có thể hiểu được. Hắn mỉm cười nhìn Ninh Như Thâm với vành tai hơi
đỏ lên.
Sau đó nhìn sang Tôn Thiếu Vĩnh, “Bạn của Như Thâm?”
Đột nhiên được nghe Lý Vô Đình gọi tên mình, tim Ninh Như Thâm hẫng một nhịp:
…Sao tự dưng lại gọi cậu như thế?
Bảo sao mà trước kia cậu gọi “Triều Quân”, Lý Vô Đình lại phản ứng mạnh đến vậy.
Cậu kìm nén cảm giác xấu hổ, nhìn Tôn Thiếu Vĩnh đang ngây ngẩn há mồm nhìn đế vương, không nhịn được vươn tay ra khép cằm cậu ta lại: “Bệ hạ chào
kìa.”
“Ặc!” Tôn Thiếu Vĩnh cắn vào lưỡi.
Cậu ta sực tỉnh,
nhìn Ninh Như Thâm một cách bội phục rồi cố gắng bình tĩnh, nhìn thẳng
vào bậc Cửu Ngũ chi tôn trước mặt, “Thảo… thảo nhân tham kiến bệ hạ.”
…Thảo nhân.
Hệ thống ngôn ngữ tê liệt rồi hay sao?
Ninh Như Thâm thở dài: Ai bảo mày muốn giữ cảm giác thần bí.
Cậu thấy Tôn Thiếu Vĩnh vẫn chưa hồi hồn, bèn thay cậu ta lấy hợp đồng ra cho Lý Vô Đình, “Bệ hạ, đây là khế ước chiêu hàng.”
Lý Vô Đình nhận lấy rồi nhìn lướt qua, “Ừ.”
Ninh Như Thâm lại gần, “Yêu cầu về hộ tịch thì dễ rồi, nhưng còn nhà ở và
đất canh tác thì không đủ. Thần thiết nghĩ có thể cân nhắc đến Nghiêu
Tân…”
Cậu thấp hơn Lý Vô Đình cả khúc, lúc nói chuyện phải kiễng chân lên.
Lý Vô Đình thấy vậy thì mỉm cười, hạ tờ giấy xuống thấp hơn một chút.
Ninh Như Thâm dán vào gần hắn mà thì thầm.
Tôn Thiếu Vĩnh đứng bên cạnh chậm rãi tiêu hóa một lượng thông tin lớn,
ngẩng đầu lên thấy thằng bạn cùng phòng của mình sắp nhào vào trong lòng vua, giữa lúc đó còn hơi lảo đảo, được giữ vai một cách nhẹ nhàng…
Cậu ta nuốt nước miếng:…Đỉnh của chóp luôn.
Anh em tốt của cậu ta xuyên không, nhặt được một hoàng đế để kết hôn.
Nhắc mới nhớ, cậu ta nên gọi bệ hạ là gì đây? Anh rể hay là em rể?
Khế ước chiêu hàng nhanh chóng được phê duyệt bởi Ngự bút.
Những công đoạn về sau sẽ giao cho bên dưới xử lý, Ninh Như Thâm dẫn Tôn Thiếu Vĩnh cáo từ rời cung.
Ra khỏi hoàng cung và lên xe ngựa.
Tôn Thiếu Vĩnh không nhịn được nữa, run rẩy chất vấn: “Mày… mày có người yêu hoành tráng như vậy, sao không nói sớm!”
Ninh Như Thâm bọc mình trong chăn, “Mày nói là muốn thần bí còn gì?”
Tôn Thiếu Vĩnh tắt thở, “Tao bảo thần bí chứ không phải là kinh thiên động địa đến thế này.”
Ninh Như Thâm vui vẻ, “Làm gì đến mức ấy? Với kiến thức thế kỷ 21 của mày…”
“Không, mày…”
Tôn Thiếu Vĩnh hít một hơi, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, “Cái tình huống này của mày, dù là ở thời kỳ nào thì cũng rất là bom tấn.”
– —
Xe ngựa nhanh chóng về tới Ninh Phủ.
Xuống khỏi xe, phủ đệ rộng lớn lọt vào tầm mắt.
Tôn Thiếu Vĩnh theo Ninh Như Thâm vào phủ, suốt đường đi thấy rất nhiều
đình đài lâu các, hành lanh uống lượn quanh ao, cây cối tinh xảo trang
nhã.
Cậu ta lập tức không thốt nên lời: “Òa!!!”
Ninh Như
Thâm điếc cả tai, nhìn Tôn Thiếu Vĩnh một cách khoan dung: “Người anh em à, mày chịu vất vả rồi… Bây giờ ở nhà cao cửa rộng với tao đi.”
Tôn Thiếu Vĩnh nước mắt lưng tròng, “Hầy, từ năm mười tám tuổi tao đã có
giấc mộng là được ôm đùi bạn cùng phòng! Không ngờ bây giờ điều ước đã
trở thành sự thật.”
Cậu ta vừa nói vừa cảm thán: Đúng là sự khác biệt giữa người với người…
Cùng là xuyên không mà anh em tốt kết hôn với hoàng đế, còn mình thì lên núi nghịch bùn.
“Bây giờ tao cứ như bà Lưu du ngoạn Đại Quan Viên ấy.”
“Nói lung tung gì vậy.”
Ninh Như Thâm sửa lại, “Mày không phải bà già (lão lão), mày là thằng cháu trai (tôn tôn).”
“…” Gió thổi khô nước mắt của Tôn Thiếu Vĩnh, “Không chiếm hời bối phận thì mày sẽ chết à?”
Ninh Như Thâm thẹn thùng, “Vẫn tạm.”
Hai người đi xuyên qua tiền viện để đến hậu viện, ngoại trừ phòng chính thì còn rất nhiều phòng phụ còn trống.
Ninh Như Thâm đang đi trên hành lang thì gặp Nghiêm Mẫn:
“Nghiêm thúc, sai người thu dọn Đông Lăng Viện một chút, ta dẫn bạn thân ở quê nhà tới đây.”
“Vâng đại nhân!”
“Đi thôi, Nhĩ Khang.” Cậu nói xong thì gọi Tôn Thiếu Vĩnh, “Dẫn mày đi chem chem những nơi khác.”
“Ai là…” Tôn Thiếu Vĩnh nhanh chóng bị hấp dẫn, “Chỗ nào cơ?”
Hai người vừa trò chuyện vừa phấn khởi rời đi.
Nghiêm Mẫn đứng sững tại chỗ, rơi vào trầm tư: “Nhĩ Khang? Nhĩ Khang… a, hóa ra đó chính là Nhĩ Khang!”
“Quản sự quen biết à?” Có giọng nói vang lên.
Thập Nhất nhìn về hướng hai người rời đi.
Lần này trước khi xuất phát đến Nghiêu Tân, bệ hạ đã dặn dò phải “điều tra
rõ lai lịch của sơn phỉ”, lúc này hắn đang chuẩn bị quay về Ngự tiền để
báo cáo.
“Đại nhân đã nhắc đến chuyện gì sao?”
Nghiêm Mẫn
cẩn thận nhớ lại, “Hình như là vào buổi chiều sau lễ đăng cơ của bệ hạ,
đại nhân tỉnh lại từ một cơn mơ, ngài đã gọi một cái tên…”
“Mơ màng bảo Nhĩ Khang thắp đèn.”
Thập Nhất nghiêng đầu: Hả?
– ——–
Lời tác giả:
Ninh Meo Meo: Nhĩ Khang, bật đèn. Nhĩ Khang, tắt đèn.
Lý Vô Đình: Triều Quân, tắt đèn (có nghĩa là kéo rèm)
Ninh Meo Meo:?
*Nhĩ Khang bật đèn: Ở chương 4, lúc Meo Meo vừa xuyên đến.
Bắt nguồn từ lời thoại của Tử Vy trong Hoàn Châu Cách Cách sau khi bị mù: Phòng tối quá, tại sao không thắp đèn?
Lúc Meo Meo còn ở ký túc xá thì thường bảo bạn cùng phòng bật tắt đèn giúp mình.