Thần Thật Là Yếu Đuối - Mã Hộ Tử Quân - Quyển 2 - Chương 91: Phần kết
Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Đại lễ được cử hành trước giờ Mùi.
Thiên từ và bách quan cùng lên cổng thành để chào mừng năm mới, chung vui với toàn dân.
Tối hôm đó, đèn đuốc thắp sáng cả kinh thành.
Ninh Như Thâm đi theo đoàn quan viên, trước khi chính thức bắt đầu đại lễ, cậu sẽ đứng chờ ở dưới chân tường thành.
Cảnh Nghiễn chen tới bên cạnh cậu, “Ngươi khỏi bệnh chưa?”
Ninh Như Thâm đứng trong hàng, ậm ờ nói: “Thì cũng tạm ổn.”
Cậu đã xin nghỉ ba ngày không lên triều vì “bị ốm”.
Tuy là cậu đã hồi phục vào ngày thứ năm đúng như lời khẳng định trước đó, thế nhưng vẫn không thể múa sư tử được.
Đặc biệt là khi cậu đã nói rằng mình vẫn còn có thể “múa sư tử”, ánh mắt của Lý Vô Đình lúc đó…
Cậu nuốt nước miếng, bây giờ mới nhận ra: Tốt nhất là nên ăn nói thận trọng.
Cảnh Nghiễn không biết cậu đang nghĩ gì, nhìn cậu đầy thăm dò: “Ừ, sắc mặt có vẻ tốt hơn rồi đấy, giống như là được tẩm bổ rất nhiều…”
Ninh Như Thâm lập tức đạp vào chân hắn: Tên Tiểu Khuyển này nữa…!
Cảnh Nghiễn, “Áu! Sao ngươi lại…”
Đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng “keng”, chuông nhạc đã cất lên.
Tiếng nói chuyện ồn ã dần lắng xuống, tất cả mọi người đều ngước lên nhìn. Thiên tử bước lên lầu cao, bách quan cùng bái lạy:
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Phía dưới thành là rất nhiều bách tính tới để chiêm ngưỡng thánh nhan.
Lý Vô Đình mặc thiên tử phục màu vàng sáng, vẻ mặt thần thánh uy nghiêm, hắn bước lên tường thành với những cung nhân và thị vệ vây quanh.
Ninh Như Thâm cũng theo các trọng thần Nội Các đi lên tường thành.
Lên tới nơi, có thể nhìn thấy rõ hàng ngàn vạn người với biển đèn sáng rực rỡ bên dưới. Chúng thần đã vào vị trí, dưới sự chủ trì của Lễ bộ Thượng thư Quản Phạm, đại lễ cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Đại lễ năm nay vẫn được tổ chức giống mọi năm.
Sau khúc nhạc chào mừng và bài diễn văn, Quản Phạm chợt cất tiếng:
“Mời Tịnh Hỷ Đại Sư bói một quẻ cho năm mới để tiên đoán quốc vận!”
Dứt lời, xung quanh trở nên xôn xao:
“Là Tịnh Hỷ Đại Sư của chùa Thiệu Giác?”
“Đại Sư chưa bao giờ bốc quẻ công khai ở những dịp như thế này.”
“Tại sao năm nay lại…”
Giữa những lời bàn tán, bóng người mặc áo cà sa đã lên trên tường thành.
Ninh Như Thâm đứng ở một bên, không biết tại sao mà tự dưng thấy hồi hộp.
Nghĩ tới nội dung của quẻ bói, tim cậu đập nhanh hơn, ánh mắt luôn dõi theo phía trước…
Dường như Lý Vô Đình đã cảm nhận được, nghiêng đầu chạm mắt với cậu. Ánh nhìn lặng lẽ của hắn như đang nói: Yên tâm.
Cậu cảm thấy bình tĩnh hơn, chớp mắt trả lời: Ừm.
Phía trước, Tịnh Hỷ hành lễ, “Bần tăng tham kiến bệ hạ.”
Lý Vô Đình gật đầu.
Tịnh Hỷ mỉm cười, chiếc cà sa lấp lánh khẽ tung bay trong gió, mang theo một cảm giác long trọng đầy thần thánh khiến cho lòng người phải tin phục.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, Tịnh Hỷ bấm đốt rồi chắp tay lại:
“Bệ hạ thánh minh…”
“Bệ hạ chính là Cửu Thiên chân long, mang số mệnh của thần trên người. Nếu như cả đời vô thê vô tự, có thể phù hộ cho Đại Thừa hưng thịnh hàng trăm năm.”
Giọng nói chậm rãi vừa dứt, đám đông bỗng bùng nổ như một tia sét đánh xuống đồng bằng! Xung quanh xôn xao bàn tán:
Ý gì đây!?
Muốn Thánh thượng cả đời không thành thân để đổi lấy quốc vận Đại Thừa?
Chúng thần và bách tính còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy đế vương lên tiếng đầy kiên định và bình thản: “Nếu như có thể phù hộ cho phúc lộc dài lâu của Đại Thừa, trẫm sẵn lòng vĩnh viễn không nạp phi, không phong hậu.”
“Bệ hạ!!!”
Quần thần lập tức hô lên, nhưng lại không thể nói gì cả: Đó chính là quốc vận trăm năm của Đại Thừa.
Ai dám ngăn cản đây? Nhưng sao mà bệ hạ lại… Hầy!
Không chỉ triều thần, ngay cả dân chúng cũng kinh hãi tới mức chưa thể hồi hồn. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng uy nghiêm thần thánh trên cổng thành, bắt đầu thì thầm thảo luận trong niềm kính sợ.
Trong tiếng ồn ào như những con sóng, Tịnh Hỷ chắp tay: “Thiện.”
Vẻ mặt Lý Vô Đình vẫn bình thản như thường, hắn khẽ gật đầu rồi nhìn về phía các trọng thần…
Ánh mắt bỏ qua cả màn đêm để nhìn thẳng vào Ninh Như Thâm.
Hai người chạm mắt nhau, trái tim đồng thời dâng trào mãnh liệt.
Hơi thở của Ninh Như Thâm gấp gáp hơn, mắt cậu nóng lên, trao đổi một ánh nhìn tràn đầy tình yêu giữa những tiếng ồn ã.
Hàng mi của Lý Vô Đình hơi động đậy, dường như là đã cười với cậu.
Ninh Như Thâm lập tức cảm thấy nhũn tim: Bệ hạ…
Tiếng bàn tán ồn ào còn chưa dứt, Quý Các lão đứng đầu hàng đột nhiên giơ tay lên rồi cúi đầu bái lạy:
“Bệ hạ thánh minh!”
Ninh Như Thâm kiềm chế cảm xúc, hít sâu một hơi.
Nội Các dẫn đầu, trọng thần Các lão đều đứng trên cao và đồng loạt quỳ xuống, “Bệ hạ thánh minh!”
Cuối cùng những người khác cũng dần yên lặng, lần lượt quỳ rạp xuống.
Tiếng than thở và vui mừng đan xen với nhau, cuối cùng họ đều chấp nhận quyết định của đế vương dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí xung quanh:
“Trời cao phù hộ Đại Thừa, hưng thịnh phúc lộc kéo dài trăm năm!”
Giữa cả vạn người đang cúi rạp xuống bái lạy, duy chỉ có một bóng người tỏ ra đờ đẫn.
Trong lúc Ninh Như Thâm cúi xuống, cậu len lén ngẩng đầu lên nhìn.
Giữa vạn người đông nghịt, đã có một vài triều quan thoáng liếc nhìn Lý Cảnh Dục vẫn còn nhỏ tuổi. Hình như nó cảm nhận được gì đó, khuôn mặt ngây thơ ấy dần dần tỏ ra sợ hãi…
Ninh Như Thâm, “…”
Thằng nhóc chân ngắn này, cuối cùng cũng nhận ra rồi sao.
—
Sau khi bốc quẻ xong, Tịnh Hỷ lui sang một bên.
Khúc nhạc đệm như sét đánh ngang trời này đã kết thúc, đại lễ mừng năm mới một năm một lần vẫn phải tiếp tục.
Đại lễ lần này được tổ chức rất long trọng.
Dưới sự sắp xếp của Đốc Điển Thị, thập đại thế gia cùng hợp tác tổ chức cho nên đại lễ lần này hoành tráng chưa từng có.
Thật giống như là đánh đấu một thời kỳ thái bình thịnh thế mới cho Đại Thừa.
Trên cao, Lý Vô Đình đặt một tay lên tường thành, dáng người vẫn sừng sững và nghiêm nghị giống như một ngọn núi cao vĩnh viễn không sụp đổ.
Tranh thủ lúc mọi người đều tập trung nhìn màn biểu diễn bên dưới.
Cuối cùng Đức Toàn cũng không nhịn được nữa, “Bệ hạ!”
Đế vương bên cạnh liếc nhìn, Đức Toàn vội vã thì thầm dưới ánh nhìn đầy áp lực của hắn, “Sao bệ hạ lại chịu tuyệt hậu chứ…”
Giọng nói của Lý Vô Đình rất bình thản, không cho phép Đức Toàn nghi ngờ, “Trẫm chỉ cần em ấy.”
Đức Toàn không biết nên vui mừng hay đau xót nữa.
Hắn hy vọng bệ hạ được như ý muốn, nhưng không ngờ bệ hạ không cần cả con nối dõi. Than thở một lát, Đức Toàn nhớ tới Ninh đại nhân, nhớ tới tình cảm từ trước đến nay của hai người, dường như đã có thể chấp nhận rồi.
Đức Toàn nhượng bộ, “Nhưng bệ hạ chỉ cần Ninh đại nhân, cũng không cần phải để trống vị trí Hoàng hậu…”
Lý Vô Đình hiểu ra ý của hắn, “Trẫm sẽ không phong hậu.”
Rốt cuộc thì Đức Toàn vẫn chỉ là một Thái giám, hắn nghĩ không xa.
Đức Toàn tỏ ra khó hiểu: Sao lại không thể chứ?
Lý Vô Đình nhìn kinh thành phồn hoa bên dưới, ánh mắt ngắm nhìn đường chân trời – nơi có những ánh đèn đan xen vào màn đêm, “Em ấy mở rộng phố phường, lập ra Nội Các, cứu trợ Bắc Cương, vào cả trại địch…”
“Sau này còn rất nhiều nguyện vọng muốn thực hiện.”
“Một thân công lao văn võ của em ấy không nên bị che đậy dưới vị trí Hoàng hậu. Em ấy nên đứng trên triều đình, được lưu danh vào sử sách…”
“Trẫm muốn hàng trăm năm về sau, không ai dám viết một câu quở trách về em ấy.”
Đức Toàn nhìn sườn mắt nghiêm nghị của đế vương, chấn động một lúc lâu, không nhịn được cúi đầu rơi nước mắt: “Bệ hạ à…”
—
Đại lễ đã kết thúc.
Các thần tử tự do hoạt động, người thì lên cổng thành, người thì du ngoạn phố phường.
Giữa bầu không khí náo nhiệt, Ninh Như Thâm chen chúc đi tới chỗ Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình quay sang nhìn thấy cậu, vẻ mặt nghiêm nghị bỗng thay đổi, hắn không nhịn được mỉm cười.
Không thân vệ nào dám ngăn cản, Ninh Như Thâm đi vài bước tới bên người đế vương.
Nhớ lại cảnh tưởng vạn người ngước lên tường thành vừa rồi và ánh mắt nhìn xuống của Lý Vô Đình, Ninh Như Thâm cảm động, “Bệ hạ…”
Lý Vô Đình không nói gì cả, chỉ quay sang nhìn đám đông náo nhiệt bên dưới:
“Tới xem Đại Thừa của chúng ta nào.”
Ninh Như Thâm đứng bên cạnh hắn rồi nhìn xuống dưới, bách quan chung vui cùng dân chúng… Đây là Đại Thừa của bọn họ.
Cậu đang cảm động thì nghe thấy người bên cạnh nói:
“Còn có trò múa sư tử của em kìa.”
“…” Cậu nhìn xuống bên dưới.
Giữa đám động chật kín, một người đàn ông cao to lực lưỡng đang giơ cao đầu sư tử và nhảy nhót trong dòng người đông nghịt.
Ninh Như Thâm nuốt nước miếng.
Lý Vô Đình tiếp tục, “Chưa đặc sắc bằng Ninh khanh.”
“…” Còn chưa chịu thôi à!
Cậu chỉ buột miệng nói một câu “vẫn còn có thể múa sư tử” thôi mà!
Ninh Như Thâm thẹn quá hóa giận, cầm lấy tay Lý Vô Đình. Cậu vừa mới chạm vào tay hắn thì đã bị giữ thật chặt.
Dưới ống tay áo, bàn tay ấy nắm chặt tay cậu.
Ninh Như Thâm ngước lên nhìn, thấy Lý Vô Đình đang mím môi cười. Cậu chợt thấy rung động, không kìm lòng nổi mà hé miệng định gọi: “Triều…”
Đúng lúc cậu lên tiếng thì tiếng chuông đột nhiên vang lên trên tường thành, pháo hoa bắt đầu được phóng lên!
Đã bước qua giờ Tý, để chào đón thời khắc tống cựu nghênh tân, pháo hoa lấp lánh như một cơn mưa ánh vàng giữa màn đêm. Trong tiếng reo vang của đám đông, cậu và Lý Vô Đình nắm chặt lấy tay nhau.
Tim Ninh Như Thâm đập rất nhanh.
Hàng ngàn vạn tia sáng phản chiếu trong đáy mắt cậu.
Ninh Như Thâm nín thở, pháo hoa nở rộ thành vài chữ lấp lánh ở phía trước:
[Thịnh thế thanh bình, Nguyệt lãng phong thanh]
Trái tim rung động mãnh liệt, tiếng gọi khe khẽ hòa lẫn vào tiếng pháo hoa và âm thanh ồn ào của đám đông, lặng lẽ chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “…Triều Quân.”
—
Sau khi đại lễ kết thúc, toàn thiên hạ đã biết tin đế vương không nạp phi.
Ngoài sự thổn thức và kinh ngạc ra thì không ai dị nghị gì cả.
Đúng như những lời mà Lý Vô Đình đã nói trước đó, điều mà dân chúng quan tâm chẳng qua chỉ là cơm áo gạo tiền, giàu sang sung túc mà thôi.
Thỉnh thoảng cũng có vài câu tỏ ra ngờ vực, nhưng đều bị những người xung quanh phản bác: “Bệ hạ không có nối dõi là vì quốc vận của Đại Thừa!”
“Còn gì quan trọng hơn cuộc sống bình yên nữa?”
Gợn sóng ấy nhanh chóng lắng xuống.
Toàn quốc đều vui mừng, ngoại trừ một người…
Trong hoàng cung, Thư Xá ở phía Đông.
Lý Vô Đình và Ninh Như Thâm ngồi trước bàn, đối diện là thằng nhóc chân ngắn sắp bật khóc, “Hoàng huynh…”
“Cảnh Dục, chững chạc lên.” Lý Vô Đình nói: “Từ nay về sau, ngoài việc làm bài tập ra thì đệ phải đến Nội Các để nghe báo cáo.”
“Võ nghệ cũng không được lơ là, trẫm sẽ lệnh cho Võ Trạng nguyên mới của năm nay đến dạy đệ.”
Lúc này thì Lý Cảnh Dục thật sự bật khóc rồi: Hu hu!
Mặt nó ủ rũ như bánh bao ngâm nước, “Hoàng huynh, thần đệ vẫn còn nhỏ. Vẫn còn Nhị hoàng huynh đấy thôi?”
“Đệ muốn Đại Thừa sụp đổ trong một ngày hay sao?”
“…” Tiếng khóc chợt nín bặt.
Ninh Như Thâm cảm thán: Rất thẳng thắn, rất hợp lý.
Lý Vô Đình sắp xếp bài tập cho Lý Cảnh Dục, bên ngoài chợt có triều thần tới bẩm báo, hắn phải đứng dậy rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Ninh Như Thâm cảm thấy không nỡ lòng.
Cậu nhìn Lý Cảnh Dục đang nhăn nhó, đang định giải thích và động viên nó thì thằng nhóc chân ngắn đột nhiên tỉnh bơ, chớp mắt một cách nghiêm túc:
“Không sao, ta hiểu hết mà.”
Ninh Như Thâm: ?
Lý Cảnh Dục nghiêm túc nói: “Hoàng huynh muốn ở bên Ninh đại nhân đúng không? Trước đây hoàng huynh đã bảo vệ ta rất nhiều rồi, ta luôn không biết nên báo đáp bằng cách nào.”
“Nếu như hoàng huynh cần, ta sẵn lòng gánh vác muôn dân trăm họ.”
Ninh Như Thâm đột nhiên nghẹn lại, “Vậy thì vừa rồi…”
“Phải tỏ ra đáng thương ở mức độ vừa phải, vậy thì hoàng huynh mới mềm lòng.” Lý Cảnh Dục lại gần thì thầm, “Không phải Ninh đại nhân đã dạy ta như vậy hay sao?”
Ninh Như Thâm chậm rãi há hốc mồm: Đúng là cậu dạy thật…
Lý Cảnh Dục lại nói: “Ta chỉ nói với Ninh đại nhân thôi, ngươi đừng nói cho hoàng huynh biết.”
Ninh Như Thâm nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội trước mặt, nghi ngờ nó đang tự động viên chính mình, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà gật đầu: “…Được rồi.”
Nhóc chân ngắn thân thiết dán vào cậu, “Hì hì.”
—
Một lát sau, Lý Vô Đình trở lại.
Hắn ra bài tập xong thì rời đi cùng với Ninh Như Thâm.
Lúc này vẫn còn sớm, lại đang trong kỳ nghỉ nên hai người quay về tẩm điện.
Tới nơi, họ cho cung nhân lui xuống.
Ninh Như Thâm đang rửa tay, nghe thấy Lý Vô Đình hỏi: “Cảnh Dục lại làm nũng với em rồi đúng không?”
Cậu liếc nhìn, “Sao bệ hạ biết?”
Lý Vô Đình cười, “Đệ ấy như thế nào, trẫm còn không rõ hay sao.”
Ninh Như Thâm sực tỉnh: Đúng là rồng càng già càng cay.
Cũng đúng, chưa kể tới trực giác rất nhạy bén của Lý Vô Đình, có kinh nghiệm sống hai kiếp, đương nhiên là hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.
Vậy thì Cảnh Dục…
Cậu vừa ngẫm nghĩ vừa rửa tay.
Vừa lau tay xong, đột nhiên cậu bị kéo xuống.
Ninh Như Thâm tách chân ngồi trên đùi Lý Vô Đình, “Bệ hạ!”
Lý Vô Đình ôm lấy cậu, “Đang nghĩ gì vậy? Không thèm nhìn trẫm lấy một cái.”
…Đang nghĩ về cái nồi mà anh quẳng cho người khác đấy.
Ninh Như Thâm bám lên vai hắn, chín bỏ làm mười, “Đang nghĩ đến bệ hạ.”
Hơi thở của người phía trước gấp gáp hơn, ánh mắt của Lý Vô Đình nóng rực lên rồi.
Hắn cụng trán hôn cậu, quấn quýt lấy đôi môi thuộc về hắn, “Kỳ nghỉ kéo dài bảy ngày.”
“Hả?” Ninh Như Thâm run lên, cảm nhận được một thứ ngóc lên ở phía trước, cậu lập tức hoảng hốt: “Gì cơ?”
“Lần trước trẫm xót em, sợ em không thể tham gia đại lễ.”
Lý Vô Đình ôm eo cậu rồi cẩn thận dò xét, “Năm ngày là có thể xuống giường múa sư tử?”
“…”
Cuối cùng Ninh Như Thâm cũng nhận ra nguy hiểm đang tới gần, cậu đứng phắt dậy, “Không phải!”
Cánh tay vươn ra kéo cậu về, Lý Vô Đình đỡ eo cậu rồi cúi đầu hôn, “…Thử xem sao.”
“Không, ứ…!”
—
Ninh đại nhân lại “ốm” rồi.
Là người đang được nhận thánh sủng, hoàng cung đưa rất nhiều đồ thăm bệnh tới Ninh Phủ.
Ninh Như Thâm làm ổ trên chiếc ghế dựa trong chủ viện, cậu đuổi hết cung nhân đến tặng đồ, không gặp bất cứ ai cả.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy vải gấm màu vàng sáng là eo cậu run lên theo phản xạ…
Ninh Như Thâm vô thức sờ lên cái bụng phẳng của mình.
Hôm ấy trời còn sáng trưng, cậu đã chứng kiến cái bụng mình rơi vào trạng thái chưa từng thấy.
Ninh Như Thâm mới nghĩ tới thôi đã đỏ rực vành tai, cậu rầu rĩ:
Lý Vô Đình thật sự làm cậu năm ngày… năm ngày không thể động đậy. Bây giờ chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là đùi bủn rủn.
Đúng là quá mất mặt.
Cậu bọc mình trong chăn, ngồi một mình trong tiểu viện.
Không biết đám cung nhân bị đuổi đi đã bẩm báo cái gì, một lát sau, bên ngoài viện có tiếng động.
Sau đó, cái người khiến cho cậu run eo đỏ tai đã đích thân tới đây.
Lý Vô Đình lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, “Vẫn còn giận trẫm à? Là lỗi của trẫm.”
Ninh Như Thâm thầm nhủ: Lần trước anh cũng nói y như vậy.
Thấy ánh mắt u ám của cậu, Lý Vô Đình ngập ngừng một lát rồi khẽ giải thích: “Nhưng mà lúc ấy, trẫm thấy em cũng thích…”
Ninh Như Thâm bịt mồm hắn lại: Nói gì đấy!
Mái tóc xõa sau lưng cậu dần xù lên.
Lý Vô Đình kéo tay cậu, “Được rồi, không nói nữa.”
Đế vương đứng trên vạn người đang dịu dàng dỗ dành cậu, bàn tay nắm tay cậu vừa rộng lớn vừa ấm áp.
Ninh Như Thâm bọc mình trong chiếc Ngự chăn, không nhịn được mà dụi vào ngực hắn. Nhưng nhớ tới hành động quá trớn của hắn, cậu lại ngồi thẳng dậy rồi mạnh miệng hỏi:
“Bệ hạ tới đây có việc gì?”
Lý Vô Đình gật đầu, “Muốn nói chuyện về chức vụ của em.”
Hóa ra có việc thật à? Ninh Như Thâm nhìn hắn.
Lý Vô Đình nói: “Đợi qua năm sau, em sẽ bỏ hẳn chức vụ ở Đốc Điển Thị, trẫm sẽ cử Phàn Uyển đến Lễ bộ để tiếp quản công việc của em.”
“Em vẫn tạm giữ chức Đại Học sĩ trong Nội Các, nhưng không cần phê duyệt sớ tâu.”
“Đổi sang kiêm chức Thiếu sư, dạy học cho Cảnh Dục…”
Ninh Như Thâm trợn mắt lên: “Để thần dạy học cho tiểu điện hạ?” Chê thằng nhóc chưa đủ đen tối hả?
Dường như nhận ra hàm ý của cậu, Lý Vô Đình nói:
“Còn nhớ thế giới thịnh vượng, tự do, bình đẳng, văn minh mà em đã nói với trẫm không?”
“Chung quy Đại Thừa sẽ phải giao vào tay đệ ấy. Thế giới thịnh vượng đó cần em chính miệng giảng giải cho Cảnh Dục.”
Ninh Như Thâm rung động, cậu nhìn hắn.
… Lý Vô Đình đang nghiêm túc.
Cậu đồng ý, “…Được.” Cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhào vào trong lòng hắn.
Lý Vô Đình tiện tay ôm lấy cậu.
Eo Ninh Như Thâm rất nhỏ, cánh tay vòng sau lưng cậu rồi đặt ở trước bụng, Ninh Như Thâm khẽ liếc nhìn, đột nhiên sững người lại.
Vừa rồi tay của Lý Vô Đình che khuất bên dưới ống tay áo, bây giờ cổ tay mới lộ ra. Cậu thấy hạt bồ đề kia được xỏ dây và đeo trên cổ tay hắn.
Thấy cậu nhìn nó, Lý Vô Đình khẽ nói:
“Trẫm nói rồi, sẽ thay em giữ gìn nó.”
Ninh Như Thâm khẽ sờ lên hạt bồ đề đeo trên cổ tay đế vương, cơn giận tiêu tan hoàn toàn.
Cậu làm ổ trong lòng hắn, tay bưng một chiếc chén sứ.
Lý Vô Đình cúi đầu, “…”
Ninh Như Thâm rất khoan dung, “Từ bi vi hoài.” [1]
[1] 慈悲为怀: nghĩa là khoan dung từ bi xuất phát từ trái tim, còn ở đây Ninh Meo dùng theo nghĩa đen là “tha thứ cho anh iu, nằm trong lòng anh iu” =)).
“…” Lý Vô Đình vỗ đầu cậu, mặc cho cậu tựa vào mình, “Thâm Thâm nghỉ một chút.”
Ninh Như Thâm, “Thâm Thâm muốn nghỉ nhiều chút cơ.” [2]
[2] Câu chế của Ninh Meo trong chap 50, Thâm Thâm nhất tức nghĩa là Thâm Thâm nghỉ một chút, vậy nên Ninh Meo mới đáp lại là muốn nghỉ nhiều chút. Nói chung là đoạn này đôi chim cu đang chơi thành ngữ chế.
“Vậy thì nghỉ nhiều chút.”
“Được à?”
“Được.” Lý Vô Đình nhẹ giọng, “Chờ tới khi dần dần giao hết việc cho Cảnh Dục, ta sẽ nghỉ ngơi cùng em.”
Muốn đi du lịch sao? Ninh Như Thâm cảm thấy hứng thú, cậu ngửa đầu hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Lý Vô Đình nhìn ra bên ngoài sân viện.
Qua năm mới, băng trên ao nước đã tan ra, nhành hoa mơ dần hé chồi non.
Hắn cúi đầu hôn lên trán Ninh Như Thâm, giống như là ôm cả một mùa xuân tới muộn vào trong lòng:
“Đại Thừa núi cao sông dài, chúng ta đi đâu mà chẳng được?”
———
Lời tác giả:
Coi như là một chương kết nho nhỏ, còn một chương về mấy năm sau nữa.
Tể tướng Ninh Meo và bệ hạ nửa thoái ẩn, cả thế giới viên mãn. Sau đó là tới ngoại truyện hiện đại.