Thần Ma Truyền Kỳ - Mèo A Mao Huỳnh Mai - Chương 21: Ác chiến
Sau khi nói xong, liền thấy hai người tên Đại Tam và Tiểu Lôi cũng đang nhìn chằm chằm vào Lương Thành, hơi thở của chúng từ từ tăng lên, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Lương Thành bị nhìn chằm chằm, lúc này hơi thở của hắn cũng từ từ tăng lên, nhìn hai người đó, cũng sẵn sàng chiến đấu.
Mà Đỗ Anh sau khi nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Huỳnh Vân, có hơi chút khinh thường, hắn ta nhìn Huỳnh Vân lạnh lùng nói:
– Về phần tiểu tử này, ta sẽ đích thân đưa ngươi đi gặp Diêm Vương.
Huỳnh Vân nghe vậy hai mắt cũng căng lên, đồng thời cũng bộc phát ra chiến ý.
Đỗ Anh nhìn Huỳnh Vân, lại cười khẩy rồi nói:
– Ha ha, giết cho ta.
Ngay khi vừa dứt lời, gã đàn ông âm trầm tên Tiểu Lôi và gã tên Đại Tam đã giơ tay lên và đánh về phía Lương Thành, khí tức phóng ra, có thể thấy cả hai đều đã đạt đến thực lực Khí Công cấp chín.
Lương Thành nhìn sự tấn công của hai người họ, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, giống như là không hề quan tâm, chợt nhìn về phía Huỳnh Vân nói:
– Vân đệ, hai người này giao cho ta, ngươi xử lý tiểu tử kia.
Huỳnh Vân vừa nghe lời này, ánh mắt cũng nhìn vào Lương Thành, cười nói:
– Kinh ca, yên tâm đi, có lẽ một tháng trước ta không dám cùng tiểu tử này giao chiến, nhưng bây giờ thì khác, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.
Nghe được lời của Huỳnh Vân, Lương Thành cũng nở nụ cười, vươn ngón tay cái ra với nàng, rồi lập tức giẫm chân một cái, bóng dáng đã lao thẳng về phía hai gã đang công kích, trong tích tắc đã đứng cùng một chỗ, đấu khí tung bay, mang theo hơi nóng nhàn nhạt.
Mặc dù là Khí Công cấp tám, nhưng Lương Thành đối mặt với hai kẻ có thực lực Khí Công cấp chín, cũng không thấy ở thế hạ phong.
Huỳnh Vân nhìn Lương Thành đang chiến đấu, ngay lập tức đưa mắt nhìn lại Đỗ Anh. Thật ra thì nàng cũng biết thực lực của Lương Thành, nhưng hắn là Dị Năng Giả, nếu hoàn toàn phát huy năng lực, thì có thể cùng võ giả Khí Công cấp chín đọ sức ngang hàng, cho dù là hai người cùng tấn công đi chăng nữa, có thể cũng không sao, ít nhất hắn sẽ không thua nhanh chóng.
Huỳnh Vân tin rằng Lương Thành sẽ có năng lực đó.
Mà tên Đỗ Anh cũng hơi liếc nhìn Lương Thành một cái, có vẻ khá thờ ơ, như thể đã kết án tử hình.
Lúc này, Huỳnh Vân nhìn Đỗ Anh, thâý sắc mặt hắn ta rõ ràng tái nhợt thiếu dương khí trầm trọng, ánh mắt của nàng từ tĩnh chuyển thành động, nhiệt huyết cũng dâng trào, trong mắt tràn đầy chiến ý.
Đỗ Anh nhìn Huỳnh Vân, lại cười khẩy nói:
– Ha ha, tiểu tử, ta muốn cho ngươi biết, cho dù ngươi có tài, thì cũng không phải là vạn năng. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy cái gì mới gọi là thực lực.
Dứt lời, hắn ta giẫm chân phải và lao về phía Huỳnh Vân.
Huỳnh Vân nhìn Đỗ Anh đang lao về phía mình, thân thể cũng trực tiếp lao về phía Đỗ Anh, đồng thời còn kèm theo một câu:
– Hừ, nói nhảm nhiều quá.
Đang là giữa trưa.
Mặt trời như thiêu như đốt treo cao giữa bầu trời, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống rừng rậm.
Lúc này ở một nơi trong khu rừng.
Ầm…
Huỳnh Vân và tên Đỗ Anh đó đang giao chiến, còn phía bên kia, Lương Thành bị hai thuộc hạ của Đỗ Anh bao vây.
Bên chỗ của Huỳnh Vân.
Huỳnh Vân siết chặt nắm đấm, chân khí nhàn nhạt trộn lẫn với một chút hơi thở cực nóng, đánh về phía Đỗ Anh.
Nhìn Huỳnh Vân công kích, khóe miệng Đỗ Anh nhếch lên, lạnh lùng nói:
– Hừ, không biết tự lượng sức mình.
Lập tức, hắn ta cũng vươn ra nắm đấm, mang theo một tia chân khí, cũng đánh về phía Huỳnh Vân.
Ầm.
Chỉ thấy nắm đấm của hai người va vào nhau rất mạnh, tạo ra một trận gió mạnh lan ra xung quanh.
Nhưng vào lúc này, thân hình của Đỗ Anh đã lui về phía sau mấy bước, mới đứng thẳng thân thể, mà nắm đấm của hắn ta cũng sưng đỏ, phát ra cảm giác đau đớn.
Hắn ta nhìn nắm đấm của mình, nhíu mày, nhìn về phía Huỳnh Vân, có chút kinh ngạc nói:
– Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi còn có chút thực lực.
Mà Huỳnh Vân lúc này cũng lui về phía sau mấy bước, dừng lại thân thể, nghe được lời nói của Đỗ Anh, khiêu khích nói:
– Hừ, ngươi chẳng qua cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Đỗ Anh nghe vậy nheo mắt lại, lạnh giọng nói:
– Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi có thể bức ta lui mấy bước thì có thể đắc ý, xem ra phải cho ngươi thấy thực lực chân chính là như thế nào mới được.
Đỗ Anh vừa dứt lời, thân ảnh liền vọt tới Huỳnh Vân.
– Phong Ảnh Trảo
Lúc này, hai tay của Đỗ Anh từ nắm đấm đã biến thành móng vuốt, mang theo tiếng xé gió nhắm thẳng vào đầu Huỳnh Vân.
Nhìn một kích này, ánh mắt Huỳnh Vân trở nên nghiêm túc, nàng cũng nhìn ra chiêu này của Đỗ Anh khá khó chơi.
Móng vuốt đánh tới, lập tức Huỳnh Vân nhanh nhẹn né sang một bên, tránh được một kích.
Đỗ Anh nhìn vào hành động của Huỳnh Vân, cười khẩy nói:
– Ha, ngươi có thể trốn được sao?
Lời vừa dứt, liền thấy móng vuốt của Đỗ Anh đột nhiên trở nên nhanh hơn, mang theo tiếng xé gió càng mạnh, nhắm vào từng bộ phận trọng yếu trên thân thể Huỳnh Vân đánh ra tàn ảnh.
Mà trong lòng Huỳnh Vân cũng vì một chiêu này mà rung động, nhìn móng vuốt của Đỗ Anh sắp đánh tới, nàng khom người lui về phía sau, hai tay chống trên mặt đất, nhảy về phía sau.
Roẹt…
Sau khi Huỳnh Vân đứng yên, lớp da sói bao phủ cơ thể đã xuất hiện một vết nứt dài cả thước.
Lúc này, Huỳnh Vân cũng dừng lại, nhìn da sói khoác lên người mình, nhíu mày.
Không ngờ rằng trảo công của Đỗ Anh lại lợi hại như vậy. Một tháng qua, nàng hầu như đã chiến đấu chống lại một số Ma thú có tốc độ khá nhanh, cho nên tốc độ phản ứng của nàng nhanh hơn nhiều so với võ giả cùng thực lực, nhưng điều không ngờ chính là thực lực của Đỗ Anh lại mạnh như vậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn tên Đỗ Anh trước mặt, kẻ có vẻ mặt tái nhợt thiếu dương khí nghiêm trọng, trầm giọng nói:
– Không ngờ, ngươi trông qua yếu ớt như vậy, nhưng thực lực lại sâu không lường được.
Đỗ Anh nghe những gì Huỳnh Vân nói, lại cười lạnh lùng:
– Ha ha, ta đã nói với ngươi, hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Vừa dứt lời, Đỗ Anh ngay lập tức lao về phía Huỳnh Vân, chân khí mờ nhạt bao quanh móng vuốt, đánh vào Huỳnh Vân.
Huỳnh Vân nhìn Đỗ Anh đang tấn công lại đây, ánh mắt trầm xuống. Nhưng trong lòng lại kêu gào: “Thằng khốn này, nếu biết sớm thì mình đã luyện đại một quyển võ kỹ rồi, đâu đến nỗi bây giờ cái gì cũng không biết, để lâm vào thế bị động chứ.”
Đỗ Anh tiếp tục thi triển võ kỹ kèm theo những tàn ảnh, nhắm vào những bộ phận quan trọng của Huỳnh Vân.
Lúc này, Huỳnh Vân chỉ có thể né tránh công kích.
Còn Đỗ Anh nhắm vào phần dưới cơ thể của Huỳnh Vân đánh tới.
Chà, cái này kỳ nha! Nàng là nữ thì làm gì có cái đó của nam nhân chứ. Nhưng có lẽ đây cũng là cơ hội của nàng.
Huỳnh Vân phát giác được điểm này, lập tức trong mắt lóe lên hung quang, đột nhiên ngừng tránh thân, rồi duỗi ra hai ngón tay nhắm vào hai mắt Đỗ Anh đâm tới.
Đỗ Anh nhìn thấy hành động liều mạng này của Huỳnh Vân, ánh mắt trầm xuống, móng vuốt vừa mới đánh ra lúc này cũng thu hồi, giẫm chân một cái, lui về phía sau. Có lẽ, hắn ta không dám liều lĩnh chiến đấu với Huỳnh Vân.