Thần Khúc - Kiều Gia Tiểu Kiều - Chương 183
Lại nhìn kiếm Trầm Mặc của Vi Tam Tuyệt.
Nàng tin lời Đại Tư Tế, nhưng vẫn còn một nghi vấn cứ quẩn quanh trong lòng, không thể không hỏi ra: “Tư Tế đại nhân, nếu đã như vậy, vì sao ngay cả người Tông gia cũng không biết nguyên nhân cái chết của Tông tiền bối?”
Ngụ ý là, ngài đã làm đến ngay, ngồi đến thẳng, vì sao lại muốn che che giấu giấu?
– — “Việc này thiên nhân biết càng ít càng tốt, giống như tổ tiên chúng ta năm xưa rèn thần khí để luyện hóa ma chủng vậy, là cấm kỵ trong tộc. Sau nhiều thế hệ, người biết chi tiết đã ít giờ càng trở nên hiếm, hết thảy đều nằm trong tay thiên nữ Thần Điện.”
– — “Nguy cơ chính là sau khi thiên nhân ma hóa, sẽ lợi dụng ma chủng để làm ác, đặc biệt là người Thiên Võ thiện chiến dễ ma hóa. Thiên Ma Vương thượng cổ ban đầu chính là người Thiên Võ.”
– — “Nhưng dù chúng ta cẩn thận che đậy, bí thuật giúp Cốc tiền bối dung hợp linh hồn với ma chủng cũng từng dẫn phát ra một loạt mầm tai họa trong tộc ta. Bộ bí pháp này do vài vị trưởng lão tộc Thiên Linh phát minh ra đã bị tiêu hủy sau khi dùng xong. Nhưng không ngờ hơn ngàn năm trước, một hậu duệ bất hảo đã phát hiện ra rồi dùng nó để phát triển thành một bộ gieo hồn thuật mưu toàn trường sinh…”
Khúc Duyệt hơi nheo mắt, người bà ấy nhắc đến chính là Phong Hòe. Từ việc này có thể thấy chuyện che giấu là cần thiết.
– — “Cốc tiền bối đã kể hết với ngươi, vậy ngươi tất nhiên cũng phân rõ thị phi, đáng để tin tưởng.”
Có ý cảnh cáo Khúc Duyệt chớ tùy tiện nói lung tung.
Khúc Duyệt đương nhiên sẽ không lảm nhảm, trịnh trọng xin lỗi: “Tư Tế đại nhân, vãn bối xin thu lại những lời bất kính trước đây với ngài. Ngài nói đúng, vãn bối trẻ người non dạ, hẹp hòi nông cạn.”
Tạ lỗi chân thành, kính trọng phát từ tận tâm, lại không nhịn được mà lạnh hết tay chân như rơi vào hầm băng. Đại Tư Tế không chê trách được gì, nghĩa là mẹ nàng đang trong tình thế gian nan.
– — “Tiểu nha đầu ngươi nhỏ tuổi mà rất gan dạ, đầu óc sáng suốt, là hạt giống tốt.”
Khúc Duyệt không rõ “hạt giống tốt” trong lời bà có ý tứ gì.
Giọng bà ấy bỗng nghiêm trang lên.
– — “Cho ta biết mẫu thân ngươi là ai, nể mặt Cốc tiền bối ta sẽ xử nhẹ.”
Từ nghiền xương thành tro chuyển thành giữ toàn thây sao? Khúc Duyệt biết tính nghiêm trọng nên giữ im lặng.
Nàng chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng trốn đông trốn tây trong ma chủng hay chạy ra ngoài, lẩn khuất trong Tam Thiên Thế giới đây?
Mỗi nơi đều có ưu và khuyết điểm nhưng đều không thể thiếu Cửu Hoang giúp đỡ, cùng theo nàng lang bạt kỳ hồ.
Khúc Duyệt truyền âm: “Rau Hẹ!”
Cửu Hoang đang ngẩng đầu nhìn không trung, không biết đang suy tính gì, nghe Khúc Duyệt gọi hắn lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nàng: “Hử?”
Khúc Duyệt: “Ta chuẩn bị…”
Cửu Hoang hỏi: “Làm sao?”
Khúc Duyệt không nói nữa, không phải vì không tôn trọng hắn mà đã biết rõ câu trả lời của hắn, không có gì để thương lượng: “Không có gì.”
Nàng chuyển sang truyền âm cho Khúc Tống, thở dài thật mạnh: “Nhị Ca, muội muốn chạy trốn, những chuyện kế tiếp huynh xem rồi làm đi…”
Các anh trai nàng là phàm nhân không có chút huyết thống thiên nhân nào, căn cứ quy tắc của thiên nhân, Đại Tư Tế không thể làm gì ảnh hưởng đến họ, cho dù ra lệnh cho Tông Quyền, Tông Quyền cũng có quyền từ chối chấp hành.
Sau khi nghe xong Khúc Tống hỏi: “Đại Tư Tế à?”
Mắt hắn vẫn chăm chú theo dõi tình hình chiến đấu của Tông Quyền và Phệ Vận Thú, không nhìn kiếm Trầm Mặc, giọng điệu hơi hoảng nhưng sắc mặt trầm tĩnh.
– — —
Nguyên Hóa Nhất nâng kiếm Thiên Hiền, mày nhíu lại nhìn chằm chằm vào Quân Chấp.
Chờ Quân Chấp mở mắt, hắn hỏi: “Ngươi thật sự thu phục Thiên Kiếp?”
Hai nghìn tám trăm năm ký ức chợt ập về song thần thái và cử chỉ của Quân Chấp không hề khác trước kia, lắc đầu: “Không khác với Thiên Hiền của ngươi đâu. Tuy ta nhớ lại quá khứ nhưng kiếm tâm không thành, vẫn còn khoảng cách với Thiên Kiếp.”
Nguyên Hóa Nhất nghe xong sửng sốt: “Ý gì? Thì ra ngươi là kiếm chủ của Thiên Kiếp? Ngươi giống ta, cũng mất trí nhớ khi kiếm ẩn?”
Quân Chấp chẳng biết trả lời thế nào, rầu rĩ nói: “Ai… hoàn cảnh của ta phức tạp hơn ngươi nhiều.”
– — “Cốc tiền bối, tu vi của ngài không hồi phục ư?”
Quân Chấp lắc đầu: “Không chút nào.”
– — “Sao vậy được…” Giọng Đại Tư Tế lộ vẻ kinh ngạc.
Khác với dự tính lúc trước của họ, cả bản thân Quân Chấp và Đại Tư Tế tiền nhiệm đều cho rằng đây là thiên kiếp hợp đạo của chàng.
Sáu nghìn năm qua đi, vận rủi của hắn và vận may của ma chủng triệt tiêu lẫn nhau. Dựa vào phỏng đoán của Thiên Mệnh Quỹ, khi Phệ Vận Thú phá ấn chui ra, kiếm chủ Thiên Kiếp dễ dàng giết chết nó, may mắn của ma chủng sẽ hoàn toàn bị phá hủy, kiếm chủ Thiên Kiếp thuận lợi hợp đạo.
Nhưng sau khi Quân Chấp cầm được kiếm, ký ức đã khôi phục, vì sao tu vi lại không?
Không có tu vi của năm đó, chỉ bằng năng lực cấp bảy của chàng hiện giờ, sao có thể thắng được Phệ Vận Thú?
Là thời cơ chưa chín muồi hay vận may của ma chủng vẫn còn quá lớn?
Hay là sau khi Quân Chấp cắn nuốt ma linh, dung hợp với ma chủng qua sáu nghìn năm đã sinh ra ma tâm?
Nhưng xem thái độ của Thiên Kiếp đối với hắn thì thấy không giống thế.
Quân Chấp nói: “Tuyết Thiền cô nương, ta không sinh ma tâm nhưng ta có khúc mắc.”
– — “Là thế nào?”
Quân Chấp biết rõ mười mươi khúc mắc của bản thân: “Ta là kiếm chủ Thiên Kiếp hai nghìn tám trăm năm, trở thành ma linh của ma chủng suốt sáu nghìn năm. Lúc còn ngây ngô mờ mịt, ta từng cho rằng ta là Thiên Đạo, quan sát chúng sinh mê muội, vẫn luôn lo lắng đến sống còn của họ.”
Hiện giờ chàng hiểu rõ tình hình của ma chủng như lòng bàn tay, biết nó khi nào cần hạ nhiệt, lúc nào cần nóng lên, làm sao giữ được trạng thái cân bằng để tiếp tục tồn tại.
Khi chàng hợp đạo thành công sẽ lập tức rời khỏi ma chủng. Ma chủng không có chàng khống chế điều tiết, tiến trình tiêu vong chắc chắn sẽ nhanh hơn, toàn bộ thế giới sẽ sớm bị hủy diệt.
Ma chủng nghiễm nhiên đã trở thành nhà của chàng, chàng làm sao không mắc mứu trong lòng.
– — “Tiền bối, năm đó tổ tiên của tộc ta mở ra thế giới bên trong ma chủng thật sự là để ăn mòn ma chủng từ bên trong, đây là sứ mệnh của bọn họ, giống ngài và Tông Trầm vậy…”
Quân Chấp nói: “Không giống nhau, chúng ta tự nguyện làm. Người trong ma chủng chẳng hề hay biết gì.” Chàng nhịn không được chỉ trích, “Kế hoạch tạo sâu đục khoét của tộc thiên nhân các người quá mức máu lạnh.”
– — “Năm đó người đi khai khoảng cho mỗi ma chủng gồm gần 300 thiên nhân, 5000 người thờ phụng thiên nhân và một số yêu thú…”
Tuyết Thiền cũng từng không hiểu cổ nhân, chuyện này chỉ cho thấy tổ tiên của bà cũng không rõ “sâu” sẽ đục khoét mất bao lâu, cũng không nắm được năng lực sinh sản của con người mạnh mẽ thế nào. Mấy vạn năm trôi qua, không ai ngờ được từ bộ lạc nhỏ ban đầu, nhân số đã tăng vọt phát triển thành một thế giới đồ sộ.
– — “Tiền bối, thiên nhân chúng ta không phải chưa từng nghĩ giải pháp, nhưng đáng tiếc chẳng có cách nào. Ma chủng nhất định phải tiêu vong, muốn cứu chúng sinh bên trong thế giới ma chủng, cần phải sáng lập nên một không gian rộng lớn khác tương tự như không gian Thiên Nhân Cảnh của chúng ta vậy, rồi chuyển dời toàn bộ thế giới bên trong ma chủng sang.”
– — “Nhưng năng lực của tộc Thiên Công đã thoái hóa, từ lâu không duy trì được năng lực của tổ tiên trước kia nữa rồi. Số lượng người tộc Thiên Công hiện tại ít thảm thương và tương lai sẽ còn giảm tiếp tục. Ngài có hiểu không?”
Quân Chấp hiểu được.
– — “Ngài không thể dằn vặt do dự nữa, phải ra tay ngay. Tông Quyền cứ tiếp tục đánh thế này rồi sẽ ma hóa giống Tông Trầm thôi.”
Quân Chấp đau đầu biết bao: “Thứ cho ta, ta đã thử rồi nhưng không làm được.”
Khúc mắc không thể tháo gỡ một cách miễn cưỡng. Càng ép buộc bản thân, tâm càng loạn như ma.
Quân Chấp không nói tiếp nữa, rút kiếm nhảy ra ngoài trăm trượng.
Nguyên Hóa Nhất không muốn thua chàng, cũng muốn tiến lên giúp đỡ nhưng rồi nhịn xuống.
“Ta phải giúp cữu cữu!” Hình Ngạn không kìm được nữa.
“Ngươi không đi được.” Tuyết Lí Hồng ngăn cản.
Tuyết Lí Hồng đã quan sát Hình Ngạn hồi lâu, phát hiện ấn đường của hắn có khí đen tản mát, tròng mắt cũng ánh lên sắc đỏ, đây là dấu hiệu của sự cận kề ma hóa.
Tuyết Lí Hồng hỏi: “Ngươi đã đánh nhau với yêu thú trong thời gian dài đúng không?”
Hình Ngạn gật đầu: “Phải, nhưng khi đó nó còn bị phong ấn, không lợi hại như bây giờ.”
“Ngươi mau cút qua một bên luyện tĩnh tâm pháp đi!” Vì là đối tượng dễ ma hóa, tộc Thiên Võ rất chú trọng phương pháp giúp họ thiền định này.
Hình Ngạn không cảm thấy bản thấy có vấn đề: “Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì!” Tuyết Lí Hồng xụ mặt: “Nhanh lên!” . Truyện Linh Dị
“Vâng!” Tuyết Lí Hồng là trưởng bối, Hình Ngạn đành chắp tay nghe lệnh, đi sang một bên ngồi thiền.
Tuyết Lí Hồng không khỏi nhìn Tông Quyền, trong lòng rốt cuộc có chút lo lắng. Tông Quyền đã lật nhào xuống thế dưới rồi, mỗi bước đều có nguy cơ ma hóa, tình trạng hiện tại đã cực kém, chẳng biết còn có thể chống đỡ bao lâu.
Đại Tư Tế cũng sốt ruột, dựa vào trạng thái hiện tại của Quân Chấp hiển nhiên không thể giúp được gì. Nên làm thế nào cho phải đây?
Ngay vào lúc này, một giọng nói xa lạ chợt vang lên: “Tư Tế đại nhân, ngài làm giao dịch với ta được không?”
Tuyết Thiền giật mình: “Ngươi là người phương nào, vì sao biết ta hiện diện?”
“Khúc Xuân Thu!” Người nọ đáp, “Hơn hai nghìn năm trước, lúc ta còn là lệ quỷ, sư phụ vì giúp ta tinh lọc lệ khí, đã từng phong ấn ta trong một chiếc huân xương và giấu trong Thần Điện. Ta từng nhìn thấy lúc không có ai, ngài cầm thanh kiếm này đứng lặng người dưới gốc cây Ngưng Hương.”
“Sư phụ ngươi?” Giọng Đại Tư Tế rét lạnh, “Sư phụ người là vị nào? Nếu có thể tùy ý ra vào Thần Điện ngay dưới mí mắt ta, chắc chắn đã qua đời rồi đúng không?”
“Đã qua đời nhiều năm.” Khúc Xuân Thu cười nói, “Đại Tư Tế, tình hình trước mắt nguy kịch, chúng ta tốt nhất trở lại chuyện chính đi. Thân là quỷ tu đã vượt qua tâm kiếp và lôi kiếp, ta sẽ giết chết con Phệ Vận Thú này.”
Đại Tư Tế hỏi: “Ngươi đang vượt trăm ngày mệnh kiếp à?”
Khúc Xuân Thu: “Đúng vậy.”
Đại Tư Tế: “Còn bao lâu nữa?”
Khúc Xuân Thu: “Có lẽ sáu mươi ngày nữa, ta chưa đếm.”
Đại Tư Tế lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi sống sót sau trận chiến với Phệ Vận Thú, sáu mươi ngày sau không nhất định sẽ có thể hợp đạo.”
Khúc Xuân Thu: “Ta hiểu.”
Đại Tư Tế lại hỏi: “Vậy ngươi muốn cầu ta điều gì?”
Bà đã đoán được thân phận của Khúc Xuân Thu, chính là phụ thân của nha đầu kia, là tên phàm nhân cả gan làm loạn, dám nhúng chàm Thiên Nữ.
Khúc Xuân Thu cười nhẹ: “Không phải thỉnh cầu mà là giao dịch.”
Đại Tư Tế: “Nói!”
Khúc Xuân Thu im lặng một lúc: “Tư Tế đại nhân làm như chưa bao giờ gặp con gái ta, không bắt nó về Thiên Nhân Cảnh, càng không điều tra mẫu thân nó là ai. Mà ta, sẽ dùng mạng này để đổi.”
Chốc lát sau.
Đại Tư Tế: “Thành giao!”
– — —