Thần Khúc - Kiều Gia Tiểu Kiều - Chương 182
Nếu không vì cần phải giấu diếm phụ thân, Khúc Duyệt thật muốn kéo hắn đến khoe trước mặt ông một phen.
Mặc dù luôn có người chê Cửu Hoang trí tuệ thiểu năng nhưng Khúc Duyệt chưa bao giờ nghĩ vậy. Cửu Hoang tuyệt đối là thiên tài trong chiến đấu và điêu khắc, đôi khi hắn còn đặc biệt sắc bén khi đối mặt với những vấn đề phức tạp. Hắn chỉ là thiếu não nên cách vận hành đầu óc quả thật kỳ quái, lại sống đơn độc một mình lâu năm nên không rành cách đối nhân xử thế.
Từ khi trở về nhà họ Diệp, sau đó bị Tân Lộ dùng chuyện “hiếu tử” để bỡn cợt, hắn vẫn luôn nỗ lực học tập, tích cực thích ứng và giờ đã tiến bộ vượt bậc.
Còn nữa, Khúc Duyệt cũng tự kiểm điểm bản thân. Nàng không đoán ra thâm ý của mẫu thân đã đành, lại còn đồng thời nghi ngờ bà, và từ đầu đến cuối nàng luôn bị cảm xúc chi phối.
Cửu Hoang được Khúc Duyệt khen cũng không vui hơn, ngược lại còn xấu hổ: “Ta nào có, ta luôn khiến cha nàng chán ghét, hồi nãy bắt chước Bì Bì lấy lòng ông ấy lại càng khiến ông ấy chán ghét hơn…”
Cửu Hoang cảm thấy điểm tiến bộ nhất của mình là trước kia ngốc mà không biết, bây giờ rốt cuộc nhận thức được mình ngốc đến mức nào.
Hắn muốn làm cái thế anh hùng, hắn muốn có thể diện, muốn rành rẽ đối nhân xử thế, hắn muốn biến thành người Lục Nương thích, xứng đôi với Lục Nương, là một nam nhân xuất sắc.
Nhưng luôn chẳng được như mong muốn, mà cứ trở thành trò hề.
Khó quá đi!
“Không nhất định cứ phải lấy lòng! Ta đã nói với chàng gì nào, đối với trưởng bối, chỉ cần đủ kính trọng là được.” Khúc Duyệt quở trách hắn, thấy mặt hắn nhăn nhó, nàng vươn tay nhéo cái mũi cao thẳng của hắn, cười tủm tỉm, “Huống chi chàng tốt thế này, từ từ cha ta sẽ thay đổi suy nghĩ về chàng thôi, không cần phải cố ý lấy lòng ông ấy.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nói nhảm nữa.” Hai bàn tay Khúc Duyệt áp lên hai bên má hắn, dùng sức ép vào cho đến khi hai cánh môi mỏng của hắn chu lên, “Ta nói chàng rất tuyệt, chàng liền rất tuyệt, chỗ nào cũng tuyệt.”
Cửu Hoang bị nàng ép má như vậy không thể nói năng gì, chỉ có thể gật đầu liên tục.
Lúc này Khúc Duyệt mới buông hắn ra, tiếp tục nhắm mắt, rụt đầu vào lồng ngực hắn, còn thuận miệng hát nho nhỏ.
Sau khi tâm tình chuyển biến tốt, xúc cảm giữa hai người dần xảy ra biến hóa. Trước đó gió thảm mưa sầu, hai người ôm nhau để an ủi. Bây giờ chỉ cảm thấy không gian trong quan tài chật chội, không khí không đủ, ngột ngạt khó thở.
Đặc biệt là Cửu Hoang, hoàn toàn không khống chế được thân thể khô nóng, nếu không nhờ có viên nội đan tính kim kia kiềm hãm, hắn đã bạo phát khói độc nghi ngút.
Khúc Duyệt muốn nhích hông, tách khỏi hắn một chút, nhưng đùi vừa nhúc nhích liền cọ vào một vật cứng, Cửu Hoang run lập cập, nàng liền không dám động đậy.
Đây thật là…
Gương mặt nóng đỏ bừng, Khúc Duyệt nhận ra mình chỉ là thứ hổ giấy, miệng cọp gan thỏ, có thể vênh váo ngạo mạn nói “Chàng muốn hôn ta thì cứ hôn, đừng nhát.”, lại không dám nói “Chàng muốn làm ta thì cứ làm, đừng nhát.”
Đương lúc không biết tiến thoái thế nào, “cộc cộc cộc” nắp quan tài đột nhiên bị người gõ vang: “Ranh con, mau ra đây!”
Là Tuyết Lí Hồng.
Không đợi bên trong phản ứng, nàng đã xốc nắp quan tài lên.
Tuyết Lí Hồng nhìn thấy nằm trong quan tài không chỉ có đồ đệ của mình thì sửng sốt, nhìn biểu cảm của hai người, tức khắc nuốt nước miếng, ngượng ngùng cười: “Hề.”
Phân vân có nên đóng nắp quan tài lại hay không.
Khúc Duyệt đã từ nhảy ra khỏi quan tài, ra vẻ thản nhiên: “Tiền bối tìm chàng có việc ạ?”
Tuyết Lí Hồng đành nói: “Ta cũng tìm ngươi có việc đây, ta phải về nhà, nhờ ngươi giúp đưa ta ra khỏi ma chủng.”
Nàng đã tạo được một công cụ có thể xuyên thủng ma chủng thoát ra ngoài, nhưng ma chủng hiện đang được Diệp Thừa Tích trông giữ, nàng không muốn gặp ông.
Khúc Duyệt nhìn qua viện kế bên: “Tông Quyền tiền bối đang bị nhiễm ma khí, không phải muốn trừ sạch sẽ rồi mới về sao ạ?”
“Hắn ở lại, ta đi.”
Tuyết Lí Hồng chỉ có tập đầu trong bộ sách dạy xây dựng không gian, quyển giữa và quyển cuối đều do tộc trưởng giữ, còn phải đọc thêm một số điển tịch nữa, nàng cần phải quay về nhà. Nàng tuy là người có tội nhưng bây giờ xem như lập công chuộc tội, Đại Tư Tế sẽ không làm khó nàng.
Lát sau Cửu Hoang mới ngồi dậy được, đầu còn choáng váng: “Ờ, sư phụ người đi bình an.”
“Ngươi đi với ta đi.” Tuyết Lí Hồng thấy hắn mất hồn mất vía, nắm cổ áo hắn lắc lắc.
Cửu Hoang bị nàng lắc đến tỉnh, lén lút liếc nhìn Khúc Duyệt.
Khúc Duyệt không biết Tuyết Lí Hồng muốn dẫn theo Cửu Hoang để làm gì, mà Tuyết Lí Hồng đôi khi không đáng tin cậy lắm, chỉ mạnh mẽ hơn Tông Quyền chút chút, nàng nói: “Tiền bối, không phải chỉ có người phàm hợp đạo và thiên nhân thuần huyết mới có thể đi vào Thiên Nhân Cảnh sao?”
Tuyết Lí Hồng xua tay: “Đó là vì không biết cách, có ta dẫn theo, đi đâu cũng được.”
Cửu Hoang nói: “Lục Nương, sư phụ ta đang tìm hiểu cách xây dựng không gian.”
Hắn không muốn rời khỏi Khúc Duyệt nhưng hắn biết tầm quan trọng của việc này.
Nếu hắn có thể giúp tộc Thiên Công xây dựng một không gian mới, chuyển dời thế giới bên trong ma chủng, vậy hắn xứng danh cái thế anh hùng thật rồi.
Đã có lý do chính đáng, Khúc Duyệt nào có thể ngăn cản nữa, vội nói: “Vậy vãn bối đưa ngài ra ngoài ngay.”
Mọi người cùng vào phòng nàng, Khúc Duyệt muốn thu Cửu Hoang trở về Thiên La Tháp trước, nàng phải liên tiếp niệm chú vài lần mới thành công, không còn thuận lợi như trước kia nữa. Đây là chuyện tốt, viên nội đan tính kim kia áp chế độc trong người hắn, dấu ấn thần hồn của tầng mười tám đang dần dần biến mất.
Sau đó nàng đưa Tuyết Lí Hồng ra khỏi ma chủng. Trong lúc đợi Cửu Hoang từ tầng mười tám đi lên, Tuyết Lí Hồng lại dặn dò: “À đúng rồi, ngươi chú ý đến Tông Quyền nhiều hơn nhé, đề phòng hắn bị ma khí phản phệ.”
“Vâng.” Khúc Duyệt đồng ý rồi cười khẽ một tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Tuyết Lí Hồng cảm thấy tiếng cười của nàng có ý khác.
Khúc Duyệt hơi nheo mắt, hắng giọng nói: “Vãn bối nhớ lại không lâu trước đây ngài còn nguyền rủa Tông tiền bối suốt ngày.”
Tuyết Lí Hồng nhướng mày: “Khi đó hắn chăm chăm muốn bắt ta, ta nguyền rủa hắn cũng là bình thường. Ta trước giờ cực kỳ phản cảm với cái thứ cổ hủ như Tông Quyền, nhưng bây giờ ta phát hiện nam nhân nhà họ Tông thật không hồ đồ trong chuyện đại sự.”
Khúc Duyệt gật đầu công nhận, nam nhân họ Tông hiện tại nàng chỉ biết Tông Trầm và Tông Quyền, phẩm cách của họ không có chỗ để bắt bẻ.
Tuyết Lí Hồng chắp tay, vẻ mặt ra chiều nghi ngờ: “Tông gia là dòng họ mạnh nhất trong Thiên Võ, điểm bị chỉ trích duy nhất chính là đầu óc của bọn họ. Nhưng khi Thần tạo ra Thiên Võ đã xác định đó là “vũ khí”, nếu vũ khí quá đa tâm thì liệu có còn là vũ khí không?”
Ngoại trừ Tông gia, người Thiên Võ quả thật càng ngày càng thông minh, cho nên họ bắt đầu không phục kiềm chế, nảy sinh ý đồ khiêu chiến quyền uy của Thần Điện. Đặc biệt là tộc trưởng Hình Du, vẫn luôn muốn làm hoàng đế của bốn tộc thiên nhân, chỉ huy toàn bộ Thiên Nhân Cảnh.
Tuyết Lí Hồng mặc kệ tất cả, nàng chỉ nghĩ đến lý do vì sao tộc Thiên Công từ thế hệ này đến thế hệ khác dần trở nên kém cỏi, suốt quãng thời gian dài đằng đẵng này, thứ bị mất đi chung quy là linh khí Thần ban cho hay là tinh thần nguyên bản thuần phác nhất của người thợ thủ công?
Ngay cả Cửu Hoang chẳng phải thiên phú hơn người mà cũng đủ chuyên chú đấy sao?
– — —
Tuyết Lí Hồng trở về Thiên Nhân Cảnh còn dắt theo một tà tu nửa huyết thống, lập tức gây nên một trận sóng to gió lớn.
Chân vừa chạm đất đã bị người Thiên Võ canh gác “mời” đi Thần Điện.
Sau khi tiến vào, Tuyết Lí Hồng giải thích tình hình, Đại Tư Tế quan sát Cửu Hoang vài lần, truyền âm hỏi: “Hắn là con ngươi sinh ra ở nhân gian?”
Đại Tư Tế biết bí mật của Tuyết gia.
Tuyết Lí Hồng vội vàng lắc đầu: “Hắn chỉ là một hậu duệ Thiên Võ bình thường ta nhặt được, ta và hắn có duyên mà thôi.”
Đại Tư Tế không nói tin hay không: “Được, ta đồng ý cho ngươi lập công chuộc tội. Trong vòng trăm năm không tạo ra được không gian, ngươi phải chịu phạt, ta sẽ đích thân để thư lại cho Tư Tế đời kế tiếp.”
“Đa tạ Tư Tế đại nhân.” Tuyết Lí Hồng dẫn Cửu Hoang rời khỏi Thần Điện, lúc đi tới cửa, sau lưng truyền đến tiếng Đại Tư Tế ho khan.
Vốn đã tiến vào trạng thái thiên nhân ngũ suy, lúc trước dùng ý thức hạ giới điều khiển kiếm Trầm Mặc của Vi Tam Tuyệt càng khiến bà suy kiệt nhiều hơn, Đại Tư Tế thật sự không sống được bao lâu nữa.
Ra đến cửa Thần Điện Tuyết Lí Hồng nghe thấy tiếng truyền âm: “Tiểu Hồng, ngươi về rồi.”
“Hàn Lộ cô cô.” Tuyết Lí Hồng đến giờ vẫn chưa biết nàng có quan hệ với người nhà họ Khúc, cung kính chào hỏi.
“Người bên cạnh là đồ đệ ngươi, Cửu Hoang phải không?”
“Tin tức truyền đi nhanh thật.” Tuyết Lí Hồng buồn bực, nàng còn chưa nhắc đến tên đồ đệ mình đâu.
Đứng trên đỉnh núi tuyết, Hàn Lộ nói chuyện với Tuyết Lí Hồng, thần thức đặt trên người Cửu Hoang đánh giá tới lui. Cửu Hoang cảm nhận được cổ thần thức mang theo áp lực kinh người sấn tới, theo bản năng muốn phản kích.
Tuyết Lí Hồng truyền âm quát lớn: “Vị kia là Thiên Nữ Hộ Pháp tôn quý, không được mạo phạm!”
Cửu Hoang há sợ Thiên Nữ Hộ Pháp gì, nhưng đoán được có lẽ là mẫu thân của Khúc Duyệt, hắn lập tức xếp cờ im trống.
Tuyết Lí Hồng hỏi: “Cô cô có chuyện cần dặn dò sao?”
Hàn Lộ: “Nhiều năm không gặp, thấy nhớ mà thôi.”
Tuyết Lí Hồng chắp tay: “Ta cũng rất nhớ cô cô.”
Trò chuyện với Hàn Lộ đôi câu xong, Tuyết Lí Hồng đưa Cửu Hoang về nhà ở tộc Thiên Công. Trên đường đi gặp phải vài quý tộc Thiên Võ bóng gió dò hỏi nàng tung tích của Tông Quyền.
Tuyết Lí Hồng thầm buồn bực.
Quý tộc Thiên Võ không lúc nào không ngóng trông nhà họ Tông đoạn tử tuyệt tôn, bởi vì một khi Tông gia còn, người Thiên Võ không dám làm càn. Nhưng bọn họ chưa từng trắng trợn như thế bao giờ, ngay cả gia tộc nhỏ tận cấp mười tám cũng rình nghe trộm dò la chuyện sinh tử của Tông Quyền.
Sau khi về tới nhà, Tuyết Lí Hồng nghe người nhà nói lại mới biết tộc Thiên Võ hiện giờ biến động rất lớn.
Hình Du triệu tập vài gia chủ tộc Thiên Võ mở cuộc họp bí mật. Né tránh Tông gia, dường như nhân lúc Tông Quyền không có ở đây, vị trí Tư Tế đổi chủ sẽ tạo phản.
Hình Du vẫn luôn mang tâm tư này, nhưng vẫn còn chút kiêng kỵ với Tông gia và Thiên Mệnh Quỹ. Đột nhiên không hiểu vì sao lại trở nên quyết đoán như vậy. Tuyết Lí Hồng vô cùng tò mò.
– — —
Nhoáng cái đã ba mươi ngày trôi qua.
Khúc Duyệt ở bên cạnh Khúc Xuân Thu trong biệt viện Cửu Quốc, thuận tiện huấn luyện mấy học sinh của mình, bận rộn chẳng thể đi đâu.
Sau khi Cửu Hoang đi, Khúc Tống nhờ Quân Chấp đưa mình ra khỏi ma chủng, trở về Bộ xử lý công vụ, mà thật ra là bị Khúc Xuân Thu ép đi.
Hiện giờ cả ngày vây quanh ông là đám nhóc Giang Thiện Duy và Bì Bì, mặt Khúc Xuân Thu lúc nào cũng lộ nụ cười, tâm tình rất không tồi.
Đặc biệt là khi Huyễn Ba làm thơ, sáng tác nhạc rồi mang tới cho ông tham khảo, ý cười trên môi ông càng đậm.
“Lão Khúc, ngươi thật là tri âm của ta.”
Khúc Xuân Thu ngồi trên hành lang, đàn đặt trước mặt, vừa đệm nhạc cho Huyễn Ba xong.
Huyễn Ba hát xong, vỗ vỗ vai ông tựa như huynh đệ tốt: “Quả nhiên, chỉ có đại tài tử cảnh giới bực này mới có thể hiểu tài hoa của ta!”
Khúc Xuân Thu cười nói: “Ta đã hóa thô tục rồi, không còn như trước kia, hiện giờ chỉ có thể hiểu một cách khó khăn. Nhưng dù con đường phía trước không người tri kỷ, Huyễn Ba huynh dù khó cũng phải cố gắng đi, đừng để thói tục lây nhiễm!”
Huyễn Ba nhận được khích lệ lớn lao, cảm xúc tràn đầy, ý chí chiến đấu sục sôi: “Đấy là đương nhiên!”
Khúc Duyệt dựa vào cột trên hành lang cắn hạt dưa, nhịn không được bật cười.
Nàng nhìn quanh sân, Huyễn Ba vừa tới, Chi Kỳ lập tức trốn vào phòng, Giang Thiện Duy ngồi thụp xuống đất bịt tai, Bì Bì giống đà điểu vùi đầu hạc vào trong đất. Có thể thấy giọng hát của Huyễn Ba có bao nhiêu ma lực, ví dụ hoàn hảo cho thấy người khác ca hát đòi tiền, hắn ca hát đòi mạng.
Chưa kể đến lời nói
Xuân rồi đến thu, cách nhau bởi mùa hè
Nòng nọc mãi không lớn thành rùa đen
Eo đến bàn chân, cách nhau bởi cẳng chân
Không ai đẹp bằng Huyễn Ba
Trên dưới khuyết, vần điệu không đè nén
Tài này lộ rõ có văn hóa
…
“Cha, cha cố ý đúng không?” Khúc Duyệt nghiêng đầu nhìn Khúc Xuân Thu.
Tuy trước kia nàng hiểu lầm nhân phẩm của phụ thân nhưng tài hoa của ông đã được thế nhân công nhận, ông nào có khả năng trở thành tri kỷ của Huyễn Ba: “Con thấy cha đang chuốc thuốc cho Huyễn Ba, để hắn ngày càng bành trướng tự tin.”
Huyễn Ba bực bội: “Mặt Trăng Nhỏ, thế nào gọi là chuốc thuốc?”
Khúc Duyệt không để ý đến hắn: “Cha, cha xấu quá đấy, cha muốn làm cho Huyễn Ba tự tin, sau này không kiêng dè gì mà tra tấn hành hạ người ta.”
“Tài hoa của Huyễn Ba huynh đệ là thật.” Đầu ngón tay của Khúc Xuân Thu chọc chọc Khúc Duyệt, “Con đó, quá mức thô tục!”
Huyễn Ba trừng mắt với nàng: “Thô tục!”
“Ta thật sự quá thô tục sao?” Giang Thiện Duy ngơ ngác nói, trước kia ai cũng thấy Huyễn Ba khiếp người, hiện giờ nghe Khúc Xuân Thu nói xong, cậu hơi hoài nghi thẩm mỹ của bản thân.
“Ngươi đúng là quá thô tục!” Bì Bì rút đầu ra khỏi đất.
“Ngươi thì không chắc?” Giang Thiện Duy ghét bỏ liếc nó, “Nếu ngươi nghe hiểu sao rúc đầu vào đất làm gì?”
“Ta là vì…” Lông Bì Bì run run, tròng mắt xoay một vòng liền nghĩ ra, “Tự biết xấu hổ.”
Huyễn Ba vui vẻ như muốn bay lên: “Xem này, vẫn là yêu quái chúng ta có trình độ thưởng thức.”
Thảo nào khi xưa còn ở Bàn Long Hải, mấy tôm cua cá đó luôn say mê nghe hắn ngâm thơ ca hát, từ ngày lên bờ cứ luôn bị người chửi bới.
Huyễn Ba thưởng cho Bì Bì một đống linh châu và báu vật biển xong liền đi ra ngoài tìm kiếm linh cảm.
Khúc Xuân Thu cũng thưởng cho Bì Bì một viên linh đan, cười tủm tỉm xoa đầu nó: “Đứa nhỏ lanh lợi này thật khiến người ta thích.”
Cái đồ tiện hạ, đồ hạc vuốt mông ngựa, Giang Thiện Duy mắng thầm trong bụng, căm giận bất bình quay về phòng.
Khúc Duyệt vội vàng truyền âm cho Khúc Xuân Thu: “Cha, con tính thu Bì Bì làm đệ tử, sau đó đưa nó ra khỏi ma chủng, nhờ Nhị Ca viết cho cái thư đề cử, rồi cho nó vào Học Viện Dị Nhân để bồi dưỡng.”
Khúc Xuân Thu gật đầu: “Có thể.”
Khúc Duyệt lại nói: “Hôm trước Quân Chấp có nói với con, chàng ta muốn cho cháu trai Quân Thư đến học viện của chúng ta học tập một chút. Hình như Quân Chấp rất hứng thú với giáo dục dị nhân của Hoa Hạ chúng ta.”
“Có thể.”
“Con lại nghĩ đưa một người cũng là đưa, không bằng đưa hết thảy mấy người con đang dốc lòng bồi dưỡng Hạ Cô Nhận, Trục Đông Lưu, Vân Kiếm Bình đi học luôn.”
Có qui định nghiêm ngặt đối với người ngoại giới muốn vào Học Viện Dị Nhân. Một trong số qui định chính là Bộ trưởng Bộ Đặc Biệt phải đích thân đóng dấu cấp thị thực. Khúc Duyệt sợ không thuyết phục được Khúc Tống nên nói trước với phụ thân.
“Được.” Khúc Xuân Thu nói, “Bình thường ta cũng không dám đồng ý dễ dàng như vậy, bởi vì Nhị Ca con sau này gặp được mẫu thân nhất định sẽ tố cáo.”
Lợi hại, Khúc Duyệt không ngờ ngay cả phụ thân Khúc Tống cũng không tha.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng Tông Quyền: “Khúc huynh!”
Khúc Xuân Thu: “Mời vào!”
Tông Quyền đi vào, đi sau là một nam một nữ, đúng là Hình Ngạn và Tông Tâm.
Tông Quyền chắp tay: “Một tháng nay vẫn luôn bế quan loại trừ ma khí, đến tận bây giờ mới có thời gian đến đây nói lời cảm tạ.”
Khúc Xuân Thu đứng lên: “Tông huynh hà tất khách khí như vậy, chẳng phải lúc ở Vạn Nhận Sơn đã cảm tạ rồi sao?”
“Không phải ta.” Tông Quyền nhìn về phía Tông Tâm, “Tâm nhi!”
Tông Tâm khom người: “Đa tạ ân cứu mạng của Khúc tiền bối.” Lại truyền âm cho Hình Ngạn, “Biểu ca, huynh tìm người khác đi, huynh không có cửa với cô nương này rồi. Cha nàng ta lợi hại như vậy, tầm mắt nàng ta nhất định cũng rất cao, chắc chắn không an phận gả cho huynh đâu.”
Hình Ngạn trừng mắt với nàng ta: “Còn dám nói lung tung.”
Trong lúc hai huynh muội họ trò chuyện, Khúc Duyệt nhìn về Hình Ngạn, nhớ đến chút chuyện, ánh mắt nàng trở nên khó dò.
Lực chú ý của Khúc Xuân Thu lại đặt trên người Tông Quyền, hắn là người cùng thế hệ với Hàn Lộ, là người Thiên Võ ai ai cũng muốn gả cho. Trong đó đương nhiên bao gồm cả Hàn Lộ.
Khúc Xuân Thu rũ mắt: “Tông huynh khôi phục thế nào rồi?”
Tông Quyền: “Cũng tạm.”
Khúc Xuân Thu hướng hắn làm tư thế mời: “Nghe danh Tông huynh đã lâu, rất ngưỡng mộ, so cùng ta mấy chiêu thì thế nào?”
Khúc Duyệt nhíu mày, nhớ tới câu nói của mẫu thân “Nếu người ghép đôi là Tông Quyền liền vui mừng gả cho.”
Nhưng hiện giờ dù Tông Quyền mang trọng thương, phụ thân không còn bao nhiêu chân nguyên không phải là đối thủ của y. Hơn nữa Tông Quyền là Thiên Võ đệ nhất cao thủ, cũng không vì ân cứu mạng của phụ thân mà giảm bớt khí thế của Thiên Võ, đây là vấn đề nguyên tắc.
Lại không ngờ Tông Quyền nghe xong lập tức lắc đầu: “Đánh không lại, ta không được, huynh tìm người khác đi.”
Để không lật thuyền, nói không trước vẫn hơn.
– — —