Thần Khúc - Kiều Gia Tiểu Kiều - Chương 180
Ông định nói “Nằm cũng không được, cút, cút ra khỏi viện này!”, nhưng ông đoán Cửu Hoang sẽ lại xuyên tạc ý tứ của mình theo cách nào đó khác nữa. Đến tận bây giờ ông vẫn không thể phân biệt nổi tên tiểu tử này rốt cuộc có đang cố ý hay không.
Khúc Xuân Thu thầm suy tính xem phải nói thế nào để không có chút sơ hở gì.
…
Khúc Duyệt tuy vô cùng mệt mỏi nhưng lại không ngủ được. Sau hai ngày xóc nảy từ Vạn Nhận Sơn trở về vương đô Thiên Phong, nàng vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng thời gian còn lại của phụ thân không nhiều lắm.
Theo bản năng, nàng nhìn về phía cửa phòng, xuyên qua khe hở nhìn thấy Cửu Hoang đang nằm trên đất. Khúc Duyệt liền rời giường đi ra.
“Chàng làm gì vậy?”
Nhìn thấy tay hắn nắm công cụ, cũng không điêu khắc, nằm thẳng tắp ngay đơ, dáng vẻ khép nép, Khúc Duyệt đau đầu nhìn về phía phòng chính: “Cha, cha lại bắt nạt chàng!”
Một lát sau, Khúc Xuân Thu chậm rãi đẩy cửa sổ ra, cười khẽ: “Tiểu tử, ta bắt nạt ngươi à?”
Ông muốn xem Cửu Hoang sẽ nói gì.
Cửu Hoang lắc đầu.
Từ góc độ hắn đang nằm có thể nhìn thấy Bì Bì trên nóc nhà đang duỗi cần cổ dài xem trò vui.
Cửu Hoang nhớ tới Khúc Xuân Thu khi nãy khen Bì Bì nên quyết định nói gì đó tử tế: “Lục Nương, bá phụ không bắt nạt ta đâu. Bá phụ sợ ta ngồi mệt nên rất nghiêm khắc ra lệnh cho ta nằm trên đất, bá phụ đối với ta thực sự quá tốt.”
Bì Bì:…
Khúc Duyệt càng không nói nên lời: “Cha, chàng vẫn đang bị thương đó, sao cha không đi nghỉ ngơi đi, tự dưng lại ra đây hành hạ chàng làm gì?”
Tên tiểu tử thối này!
Khúc Xuân Thu càng muốn tẩn hắn một trận.
Cảm nhận được sát khí, Cửu Hoang giật thót, hiểu ra mình lại nói sai rồi. Hắn bèn im lặng suy nghĩ cẩn thận xem câu nào không đúng, biết sai thì mới có thể sửa được. Ai, nhưng hắn lại thường xuyên không rõ mình rốt cuộc sai ở đâu.
“Mau đứng lên đi.” Khúc Duyệt vươn tay ra kéo hắn.
Cửu Hoang chẳng dám nhúc nhích.
Thấy trán hắn toát mồ hôi lạnh, nếu là trước kia, Khúc Duyệt nhất định sẽ tranh luận đến cùng với phụ thân, nhưng hiện giờ nàng đang lo lắng cho ông, không muốn ông không vui.
Khúc Duyệt cũng không ráng khuyên, thu tay lại: “Được rồi, muốn nằm thì không cứ nhất định phải nằm trên mặt đất. Cánh quan tài của chàng đâu, lấy ra mà nằm, nằm trong quan tài cũng giống nhau mà.”
Nàng nói vậy, Cửu Hoang đương nhiên làm theo.
Chờ hắn nằm vào quan tài xong, Khúc Duyệt đóng nắp quan tài rồi đặt nó dựa vào tường.
“Cha, cha cũng nên nghỉ ngơi đi.” Khúc Duyệt phủi bụi trên tay áo rồi trở vào phòng.
– — —
Ngồi thiền tĩnh tâm chừng hai ba canh giờ, Khúc Duyệt nằm xuống nghỉ ngơi. Nàng không định ngủ nhưng đầu óc dần trở nên mơ hồ.
Khúc Duyệt cảnh giác, muốn giãy thoát ra nhưng lại cảm nhận được nguy hiểm không đến từ bên ngoài.
Nàng nhớ lần trước vì ảnh hưởng của ma trùng trong tâm mạch mà bị Ngưng Sương bắt lấy ý thức đưa đi.
Là Ngưng Sương cô cô sao?
Không, có lẽ là mẫu thân.
Lần đó, sau khi Ngưng Sương cô cô chuyển nàng lại cho mẫu thân, bà dung dưỡng nàng trong người mình rất lâu, nhất định đã đặt rất nhiều lá chắn bảo vệ cho nàng. Ngưng Sương sẽ không dễ dàng câu lấy ý thức của nàng lần nữa.
Phỏng đoán một hồi, Khúc Duyệt quyết định thôi chống cự, thả bản thân dần chìm vào hôn mê.
– — “Con gái!”
Bên tai vang lên giọng nói lạnh nhạt như xa như gần. Quả nhiên là mẫu thân.
Khúc Duyệt không lên tiếng.
Những ngày gần đây, lòng Khúc Duyệt tràn đầy bất mãn với bà, dù cha nàng đã giải thích nhưng chẳng vơi đi được chút nào.
Chuyện sử dụng Thiên Mệnh quỹ có thể tạo phản phệ lên con cái không có gì đáng nói, chính thái độ lãnh đạm của bà mới khiến Khúc Duyệt bất mãn.
Nhưng mà, mẫu thân liên hệ với nàng thế này ắt phải sử dụng bí thuật tự tổn hại bản thân, chứng tỏ không phải bà hoàn toàn thờ ơ, vì thế tâm tình Khúc Duyệt thay đổi, nàng gọi: “Mẹ!” Không nghe ra chút cảm tình nào nhưng cũng chẳng chất chứa oán hận.
– — “Đã có nhiễu loạn gì xảy ra ở chỗ cha con sao?”
“Dạ.” Khúc Duyệt giải thích sơ qua, “Bây giờ cha ở cùng con tại vương đô Thiên Phong quốc. Nhị Ca và Tam Ca cũng ở đây, Đại Ca bị trọng thương đang bế quan nên cha không cho Nhị Ca báo cho huynh ấy. Tứ Ca và Ngũ Ca thì ở trong Bộ giúp Nhị Ca xử lý công việc. Lần trước hai huynh ấy vì cứu Tam Ca nên bị khắc một dấu lên thần hồn, trong thời gian ngắn không thể khắc lần thứ hai. Cha không cho bọn con nói với hai huynh ấy cũng vì sợ Tứ Ca nhiều chuyện sẽ nói với Đại Ca.”
Sau khi nghe xong, giọng Hàn Lộ rất bình thản.
– — “Ừ, rất tốt. Cha con sẽ vượt qua trăm ngày mệnh kiếp.”
Khúc Duyệt nghe không hiểu câu này: “Cha hư hao quá độ, chân nguyên còn chưa đến phân nửa, làm sao có thể vượt qua?”
Cha thậm chí còn bỏ luôn bế quan, chẳng muốn cố gắng một chút nào nữa.
– — “Ý ta là, trong trăm ngày mệnh kiếp chỉ gặp một lần tai ương. Tai ương đã gặp rồi thì trong sáu mươi ngày tới cha con sẽ bình yên, không có kiếp nạn gì nữa.”
Còn sáu mươi ngày thì sao?
Khúc Duyệt cảm thấy Hàn Lộ nói thật hay, giống như sáu mươi ngày tới rất an ổn, là sự kiện đáng chúc mừng, nên tận hưởng niềm vui trong gian khổ sao?
“Mẹ, mẹ gặp con hỏi chuyện này là vì Đại Tư Tế đã vi phạm thõa thuận với cha, ra lệnh cho mẹ hay Ngưng Sương cô cô đi tra thân thế của con sao?”
– — “Đại Tư Tế chỉ kể với ta chuyện ma linh và Phệ Vận Thú, cũng phái ta hạ giới xử lý chuyện ma chủng.”
Rốt cục cũng có tin tốt, Khúc Duyệt khẽ thở dài: “Vậy mẹ đến Thiên La Tháp đi, con đi ra đón. Hiện giờ cha chỉ còn lại sáu mươi ngày mệnh kiếp, người một nhà chúng ta…”
– — “Ta đã từ chối.”
Khúc Duyệt nhất thời sững sờ.
Vì sao?
Vì lo lắng Đại Tư Tế đã hoài nghi, đang cố ý thử bà?
“Mẫu thân quả nhiên là người làm việc lớn.” Khúc Duyệt chẳng muốn nói gì nữa, nở nụ cười cay đắng thất vọng.
Buồn đến cực điểm.
– — “Ta dùng bí thuật liên lạc với con sẽ làm tổn thương ý thức hải của con. Con gái, ta còn có việc chưa xử lý xong, một thời gian nữa sẽ liên lạc lại với con, giờ con cứ ở bên cạnh cha đi.”
Nói đến đây, Khúc Duyệt đột ngột tỉnh táo lại từ cơn mê mang.
Nằm một lát, nàng càng phiền muộn, ngay cả chú tĩnh tâm cũng không giúp được, nàng liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trời đã tối hẳn, Bì Bì cảnh giác ló đầu hạc ra nhìn, thấy Khúc Duyệt dịch nắp quan tài sang một bên rồi chui vào nằm. Nó dùng cánh gãi gãi đầu, uây, con người đôi khi thật kỳ quái, có phòng không ngủ lại nằm trong quan tài.
Cửu Hoang cũng hết hồn.
Chiều rộng của quan tài được hắn tỉ mỉ dựa vào kích thước hai thân người mà tạo ra. Sau khi Khúc Duyệt vào nằm bên cạnh, tuy không chật chội nhưng cũng không thừa kẽ hở nào.
Khúc Duyệt giơ tay gõ lên nắp quan tài, vòng xoáy sao trời dần hiện ra.
Không gian đen như mực sáng lên đôi phần.
Nàng không nói lời nào, hai mắt nhìn vòng xoáy sao chăm chú.
Cửu Hoang cảm nhận được tâm tình nàng rất tệ, hiểu rằng nàng vì chuyện của Khúc Xuân Thu. Hắn cũng không nói gì, cất công cụ và nguyên liệu trong tay, an tĩnh ở cạnh nàng.
Một khắc (15 phút) trôi qua, có lẽ vì mỏi mắt, Khúc Duyệt thôi không nhìn nữa, xoay nghiêng người, đầu hơi cúi, tựa trán lên vai hắn, mệt mỏi nói: “Rau Hẹ, ta khó chịu lắm. Ta tự dặn mình rằng làm người tu đạo phải xem nhẹ sinh tử. Nhưng đồng thời lại cảm thấy ta rốt cuộc chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi, ngay cả người bình thường, ở độ tuổi này phần lớn vẫn có phụ thân yêu thương.”
“Ta hiểu.” Thật ra Cửu Hoàng không mấy hiểu cảm xúc của nàng, nhưng hắn rất muốn cảm nhận được những gì nàng đang cảm thấy. Vì thế ban nãy, hắn vừa làm việc vừa không ngừng tưởng tượng cách chết của Tuyết Lí Hồng khi hắn ở các độ tuổi khác nhau, hắn thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt.
Cho nên câu ta hiểu này không chỉ là lời an ủi suông.
“Chàng hiểu gì chứ?” Khúc Duyệt không có ý ám chỉ về mặt “cảm xúc”, “Xem chàng nằm như thi thể kia kìa. Đáng lẽ lúc này chàng phải xoay người đối mặt với ta, sau đó ôm ta, ấn đầu ta vào ngực chàng mới đúng.”
“Được, lần sau ta sẽ nhớ kỹ.” Cửu Hoang nhanh chóng xoay người làm theo lời nàng nói, ôm rồi đặt bàn tay lên gáy nàng.
“Khoan đã!” Khúc Duyệt kịp thời kêu ngừng, “Chàng có thật sự hiểu thế nào gọi là ấn đầu ta vào ngực chàng không?”
Không phải Khúc Duyệt hoài nghi chỉ số thông minh của Cửu Hoang.
Hồi còn ở Cửu Hoang Sơn mưu toan chinh phục hắn, hắn thì như khúc gỗ còn nàng lấy chuyện mắt mù để bày đủ trò, ra đường phải ôm, ăn cơm phải săn sóc. Vào lần đầu tiên nàng dụ dỗ hắn hôn nàng, Khúc Duyệt đọc nhiều ngôn tình muốn Cửu Hoang ấn nàng lên tường hôn mãnh liệt.
Cửu Hoang kinh ngạc: Nàng chắc chứ?
Khúc Duyệt: Chắc chắn!
Cửu Hoang: Thật muốn hôn?
Khúc Duyệt: Dùng hết sức vào!
Cửu Hoang liền truyền nội lực vào quanh người nàng, xoay người nàng úp mặt vào tường, sau đó dùng hết sức ấn nàng vào tường.
Vách núi đá dày cứng mà Khúc Duyệt còn sống sờ sờ lại bị khảm dính vào không moi ra được.
“Ta biết.” Cửu Hoang cũng nhớ tới sự kiện kia, xấu hổ không thôi.
Khi đó hắn chưa thông suốt, đầu óc không linh hoạt, cho rằng Khúc Duyệt muốn hôn tường, còn phải dùng hết sức. Hắn khi đó còn cảm khái sư phụ nói quá đúng, lòng dạ nữ nhân sâu như đáy biển, vĩnh viễn không thể đoán được, Khúc Duyệt vậy mà lại thích hôn tường.
Sau này hắn từ từ sáng tỏ, mỗi khi nhớ lại đều hận muốn đâm đầu vào tường.
“Ta không hồ đồ như trước nữa, Lục Nương, có chuyện gì không hiểu ta sẽ hỏi nàng trước.” Năm ngón tay từ từ luồn vào tóc nàng, Cửu Hoang cẩn thận áp đầu nàng vào ngực mình.
Cơ thể quyện vào nhau, Khúc Duyệt lắng nghe nhịp tim của hắn, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ. Có thể thấy lúc này hắn không có bất kỳ dục cảm nam nữ nào, chỉ hết lòng an ủi nàng.
Khúc Duyệt vặn vẹo thân thể tìm tư thế thoải mái, không nói nữa.
Những lúc tinh thần xuống dốc, có được chiếc ôm ấm áp thế này thật là hạnh phúc đơn giản lại khó tìm.
Tình yêu oanh oanh liệt liệt, cảm động trời đất gì đó đều không so được với những tháng năm ở bên nhau, không rời không bỏ.
“Ta sẽ quý trọng chàng, sẽ không giống mẹ ta.” Khúc Duyệt thủ thỉ.
“Sao tự nhiên nhắc đến mẹ nàng?” Cửu Hoàng khó hiểu.
“Mẹ ta vừa mới liên lạc với ta.” Khúc Duyệt nhắm mắt, kể lại cuộc đối thoại của mình với Hàn Lộ, “Tuy ta không biết tình cảm của cha mẹ ta rốt cuộc thế nào, nhưng giữa hai người, cha ta chắc chắn là bên yếu thế hơn. Hơn nghìn năm qua, ông ấy giống như tiểu thiếp được mẹ ta nuôi giấu bên ngoài, không thể gặp mặt quang minh chính đại.”
Cửu hoang không nói gì.
Khúc Duyệt ngửi mùi gỗ đặc trưng trên người hắn, thở dài: “Cha ta bây giờ nhìn như nhẹ nhàng thông suốt nhưng ta đoán, trong lòng ông hẳn đau lòng không chịu nổi…”
Nói một hồi lâu mà không thấy Cửu Hoang ừ hử tiếng nào, Khúc Duyệt ngẩng đầu từ trong ngực hắn: “Ta tưởng chàng ngủ rồi.”
Cửu Hoang vội đáp: “Không phải, nghe nàng kể lại lời mẹ nàng nói, ta cảm thấy bà không vô tình như nàng nghĩ. Bà ấy hẳn đã tìm được cách cứu cha nàng rồi.”
Khúc Duyệt nhíu mày: “Chàng nghe ra từ chỗ nào?”
Cửu Hoang nói: “Mẹ nàng nói cha nàng đã gặp xong mệnh kiếp, Thiên Đạo cho rằng ông ấy nhất định sẽ chết, sáu mươi ngày tới sẽ không gặp thêm bất kỳ tai kiếp nào nữa, đúng không?”
Khúc Duyệt gật đầu: “Ừ.”
“Lục Nương, nàng nghĩ ngược lại xem, nếu Thiên Đạo đã dừng tay, vậy thì dù chúng ta có làm gì cho cha nàng cũng không tính là nghịch thiên sửa mệnh, sẽ không bị phản phệ, đúng chứ?”
Sự tình quan trọng, hắn không dám chắc mình nghĩ đúng. Gần đây đầu óc không trì trệ nhưng chuyện liên quan đến Lục Nương, hắn phải cân nhắc từng câu từng chữ.
Khúc Duyệt thoáng giật mình, Cửu Hoang luôn nhìn vấn đề từ góc độ khác với người thường, quả thực rất có lý.
Mẹ nàng vẫn chưa ra tay là vì đợi cha vượt qua mệnh kiếp trước rồi mới… tìm đường sống trong chỗ chết?
Khúc Duyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm: “Vậy vì sao mẹ ta lại không chịu nói rõ ràng với ta?”
Bởi vì bà là người bảo vệ Thần Điện nên hiểu biết sâu sắc về thiên mệnh, sợ nói nhiều càng dễ sinh ra nhiều biến cố? Bà chỉ nói với nàng hai câu, nàng nghe hiểu được thì tốt, không hiểu được cũng không sao, đúng không?
“Cũng phải, mẹ còn có thể làm gì? Sau khi giết Phệ Vận Thú, cha chỉ còn lại chút chân nguyên, căn bản không có sức để hợp đạo…”
Lời chưa nói hết, Khúc Duyệt đã suy nghĩ thấu đáo.
Ngoài vận mệnh, sự thành đều do người. Thần đã ban cho thiên nhân giới hạn năng lực cao nhất song lại không cho phàm nhân cùng một hạn mức, cho nên phàm nhân chỉ có thể không ngừng nỗ lực mà đột phá cực hạn.
Những đột phá này nên được tưởng thưởng, không tính là nghịch thiên sửa mệnh.
Khúc Duyệt trầm ngâm: “Chuyện mẹ ta phải làm chính là dùng thủ đoạn mạnh mẽ nào đó kích phát ý chí chiến đấu của cha ta, ép ông ấy không thể không hợp đạo, đúng không?”
Cửu Hoang vội vàng gật đầu: “Phải, cha nàng chó cùng rứt giậu…”
Khúc Duyệt nhéo eo hắn nhẹ mắng: “Chàng nói ai là chó hả?”
Cửu Hoang như bị điện giật co rụt người, lưng đập vào vách quan tài, khẩn trương giải thích: “Nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ ví von thôi, không có ý nói cha nàng là chó.”
“Ta không hiểu lầm đâu, chỉ muốn nhắc chàng chú ý khi nói chuyện, nếu để cha ta nghe được sẽ càng không thích chàng đấy.”
Khúc Duyệt vừa nói vừa thầm suy đoán rốt cuộc mẫu thân sẽ dùng cách gì để khiến phụ thân chó cùng rứt…
Ối!