Thần Giữ Của - Thạch Kim Thử - Chương 8: Điềm báo ma vày
Ấy vậy.. nhưng được cái cũng từ hôm đó bà Cảnh thấy con trai tự nhiên thay tính đổi nết khác hẳn mọi ngày. Thường ngày thì Vũ ngỗ nghịch hỗn hào lắm, thế mà nay hắn trầm tĩnh và ngoan đến không tưởng, đã biết quan tâm chăm sóc mẹ thật chu đáo. Vài hôm nay bà Cảnh cũng vì thế rất vui, ngày nào đêm nào bà cũng thắp nhang khấn nguyện với tổ tiên. Vậy là chắc chắn các vị tổ tiên tiền tổ đã hiển linh phù hộ cho dòng tộc Phạm Minh nhà rồi, đã đến lúc đứa con trai ngỗ ngược của bà biết sám hối quay đầu là bờ, nay mai thôi sẽ có thể phục hưng phát dương quang đại.
Quả nhiên tối đó sau khi cơm nước xong xuôi Vũ liền tiến sang căn phòng của mẹ, nhưng hắn cứ đứng mãi ngoài cửa mà vẫn không dám vào. Vũ đứng mất một lúc khá lâu bên ngoài bậu cửa buồng mẹ, ngẫm nghĩ thế nào lâu lắm hắn mới ngập ngừng lên tiếng:
– Mẹ.. mẹ à? Mẹ đã ngủ chưa?
Bà Cảnh nãy giờ đã tắt điện đi ngủ, nhưng mà thực ra là bà vẫn chưa thể nào ngủ được đâu, biết bao nhiêu luồng suy tư liên tưởng nó cứ miên man tràn về như sông mùa lũ vậy. Nào là từ cái thủa thiếu thời bà được gả bán làm dâu cho nhà họ Phạm, tuy chưa khi nào bà phải chịu khổ chịu cực vì miếng cơm manh áo như người ta. Thế nhưng nỗi khổ tâm trong tận đáy lòng của người đàn bà góa chồng, cả đời vò võ chăm nuôi con một mình, nhất lại từ khi Vũ hãy còn đỏ hon hỏn thì mấy ai đã có thể hiểu thấu cho bà được. Rồi mỗi ngày Vũ một lớn lên, bà lại càng bất lực trước thằng con ngỗ ngược trời đánh. Thời gian này chính là quãng thời gian bà cảm thấy mình hạnh phúc nhất, trời phật cùng tổ tiên đã run rủi khiến Vũ trưởng thành ngoan ngoãn lên. Vậy là có chết đi thì bà cũng đã an tâm lắm rồi..
Bà Cảnh hãy còn đang miên man suy tưởng, tính rằng cuối tuần này bà sẽ qua sông, sẽ mang quà lễ sang bên nhà chú Nghị, là chỗ bạn thân nối khố của bố Vũ. Bà cần nói chuyện người lớn rồi hỏi xin con Huệ, đứa con gái út ngoan hiền của nhà ấy về làm vợ Vũ. Chả gì thì Vũ con trai bà cũng đã lớn tuổi rồi, sao có thể cứ lông bông lang bang mãi được.
Vừa nghe con trai đứng ngoài gọi cửa, bà Cảnh đã liền vội vàng vùng dậy ngay. Bà bật đèn xỏ vội đôi dép dưới nền, vừa loẹt quẹt chạy lê bước vừa vội vàng nói:
– Vũ đấy hả con? Ừ.. mẹ đây, mẹ đã ngủ đâu. Sao thế? Sao hôm nay con cứ bẽn la bẽn lẽn như kiểu gái mới về nhà chồng thế?
À.. thế hay là có tin vui gì muốn báo cáo với mẹ đúng không? Không phải lo lắng lắm đâu, ngoài vườn mẹ nuôi đủ gà lợn cả rồi.
– Dạ.. không phải thế đâu mẹ! Con qua là để nói với mẹ, con xin phép mẹ sáng sớm ngày mai con lên đường đi làm ăn xa nhà mẹ ạ.
– Hả? Con nói cái gì.. Bà Cảnh vừa là ngạc nhiên nhưng thực cũng là hết sức sửng sốt khó tin nữa. Bởi vì bao năm nay đã có khi nào thằng con bà nó đã biết lo biết nghĩ, chỉ mải chơi bời khiến bao phen bà khóc hết nước mắt vì nó. Thế con định đi đâu? Mà đi bao lâu.. nhà mình chỉ có một mẹ một con thôi đấy, mẹ giờ lại già rồi chả rõ sống chết thế nào nữa. Con cứ liệu mà tính..
– Úi giời ạ! Mẹ cứ khéo lo khéo nghĩ.. con lên thành phố làm ăn với bọn thằng Bình, mà con lớn rồi sao có thể để mẹ vất vả lo lắng cho con mãi, mà con đi làm ăn cũng chỉ dăm bữa nửa tháng là lại về với mẹ thôi à. Mà con tính rồi, thì cũng phải đi làm để tích cóp ít tiền lấy vợ sinh cháu cho mẹ bế bồng nữa chứ.
– Gớm thôi! Anh thì chỉ được cái nói “trạng” là tài giỏi thôi, bao năm nay tôi vẫn ngóng trông đây mà anh đã làm được cái trò trống gì đâu. Thôi được rồi.. tôi là tôi không biết đâu đấy, anh đã mở miệng hứa vậy thì đừng có mà nuốt lời.
Vậy là cả đêm hôm ấy ở trong ngôi nhà lá đơn sơ của mẹ con nhà Vũ, bà Cảnh cũng như Vũ đều cứ trằn trọc mãi mà không làm sao chợp mắt ngủ được. Mỗi người đều đang theo đuổi một luồng suy tư riêng rẽ, với bà Cảnh là tâm lý của một bà mẹ thương con vô bờ bến, mặc dù Vũ đã nhiều lần khiến bà khổ tâm phải khóc đến nước mắt chan cơm. Con bà tuy nay đã lớn, nhưng bà vẫn không nỡ rời xa dù chỉ một ngày. Còn đối với Vũ đến giờ này thì hắn mới thấu hiểu được hai chữ thiêng liêng nhất từ tình mẫu tử, bao năm rồi hắn không hề biết trân trọng, còn thường xuyên làm cho mẹ hắn phải buồn nữa.
Đến giờ hắn vẫn là thằng con bất hiếu, hắn vẫn đang lừa dối mẹ hắn cho tới tận phút này. Thực ra là sáng sớm ngày mai Vũ sẽ lên đường ra thành phố, nhưng không phải là đi làm theo như những gì hắn đã kể với mẹ. Thực ra là gần tháng nay Vũ đã âm thầm nhận lời tham gia một phi vụ hết sức đặc biệt, được người ta hứa hẹn rằng sau khi kế hoạch hoàn thành chắc chắn sẽ nhận được khoản thù lao kếch xù cùng vô số biết bao nhiêu lợi ích.
Đêm càng lúc về khuya, ngoài nhà chiếc đồng hồ quả lắc đánh lên liên tiếp đến hai ba hồi nặng nhọc, Gà trên chuồng cũng mấy lần gáy điểm báo canh. Cũng phải mấy giờ nữa thì trời mới sáng, thế mà bà Cảnh đã vội lục tục trở dậy để sửa làm mâm cơm thịnh soạn dâng lên cúng kiến tổ tiên. Vì rằng sớm mai con bà dự định sẽ lên đường làm ăn, khởi đầu hanh thông trong những tháng năm bươn trải lập nghiệp. Cho tới lúc này dù có nằm thêm nữa thì bà cũng không thể ru giấc ngủ về được, đã thế nên bà quyết định xuống bếp, bà sẽ nấu một chõ xôi thật lớn, làm thịt thêm một con gà sống thiến thật đẹp mã ngoài chuồng. Chuẩn bị đầy đủ lễ lạc để sớm mai thắp lên nhang đèn cúng kiến, bà sẽ báo cáo cùng với ông bà tổ tiên tiền tổ, xin rằng phù hộ độ trì cho Vũ lên đường gặp nhiều may mắn, gặp chúng gặp bạn, gặp vạn sự may.
Từ nãy đến giờ bà Cảnh vẫn lúi húi hì hụi mãi dưới bếp, bà đâu biết rằng Vũ cũng không ngủ được. Mắt hắn đã đỏ ngậu, rồi cay xè lại. Nhưng mà không phải do thiếu ngủ, mà là gần hết đêm nay hắn vẫn đứng đó, đứng ngay sau lưng của mẹ quan sát. Hắn im lặng dõi theo từng cử chỉ hành động của mẹ, rồi không rõ tự lúc nào hai hàng nước mắt của thằng con trai ngỗ nghịch đã chảy xuống thấm ướt đẫm vai. Ngay lúc này nhìn người mẹ lưng còng tần tảo, tự dưng Vũ không sao cầm lòng được nữa, miệng hắn méo xệch nước mắt giàn giụa, chỉ thiếu điều là hắn không thể khóc rống lên thành tiềng lớn mà thôi.
Sáng ra lúc đưa tiễn Vũ lên đường, chẳng hiểu sao bà Cảnh cứ thấy trong lòng bần thần sao xuyến mãi, lòng bà nóng còn hơn cả lửa đốt. Đưa con ra mãi đến ngã ba đầu làng rồi mà bà hãy còn đứng đó bịn rịn, đã mấy lần bà định mở miệng khuyên can con thôi đừng đi nữa. Nhưng rồi lại thôi, chỉ sợ Vũ không vui khéo lại mắng cho bà một trận.
Có con gà cúng cùng với chõ xôi hãy còn nóng hôi hổi, bà Cảnh cũng không quên gói theo rồi dúi hết cho con. Nhưng mà bảo thế nào thì Vũ cũng nhất quyết không xách theo, hắn còn gắt lên rồi trừng mắt đầy hằn học tức giận:
– Thôi đi.. Mẹ hay thật đấy! Sao mà mẹ cứ lèo nhà lèo nhèo mãi thế.. Từ đây mà lên thành phố cũng không xa lắm, lên trên ấy thì anh em bọn nó cũng có để cho con đói đâu mà mẹ sợ. Được rồi.. mẹ cầm những thứ ấy về đi, trưa nay mời các bác Khánh, bác Hòa qua nhà mình ăn cơm với mẹ cho vui mẹ ạ.
Nói rồi Vũ dứt khoát khoác ba lô lên rồi định rằng quay gót đi thẳng, thế nhưng chả hiểu sao hắn bỗng khựng ngay lại. Từ tối qua cho đến giờ lòng hắn vẫn bồn chồn bất an như thế nào ấy, hình như trong chuyến đi lần này Vũ có một dự cảm chẳng lành sắp xảy đến với hắn. Vậy mà nghĩ hoài nghĩ mãi vẫn không rõ là sự gì nữa. Vũ vẫn đứng chết chân tại chỗ ở đó, hắn ậm ờ mất một lúc cùng nước mắt đã trực trào nơi khóe mắt Vũ mới thốt ra thành tiếng.
– Mẹ.. mẹ ơi! Mẹ ở nhà bảo trọng.. lần này con đi chả biết có còn cơ hội mà về với mẹ không nữa? Con xin lỗi mẹ.. những gì con đã từng gây ra, khiến mẹ phải buồn, con ân hận lắm mẹ ạ.
– Ô hay!.. tiên sư cái thằng này? Hôm nay con sao thế nhỉ? Toàn nói cái gì gở mồm gở miệng thế hả? Đi làm vài bữa thì lại bắt xe về nhà với mẹ, có phải con đi nước ngoài đâu mà ủy mị sướt mướt thế. Thôi được rồi.. con mau mau lên xe, kẻo mà nhỡ mất chuyến thì khổ đấy.
Mắt bà Cảnh cũng đã ứa lệ nhòa cả đi, bà vẫn đứng đó dõi theo mãi bóng hình Vũ. Bà phải đợi cho Vũ lên xe, rồi chiếc ô tô khách lăn bánh khuất hẳn sau rặng tre làng bà mới an tâm lững thững lê bước trở về. Thế nhưng mẹ con bà Cảnh đâu biết rằng, ngay chỗ khúc quanh con đường đất đỏ mờ sương này nối liền lên phố huyện khi nẫy. Mờ mờ ảo ảo lúc ẩn lúc hiện có một bóng người con gái xinh đẹp tuyệt trần, áo trắng thướt tha cùng với mái tóc dài tung bay trong gió. Bóng ấy từ đầu đến giờ vẫn luôn liếc mắt quan sát, dõi theo từng li từng tí hình bóng hai mẹ con Vũ.
Tài thật đấy!.. mọi ngày khi Vũ ở nhà, hắn thì thường mất nết ngỗ nghịch, bất trị phá làng phá xóm. Những lúc như thế lòng bà Cảnh đau đớn tủi phận lắm, cả cuộc đời bà về làm vợ làm mẹ, hết lòng vun vén chăm lo trong gia tộc họ phạm. Đến khi chồng bà bỏ bà mà đi thì cuộc sống của hai mẹ con bà lại càng thêm cơ cực, ấy vậy nhưng bà vẫn cam chịu, hy vọng lớn nhất đời này của bà cũng chính là Vũ.
Bước chân vẫn vô định, tâm trí thì hãy còn vẩn vơ với biết bao nhiêu niềm suy tư hãy còn dang dở. Bỗng bà Cảnh sững người vì tự lúc nào bà đã về tới đứng trong sân nhà. Thế nhưng sao hôm nay ngôi nhà của bà lại có một cảm giác quạnh quẽ lạnh lẽo đến xa lạ.
Mắt bà đã thôi ngừng nhỏ lệ, bà Cảnh tự nhủ với lòng mình, thôi phải mạnh mẽ lên chứ, để con nó yên tâm lên đường bình an. Cùng dõi ánh mắt lên ban thờ tại gian nhà chính, người cúi gập vái lậy, miệng to nhỏ thì thầm biết bao điều với vong linh người cha quá cố của Vũ.
– Thôi ông ạ! Ông sống khôn thác thiêng nhé.. ông về đây che trở cho hai mẹ con tôi, ông chỉ đường dẫn lối cho con nó.
Tự nhiên bà Cảnh lại sực nhớ ra, trên tay bà hãy còn đang xách theo con gà cùng đĩa xôi lễ vàng rộm. Bà già rồi ăn nấy có bao nhiêu thừa bê bải ra thì lãng phí, nhớ lại lời dặn của con.
Ừ.. thì thôi nghe lời con nó vậy, cứ cất tạm vào tủ lạnh cái đã. Đề phòng con mèo mun trong nhà, dạo này nói tự dưng sinh ra đổ đốn hư quá đi mất, chuyên ăn vụng cậy nồi khoét vung thế mới bực. Trưa nay mời các bác các cô sang ăn bữa cơm cho vui vẻ, cũng là để mừng thằng Vũ đã biết lo biết nghĩ cho tương lai.
Nhìn lên ban thờ nhang khói cũng đã nguội lạnh tắt hết từ lâu, bà Cảnh chỉ còn biết khẽ lắc đầu hít thật sâu một hơi tự an ủi bản thân, lặng lẽ xách túi đồ lễ đi vào trong bếp. Bất chợt thì bà Cảnh liền sửng sốt, mũi bà rất nhạy với mùi lạ, mà nhất là những loại mùi như kiểu thức ăn thiu thối ấy.
Quái lạ thế nhỉ? Gớm! Mùi gì mà sực nức buồn nôn, lợm giọng quá. Mà nhà mình thì làm gì có món gì để thiu thối đâu cơ chứ?
Thế là bà Cảnh liền tập trung hít hà để ý thật kỹ, còn nghi hoặc ghé sát cánh mũi lại gần con gà lễ vừa luộc hồi đêm ở cự ly thật gần nhất.
Ối giời đất ạ! Trời hại nhà họ phạm ta rồi hay sao? Chả nhẽ là thứ ấy.. Cả thân mình bà Cảnh bỗng không rét mà run, ngón tay bà chỏ ra mà không sao kiểm soát cứ run rẩy mãi. Mất một lúc khá lâu thì ngón tay bà cũng đã dí thử được vào con gà lễ mà tá hỏa. Ôi thôi! Thôi đúng là thế rồi.. Con Gà luộc nhìn thơm ngon vàng rộm là thế, sao lúc này đã mun mủn nhơn nhớt, mùi vị lại tanh nồng ghê quá.
Chưa dừng lại ở đấy mà bà Cảnh còn cẩn thận dòm cho thật kỹ, bà nheo nheo cặp mắt nhìn lại một lần nữa thì lại càng sợ hơn. Quả thực là bên dưới lớp da gà vàng rộm béo ngậy ấy đang loe nghoe động đậy thì phải? Bà Cảnh còn hiếu kỳ còn liều lĩnh hơn nữa, bà quyết định đưa tay khẽ bóc nhẹ lớp da gà ấy, lập tức những thứ bà nhìn thấy bên trong suýt chút khiến bà kinh hãi bủn rủn tay chân sa sẩm mặt mày. Bà Cảnh chỉ trực ngã quỵ.. bên trong con gà luộc tươi ngon ấy là vô số những con dòi bọ trắng ơn ởn đang không ngừng ngo ngoe di chuyển, bọn chúng đang vô tư đánh chén ngon lành phần thức ăn vô cùng béo bổ này.
Bà Cảnh tới giờ vẫn chưa thể tin vào mắt mình, bà hướng mắt lên ban thờ tổ tiên cùng đưa tay với vội đĩa xôi đỗ, và cũng dừng ánh mắt quan sát thật kỹ, cũng hít hà ngửi lại đĩa xôi thêm lần nữa.
Trời ạ!.. vẫn là thứ mùi tanh tanh nồng nồng nghe buồn nôn đến lợm giọng ấy, suýt chút đã khiến bà ói mửa. Để khẳng định lại những gì bà Cảnh đang nghĩ tới, lần này bà đã bình tĩnh hơn. Cũng giống như đã kiểm tra với con gà lễ, bà Cảnh đưa tay nhón bốc lấy lần xôi đỗ trên mặt đĩa, còn mạnh bạo bửa đôi ra xem xét thật tỉ mỉ.
Quả thực lần thứ hai bà tái mặt thất sắc, lần này thì tay chân bà đã không còn tuân theo sự điều khiển của não bộ nữa rồi. Mặc dù đã có sự chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng bà cũng vẫn phải phản ứng hất văng cả đĩa xôi ra xa, cùng thốt lên một tiếng kinh sợ:
– Ôi thôi! Ma ở đâu nó về vày nát hết thức ăn thế này..
Bà Cảnh đã sống đến từng tuổi này rồi, vả lại những thứ khiến bà lo sợ mà buột miệng thốt lên như thế thì quả thực không đơn giản. Ma quỷ cùng con người không thể sống chung, mỗi loài đều có địa giới lãnh vực riêng, mà cũng không vì thế để rồi có thể phá vỡ quy tắc ấy mà dễ dàng xâm lấn nhau được. Chỉ khi nào con người sai phạm mắc phải lỗi lầm tội nghiệp lớn quá, hoặc giả là những nghiệp báo truyền đời thì mới bị đeo bám trừng trị.
Tới giờ bà vẫn chưa hết bàng hoàng, ngay cả sau khi phát giác ra sự tình bà cũng đã nghĩ ngay đến tục “ma vày” thường thấy trong nhân gian. Những câu chuyện liên quan mà từ nhỏ bà đã được nghe kể và cũng đã từng chứng kiến, thật không ngờ ngày hôm nay nó lại xảy đến ngay trong nhà bà.
Chuyện là năm đó tại làng Vạn An quê hương nhà bà trong mãi xứ Thanh xứ Nghệ ấy, trong nhà cụ Lý Ngân bỗng xảy đến vô số những sự lạ thật khó mà lý giải. Lại nói về nhà cụ Lý, tính đến đời cụ thì đã là chín mươi đời làm quan to nức tiếng nhất nhì khắp huyện khắp tổng. Bởi thế mà tiền tài của nả nhà cụ có thiếu gì, kẻ hầu người hạ cũng vì thế nhiều lắm. Cụ Lý Ngân đã lấy đến chín mười bà vợ, con cháu thì đầy đàn nhiều vô số kể. Có nhiều khi cụ còn nhầm lẫn, đến tên chúng cụ còn chẳng nhớ nổi là đứa nào. Nhưng ngặt một nỗi là cho tới giờ, khi cụ đã bước qua đến cái tuổi lục tuần rồi mà vẫn chưa có lấy một mụn con trai nối dõi tông đường, mai này kế nghiệp.
Cũng chính thế mà cái thói đời thiên hạ nó hay ghen ghét, giàu sang phú quý nứt đố đổ vách nó càng ghét, bần hàn cơ cực nó cũng ghét. Như này thì biết chiều chúng nó thế nào được..
Có nhiều kẻ dỗi hơi nồi chõ, chuyên đem chuyện nhà người ta ra mà xào xáo, chế biến làm thành những món quà vặt pha trộn cùng thứ gia vị đặc trưng hâm ủ suốt đêm ngày. Ngoài ra cũng có những kẻ não ngắn, mồm to toang toác mà rằng:
– Ôi giời!.. Cái nhà lão ấy cũng sắp hết phúc thật rồi, tiền tài tước vị nhiều thế liệu có mang theo được chăng?
Thế nhưng trong đám các bà “tám” này thì cũng có nhiều bà lo lắng, mà gàn rằng:
– Ấy chết bà Bường.. bà nho nhỏ lại cái miệng chứ. Chả gì thì cụ Lý Ngân trong cái tổng cái huyện này vẫn còn cái uy lắm, không khéo cụ cho người gô cổ bà lại, vu cho cái tội cái vạ gì đó rồi bỏ tù mọt gông đấy.
Quả nhiên những lời của bà hàng xóm vừa rồi đã cảnh tỉnh khiến mụ Bường bất giác sợ hãi tái mặt, mặt mụ tái xanh đi như đít nhái. Đôi mắt hung hăng máu lửa nãy giờ của mụ giờ này thì thất thần lạc hẳn đi. Mụ lo sợ liếc ngang liếc dọc dáo dác tìm kiếm khắp lượt, chỉ sợ có ai đó ngang qua nghe được mà bẩm lại cho cụ Lý thì chết mụ.
Ấy vậy nhưng rồi không hiểu vì lý do gì, hay có phải do những câu nói mỉa mai trù ẻo của mấy mụ đàn bà rách chuyện kia linh nghiệm hay chăng? Hoặc giả do gia đạo nhà cụ Lý đã đến hôi suy vi mạt vận, mà cũng ngay trong năm đó trong nhà cụ Lý xảy đến vô số chuyện kỳ quái hết mức.
Đầu tiên vào một đêm trong nhà cụ Lý toàn bộ những vật nuôi như chó, gà, dê, lợn. Đêm về là chúng lại kêu la tru tréo vỗ cánh tháo chạy táo tác, như đang bị mèo hoang, thú dại đuổi bắt giết chết ăn thịt. Nhưng lạ một điều là cứ hễ có người chạy ra kiểm tra thì bọn chúng lại khôi phục về lại vẻ hiền lành thùy mị nết na hết mức, coi như chưa có chuyện gì xảy đến vậy.
Những sự việc ấy liên tiếp xảy ra đến mấy đêm, rồi cho tới một hôm mới sáng sớm tinh sương, hãy còn mờ đất thì từ ngoài sân lớn bỗng con Sen thằng Nẫu liền hét toáng lên kinh sợ. Bọn nó hùa nhau té chạy thục mạng, sục vào tận khu nhà trong la gọi cụ Lý giật giọng:
– Dạ, dạ.. bẩm cụ! Cụ.. cụ ơi, nhà mình xảy ra chuyện rồi, ghê quá cụ ạ.
Lúc ấy cụ Lý Ngân vẫn còn ngái ngủ lắm, chả là đêm qua không hiểu sao cụ khó ngủ quá. Cụ nằm trằn trọc mãi cho tới tận canh ba gà gáy điểm mấy lần thì cụ mới chợp mắt được, thành thử lúc con Sen thằng Nẫu vào gọi, phải mất một lúc cụ mới uể oải vươn vai rồi mới nhỏm dậy được. Cụ Lý vén màn chui ra, lại vớ vội cây gậy ba toong vẫn dựng sát đầu giường mà chống đi cho vững. Bỗng từ trong màn giọng bà Bảy vợ bé của cụ bỗng càu nhàu vì bị đánh thức đột ngột thét lên:
– Hỗn thật! Mấy cái đứa này thực chả có phép tắc gì cả, có mỗi chuyện cỏn con mà cũng phải vào gọi ông, mất cả giấc ngủ ngon lành.
Mà thực là cũng lạ, với tính cách của cụ Lý Ngân. Nếu ngày thường mà như vậy thì có khi con Sen thằng Nẫu ắt phải chết đòn, ấy vậy mà hôm nay cụ mát tính đến lạ. Đang bước đi theo bọn hạ nhân ra cửa, bỗng thì cụ Lý Ngân dừng lại rồi hướng về phía giường ngủ chỗ bà Bảy, ôn tồn nói:
– Thôi được rồi.. tạm tha cho bọn nó đi, bà cứ ngủ tiếp để tôi ra xem thứ gì mà khiến bọn nó réo um tỏi lên thế nhỉ.
Thời tiết tháng mười mờ sường, trời còn chưa sáng hẳn. Cụ Lý vẫn tiếp tục bước đi, cụ chống chiếc ba toong gõ dài từng tiếng khô khốc trên nền gạch. Phía cuối góc sân nơi công trình phụ nhà cụ, bên dưới rặng mít già cổ thụ ấy, một cảnh tượng khiếp hãi khiến một người bạo gan như cụ mà suýt chút nữa thiếu điều giật mình bật ngửa.
Quái lạ thật đấy! Cái.. cái gì thế này? Thứ gì mà có thể một lúc giết chết nhiều gà vịt ngan ngỗng, cùng trâu bò dê chó nhà cụ, mà lại hết sức man dợ tang thương đến thế?
Con nào con nấy toàn bộ chúng đều bị móc mất hết mắt cùng não tủy, nội tạng cũng bị moi ra hết, đặc biệt là máu huyết đều bị rút cạn. Vừa thấy thảm trạng như vậy, thực lòng cụ Lý Ngân tuy có sợ hãi tột độ đấy, nhưng cụ cũng nhanh chóng lấy lại được sắc diện, bình tĩnh ngó qua hạ nhân mà ôn tồn chất vấn:
– Đã có những ai ngoài các ngươi nhìn thấy?
– Dạ.. dạ bẩm cụ! Hiện chỉ có mỗi hai đứa chúng con nhìn thấy thôi ạ, vẫn còn sớm trời nên chưa có ai biết việc này ạ.
– Ừ.. thế thì được rồi. Hai đứa bọn bây nghe đây.. mau chóng thu dọn hiện trường, làm gọn gẽ ông ắt thưởng lớn. Coi như hôm nay chưa xảy đến chuyện gì, đứa nào bép xép nói năng lung tung thì ông khắc bảo, bỏ tù rũ xương.
Lời cụ Lý Ngân quả nhiên trọng lượng, chắc như đinh đóng cột, lũ hạ nhân tôm tép nào dám ho he. Vả lại còn được cụ hứa cho thật nhiều tiền bạc thì có đứa nào còn dám láo nháo mà không mau ngậm miệng.
Những sự việc lạ hãi hùng vậy cũng bẵng đi được một khoảng thời gian vài ngày, đến đêm hôm ấy khoảng chừng vào cuối canh tư, ngoài trời mùa này hãy còn rét lắm. Đặc biệt là đêm qua còn có trận mưa nên cái rét ngoài kia càng thêm lạnh đến rợn người, đã chui vào chăn rồi thì không còn buồn thò đầu ra ngoài nữa. Ngay từ đêm hôm qua cả làng đã xảy ra rất nhiều sự lạ, từ làng trên xóm dưới đâu đâu cũng xuất hiện tiếng chó tru hú nghe thê thảm đến rợn người. Nhất là tại nhà cụ Lý Ngân, ngay từ hôm gia đình cụ xảy ra sự việc gà vịt chó lợn chết thảm hàng loạt, cụ đã cẩn thận sai người đi mua về bốn năm con chó gộc dữ lắm. Ngoài ra cụ còn mời thầy phong thủy về xem lại hình thế địa mạch, còn cẩn thận xin thêm mấy lá bùa trừ tà vàng vàng đỏ đỏ vẽ chi chit bao nhiêu là ký tự kỳ lạ như giun rắn dán khắp cổng nhà.
Ấy thế mà đêm nay nhà cụ chó vẫn cứ cắn ông ổng nhặng xịa lên như điên dại, bọn chúng sợ hãi chạy hoảng loạn khắp sân khắp vườn, như thể đang bị kẻ nào đuổi bắt để giết thịt vậy. Đã mấy lần cụ kêu thằng Nẫu mắng nạt bọn chó dữ mà không được, thằng Nẫu con Sen còn suýt bị chúng cắn cho ấy chứ. Sau cùng cả bốn năm con chó cụ xem như cứu cánh lại tự tru chéo như sắp điên dại, rồi đồng loạt tự phi thân đập đầu vào tường gạch bể sọ mà chết. Thấy được những sự việc lạ lùng là vậy, nhưng cụ Lý cũng chẳng biết làm sao. Cụ đành sai bọn đầy tớ hạ nhân gom gói gọn xác lũ chó ấy lại, đợi ngày mai đào lấy cái hố lớn mà chôn xuống. Chẳng ngờ đến cuối canh tư trong khoảng không tĩnh lặng đêm đông, từ ngoài vườn bỗng có tiếng hú hét nghe đến rợn người của thằng Nẫu. Sau đấy là vô số những bước chân dầm dập hoảng loạn cùng tiếng người vừa chạy vừa ngã bình bịch, khiến cả nhà cụ Lý đã bừng tỉnh mà nhốn nháo chạy túa ra xem xét. Khi đèn đuốc được thắp sáng lên, ngay trên khoảng sân rộng mọi người đều tá hỏa phát kinh vì thấy thằng Cừ mặt cắt không còn giọt máu, mặt nó trắng bệch chả khác chi tờ giấy, đang lồm cồm bò ra từ khu vườn chuối, tay không ngừng ra dấu. Mọi người bèn xúm lại hỏi han, một hồi thì thấy nó đã lấy lại được đến hai ba phần hồn phách, nhưng có vẻ vẫn còn hoảng loạn lắm. Miệng nó cứ mấp máy mãi mà không thốt nên lời, tay thì run run chỉ chỏ ra khoảng vườn sau, rồi như hoảng sợ quá liền lại lăn ra ngất lịm.
Trong số đám gia nhân nhà cụ có con Sen thằng Nẫu rất gan, vừa thấy thằng Cừ chỉ tay về hướng vườn sau thì lại càng muốn tâng công với chủ. Bọn nó liền hoa chân múa tay rồi cầm ngay lấy đèn đuốc sáng rực, càng tỏ ra mình mạnh mẽ gan dạ rồi dẫn đầu cùng mọi người xông về phía ấy. Gia đình cụ Lý vẫn nổi danh là cường hào giàu có nhất nhì vùng này, nhà cửa vườn tược của cụ thứ gì cũng to thứ gì cũng lắm, chỉ nói nguyên cái xó vườn sau nhà cụ chó chạy cũng phải mỏi chân.
Chả là khi tối thằng Cừ cùng với thằng Cửu theo lệnh của cụ Lý, hai thằng lúc mang đống xác mấy con chó ra khu vườn sau định rằng vùi chôn đi. Ngặt nỗi hai thằng trước lúc hành sự lại không tự kiềm chế đã tợp vào đến mấy be rượu, cơ thể đã mềm nhũn ra hãy còn say sưa chuếnh choáng. Bởi vậy bọn chúng mới bàn nhau thôi thì hãy vứt tạm đám xác chó chết ấy lên đống củi, đợi sáng sớm mai sẽ đào tạm lấy cái hố mà chôn đi vẫn chưa muộn. Thế nhưng một hồi hai thằng ấy lại nổi lòng tham, ý bảo làm vậy thì phí hoài của ngọc thực quá. Liền bàn nhau đợi cả nhà cụ Lý ngủ hết sẽ lẻn ra đốt lửa thui rơm vàng rộm đám chó ấy, rồi tuồn mang ra chợ huyện bán lấy chút tiền uống rượu.
Chẳng ngờ tới lúc hai thằng ấy đang lúi húi đốt rơm thui chó, thì thằng Cửu tự dưng liền dở chứng. Đột nhiên nó như phát cơn điên dại, hai con mắt đỏ ngậu miệng xầu bọt mép gầm gừ man dại. Đầu tiên nó nhẩy bổ vào đám chó chết, nào thì cắn nào thì xé, cứ vậy mà ăn sống nuốt tươi nhệu nhạo nuốt chửng từng miếng thịt, nhìn mà phát tởm. Sau đấy bất giác quay đầu lại, dòm thẳng Cừ bằng ánh mắt ma mị man dại ghê đến rợn người.
Thằng Cừ thấy thế thì hồn bất phụ thế, biết là bạn mình khả năng đã bị ma quỷ nó ám, theo phản ứng cứ thế liền hú hét ầm lên, ba chân bốn cẳng tháo chạy thẳng vào nhà.
Theo hướng thẳng Cừ vừa chỉ, cả đám người cứ theo đó mà lần ra, cụ Lý cùng với hai ba bà vợ lẽ cũng theo đó đi cùng. Bỗng nghe tiếng thằng Nẫu với con Huệ chạy trước liền sợ hãi hét toáng lên:
– Chạy.. chạy nhanh vào nhà cụ ơi, thẳng Cửu phát điên như chó dại rồi cụ. Khả năng nó biến thành quỷ rồi chứ chẳng chơi..
Thế là cả đám người theo đó nhốn nháo, xô đẩy dẫm đạp lên nhau mà trốn chạy thoát thân. Cũng may cụ Lý được hai ba thằng gia nô khỏe mạnh xốc bế lên mà té chạy, chỉ tội cho mấy bà vợ lẽ của cụ, chân yếu tay mềm khi vỡ trận đã chả khác gì bầy gà vừa bị chồn cáo lùa bắt. Cứ vậy mà mất hết hồn vía, chạy táo tác chui bờ chui bụi đâu hết.
Lại nói đến cụ Lý Ngân, sau khi được đám gia nô cứu chạy thoát mà vào được đến sân lớn. Cụ nhìn lại thì chả thấy một bà vợ nào theo kịp, biết là các bà ấy chạy loạn khéo thì nguy mất mà cũng không dám quay lại cứu giúp.
Bất ngờ từ phía vườn tối lao vào một thân ảnh nhanh đến không tưởng, nhìn kỹ lại thì hóa ra đúng là thằng Cửu. Lúc này nhìn nó đúng thực là một con quỷ, quần áo đều đã rách tươm, máu me bê bết nhuộm đỏ từ đầu xuống chân. Đầu tóc bù xù chả khác chi tổ quạ, miệng vẫn nhệu nhạo đang nhai nuốt miếng thịt lớn. Trong đám người vẫn là thằng Nẫu mau mồm mau miệng hét toáng lên cảnh tỉnh:
– Bẩm cụ ạ! Thằng Cửu nó bị trúng tà chắc chắn chỉ lúc nữa nó sắp biến thành quỷ, khả năng không thể cứu chữa được đâu. Hay là cụ cho phép bọn chúng con hợp lực lại mà đập chết nó đi hòng bảo vệ cụ.
Lời thằng Nẫu vừa dứt thì bỗng thằng Cửu đã như phát điên thực sự, nó lao tới định cắn cổ cụ Lý cho chết tươi. Thế nên cụ Lý sợ quá, chẳng nghĩ ngợi thêm nữa gật đầu lia lịa đồng ý cho bọn gia nô lao vào xử lý luôn con quỷ đang ẩn mình trong người tên đầy tớ.
Thật đúng là một tên gia nô trung thành hết mức, từ nơi góc sân rộng bỗng thằng Nẫu cũng như phát điên luôn, mắt ngậu đỏ miệng xầu bọt mép, nhắm thẳng thằng Cửu mà xông tới. Cụ Lý tuyển lựa nuôi dưỡng toàn những thằng trai tráng lực điền khỏe mạnh để sai sử cắt cử những công việc đồng ánh cùng canh trộm, cho nên thằng nào thằng nấy đều lực lưỡng khỏe lắm. Giờ nó còn điên dại như chó thế này thì nguy hiểm phải biết, nhỡ mà cả hai con chó dại này nó cùng quay qua cắn cụ thì chắc cụ chỉ có nước chết.
Nhưng không phải vậy.. hai thằng gia nô Nẫu và Cửu đã giống như bầy chó dại hôm nọ. Hai thằng bọn nó lúc hóa điên vừa lao vào nhau đấm đá cắn xé quyết liệt, nhưng bỗng dưng lại liền ngừng lại. Bọn chúng nhe răng cùng nở một nụ cười man dại nhưng hết sức thần bí, lại đồng thanh tru hú lên một tràng điên loạn nữa, rồi nhất quyết đâm đầu đập xuống nền gạch cứng, đầu toác ra làm đôi như thể gáo dừa, óc bắn ra tung toé chết ngay tại trận.
Quá khiếp hãi với thảm trạng ấy, bất cứ ai yếu tim yếu tinh thần một chút cũng đều ngã lăn ra mà ngất lịm. Cụ Lý Ngân ngày thường vẫn hống hách tỏ ra cứng cỏi là thế, vậy mà lúc này mặt cụ đã xanh như đít nhái. Hồn bất phụ thể, tay chân run lên lẩy bẩy cũng theo đó ngã quỵ chả biết trời mây sao trăng gì nữa.
Cụ Lý hôn mê bất tỉnh liên tiếp ba ngày liền, có lay gọi thế nào cũng không tỉnh lại được. Đến lúc cụ tỉnh lại thì đã bước sang đến ngày thứ tư, gia nhân tôi tớ mới thuật lại cho cụ mọi chuyện đã xảy đến trong những ngày cụ đã ngủ mê mệt. Về việc cái chết thảm lạ lùng của thằng Nẫu thằng Cửu thì đã được vị quản gia Lý Phúc xử lý một cách êm đẹp gọn gàng, ông ta chi tiền đậm mang biếu quà quan trên, rồi gọi người nhà bọn chúng tới mang thi thể về mà chôn cất. Cái thời đại phong kiến ấy những kẻ cùng khổ thấp cổ bé họng thì sẽ luôn bị kẻ mạnh áp đặt ức hiếp, làm gì mà đòi có công bằng với cả xòng phẳng cơ chứ. Duy chỉ có ba bà vợ bé của cụ Lý lúc sợ hãi chạy loạn không rõ chui bờ chui bụi ở đâu, gia nhân tìm kiếm suốt mấy ngày liền vẫn không rõ tung tích.
Cụ Lý lúc này đã tỉnh hẳn, cụ nghe hạ nhân thuật lại sự tình thì kinh hãi lo sợ lắm. Thế này thì không ổn rồi, cụ Lý vội sai gia nhân tâm phúc sang sông tìm gặp thầy pháp cao tay Sùng Thành, với bất kể giá nào cũng phải mời cho được thầy làm phép giải hạn.
Số tiền lớn được chi ra, quả nhiên thầy Sùng Thành cũng không còn lý do gì để mà từ chối. Thế nhưng ngay lúc thầy bước chân vào khuôn viên trên mảnh đất nhà cụ Lý thì đã liên tục lắc đầu nguầy nguậy ngán ngẩm, thầy bấm độn tính toán lia lịa một hồi liền thở dài sườn sượt. Mặt tái mét chỉ kịp thốt một lời, bao nhiêu tiền bạc cùng lễ vật đã nhận đều để lại trả hết cho gia chủ, cứ vậy nguẩy đít đi thẳng:
– Nghiệp báo!.. Nhà cụ gặp vận “lệ quỷ giáng đầu” mất rồi, sức thầy thực khó giúp được. Tuy nhiên lão đây xin chỉ chỗ ba bà vợ bé của cụ đang nằm, ba bà ấy đều đã chết cả rồi, nhanh vớt xác lên làm lễ tẩm liệm chôn cất cho mau kẻo lệ khí mỗi lúc mỗi lớn mạnh, khó bề cứu vãn.
Sau đấy quả thực như lời của thầy pháp đã phán, xác ba bà vợ bé cụ Lý Ngân đích thị hãy còn chìm sâu bên dưới đáy ao sau vườn. Mà kể ra cũng lạ nữa, đám gia nhân có dùng gậy gộc sào dài khua khoắng rất kỹ suốt từ một hai hôm nay, vậy mà nào có thấy gì đâu. Chỉ tới khi cụ Lý thắp lên vài que nhang rồi lầm rầm khấn vái thì bỗng nhiên từ bên dưới đáy nước có vô số bọt khí sục sôi lên ùng ục, cả ba cái xác lập tức nổi bềnh lên. Cho tới lúc này thì cả ba cái xác đều đã phềnh to lên hết cỡ, bụng đã phình lớn chả khác trâu trương. Ngũ quan mắt mũi mồm miệng dữa nát rơi đâu mất hết, thậm chí không thể nhìn rõ đàn ông hay đàn bà. Chỉ là qua những sắc phục quần áo trên người bọn họ đang mặc, thì mới nhận ra được các bà vợ bé của cụ. Nghe theo lời thầy Sùng Thành, cụ Lý cho người đưa xác các bà về tẩm liệm rồi nhanh chóng xử lý mai tang chôn cất ngay trong đêm hôm ấy.
Cái chết của ba bà vợ bé cũng khiến cụ Lý vô cùng đau buồn, trong chín mười bà vợ thì ba bà vợ bé này cụ Lý cưng chiều nhất. Nhưng rồi cụ lại tặc lưỡi thầm nghĩ, tiền tài thì cụ thiếu gì, vài ba bữa nữa cụ sai Lý Phúc ra ngoài nạp về cả đống.
Theo lời thầy pháp thì gia sự nhà cụ đang rất xấu, thôi thì sự ra đi của ba bà ấy cũng chính là đoạn kết hòng chấm dứt mọi sự xui xẻo đang đổ xuống nhà cụ chăng. Nhưng mọi chuyện đâu có như cụ nghĩ, tất cả mới chỉ là bắt đầu. Tối đó khi mời thầy cúng pháp sự, lễ vật đã được bày biện đầy đủ, nào hương hoa trà quả, nào xôi thịt gà luộc đủ đầy tươm tất. Đàn tế đã chuẩn bị sắp xếp thật kỹ lưỡng, thầy pháp đăng đàn lên hương rồi bắt đầu cúng kiến thật lâu, xong xuôi thầy liền ra hiệu để gia nhân thu lễ.
Cụ Lý Ngân thấy vậy liền ra lệnh cho bọn gia nô mau chóng thực hiện, một phần hương hoa trà quả cùng đồ lễ mặn như xôi thịt hay gà luộc thì gói gửi về cho thầy làm hậu lễ. Còn lại thì cho dọn xuống bếp, mau chóng sắp sửa mâm cơm rượu mời thầy thụ lễ cùng với gia đình.
Một hồi thì mầm cơm rượu đã được bê lên, theo lễ cụ Lý liền mời thầy tại thượng dùng lễ. Thế nhưng đột nhiên thầy pháp khẽ khựng lại, thầy nhìn chằm chằm vào con gà lễ khi nãy, một tay thủ thế bắt quyết mắt liếc thật nhanh lên chỗ ban thờ vong hồn những người đã khuất một lượt. Chẳng ngờ chỗ bát nhang đã không ngừng bốc lên những làn khói xanh kỳ dị, rồi từ từ tụ lại biến thành hình dạng của khuôn mặt quỷ vô cùng dữ tợn.
Thầy pháp thấy vậy thì lập tức tái mặt hoảng sợ trong tận đáy lòng, mặt thầy chuyển từ đỏ gay sang xám xịt, thầy gập người nôn thốc ra thứ gì đen xì xì to bằng cả một cục đờm cực lớn. Có điều thứ này vừa được khoạc ra khỏi miệng thầy thì đã biết động đậy quẫy đạp dẫy lên đành đạch như cá mắc cạn, loáng cái thì nhảy ùm chìm xuống đáy ao mất dạng. Thầy pháp cho tới giờ phút này thì thực sợ hãi quá, hồn bất phụ thể, biết chắc sự không lành liền xắn quần co giò chạy miết.
Cụ Lý bình sinh từ bé đến giờ chưa từng thấy thầy pháp nào lại lạ lùng đến vậy, nhưng cụ cũng không nghĩ nhiều liền phất tay ý bảo bọn gia nô thu dẹp đồ lễ, ban luôn cho chúng toàn bộ số thức ăn dư thừa kia.
Đám gia nô thời ấy đói rách cùng khổ vạn phần, đến cơm còn chả có mà ăn nói chi tới chuyện được thưởng cho những loại thức ăn thuộc hàng cao lương mỹ vị, toàn là thịt thà cá mú thơm ngon nức mũi. Nay được chủ ban cho bữa cỗ linh đình, thử hỏi tên nào tên nấy sao không sướng rên lên cơ chứ, còn liêm sỉ nào để mà khách sáo, thôi thì chén luôn cho được việc.
Nhưng mà cũng quái lạ thật, rõ rượu ngon gà béo là thế, vậy mà đứa nào đứa nấy mới tợp có một miếng đã liền phải nhổ phì ra ngay. Mặt đứa nào đứa nấy nhăn hơn cả khỉ, lắc đầu lè lưỡi nguầy nguậy:
– Bẩm cụ! Chúng con cảm tạ cụ lắm ạ, nhưng thực là không thể ăn được nữa. Đồ ăn thiu hết cả rồi..
– Láo lếu thật đấy!.. bọn chúng bay lại thích nói càn đấy phỏng? Ông thì ông vả cho mỗi đứa một bạt tai lệch mặt ra bây giờ..
– Dạ.. bẩm cụ ạ! Thật thế đấy cụ.. chúng con nào dám đặt điều nói láo, khéo cụ cho ăn đòn thì dại, mong là cụ đèn giời soi xét cho chúng con.
– Hừ!.. chúng bay chỉ được cái linh tinh nhảm nhí, nói vớ nói vẩn. Chúng bay bê con gà luộc ra đây cho ông xem nào..
Con Gà lễ vừa được bê ra, cụ Lý Ngân đã không khách khí chờ đợi được thêm nữa. Cụ đưa tay bẻ nghéo lấy một chiếc đùi, đưa ngay lên mũi hít hà tận hưởng, chuẩn bị nhai nuốt ngon lành. Thế nhưng ngay lập tức cụ Lý theo phản ứng bản năng của cơ thể, cứ vậy gập người nôn thốc nôn tháo mửa ra toàn những mật xanh mật vàng.
Chả là vừa rồi khi thử Gà, không ngờ con Gà lễ nhìn thơm ngon là thế. Vậy mà lúc đưa tay xé thịt nó lại mềm mủn nhũn ra như cháo, mùi vị thì tanh nồng lộn mửa. Càng ghê sợ hơn nữa chính là bên trong con gà lễ ấy, tự khi nào đã lúc nhúc bò đầy dòi bọ.
Cụ Lý sợ quá mặt tái xanh còn hơn đít nhái, giật mình ngã dập đít trên sân gạch, suýt chút nữa là lăn ra chết ngất. Cho tới lúc này thì cụ đã hiểu rõ mọi chuyện, cụ lắc đầu ngán ngẩm phất tay ra hiệu, ý bảo bọn gia nhân trong nhà thôi thì thu dọn, đổ hết số thức ăn ấy cho đám lợn nuôi sau nhà. Trong nhà cụ cũng có vài đứa gia nô hiểu việc, bọn chúng còn tụ tập nhau lại mà kháo rằng, phen này nhà cụ Lý hết phúc, đã mắc nạn “ma vày”.
Đúng ra với những lời bàn tán xì xầm to nhỏ xỏ xiên láo lếu như thế, nếu mà cụ Lý biết được thì chỉ có nước chết đòn với cụ, thậm chí có khi còn bị cụ vu cho tội gì đó rồi bỏ tù rũ xương. Thế nhưng thực sự là cụ Lý đã không còn cơ hội để ra oai hùng trừng trị được ai nữa, nhà cụ đúng là hết phúc. Ngay trong đêm đó cụ Lý Ngân cùng với sáu bà vợ chính, rồi tất cả con cháu cứ hễ thuộc trong dòng tộc đều đột ngột lên cơn bạo bệnh, bất ngờ lăn ra mà chết.
Toàn bộ đám gia nhân thấy thế thì sợ lắm, chúng táo tác trốn chạy hết vì lo rằng mắc vạ vào thân. Nhưng còn nhiều đứa lì lợm gan dạ hơn hoặc láu cá láu tôm, bọn này tìm cách nán lại vơ vét của nả thì đều không rõ lý do gì lăn ra chết cả.
Đấy.. câu chuyện của nhà cụ Lý năm xưa bỗng chốc hiện về rõ nét chân thực mười mươi, và ngày hôm nay nó lại xuất hiện ở ngay trong nhà bà Cảnh, khiến bà kinh hãi tột độ không rét mà run. Chết.. chết thật rồi!.. chả nhẽ nhà họ Phạm Minh đã tới hồi mạt vận rồi sao? Truyền tới đời Vũ con bà đã trải đến cả mười tám đời, không rõ là tổ tiên các đời trước đã gây nên nghiệp lớn gì, hay bản thân mẹ con nhà Vũ gần đây đã đắc tội thánh thần thế nào, mà giờ đây phải chịu cảnh “lệ quỷ giáng đầu” ma vầy vô cùng đáng sợ.
Bỗng bà Cảnh sực nhớ tới lời cụ Cả Vĩnh bữa trước có căn dặn, khuyên rằng Vũ vào những tháng cuối năm tuyệt đối không nên ra ngoài, không khéo có khi còn mang họa sát thân. Thế nhưng lúc này thì đã quá muộn, làm sao biết Vũ đang ở đâu mà tìm về cơ chứ.