Thần Giữ Của - Thạch Kim Thử - Chương 12: Hắc tử kim long huyết hồn kỳ đại trận
Năm đó nhân có cuộc kỳ duyên, một vị đại sư đại đức có tên Phổ Viễn thần tăng mãi vùng tạng biên vân du đến làng, lại thấy Đặng Phong tuy còn nhỏ mà cơ trí hơn người liền phá lệ thu nhận trở thành đồ đệ, mang hắn ta về núi hết lòng truyền thụ pháp môn bản phái.
Quả đúng Đặng Phong thiên tư trác tuyệt, học một mà lại hiểu mười, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy mười năm tầm sư học đạo mà hắn đã có thể lĩnh ngộ gần hết sở học từ thầy. Thế nhưng chẳng ngờ kẻ này lại là hạng người “Tâm Cơ Bất Chính”, luôn luôn nung nấu nuôi dưỡng ý nghĩ giết thầy cướp bảo, tham lam vô độ không biết điểm dừng, mỗi ngày thêm lún sâu hơn trầm luân ma đạo.
Cho tới một ngày đúng là Phổ Viễn thần tăng đã phải chết thảm bởi chính độc thủ từ tên đồ đệ yêu dấu, oan nghiệt hơn nữa cũng bởi bộ pháp quyết tu luyện huyền thuật cực kỳ trân bảo, nghe nói có thể giúp con người ta phá vỡ được bức tường ranh giới lục đạo luân hồi, tìm đến cảnh giới vĩnh sinh cực lạc không có bến bờ.
Sau cái ngày hại thầy cướp đoạt bí thuật ấy, Đặng Phong đêm ngày xuôi chạy về nam chứ nào dám ở lại phương bắc. Bởi rằng thủa bấy giờ công đạo võ lâm vô cùng căm hận cái ác, nhất là những kẻ lừa thầy phản bạn, gian dâm cướp phá, cho dù có chạy đến tận chân trời cũng quyết trừ diệt cho kỳ hết. Thế rồi thời gian cứ vậy trôi qua, Đặng Phong cũng đã trưởng thành lại còn rất khéo che đậy, hắn tự lập môn hộ khai sinh ra hẳn một tông phái ngoại môn lớn mạnh hùng cứ một phương.
Đến khi nhận lời về Nam tầm bảo bắt tay hợp tác cùng với Lưu Tuấn, rồi lại trải một trận kịch biến vậy mà lão vẫn nhất tâm kín miệng chưa thốt ra một lời. Suốt quãng thời gian ấy lão chỉ để tâm quan sát tất cả, nhất là vị thiếu chủ nhà họ Lưu, tuy hãy còn trẻ tuổi vậy mà khiến lão phải đánh giá lại thực lực đến mấy lần.
Chuyến đi xuôi về trời Nam lần này của lão thực sự là có dụng tâm hoàn toàn khác, đại đa số con người đời thường sẽ thèm khát tiền tài bảo vật đến như si dại phát cuồng, nhưng lão thì tuyệt nhiên không thế, không buồn mảy may nhìn đến những thứ ấy. Bởi lẽ cái mạng còn quý giá hơn, lão đang phải tìm mọi cách nhặt lượm mang về mà lị. Do vậy mà từ khi rời núi mỗi bước đi của lão đều vô cùng cẩn trọng, dè dặt không để lộ bất cứ một dấu tích sơ hở nào cả.
Chim chết vì mồi người chết cũng bởi lòng tham mà thành ra cuộc đời khổ đau như thế, để rồi sẵn sàng chém giết gia hại lẫn nhau. Năm xưa Đặng Phong đoạt được bảo vật liền nhất tâm nhập định tu luyện, đúng là lão luyện có được thành tịu mỹ mãn thật, nhưng càng về sau càng khó khăn không làm sao vượt qua bình cảnh. Cho tới hôm nay mà lão mãi vẫn giậm chân đứng nguyên tại chỗ, tu vi pháp thuật theo năm tháng thậm chí còn có phần thụt giảm, bị phản phệ cắn trả ảnh hưởng trực tiếp đến thọ niên. Thế nhưng Đặng Phong lại không cam chịu số phận, khi tham ngộ cuốn huyền thuật lão biết rằng có một bí pháp tà dị có thể hoán đổi chuyển được nghịch cảnh bế tắc bản thân.
Bí pháp này là môn pháp thuật tu luyện ma đạo có tên “Nghịch Chuyển Hoán Kinh Luân”, tuy nhiên những kẻ dám luyện pháp môn này đều xác định sẽ phải chịu đựng sự đau đớn hành hạ về thể xác cực kỳ khủng khiếp, có thể nói là sống không bằng chết. Nhưng nếu vượt qua được thì đổi lại chính là sự tăng tiến tu vi đến chóng mặt.. cái khó khi tu luyện thuật này chính là cần một lượng máu huyết rất lớn, dùng để duy trì tế luyện liên tục không ngưng nghỉ, cho dù gián đoạn mất một thời một khắc cũng không được.
Sau đấy thực là không thể hiểu được tại làm sao, bỗng đâu Đặng Phong lão tăng lại có thể luyện thành huyền thuật. Nhưng cũng đồng dạng trên thân thể lão liền phát sinh dị biến, từ khi nào xuất hiện thêm một thần hồn thứ hai cực kỳ đáng sợ, càng lúc càng khó kiểm soát được nó trong tâm. Cuối cùng chờ đến một ngày do lão bất cẩn đã vô tình để thần hồn đó chạy thoát.. cũng vì để lạc mất thần hồn mà tu vi liền tụt giảm nghiêm trọng, trong nhất thời lão không thể xác định được thần hồn đó nó trốn đến đâu. Không ngờ vào thời điểm của vài năm về trước lão tăng lúc này đã khôi phục tu vi pháp lực đến bảy tám thành, thần thức lão đã mạnh mẽ rồi dò tìm ra được nơi ẩn náu của tia thần hồn kia, không ngờ nó đã trốn về mãi phương nam, ngàn dặm nơi đất Việt.
Mà cũng thực khéo.. là ngay vào thời điểm ấy lão tăng cũng liền nhận được bức thư do thiếu chủ Lưu gia gửi tới, trong thư khẩn thiết mời lão cùng tham gia hợp tác trong chiến dịch thần thâu, quay về đất Nam tầm bảo. Còn xảo hợp hơn chính là khi lão bấm độn gieo xuống một quẻ bói tiên thiên, lại tính ra được vị trí chính xác nơi thần hồn hiện đang ẩn náu cư trú bên trong kho tàng.
Việc bắt giữ thu lại thần hồn kia thực không quá khó, nhưng để vượt qua được hàng rào cản trở bởi bọn quái trùng kinh lăng giáp mới là vấn đề khiến Đặng Phong lão tăng đau đầu nhức óc. Chính vì lý do ấy nên lão mới cần ẩn nhẫn để chờ đợi một thời cơ, hợp tác cùng Lưu Tuấn mượn sức của người để từng bước thành toàn cho mình. Lão tăng già này cũng thực là kẻ tâm cơ cẩn mật, bước tới một bước liền lại quay đầu xóa đi một bước.
Nhưng mà Lưu Tuấn cũng không kém phần cơ trí.. là một hậu nhân tinh anh trong dòng tộc, hắn cũng đâu phải hạng vừa. Khi nãy xảy đến cơ sự nguy nan hung hiểm là thế, vậy mà hắn ta vẫn ung dung tự tại, ngoài ra còn có thể bảo bọc cho những kẻ yếu thế xung quanh. Đặc biệt là Phạm Minh Vũ, không để hắn bị suy suyển mất đi dù là một cọng lông.
Cũng bởi thế mà Lưu Tuấn đã sơ xuất để lộ thực lực ẩn tàng, cùng là giới tu đạo nên việc này đã khiến Đặng Phong lão tăng thêm một lần nữa phải dè chừng đánh giá lại, thiếu chủ họ Lưu tuy còn trẻ mà thực lực huyền thuật kỳ môn cao thâm không biết đâu lường được. Như việc Lưu Tuấn tính ra thời điểm ngủ đông của quái trùng vô cùng chuẩn xác, còn lão thì không thể, lão cũng tự nhận thấy, nếu bản thân lúc tu vi viên mãn nhất thì chắc gì đã có thể thong rong như thế.
Lại nói về tia thần hồn thất lạc của Đặng Phong năm đó, khi trốn đã chả khác chi một con ngựa bất kham xổng chuồng đứt xích. Trên đường đi cứ gặp những thần hồn nào lưu lạc liền đồng dạng tham lam cắn nuốt lấy, dần dà càng thêm cường hãn. Tới một ngày nọ thì lạc bước tiến vào vùng đất trữ bảo do “Thần Giữ Của” Phạm Thị The ngày đêm trấn giữ, tia thần hồn của Đặng Phong ỷ rằng hiện tại đã vô cùng mạnh mẽ liền cưỡng ép, định thôn phệ luôn Thị The. Bởi thế mà hai bên liền ngay lập tức xảy đến một trận giao phong căng go nảy lửa, quỷ khóc thần sầu, nghiêng trời lệch đất.
Đầu tiên thì cứ tưởng Thị The tất bại, chẳng ngờ bao nhiêu năm nay thần hồn này lại có kỳ duyên xảo hợp được nuôi dưỡng bởi nguồn địa khí nơi này cực kỳ sung mãn, còn dần tiến cấp trở thành địa tiên. Có khả năng ẩn tàng khí tức “giả trư mà ăn thịt hổ”, khiến tia thần hồn Đặng Phong một phen sững sờ kinh ngạc. Sau trận đánh lớn ấy cả hai thụ thương trầm trọng, buộc phải chui vào bên trong bản thể một con độc nhãn ngũ trảo huyết long, Yêu Long Cổ Đế mà trú ngụ. Mà cũng khéo một điều là con rồng này không hiểu vì lý do gì đã bị trọng thương rất nặng, tuy chưa chết nhưng đã nằm say ngủ ở đây đến mấy ngàn mấy vạn năm rồi ấy. Hai thần hồn sau khi thâm nhập vào thân thể yêu long cổ đế liền lập tức phân định gianh giới, hẹn rằng trong một hai trăm năm tới tuyệt sẽ tuân thủ ước định nước giếng không phạm nước sông, giành sức lức tha hồ cắn nuốt sinh lực huyết long để phục hồi thương thế.
* * *
Giờ thì hãy quay trở về với thực tại cái đã.. Ngay lúc này đây đứng bên bờ suối, Lưu Tuấn vẫn chú mục quan sát thật kỹ, hắn đếm điểm lại quân số mà lòng đang thầm xót xa. Hao tổn binh lực lần này quá nặng, may mà còn giữ lại được toàn bộ các nhân tố nòng cốt. Đã có chủ kiến từ trước Lưu Tuấn bèn lấy đà nhảy phắt một cái nghe nhẹ bẫng qua luôn bờ suối bên kia, cũng là chứng thực cho mọi người thấy được, nơi này đã bình yên. Rồi hắn rõng rạc thốt lớn:
– Thưa các vị! Nơi này hiện giờ đã thực sự yên bình.. “Cửu Trùng Kinh Lăng Giáp” đã mỏi mệt lắm rồi, nó đã bước vào giai đoạn ngủ đông rất dài. Trong thời gian sáu mươi năm đằng đẵng cho dù chúng ta có khua chiêng đánh trống, pháo nổ bên tai thì chúng cũng không tỉnh dậy được đâu. Cơ hội nghìn năm một thủa đã tới, giờ thì mọi người hãy theo tôi tiến lên thu lấy toàn bộ bảo vật kho tàng. Cục trưởng Chí Thiện.. ngài lấy thêm người tin cẩn vào đây, số tài vật ông cha tôi để lại không ít đâu đấy, các người có tiêu sài đến chín mười đời chưa chắc đã hết.
Quả đúng là sau đấy đoàn người tầm bảo lên đường đã không gặp phải khó khăn hiểm nguy gì nữa, khoảng chừng chưa uống hết ấm trà thì đã tới được giếng ngọc. Nhưng thời khắc mở ra cánh cổng dẫn vào “U minh lộ” cũng đã qua, buộc phải dựng trại nghỉ ngơi giữ sức qua đêm, chờ đợi đến giờ “mùi” của trưa ngày hôm sau mới có thể tiếp tục hành động. Mặt khác cũng là chờ đợi sự tiếp viện, chờ cục trưởng Chí Thiện điều động thêm đám quân binh tin cẩn được sắp xếp để lại bên ngoài bình nguyên, vài ngày nữa khi khuân vác vận chuyển số bảo vật chắc chắn sẽ cần tới đám người này.
Thế rồi chờ tới gần trưa ngày hôm sau thì đám quân binh cũng đã đến kịp lúc, lần này cục trưởng Thiện còn cẩn trọng hơn nữa, có bao nhiêu vũ khí đạn dược tối tân hiện đại nhất đều yêu cầu mang theo hết. Cũng không thể thiếu những vật dụng công binh cần thiết cho việc đào sông khoét núi di dời tài vật, lương thực thuốc men mang theo không thiếu món nào.
Thấy vậy thì Lưu Tuấn cũng khá nhanh ý, hắn liếc qua phía cục trưởng Thiệu rồi cười nói xã giao vui còn hơn tết, cũng không quên nhắc lại lời hứa hẹn ban đầu:
– Cục trưởng Thiện à! Cảm ơn ngài và đám anh em đã xả thân vì đại cuộc.. Ngài yên tâm, một khi đại công cáo thành chắc chắn phần tài vật phân chia cho các vị sẽ không thể ít ỏi hơn được đâu.
Rồi thời gian cứ vậy trôi qua, chả mấy chốc đã tới được giờ “mùi”, thời tiết hôm nay cũng thật quá ư ưu ái, thực là thuận lợi cho việc vào núi mò vàng. Giờ lành vừa tới Lưu Tuấn liền ngay tức khắc đứng phắt dậy, hắn vội chuyển ánh mắt qua phía Đặng Phong lão tăng một cái, dường như xác nhận thêm lần nữa rồi mới dứt khoát ra tay. Cũng giống như cụ tổ hắn năm xưa, Lưu Tuấn bước nhanh về phía giếng ngọc, vừa bước đi hắn lại tiếp tục ngâm ra hai câu thơ cũ:
“Trời mây ngả bóng xuyên tây,
Ngọc soi giếng ngọc lựa ngày vào am”.
Từ trên người lại lấy ra một viên ngọc thạch sáng bóng cầm trên tay, hắn cứ xoay qua xoay lại rọi viên ngọc đó về phía hướng tây hứng trọn đón lấy toàn bộ ánh nắng đầu chiều. Tiếp đến lại xoay chuyển viên ngọc theo về phương vị chính bắc, mượn sinh khí đất trời đón lấy cung tài lộc. Lưu Tuấn giữ nguyên phương vị ấy một hồi thì bỗng viên ngọc sau một hồi hấp thụ ánh kim quang, liền ngay lập tức phát xuất ra luồng ánh sáng chói lòa, bắn thẳng chiếu xuống lòng giếng sâu hun hút. Giếng sâu ngay lập tức sáng bừng, đồng thời từ sau trong lòng giếng bỗng vang lên một tràng thanh âm chát chứa, cứ ầm ầm ì ì rung chuyển đất trời mỗi lúc mỗi vang vọng càng lớn dần lên hết mức. Đất đá nơi vách núi trước mặt cũng vì thế tức khắc đổ sập, để lộ ra một cổng đá khổng lồ rêu phong cổ kính, bên trên khắc ba chữ to lớn đen xì mà vô cùng bắt mắt, “U minh lộ”.
Đợi cho tới lúc cánh cổng đá đã mở ra hết, Lưu Tuấn cũng không giấu được sự vui mừng, hắn vội quay qua chỗ mọi người mà thốt:
– Quý vị nghe đây! Có ba vấn đề Lưu Tuấn tôi cần trao đổi nghiêm túc cùng quý vị, vì rằng cũng là liên quan trực tiếp đến sự sống chết tồn vong của cả đoàn sau khi chúng ta tiến vào bên trong “u minh lộ”..
Thứ nhất.. cánh cổng đại môn này được xem là điểm khởi đầu ăn vào “u minh lộ”, cũng chính là cánh cửa sinh tử quyết định thành bại. Những người đã đi qua cánh cổng này chỉ có chín canh giờ sinh mệnh, nếu không thể thoát ra ngoài trước chín canh giờ ấy, chờ đợi chính là cái chết.
Thứ hai.. tuy rằng xã hội ngày nay đã phát triển vượt bậc, trang thiết bị chiếu sáng phòng độc hiện đại đầy đủ, chắc chắn việc di chuyển qua đó sẽ không khó khăn gì đâu. Nhưng tuyệt nhiên không được hút thuốc, không được sử dụng các vật liệu dễ cháy nổ, bằng không thì cả đoàn sẽ nguy đấy.
Thứ ba.. lúc mọi người ra khỏi “u minh lộ” thì tuyệt đối không ai được mở mắt, phải đợi đến khi có hiệu lệnh an toàn mới được mở mắt, người nào không nghe theo tất bị mù đấy.
Quả nhiên mọi chuyện diễn ra cực kỳ suôn sẻ, đúng như những gì mà Lưu Tuấn đã trù liệu tính toán ra trước đó. Cả đoàn hơn ba mươi người cùng nhau tiến nhập “u minh lộ”, cứ vậy mà tiến bước đều vô cùng thuận lợi an toàn. Một hồi lại nghe Lưu Tuấn nói đã có thể mở mắt, thế là ai nấy đều vô cùng vui mừng háo hức, không thể ngờ được nơi này lại có cảnh sắc tuyệt mỹ đến thế, chả khác chi một chốn thế ngoại đào viên, thần thoại tiên cảnh.
Nơi họ vừa bước chân ra khỏi nhìn lại chính là một cái động đá thiên nhiên hùng vĩ, ăn thông thật sâu bên trong lòng núi, được bao bọc vững trãi bởi trùng trùng lớp lớp biết bao nhiêu những ngọn núi nhấp nhô trùng điệp, trải dài tít tắp về mãi phía đại ngàn. Ngay trước mặt chính là đầm nước có tên gọi Dạ Miễu chép trên bản đồ cổ, đầm nước trong xanh rộng lớn trải dài ngút ngàn không biết đo sao mà kể.
Chỉ tiếc là bốn câu thơ khẩu quyết thì tổ tiên Lưu gia đã không thể truyền lại, giờ mà muốn mở cửa kho tàng quả thực khó còn hơn cả lên trời. Thế nhưng Lưu Tuấn lại không hề phiền muộn bởi điều đó, hắn đã có sự chuẩn bị chu đáo từ trước rồi, mà con cờ hữu hiệu cuối cùng ấy chính là Vũ, hậu nhân dòng tộc Phạm Minh.
Thực đúng với câu nói vẫn được truyền lại của người xưa: “Nuôi quân nghìn ngày, dụng trong một chốc..”
Diệu dụng tâm kế trong thời gian dài, phải mãi tới hôm nay mới có cơ hội xuất thủ, mà còn là thời khắc then chốt quyết định thành bại nữa chứ. Theo hiệp định giữa hắn và Đặng Phong lão tăng, cửa sinh tử thành bại này sẽ do lão già họ Đặng ra tay xử lý. Bởi thế mà từ lúc đặt chân vào đây, Lưu Tuấn vẫn mãi ung dung tiêu sái, hắn cứ ngó lơ hết dòm trời lại còn ngắm đất. Đến như lão tăng Đặng Phong cũng vậy, từ khi tiến nhập “u minh lộ” đến giờ lão vẫn im ỉm ngậm miệng câm hơn hến, nửa câu chưa hé “thâm tàng bất lộ” ẩn nhẫn thực đến kinh tâm.
Nguyên là từ bên ngoài cửa rừng khi nãy lão tăng đã âm thầm sử dụng thần thức tra xét khắp lượt, mà cũng thật bất ngờ là vì, không rõ vì lý do gì đã khiến tia thần hồn trốn chạy của lão suy yếu như thế, nó yếu nhược đang nằm thoi thóp bên trong lòng núi, suýt chút không thể phát hiện ra. Lạ hơn là cách đấy không xa, cũng có thêm một thần hồn nữa đồng dạng đã suy yếu như vậy. Qua sự từng trải lão luyện liên ngay lập tức Đặng Phong lão tăng đã nhận định được ngay, khả năng tia thần hồn này của lão đã xảy ra phân tranh nảy lửa, một sống một chết đến nỗi cả hai cùng lưỡng bại câu thương.
Tốt quá rồi.. Nếu đúng là vậy thì quả thực đúng là trời đã giúp lão, phẩy tay một cái liền có thể dễ dàng thu lại tia thần hồn kia, cũng sẽ dư sức đối phó với con ma điên “Thần giữ của” canh giữ nơi này. Nhưng mà quái lạ thật!.. khi tiến nhập vào địa phương này thì mọi liên kết thần thức giữa lão với hai con ma điên kia đều không thấy gì nữa, cứ như là tất cả bọn chúng đều đã bốc hơi tiêu tán đi đâu hết vậy.
Từ khi nãy đến giờ lão vẫn âm thầm tập trung ngầm thi triển đánh ra vô số pháp quyết bí thuật để hòng tìm kiếm, bất giác lại bị tên tiểu tử Lưu Tuấn sử dụng lối “truyền âm nhập mật”, nhắc nhở lão ra tay hành động. Mẹ kiếp!.. Thôi đành gác lại việc riêng cái đã, trước tiên cứ theo kế hoạch vào ngay việc chính, đằng nào thì đám du hồn lạc phách này cũng chẳng thể thoát qua khỏi bàn tay của lão.
Ngay lúc này đây thì toàn bộ mọi người vẫn đang mải mê ngắm nhìn cảnh vật tuyệt sắc trước mắt, người nào người nấy đều đang mê mẩn tập trung lại hết nơi chỗ mép nước, chỉ có Đặng Phong lão tăng cùng Lưu Tuấn thì vẫn luôn âm thầm quan sát từ phía sau lưng bọn họ. Mà ít ai có thể nghĩ rằng, đã cùng hội cùng thuyền rồi mà vẫn còn trở thành thức ăn cho sói đói.
Cuối cùng thì lão tăng cũng đã ra tay, chỉ khẽ chuyển thân một cái mà nhanh đến không tưởng, còn là ám toán đánh lén thế này thì có ai biết đường nào mà phòng với bị, chết là cái chắc. Thân pháp lão tăng quỷ mị mờ ảo lướt nhanh đi chả khác chi như làn gió thoảng, ngay lập tức ập tới trước mặt Vũ khiến hắn phải giật mình kinh hãi, sợ mà chưa thốt được một lời lùi lại liên tiếp vài bước. Chỉ thấy rằng mặt Vũ vì sợ hãi quá mà cứng đanh lại, còn chưa hết bàng hoàng ngơ ngác chưa hiểu ra chuyện gì thì hồn đã lìa khỏi xác mất rồi.
Đặng Phong lão tăng khi hành động đã có sự trù liệu tính toán từ trước, làm sao để không nhanh cũng không chậm, hạ sát lấy đi cái mạng nhỏ của Vũ mà khiến hắn chưa thể chết ngay được, máu huyết phải phun chảy ra hết. Lão tăng ra tay nhanh như cắt bằng một lưỡi dao lá lúa đặc dị, loại dao đặc chế đã được chế tác rồi yểm thuật vô cùng khắt khe. Quả nhiên Vũ trúng phải độc thủ ấy liền theo phản xạ đưa tay lên ôm lấy cần cổ, cứ thế nấc nghẹn, máu huyết nóng hổi cũng đồng dạng theo đó phun chảy thành vòi, ướt đầm cái áo trắng hắn đang mặc, một hồi thì từ từ gục xuống.
Tất cả mọi người đứng gần đấy khi thấy thế thì đều tá hỏa thất kinh tái mặt, sợ thì cũng có sợ thật, nhưng cuối cùng vẫn là nghĩ thầm rồi đều đặt ra một hỏi hồ nghi gần như biết chắc lời giải.
– Ái chà!.. không hiểu tên tiểu tử này đã làm gì mà đắc tội lớn với đại sư như thế, chuốc lấy thảm trạng thương tâm thì đành tự chịu là đúng rồi?
Rõ là thấy hết những sự việc diễn ra như thế đấy, nhưng cũng chả ai thừa hơi tốn sức gì mà dại dột nhúng tay can thiệp vào chuyện người khác. Thôi thì cứ bàn quan phó mặc sự đời, cậu trai trẻ xấu số này cũng có phải người thân, hay bạn hữu gì đâu. Với lại lão ác tăng này tà dị âm hiểm bất định, chẳng may mà gây thù chuốc oán với lão thì xác định chỉ có đường chết. Cho nên không ai bảo ai tự mà biết sợ hãi, cứ len lén nem nép rồi tản dần ra, đứng cách xa lão tăng một đoạn.
Sau khi đã ra tay hạ sát lấy mạng của Vũ cực kỳ tàn độc, ấy vậy mà lão ác tăng cũng chỉ xem việc làm đó như giết gà giết lợn. Lão chẳng buồn để ý đến ai, cứ vậy lập tức vung tay xuất ra năm cây đại kỳ ngũ sắc xanh đỏ tím vàng.. cùng cả tấm phiên cỡ lớn, loại chuyên dùng để tế thần tế thánh trong những buổi lệ đình chùa hè hội. Kỳ lạ là bên trên những cây đại kỳ này đều có thêu lên một con rồng đen đúa vô cùng hung tợn, nó đang nhe nanh múa vuốt hết sức sống động, cảm tưởng như con rồng này bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra vồ lấy người ta xé tan xác vậy.
Không hề dừng lại ở đó, lão tăng lập tức hoành tay múa tít tấm phiên theo một thủ pháp kỳ quái, một hồi liền thả cho tấm phan quay vòng vòng bay trên không trung rồi nhanh chóng phủ chụp lên cái xác của Vũ. Cũng chỉ đánh loáng một cái mà tấm phiên kia như phát sinh dị biến, vốn dĩ nó có màu đỏ choé thật đậm là thế, mà lúc này lại càng thêm đỏ đậm hết sức sống động như có sự sống vậy.
Đặng Phong lão tăng dường như thấy rõ được thời cơ đã tới, ngay lập tức lão ta vội vàng ngồi bệt xếp bằng trên đất. Lão ngưng thần, tay lão bắt quyết kết ấn, miệng thì lẩm nhẩm đọc ra vô số những tràng chú ngữ kỳ dị chả ai hiểu nổi. Đồng dạng lúc này tấm phiên lớn khi nãy cũng đã hút căng no máu, nó cùng với năm cây đại kỳ thực sự như có linh tính tương liên, ngay lập tức đón gió rồi dần phình to, cảm ứng rồi phóng vút lên phía không trung trước mặt tự bố trận. Tấm phiên lớn hóa thành tấm lưới sương đỏ phủ chụp bao bọc lấy toàn bộ bờ đầm, năm cây đại kỳ ngũ sắc cũng theo đó lần lượt đóng xuống theo từng phương vị, đông, tây, nam, bắc và một cây đại kỳ chủ trận thì cứ nhằm thẳng trung tâm mặt hồ rồi liên tiếp bổ xuống vô số những đòn chí mạng.
Chưa hết.. từ trong tấm lưới vô hình kia, tức khắc huyễn hóa ra một con hắc long to lớn, con rồng vừa mới tụ mây mà thành đã liền nhe nanh múa vuốt gầm lên điên dại. Chủ động há ra cái mồm rộng ngoác tham lam, định rằng một hơi hút cạn toàn bộ đại lượng số nước trong hồ. Thế nhưng bỗng từ chỗ đáy nước sâu nhất, từng làn bọt khí theo đó ùng ục trào lên, chỉ trong sát na liền đã dựng lên thành một bức tường nước khổng lồ sừng sững. Mà tại nơi cao nhất trên bức tường nước ấy liền dần dần hiện rõ một hồn ảnh, là một nữ nhân tuyệt sắc hết sức kiều mị, hồn này không ai khác chính là Phạm Thị The, bà cô “Thần Giữ Của”.
Vừa hiện thân thần hồn Phạm Thị The đã phá lên cười the thé, mặt bà ta đỏ ngầu bừng bừng sắc giận:
– Cút! Cút hết cho ta.. Các ngươi cố tình xâm phạm chốn này, có phải chăng đều là muốn chết?
Nghe thấy thần hồn Thị The hống hách nói vậy, bỗng từ phía sau một nhân ảnh với thân pháp cực nhanh đã vọt lên đứng song song ngang hàng cùng với Đặng Phong lão sư trọc. Kẻ này nhìn chằm chằm vào thần hồn kia một lượt, lại nhoẻn miệng nở một nụ cười đắc ý, rồi mới mở miệng quát lớn:
– Gia thần! Nhà ngươi có nhận ra ta hay không?
– Lưu Tuấn! Thiếu chủ đời thứ mười tám dòng tộc Lưu gia.. Bổn thần có bị đui mù đâu mà không nhận ra được cơ chứ, thế nhưng bổn thần khuyên ngươi nên sớm rời khỏi nơi này hãy còn kịp, nên chừa lại một phần hương hỏa nối dõi sau này.
– Gia thần hỗn xược! Đã nhận ra ta là chủ nhân mà còn không mau mau mở cửa kho tàng?
Lại một tràng cười ré mỉa mai vang vọng đất trời, thần hồn Thị The lại thốt:
– Ha ha! Thật nực cười quá đi.. Cho dù ngươi có thuộc dòng dõi Lưu gia, nhưng một khi không có khẩu quyết thì cũng đừng hòng tiến lên thêm một bước.
– Gia thần! Phải chăng nhà ngươi đang muốn tránh nhẹ tìm nặng đúng không? Vậy thì đừng trách bọn ta ra tay phạt nặng đấy nhé.. Đại sư! Làm phiền ngài tiếp tục thi triển trận pháp “Hắc Tử Kim Long Huyết Hồn Kỳ Đại Trận”, hãy dạy dỗ cho con ma điên này biết thế nào là lễ độ đi thôi, phải biết đâu là bổn phận tôn ti chật tự trên dưới mới được.