Tham Gia Chương Trình Có Được Bảo Bối: Wenzi - Chương 18
Đến khi đông đủ các thành viên đứng đó rồi, bỗng có một người xuất hiện từ đâu ra.
“Từ hôm nay mọi người đi bằng xe này nhé, mỗi chiếc hai người. Muốn ngồi chung với ai tùy mọi người quyết định.”
Mọi người quyết định ngồi chung với bạn cùng phòng ở ngày đầu trước đã, những ngày tiếp theo để tính xem sẽ ngồi với ai sau.
Ngồi trên xe di chuyển đến địa điểm quay, Lục Minh và Hoàng Thiên trò chuyện trong lúc chờ đợi đến nơi.
Mọi cuộc nói chuyện đều bị camera gắn trên ghế quay lại tất thảy, có hai cái camera và mỗi cái quay một người và cái camera quay chung hai người thì được nhân viên ngồi ghế phụ đằng trước cầm.
Lúc đến nơi, khi mọi người bước xuống xe đã nghe thấy tiếng reo hò của những người hâm mộ. Ai ai cũng đưa hai tay lên vẫy chào fan của mình, sau đó gập nửa người xuống chào rồi chạy vào bên trong toà nhà.
Bước vào đã thấy các nhân viên và đạo diễn ngồi ở đó chờ sẵn, tám thành viên đưa mắt nhìn trò chơi đằng trước mặt bọn họ.
Có một cái bàn nổi nằm giữa không trung, xung quanh không có bất cứ cái gì giữ lại, nó cứ rung lắc không ngừng, chỉ được giữ lại bởi sáu sợi dây từ bên trên xuống.
Đứng vào vị trí theo quy định cũ, chỉ chờ có thế đạo diễn cầm loa thông báo quy tắc của trò chơi.
“Nhiệm vụ đầu tiên, tất cả thành viên phải đứng trên bàn nổi này giữ thăng bằng 100 giây, nếu chưa đủ 100 giây mà tay chạm xuống đất hay đầu gối chạm xuống đất thì tính lại từ đầu. Trên cái bàn này chỉ được để bàn chân chạm đất, còn các bộ phận khác sẽ hoàn toàn không được.”
Hoàng Thiên có một câu hỏi nên cậu bèn lên tiếng: “Vậy là hôm nay tám người bọn em chung một đội ạ?”
Đạo diễn quên nói câu này, sau khi nghe cậu hỏi như vậy thì liền trả lời: “Đúng rồi! Giờ mời các thành viên đi cào thay trang phục để bắt đầu thực hiện thử thách.”
Tám thành viên ngoan ngoãn đáp lời rồi nhanh chóng đi về phía tổ trang phục để lấy đồ thay. Sau khi tám con người đã thay xong rồi họ bước ra đi về phía của trò chơi.
Ban đầu có một cái đường nhỏ dùng để đi lên cái bàn ấy, khi tất cả các thành viên đi lên hết, cái con đường ấy thu lại vào bên trong.
Mỗi người bọn họ đều bị động cơ này làm cho bất ngờ, nhưng chưa được bao lâu đã bị cái bàn nổi bên dưới chân làm cho mất thăng bằng mà té ngửa.
Chưa gì hết Hoàng Thiên đã quỳ gối trên bàn, Lục Minh đứng bên cạnh đưa tay ra đỡ lấy cậu. Tìm được chỗ dựa, Hoàng Thiên nhanh chóng thẳng người đứng lên.
Mặc dù đã đứng lên được rồi nhưng cái bàn bên dưới không khỏi rung lắc, Hoàng Thiên vẫn níu lấy cánh tay của Lục Minh để giữ thăng bằng.
Đạo diễn không cho thời gian để các thành viên dần làm quen với nó, vội vàng thổi còi để bắt đầu thử thách.
Tám thành viên nghe điều lệnh liền đứng thẳng người, cố gắng giữ thăng bằng. Trải qua mấy giây, cái bàn bên dưới không ngừng lắc qua lắc lại. Có tận hẳn 3 người chạm đầu gối xuống bàn nên thời gian dừng lại rồi quay lại điểm bắt đầu.
Hoàng Thiên khó xử ngước nhìn Lục Minh đang đứng từ trên nhìn xuống, cậu cười gượng một cái rồi nhờ lực tay của anh kéo dậy mà đứng lên.
Qua rất nhiều lần thử thách, lần nào cũng có 3 đến 4 người té xuống, đương nhiên trong đó luôn có Hoàng Thiên.
Đến mấy lần sau những người té kia đã dâng quen với nhịp điệu của bàn nổi rồi nên không té nữa, chỉ có một mình Hoàng Thiên liên tục không giữ được thăng bằng mà té.
Rất nhiều lần sau đó Hoàng Thiên vẫn là tiếp tục ngồi rạp xuống đất, Lục Minh bất lực nhìn cậu cười khổ.
Hoàng Huy hết chịu được nữa rồi, anh trai chẳng biết nói gì hơn mà đưa mắt nhìn đứa em trai. Ánh mắt đột nhiên nhìn qua người bên cạnh, như nghĩ ra gì đó mà vui vẻ nói:
“Ê anh nghĩ ra được ý này, hay là em cứ ôm chặt lấy Lục Minh đi, còn lại để bọn anh lo. Chứ em cứ như này biết khi nào mới hoàn thành được nhiệm vụ…”
Mấy con người kia nghe vậy liền hấp tấp đồng ý, bọn họ đều chán chường với cái thử thách này lắm rồi.
Lục Minh đưa tay kéo hai tay Hoàng Thiên lên, cậu nghe theo lời anh trai, đưa hai tay choàng lên cổ anh mà ôm chặt lấy. Lục Minh cũng phối hợp theo mà đưa tay ôm nhẹ eo Hoàng Thiên.
Lúc này mới qua được giây số 30, trước đó nhờ Hoàng Thiên mà cả nhóm chưa từng đạt đến con số này. Số dần dần được nhảy lên đến 80, mọi người đều căng thẳng mà nhìn, cơ thể vẫn cố gắng giữ thăng bằng.
Đến khi con số được chạy đến100 thì có vài người vì vui quá mà nhảy cẩn lên tại chỗ, làm cho cái bàn nổi lại lần nữa rung lắc mạnh mẽ.
Đạo diễn thấy đã qua thời gian rồi mà tám thành viên vẫn có thể giữ thăng bằng được, ông cầm loa tổng kết lại trận vừa rồi.
“Thử thách đầu tiên mọi người đã thành công, chúc mừng!”