Tham Gia Chương Trình Có Được Bảo Bối: Wenzi - Chương 17
“Buổi quay hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi đi.”
Tám con người kia mới thoải mái mà đùa giỡn với nhau, Thành Phúc đang đứng gần hồ bơi để ngắm lại cái trò chơi vừa chơi thì chẳng biết đằng sau đã xuất hiện thêm một người, anh vừa mới quay sang nhìn mặt người kia đã bị đẩy mạnh về phía trước.
“Hoàng Huy em không ngờ anh chơi như vậy lu…”
Còn chưa la xong cả người Thanh Phúc đã lặn chìm xuống dưới nước, mấy con người kia ngồi hóng chuyện bị chọc cười mà cười phá lên.
Hoàng Đức không biết từ đâu chui ra cũng nhanh tay đẩy Hoàng Huy xuống bể bơi, trả thù cho chuyện hồi nãy. Thấy thế mấy con người còn lại cũng nhảy ra kéo nhau nhảy xuống, Hoàng Thiên đang ngồi ăn cũng bị kéo theo sau.
Miệng la lên hết sức cự tuyệt với bể bơi này nhưng Lục Minh vẫn là không chịu buông tha cho cậu. Hoàng Đức đang đứng đó bị lôi lôi kéo kéo theo, cuối cùng thành viên nào cũng nhảy xuống nước hết. Lục Minh biết Hoàng Thiên không biết bơi nên anh vẫn luôn ôm lấy cậu trong vòng tay.
Kết quả ai ai cũng đều ướt như chuột lột, cảnh này phía bên đoàn phim rất nhanh mà đều ghi lại được hết thảy. Sau khi đùa giỡn với nhau đã rồi bọn họ mới chịu lên bờ và đi tắm rửa.
Về đến khách sạn tám con người kia lại chui vào cùng một phòng nói chuyện tâm sự với nhau, còn đặt đồ ăn và ít bia đến. Tối đó ai cũng say mèm, dìu dắt nhau ai trở về phòng nấy.
Buổi sáng tỉnh dậy, Hoàng Thiên đầu như búa bổ vào cậu đưa tay day day thái dương. Lại cau có đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, chẳng thấy Lục Minh đâu. Cậu đặt rất nhiều câu hỏi trong đầu, anh ấy hôm qua có về phòng không nhỉ? Không ngủ ngoài hành lang đó chứ?
Hoàng Thiên khó chịu bước chân xuống khỏi giường đi loanh quanh căn phòng tìm Lục Minh nhưng mà chẳng thấy anh đâu, vừa lúc đi ra mở cửa phòng thì đúng lúc bên ngoài cũng đang đẩy vào.
Tay còn lại không rảnh rỗi mà đưa lên ấn vào nơi nằm giữa hai chân mày, ngước mắt lên nhìn xem khung cảnh phía trước. Người đang tìm bỗng xuất hiện trước mắt, nhìn lên nhìn xuống có vẻ không bị gì nên cậu cảm thấy an tâm hơn rồi. Cậu không nói gì chỉ di chuyển nép qua một bên cho anh đi vào.
Lục Minh vừa đi vào trong, Hoàng Thiên ở sau tiện tay đưa ra đóng cánh cửa lại. Cậu rải chân về phía giường đặt mông lên ngồi, cơn đau đầu làm cậu khó chịu mà nằm hẳn xuống luôn.
Đứng ngắm từng hành động của Hoàng Thiên, anh lấy một ly nước từ trong túi ra đưa sang cho Hoàng Thiên. Cậu đưa mắt nhìn Lục Minh, không đưa tay ra lấy. Lục Minh bèn lên tiếng nói:
“Nước chanh mật ong, em uống vào có thể đỡ chút.”
“… À cảm ơn anh.”
Hoàng Thiên lơ ngơ nhận lấy, cậu ngồi dậy nhanh chóng uống từng ngụm vào miệng. Lục Minh đứng gần đó lại lấy từ trong túi ra mấy bịch bánh, thấy cậu vẫn cầm ly nước uống thì anh đặt lên giường gần chỗ cậu.
“Ăn một chút để lót bụng nữa nhé!”
Cậu ngoan ngoãn đưa đôi mắt to tròn nhìn anh, sau đó lại gật đầu vài cái cho anh thấy. Lục Minh nhìn đến đờ đẫn nhưng khá nhanh anh đã dời tầm mắt đi chỗ khác.
Hoàng Thiên uống được nửa ly cậu mới bỏ xuống, quay sang cầm một hộp bánh mở ra ăn. Như nhớ ra gì đó mà mở miệng nhìn anh hỏi:
“Anh ăn chưa? Lại đây ăn với em này.”
“Ban nãy anh đi mua cho em nên anh ăn ở quán rồi, em ăn đi.”
Tiếp tục việc ăn bánh, cậu vừa ăn vừa lướt điện thoại xem tin tức. Đang lướt thì thấy tập 1 đã được đăng tải lên, Hoàng Thiên không để ý mấy về những vấn đề này cậu tiếp tục lướt xem tin tức trên mạng.
Đến khi cảm thấy no rồi Hoàng Thiên nhìn mấy hộp bánh còn lại thì không khỏi ngán ngẩm, cậu cầm đem bỏ vào tủ lạnh để ăn sau. Nhìn lại giờ sắp đến thời gian quay rồi, Hoàng Thiên vội đi chỉnh lại tác phong của bản thân.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh sau khi hoàn thành xong, Hoàng Thiên ngó về phía Lục Minh đang ngồi trên ghế sofa bấm điện thoại, cậu đi gần lại.
“Anh chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi, vậy giờ đi thôi.”
Cả hai mở cửa bước ra khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận rồi mới đi vào trong thang máy di chuyển xuống bên dưới sảnh. Cửa thang máy mở ra, Hoàng Thiên và Lục Minh cùng đi với nhau.
Bước chân ra khỏi cửa sảnh khách sạn đã nghe thấy tiếng la hét hai bên, hai người đều đưa tầm mắt nhìn sang, thấy đó là những người hâm mộ và đương nhiên trong số đó có của mình và cả đối phương. Hoàng Thiên và Lục Minh cùng lúc đưa tay lên chào bọn họ, tiếng hét càng la to hơn.
Được một lúc, sáu con người kia mới lần lượt bước ra, mỗi lúc lại có hai con người xuất hiện. Bên phía người hâm mộ như chỉ chờ thần tượng mình xuất hiện mà la thét lên.