Thái Y Nhất Phẩm - Hồng Văn - Chương 96 - Chương 96
Trong đó không thiếu cây kiểng được khắc từ đá quý, kỳ lân được đan bằng sợi vàng, dạ minh châu to bằng nắm tay, bình phong được mài giũa từ miếng ngọc bích và đủ loại trân bảo hiếm có trên thế gian, thật sự khiến người mở rộng tầm mắt. Nếu xét về giá trị, bộ xương cá hổ phách thật sự không lên được mặt bàn, nhưng lại không có bảo vật nào hiếm lạ bằng nó, do đó thu hút nhiều người xem nhất.
Theo quy định, quan viên thất phẩm trở lên đều có thể đưa người nhà vào tham quan. Hồng Văn cảm thấy thú vị, vốn định kéo Hồng Nhai cùng tới xem cho vui, ai ngờ Hồng Nhai lười nhác phán: “Châu ngọc bảo khí có gì lạ? Chưa kể những thứ trước đó mang về cho con, thời trẻ ta thường đi qua biên giới của các quốc gia, trân châu lưu li bạch ngọc nào mà chưa từng thấy? Ngay cả mỏ vàng ta cũng từng vào. Con cứ đi một mình, đừng để ý tới ta.”
Khi nói lời này, ông đang nằm dưới giàn nho lớn, đầu gối lên cánh tay trái, tay phải vươn dài nghịch nghịch những chùm nho nặng trĩu treo lủng lẳng bên trên.
Đây là giàn nho do đích thân Hà Thanh Đình trồng được, tuy tài nghệ không thành thạo lắm nhưng kết quả cũng rất khả quan, những quả nho tròn căng cực đại trông khá ngon lành.
Dưới mắt Hồng Nhai, từng chùm từng chùm quả nho tím mọng sắp chín ngay rồi, nghĩ đến tất nhiên chua ngọt ngon miệng, hấp dẫn hơn nhiều so với bất kỳ cuộc thẩm định bảo bối nào.
Hồng Văn trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên trong miệng hơi chua chua.
Đây là đang khoe khoang chứ gì?
Sau đó Hồng Văn tâm tình phức tạp vào cung, phát hiện Trưởng công chúa Gia Chân đang ngồi trong ngôi đình giữa hồ, các phu nhân cáo mệnh vây quanh như “chúng tinh củng nguyệt”, vẻ mặt nàng đã bắt đầu hết kiên nhẫn.
Phía Tây Ngự Hoa Viên có một cửa nước, qua đó nước từ hào bảo vệ quanh thành được dẫn vào tạo nên ao hồ trong cung. Không khí vốn dĩ khô nóng xẹt qua mặt hồ, nhưng khi thổi vào mặt mọi người thì lại mang đến hơi nước ẩm ướt mát lạnh khá dễ chịu.
Mỗi khi Tết Trung thu đến gần, hoa sen trong hồ đã tàn từ lâu, mặt hồ rộng lớn hơn, hàng liễu cao chót vót ven bờ rũ xuống những tàng lá xanh mướt múa lượn theo gió trông rất lả lướt, khiến người vui vẻ thoải mái.
Và để phù hợp với dịp này, quanh hồ treo những chiếc đèn kéo quân kiểu dáng mới mẻ hình thỏ ngọc và minh nguyệt, đung đưa theo gió rất thú vị.
Ấy nhưng Trưởng công chúa Gia Chân ngắm nhìn phong cảnh này mười mấy năm, sớm đã chán ngấy. Nàng mân mê chiếc quạt tròn thêu “Thỏ ngọc giã dược” của nghệ nhân Tô Châu, ngón tay quấn lấy tua rua dưới cán nghịch nghịch, miệng câu có câu không lơ đãng đáp lời các mệnh phụ, nghĩ thầm thật chả có gì thú vị, nếu người nọ ở… Ủa?
Nàng vô tình ngước mắt lên, ngạc nhiên phát hiện có một người đang đi qua cây cầu hình vòm đến đây, má lúm đồng tiền lập tức hiện ra sau chiếc quạt tròn.
Thấy Trưởng công chúa Gia Chân đứng dậy, các mệnh phụ lục tục định đi theo, chợt nghe vị Công chúa yêu kiều mở miệng nói: “Bổn cung đi thay quần áo, chư vị cứ tự nhiên.”
Thay quần áo trong trường hợp này bao gồm biết bao nhiêu hàm nghĩa quan trọng. Mọi người vội âm thầm phỏng đoán, thấp thỏm không biết vừa nãy mình có nói sai câu gì chọc cho vị quý chủ không vui nên mới bỏ đi, chợt nghe có người cười khẽ ra tiếng, chỉ vào nơi xa xa dưới bóng cây: “Hóa ra là chuyện như vậy…”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay bà ta, thấy Trưởng công chúa Gia Chân đang nói chuyện vui vẻ với một nam tử trẻ tuổi. Không biết người thanh niên nói câu gì mà chọc cho nàng cười ngặt nghẽo, nhẹ nhàng đập phiến quạt tròn lên ngực chàng ta.
Các phu nhân cáo mệnh nhìn nhau, đều thấy trong ánh mắt nhau sự trêu ghẹo:
À há, chả trách ngồi không yên, hóa ra là tình lang tới rồi!
“… Thật nhàm chán,” Trưởng công chúa Gia Chân phe phẩy cây quạt, giọng nói bất giác mang theo chút hờn dỗi “Tổ chức hội giám bảo làm chi, ta thấy hơn phân nửa đều để khoe khoang, chẳng có gì thú vị.”
Hồng Văn móc ra một túi thơm bát bảo từ trong tay áo: “Thời tiết oi bức, Công chúa cẩn thận đừng để cảm nắng.”
Túi thơm dùng lụa tím làm nền, mép viền răng cưa màu xám, trông rất sang trọng quý phái. Đôi mắt Trưởng công chúa Gia Chân sáng ngời, vội vàng nhận lấy ngắm nghía: “Ôi chao, thật do chính tay chàng may?”
Trước đó nàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ qua bao nhiêu ngày mà chàng ta vẫn nhớ rõ.
Trong túi có lẽ chứa đầy thảo dược, để sát vào mũi có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt xen lẫn mùi thuốc se se, thấm vào cổ họng mát lạnh, quả nhiên khiến người cảm thấy thanh thản sảng khoái.
Hồng Văn sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng: “Đã hai năm không động tay, khó tránh khỏi lụt nghề. Ta phải bỏ đi vài cái, bằng không đã sớm xong.”
Mọi người đều nói “Từ xa hoa quay về đơn giản rất khó”, lời này thật không sai. Thời trẻ hai thầy trò không có chỗ ở cố định lấy bốn biển là nhà, tất cả may vá đều do một tay hắn lo, thật sự thành thạo vô cùng. Thế nhưng vào kinh mới mấy năm mà tay nghề bị rỉ sét rồi.
“Cái này đã rất quý!” Trưởng công chúa Gia Chân vui thích vô cùng, cầm trong tay lật tới lật lui mà ngắm rồi liếc sang Hồng Văn: “Đây là lần đầu tiên có người tự tay làm đồ tặng ta.”
Nàng mang thân phận trưởng công chúa cao quý, người dưới tiến cống vô số kỳ trân dị bảo, thậm chí một chiếc khăn tay cũng không phải đồ tầm thường, ấy mà chưa từng có thứ nào thô ráp lại khiến nàng vui thích như chiếc túi thơm này.
“Nếu Công chúa thích, ta có thể làm hàng năm, cũng không đáng giá gì.” Hồng Văn nhìn nàng, cười nói.
Hắn không thèm quan tâm đến tập tục đàn ông không động vào kim chỉ khỉ gió chi đó, chỉ cần Trưởng công chúa vui vẻ, hắn làm gì mà chẳng được?
Trưởng công chúa Gia Chân sung sướng cười mím chi, tháo xuống túi thơm của mình đang đeo bên hông, vừa định đưa cho Thanh Nhạn bảo quản, suy nghĩ một chút rồi bàn tay nửa đường chuyển hướng.
Hồng Văn hơi giật mình, vội giơ tay đón lấy. Đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau bên dưới túi thơm rồi lập tức tách ra, tê tê dại dại.
Hai người đâu phải chưa từng bao giờ làm càn đụng chạm, nhưng không hiểu sao mỗi lần đều khiến con tim đập loạn nhịp… Trưởng công chúa Gia Chân vội rụt về ngón tay như bị phỏng, nhìn Hồng Văn đeo bên hông túi thơm của mình, mi mắt cong cong. Nàng cũng đeo túi thơm mới lên eo, vuốt ve vài cái, vui vẻ vô tận: “Đẹp không?”
Hồng Văn nghiêm túc đánh giá: “Đồ vật nhìn cũng bình thường thôi, nhưng đơn thuần phải xem nó hân hạnh được đeo trên người ai.”
Trưởng công chúa Gia Chân ửng đỏ má đào, vừa thẹn thùng vừa thích thú: “Đúng là miệng lưỡi trơn tru…”
Hồng Văn nghiêm nghị nói: “Trời đất chứng giám, từng câu từng chữ của vi thần đều phát ra từ trái tim.”
Một cơn gió thổi qua, muôn vàn cành liễu bay phất pha phấp phới, Hồng Văn thuận tay với lấy một cành: “Hay là ta đan một cái làn nhỏ cho Công chúa chơi nhé?”
Trưởng công chúa Gia Chân vui mừng trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Làm như người ta chưa từng thấy qua cái làn!”
Hồng Văn ngẫm nghĩ một lát: “Vậy thì đan cái khác.”
Nói xong bèn ngắt vài cành liễu xanh biếc, vừa phác họa trong đầu vừa mày mò đan.
Trưởng công chúa Gia Chân nhìn say mê, vô thức ghé sát lại, mái đầu hai người gần như kề bên nhau, có thể nghe được hơi thở của nhau.
Hồng Văn dừng lại, liếc sang bên cạnh, thấy đôi mắt trong veo của nàng tràn ngập bóng dáng chính mình, bất giác con tim mềm nhũn.
Cảm nhận được ánh mắt của Hồng Văn, Trưởng công chúa cũng nhìn sang, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng gắt: “Nhìn cái gì…”
Chưa nói hết câu thì nàng chợt nhận ra mình đang kề sát chàng ta trước công chúng như vậy có vẻ không ổn, vội thụt lui về sau một chút.
Hơi thở ấm áp vừa đan xen một thoáng rồi nhanh chóng tách ra, hai người liếc nhau, dẫu ngọt ngào rất nhiều nhưng không giấu được sự tiếc nuối.
Giá như cả quãng đời còn lại cứ như thế này thì tốt rồi…
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng chói chang trút xuống mặt hồ, phản chiếu một vùng sóng nước lấp lánh, như thể bạc vụn của ai đó bị nghiền nát.
Hồng Văn đan một hàng rồi lại tháo ra, cuối cùng gật gù giống như đã hiểu ra vấn đề.
Hắn lại ngắt vài cành liễu khác, quả nhiên lần này đan thoăn thoắt như nước chảy mây trôi. Không bao lâu, một con thỏ ngọc với đôi tai vểnh dần dần thành hình.
Các cung nữ và thái giám đứng một bên hầu hạ ngạc nhiên ồ lên thành tiếng, đều tròn mắt nhìn chăm chú.
Tay Hồng Thái y thật sự quá khéo!
Hồng Văn chậm rãi thở hắt ra, cẩn thận đánh giá con thỏ, sau đó mới cột vào một cành liễu đưa cho Trưởng công chúa Gia Chân.
Trưởng công chúa Gia Chân thích vô cùng, gương mặt tỏa sáng trông như đứa trẻ ngây thơ: “Đẹp quá, chàng nghĩ ra được thật quá hay! Ta thích lắm.”
Hồng Văn ngồi xổm xuống vốc nước rửa đi nhựa dính trên tay: “Mấy thứ này chỉ làm một lần là quen tay, song phải tốn chút tâm trí.”
Lúc nãy ngắt cành liễu bị dính vài miếng lá trên người, Hồng Văn định quay đầu phủi đi, tia nhìn qua khóe mắt chợt bắt được một thân hình nho nhỏ đứng dưới tàng cây, tức khắc mỉm cười chào: “Điện hạ đến đây khi nào?”
Tam Hoàng tử cụp mắt nhìn hắn: “Ước chừng một khắc trước.”
Hồng Văn: “… Điện hạ đứng chỗ đó khuất quá, vi thần không nhìn thấy.”
Tam Hoàng tử: “…Ờ!”
Dẫu ta chen giữa hai người thì có khá hơn không?
Hồng Văn bị ánh mắt trào phúng của cậu nhóc làm cho chột dạ, vội đi qua kéo cậu ta đến dưới tán cây bên này: “Sao điện hạ lại lang thang tới đây?”
Vẻ mặt Tam Hoàng tử đột nhiên ảm đạm, lại còn làm bộ thản nhiên: “Cứ mặc kệ ta.”
Hồng Văn sửng sốt, chợt hiểu ra.
Vào ngày hội đoàn viên, gia đình ruột thịt của các vị nương nương được tiến cung thăm hỏi. Trước giờ Ngũ Hoàng tử bám theo ca ca như hình với bóng thì hôm nay dĩ nhiên được Văn phi dẫn đi gặp gia đình ngoại, Lục Công chúa cũng thế… Nhưng vì mẹ ruột của Tam Hoàng tử mất sớm, gia đình nhà ngoại lại ở rất xa, cậu bé đành chịu cảnh cô đơn chiếc bóng xúc cảnh sinh tình.
Hồng Văn thầm thở dài một tiếng, xoa đầu cậu bé, nhìn sang Trưởng công chúa Gia Chân, chợt nảy sinh một ý tưởng lớn mật: “Trong cung chán quá, sao chúng ta không ra ngoài đi dạo? Dọc ngang trên hai con đường Thanh Long, Chu Tước đều treo đầy đèn lồng đủ màu, các gánh múa diễn bán nghệ đều tới, náo nhiệt lắm.”
Tim Trưởng công chúa Gia Chân đập thình thịch, đôi mắt Tam Hoàng tử sáng long lanh, một lớn một nhỏ liếc nhau, đều gật đầu đồng ý.
Hôm nay hai người họ đều mặc trang phục lộng lẫy, trước tiên phải về cung thay quần áo, sau đó xin phép Long Nguyên Đế và Thái Hậu.
Long Nguyên Đế và Thái Hậu cũng biết đám người trẻ tuổi không có hứng thú với giao tiếp trong cung nên cho phép ngay, còn kêu người chuẩn bị bạc vụn, đặc biệt điều mười mấy thị vệ thay thường phục lẻn vào đám đông ven đường để hộ tống Trưởng công chúa và Tam Hoàng tử.
Sau đó ba người ngồi xe ngựa to ra cung, khi thị vệ thủ thành kiểm nghiệm thẻ bài, Trưởng công chúa Gia Chân thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng được ra ngoài!”
Càng gần ngày Tết Trung thu, người tiến cung càng nhiều, cho dù nàng tuyên bố với bên ngoài mình không để ý chính sự nhưng cũng không chịu nổi có người cầu tới cửa, thật phiền muốn chết!
Tam Hoàng tử cũng không rảnh lên tiếng, đã sớm dán mặt vào khe hở của màn trúc thuý ngọc tham lam thâu vào mắt quang cảnh phố phường.
Ở ngoài cung, không ai biết hắn là Tam Hoàng tử không có thân mẫu… Thật tốt!
Tết Trung Thu và Tết Âm Lịch là hai ngày lễ quan trọng nhất của triều Đại Lộc, từ nửa tháng trước đã có thể thấy sự háo hức chuẩn bị. Hôm nay là ngày mười ba, từng hàng cột được dựng lên ở hai bên con đường chính, những dãy đèn màu được treo dọc ngang từ đầu này sang đầu kia, đồ sộ che trời.
Thỏ ngọc và Hằng Nga là hai lão nhân của Tết Trung Thu, ba người xuống xe đi chưa quá vài bước đã thấy biết bao nhiêu đèn lồng thỏ ngọc, nhưng Trưởng công chúa Gia Chân vẫn cảm thấy không thể so được với thỏ con đan bằng cành liễu.
Hồng Văn định dẫn hai người đi ăn bánh rán ngũ vị hương của tiệm Xuân Lan, nhưng hồi tưởng lại lần trước bị “bao vây” vẫn thấy sợ hãi, đành chọn ngày khác.
Mấy ngày này người ra dạo chơi phần lớn đều dìu già dắt trẻ. Có vài đứa bé tuổi xấp xỉ Tam hoàng tử cười giỡn truy đuổi nhau, hoặc là quấn lấy cha mẹ muốn này muốn nọ.
Hồng Văn thấy vài cậu bé khoảng mười tuổi chọn đèn lồng sư tử lăn tú cầu chạy xa, bất giác cúi đầu nhìn Tam Hoàng tử, phát hiện vẻ mặt cậu nhóc tràn đầy ao ước.
“Ta mua cho điện hạ một cái nhé?”
Tam Hoàng tử chợt hoàn hồn, buột miệng thốt ra: “Ta là người lớn, mới không thèm mấy thứ đồ chơi con nít đó!”
Nói xong dứt khoát quay đầu đi, cố ý không nhìn những sạp bán đèn nữa.
Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân liếc nhau, đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ này bản tính nhạy cảm và sống nội tâm, hai năm nay càng lớn càng ít bộc lộ cảm xúc, thật khiến người nhìn thấy nhói lòng.
Hồng Văn bỗng cúi người ôm hắn: “Đứa trẻ ngoan đáng được yêu thương, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, sao cứ phải nghẹn ứ trong lòng như vậy dễ bịnh lắm.”
Thân thể Tam Hoàng tử nháy mắt cứng đờ, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe.
Cậu bé nỗ lực hít mấy hơi thở, rõ ràng không muốn khóc nhưng nước mắt như có chủ ý riêng, cứ ào ào rơi xuống.
“Bọn họ đều nói phụ hoàng chán ghét đứa trẻ không hiểu chuyện. Ta không có mẫu phi, không muốn khiến người chán ghét… Hu hu hu!”
Tim Hồng Văn vỡ thành tám mảnh, hắn nhẹ nhàng vỗ về sống lưng thon gầy của cậu bé, dịu dàng nói: “Khóc đi khóc đi, nơi này không ai nhìn thấy, Tiểu Hồng Thái y ở ngay bên cạnh điện hạ.”
“Ta mới không khóc, con nít mới, hức, mới khóc…” Tam Hoàng tử vừa nức nở vừa mạnh miệng. Chỉ trong chốc lát, Hồng Văn cảm thấy bả vai ướt đẫm.
Không biết Tam Hoàng tử mất bao lâu mới dần dần dừng lại, hai mắt sưng đỏ rất giống quả đào bán ven đường.
Hồng Văn móc khăn tay lau mặt cho cậu nhóc: “Dễ chịu nhiều rồi chứ?”
Tâm tình Tam Hoàng tử vô cùng phức tạp, hắn cảm thấy thẹn vì mình yếu đuối, nhưng cũng không bỏ qua được nỗi vui sướng và bình an trong lòng.
Sinh ra mười năm, hắn chưa bao giờ khóc một cách chân thành thoải mái giống hôm nay.
Hồng Văn mỉm cười véo mũi tiểu quỷ hay xấu hổ, nhìn những người cha công kênh con trai trên vai đang đi đến, cười hỏi: “Thế nào, muốn bế hay cõng, hoặc là công kênh giống như vậy? Chờ vài năm nữa điện hạ trưởng thành, vi thần không thể nhấc nổi nữa đâu.”
Tam Hoàng tử đỏ mặt, nhỏ giọng đính chính: “Hiện tại ta đã trưởng thành…”
Người luôn mạnh miệng nói mình trưởng thành lại vừa khóc xong mắt mũi sưng đỏ, khó tránh khỏi nghe không đáng tin chút nào.
Nãy giờ Trưởng công chúa Gia Chân vẫn không lên tiếng bỗng đề nghị: “Đằng trước hình như có diễn xiếc, chúng ta qua xem nhé.”
Hồng Văn đồng ý, cúi đầu nhìn Tam Hoàng tử: “Thế nào?”
Tam Hoàng tử cắn chặt môi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngắc ngứ không thốt nên lời, sốt ruột đến mức mồ hôi túa ra đầy trán.
Trưởng công chúa Gia Chân và Hồng Văn không thúc giục, lẳng lặng đứng chờ.
Đám đông chung quanh như thủy triều cứ ào tới rồi lại rút đi; những dãy đèn lồng trên đỉnh đầu uốn lượn bồng bềnh, cắt ánh mặt trời thành những mảnh sáng nhỏ vụn rồi tán xạ; mọi thứ giống như chiếc đèn kéo quân quay trong giấc mơ, lúc sáng lúc tối; chỉ còn lại ba người họ hình thành nên một thế giới của riêng mình.
“Huynh, huynh nắm tay ta…” Thật lâu sau, Tam Hoàng tử rốt cuộc hạ quyết tâm, thử thăm dò vươn tay ra.
Đây hình như là lần đầu tiên trong đời hắn chủ động đưa ra yêu cầu, trái tim cũng bị kinh hoàng đập như điên, bàn tay đưa ra không khỏi run nhè nhẹ. Hắn sợ bị từ chối, lời kia vừa thốt ra là đã ước có thể thu hồi ngay lập tức.
Có lẽ, có lẽ ta không nên…
Nhưng ngay sau đó, bàn tay khô ráo ấm áp của Hồng Văn bao bọc tay hắn, bàn tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu hắn: “Điện hạ làm rất tốt.”
Tâm tình cuồng loạn nháy mắt bình tĩnh, tựa như có xiềng xích vô hình nào đó luôn giam cầm hắn bỗng vỡ vụn dưới ánh mặt trời, tan chảy như băng tuyết, khiến hắn cảm thấy từ cơ thể đến tâm hồn đều thoải mái.
Trưởng công chúa Gia Chân từ phía bên kia nắm lấy bàn tay còn lại của cậu nhóc: “Đi thôi.”
Tam Hoàng tử gật đầu thật mạnh.
Ngẩng đầu lên lần nữa, hắn ngạc nhiên phát hiện khung cảnh đường phố dường như đã thay đổi. Những gì trước đó hắn cho là nhàm chán thì giờ đây như tràn đầy sức sống và trăm loại hứng thú. Hắn nhìn cái này, chạm vào cái kia, rốt cuộc trên người cũng muộn màng xuất hiện một chút hoạt bát chỉ có ở lứa tuổi trẻ con.
Hồng Văn bóp nhẹ bàn tay cậu bé: “Hiện giờ coi như ta cũng có chút của ăn của để, nếu điện hạ muốn gì cứ nói ta mua cho.”
Tam Hoàng tử liếc hắn một cái: “Chỉ chút tiền còm của huynh ấy à, giữ lại mua sính lễ đi!”
Trưởng công chúa Gia Chân phì cười.
Hồng Văn: “…” Thằng nhóc chết tiệt, chọt trúng tim ta!!