THÁI TỬ KHÔNG THÍCH BIẾN THÁI - tác giả Sercet - Chương 143 - Phiên ngoại: Lâu rồi không làm (1)
- Trang Chủ
- THÁI TỬ KHÔNG THÍCH BIẾN THÁI - tác giả Sercet
- Chương 143 - Phiên ngoại: Lâu rồi không làm (1)
Tinh Húc chưa bao giờ muốn rơi vào hoàn cảnh như thế này. Anh cũng đâu có cố ý. Lần đầu tiên bị Sử Hồng đè nằm dưới thân đối với anh đã là quá đủ. Anh đã thề sẽ không bao giờ để xảy ra lần thứ hai. Vậy mà…
Sau khi bình phục khỏi ca mổ xuất huyết não, Tinh Húc quay trở lại bệnh viện tiếp tục làm việc. Anh vốn đã rất xuất sắc, khi trở về năng suất làm việc lại càng tăng cao. Trong hai năm liên tục, anh được tham dự rất nhiều ca mổ lớn, danh tiếng càng tăng không chỉ trong mà cả ngoại giới đều rất nhiều người biết đến tên tuổi của anh. Anh vừa trẻ lại đẹp trai xuất chúng nên thu hút được rất nhiều cô gái tìm cách tiếp cận anh. Trong số đó có một tiểu thư nhà giàu, bị tai nạn phải nằm viện.
Cô gái đó vốn bị thương không nặng, bị đụng xe dẫn đến nứt xương chân. Vết thương này vốn chỉ cần nằm viện một ngày rồi về nhà dưỡng thương là được. Người nhà cô gái đó cũng đã có ý định làm như vậy. Nhưng khi vừa nhìn thấy anh, cô ta lập tức đổi ý. Cô không những xin nằm viện một tuần còn muốn đích thân anh phải chữa trị. Cô ta còn sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền lớn để được thực hiện yêu cầu kia.
Tinh Húc trước giờ không quan tâm đến tiền. Nếu đã là việc mà anh không thích thì có đặt trước mặt anh cả tiền tỉ anh cũng không hứng thú. Biết điều này giám đốc bệnh viện đã nói chuyện với anh. Ông ấy nói bố của cô gái đó là cổ đông lớn của bệnh viện, mong anh hãy nể mặt ông mà đồng ý chuyện này. Vậy là Tinh Húc đồng ý nhưng với điều kiện chỉ khám cho cô ta trong một tuần.
Trong một tuần đó, mỗi ngày Tinh Húc chỉ ghé qua khám mười lăm phút sau đó thì đi mất hút. Cô nàng cảm thấy rất khó chịu và không cam tâm. Mấy ngày cuối cùng cô nàng tấn công rất mãnh liệt. Cô công khai việc có ý với Tinh Húc, cho dù anh luôn cố tình để lộ ra chiếc nhẫn ở ngón áp út bàn tay trái.
“Tôi có vợ rồi.”
“Vợ anh là ai?”
Tinh Húc nhíu mày. Hỏi trực tiếp như vậy không thấy bất lịch sự à?
“Em ấy tên Sử Hồng. Là con trai.”
“Hả?”
“Bọn tôi đã đăng ký kết hôn rồi.”
Cô ta kinh ngạc trợn mắt. Tinh Húc hài lòng bỏ đi. Anh đã chắc mẩm với câu trả lời đó cô ta sẽ ngay lập tức bỏ cuộc. Nhưng anh đã nhầm.
Sau khi xuất viện, cô ta cho người điều tra nơi làm việc của Sử Hồng rồi đến hẳn trường của cậu ấy, đập tiền trước mặt cậu yêu cầu cậu phải ly hôn với Tinh Húc. Đổi lại cậu sẽ có được một khoản tiền khổng lồ đủ để sống sung sướng đến già. Sử Hồng rất tức giận. Cậu cầm vali tiền ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Tiền văng tứ tung. Người ở phía dưới tranh nhau lụm tiền.
Chuyện đó đối với cô ta là một sự sỉ nhục lớn. Cô ta bắt đầu cho người điều tra rồi chụp hình Sử Hồng đang nói chuyện thân mật với người con trai khác rồi tung tin đồn khắp nơi rằng Sử Hồng ngoại tình, bắt cá hai tay, lừa dối chồng con. Thực sự đã khiến Sử Hồng nổi điên.
Tinh Húc yêu cầu Lộ Sinh Nguyên lập tức gỡ bỏ tin tức kia, nhanh chóng xử lý mọi chuyện. Còn anh đến gặp cô gái kia cho cô ta một trận. Bình thường có lẽ anh chỉ cần thuê người giải quyết cô ta là xong, nhưng giám đốc bệnh viện lại xin anh tha cho cô gái đó. Anh vì nể ông ấy, vì nể bệnh viện mình đang làm việc nên chọn một cách xử lý nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần quyết liệt.
Tinh Húc nhờ Lộ Sinh Nguyên điều tra rồi tạo ra một đống ảnh nóng cô ta ngủ với người đàn ông khác. Anh dùng nó uy hiếp cô ta tránh xa anh và Sử Hồng, nếu không anh sẽ không ngại mà đem những tấm ảnh này tung lên mạng. Danh dự nhà cô ta cũng chẳng còn.
Cô ta nghe vậy liền ôm mặt khóc. Tinh Húc chẳng muốn nói gì thêm liền quay mặt đi. Cô ta lập tức ôm chầm lấy anh từ sau lưng. Tinh Húc ban đầu là kinh ngạc, sau đó là giận dữ đẩy mạnh cô ta ra.
Cô gái đó vừa đâm một mũi kim gây mê vào người anh, còn là liều thuốc mê loại mạnh. Anh trụ không nổi liền gục xuống sàn.
Đến lúc mở mắt dậy đã nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường ở trong phòng của mình rồi. Bên cạnh là Sử Hồng đang khoanh tay nhìn anh đầy tức giận.
“A Hồng, em đừng giận.”
Sử Hồng nhíu mày nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Anh nghĩ em đang giận cái gì?”
“Là anh suy nghĩ không chu toàn, bị cô ta tính kế… Anh xin lỗi em.”
“Anh còn biết bản thân có lỗi cơ à?”
“Anh biết.”
“Anh biết cái gì?”
“Lẽ ra anh nên bàn trước với em, không nên tự mình xử lý mọi việc…”
“Nếu không phải nhờ Tiểu Lộ báo cho em vị trí của anh thì anh đã bị cô ta đưa vào khách sạn ăn sạch sẽ rồi. Anh tự tin vào bản thân quá nhỉ.”
Tinh Húc cúi mặt. Anh không ngờ chỉ vì mình quá cả nể mà tự rước hoạ vào thân. Không ngờ cô gái đó lại dám dùng thủ đoạn đó với anh.
“Anh đã biết lỗi của mình rồi. Lần này anh nhất định sẽ xử lý cô ta đàng hoàng. Sẽ không để cô ta có cơ hội ngóc đầu lên được.”
“Khỏi phiền anh. Em và Tiểu Lộ đã xử lý xong rồi.”
“Xử lý rồi?”
“Có gì khó đâu. Em gửi cho bố cô ta hàng loạt bằng chứng chứng minh cô ta quấy rối anh và cả những bằng chứng sai phạm của công ty ông ta. Ông ta sẽ tự biết cách cư xử.”
Tinh Húc không khỏi trầm trồ:
“Từ lúc nào mà em biết cách xử lý những chuyện này gọn gàng thế?”
“Chúng ta ở bên nhau đã bốn năm còn chưa học được cách làm việc của anh sao? Ngược lại là anh, sao anh lại xử lý cô ta nửa vời vậy hả? Trước kia anh đâu phải như thế. Hay anh nhìn trúng cô ta rồi?”
“Không có đâu. Cái đó…”
Nếu không phải là ông giám đốc nài nỉ anh cũng không muốn dây mơ rễ má gì với cô ta.
“Cái đó làm sao? Cô ta là khách hàng của anh hay bố cô ta?”
Tinh Húc sững người nhìn Sử Hồng. Anh phát hiện ra mình từ lúc nào đã biết cả nể người khác như thế này. Nó chẳng giống anh ở kiếp trước, luôn quyết liệt, lạnh lùng xử lý mọi việc. Trọng sinh ở thế giới mới, hoàn cảnh mới, tự mình trải qua nhiều chuyện, gặp đủ loại người đã khiến tính cách của anh thay đổi nhiều như vậy rồi sao? Anh cảm thấy mình đúng là rất tệ. Thế mà lại để cho Sử Hồng lo lắng nhiều như thế.
“Anh biết rồi. Là anh quá mềm lòng. Là lỗi của anh. Em có thể tha thứ cho anh không? Anh hứa từ nay về sau sẽ xử lý mọi việc kiên quyết hơn.”
Sử Hồng nhìn Tinh Húc một chốc, thở dài nói:
“Em biết cái khó của anh. Em đã tìm hiểu mọi chuyện rồi. Nhưng anh cũng nên nói cho em biết chứ. Anh không tiện xử lý cô ta nhưng em thì có thể mà. Em luôn ở phía sau hỗ trợ anh.”
“Anh biết. Lần sau anh sẽ không như vậy nữa. Tha lỗi cho anh nhé!”
Tinh Húc kéo Sử Hồng lại gần, ôm chặt lấy eo cậu, vùi đầu vào lồng ngực của cậu.
“Tội lớn như vậy mà chỉ xin lỗi là xong à? Phải phạt.”
“Em muốn phạt thế nào thì cứ việc. Anh đã sẵn sàng chịu phạt rồi.”
Sử Hồng nhìn gương mặt hí hửng của Tinh Húc cảm giác trông giống con chó nhỏ đang vui vẻ vẫy đuôi chờ được chủ nhân ban thưởng vậy.
Môi Sử Hồng chợt nhoẻn lên một nụ cười. Ban thưởng à? Dĩ nhiên phải thưởng chớ. Còn phải thưởng lớn.
“Nếu phạt theo cách thông thường sợ rằng anh sẽ không nhớ được. Phải phạt thật nặng thì anh mới nhớ sâu được. Em thấy chỗ này của anh hình như lâu rồi chưa được khai thông nhỉ?” Sử Hồng vừa nói tay vừa lướt xuống chạm vào sau mông của Tinh Húc khiến anh giật nảy mình, theo phản xạ liền lùi lại.
“A Hồng, em sẽ không…”
“Em cảm thấy làm như vậy anh mới có thể nhớ lâu được.”
“Không cần đâu. Anh đã nhớ lâu lắm rồi, nhớ vào tận sâu trong tim anh rồi.”
“Em không tin. Mà sao anh phải lo lắng như vậy?” Sử Hồng trèo lên giường, bò đến gần Tinh Húc, gương mặt cười tươi như hoa càng khiến Tinh Húc thấy hãi hơn. “Lần đầu tiên chúng ta làm, em thấy anh cũng hưởng thụ lắm mà.”
“Không có. Em chưa có kinh nghiệm, kĩ thuật không tốt bằng anh, khó có thể nào khiến anh tận hứng như cách anh làm cho em được.”
“Ồ, vậy là bây giờ anh đang chê em kĩ thuật kém hơn anh? Nhưng lần đó anh không nói thế. Anh lại lừa em à?”
Sử Hồng tỏ vẻ giận dữ khiến Tinh Húc hốt hoảng. Em ấy mà giận lên thì có thể cấm cửa anh bên ngoài phòng cả tháng. Dù sao lần này cũng là anh sai. Thà đau một lần còn hơn cả tháng ăn chay. Cùng lắm mấy ngày tới anh làm cho em ấy không xuống giường được nữa là được. Nghĩ thông rồi Tinh Húc liền dịu giọng nài nỉ:
“Không có. Đúng là kỹ thuật em không giỏi bằng anh nhưng anh vẫn thấy rất sướng. Anh nói thật đấy.”
“Thế thì tốt. Kỹ thuật rèn nhiều thì sẽ tiến bộ thôi. Anh nói có phải không?”
“Ừm. Ừm.” Tinh Húc gật đầu lia lịa nhưng trong lòng đang thầm nói ai dám cho em ấy cơ hội mà rèn nhiều chứ.
“Được rồi. Vậy anh cởi quần ra đi!”
“Ầy, cái đó… cởi luôn sao?”
“Cởi ngay. Cởi cả áo luôn. Hay là…” Sử Hồng ghé tai Tinh Húc nói, còn cố tình phà hơi vào tai anh: “… để em cởi cho anh nhé!”
Dù sao hôm nay anh cũng chạy không thoát.