Thái Hoang thôn thiên quyết - Thiết Phi (full) - Chương 10 "Cảm ơn cô gia!"
Hiện giờ Từ gia như thuyền nhỏ chòng chành trong bão biển, mất đi phường binh khí sẽ khiến địa vị của Từ gia xuống dốc không phanh, rơi xuống hạng gia tộc trung lưu, rất nhanh sẽ bị ba gia tộc lớn khác thâu tóm.
Từ Nghĩa Lâm có ân tái tạo với hắn, hiện tại hắn còn là con rể Từ gia, càng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nếu bồi dưỡng luyện khí sư theo cách bình thường thì tốn quá nhiều thời gian, chờ đến lúc Từ gia khôi phục lại nguyên khí thì đã bị người khác tiêu diệt rồi.
Một khi đã mất đi chỗ đứng trên thị trường thì khó có thể chen chân lại được.
“Cô gia, ngài đừng nói đùa, có nằm mơ ta cũng muốn được trở thành luyện khí đại sư.”
Bởi vì không có công việc, cho nên tất cả luyện khí sư phụ đã nghỉ hết, trong đám học trò theo học cũng chỉ có một mình Hồ Thích còn kiên trì đến đây mỗi ngày. Chỉ riêng đức tính đáng quý này cũng đủ để Liễu Thanh Dương bồi dưỡng hắn.
“Hiện tại có một cơ hội đang bày ra trước mặt ngươi, ta có thể trợ giúp ngươi trở thành một thế hệ luyện khí đại sư.”
Liễu Thanh Dương không thể ở lại thành Thương Lan cả đời này được, Lăng Vân tiên giới mới là mục tiêu của hắn.
“Cô gia, ngài đừng nói đùa với ta như thế, ngài muốn luyện chế cái gì thì bảo ta, ta làm giúp ngài.”
Hồ Thích coi câu nói vừa rồi của Liễu Thanh Dương như một câu nói đùa. Từ lần trước Liễu Thanh Dương đến đây gây tai họa làm cho phường binh khí không thể mở bán mấy ngày, bọn họ đã không dám để hắn đi luyện chế binh khí nữa.
Liễu Thanh Dương cũng không cưỡng ép Hồ Thích, trong mắt mọi người, hắn vẫn luôn là một tên phế vật, nếu đổi thành những người khác thì chưa chắc đã có người tin tưởng, hành động mới là phương pháp tốt nhất để chứng minh.
“Hồ Thích, nhóm lửa!”
Trên người Liễu Thanh Dương đột nhiên xuất hiện một luồng khí thế không thể nói rõ, ánh mắt hắn trở nên kiên định, hắn cầm một khối sắt lên ném vào trong bếp lò.
Hồ Thích không dám chậm trễ, tay phải kéo ống bễ, khoáng thạch màu đen bên trong bếp lò phát ra ngọn lửa cực nóng, nhiệt độ tăng lên, hắn đành phải cởi áo ngoài ra.
Muốn luyện chế binh khí, điều đầu tiên là phải nấu chảy sắt cứng, đổ vào trong khuôn đúc, mới tiến hành rèn sắt.
Luyện khí được chia ra làm ba giai đoạn, thấp nhất tên là thập luyện, thường dùng để chế tạo những công cụ bình thường, hình dạng thô ráp, như là cuốc, xẻng mà bình dân bá tánh hay dùng.
Loại thứ hai được gọi là bách luyện, độ khó rất cao, đây cũng là cái được gọi là thiên chùy bách luyện. Binh khí được luyện ra cực kỳ sắc bén, độ cứng cũng cao hơn so với thập luyện, mà yêu cầu về sắt thép cũng nghiêm khắc hơn.
Khó nhất là thiên luyện, trong toàn bộ thành Thương Lan này không có một luyện khí sư nào có thể đạt tới thiên luyện.
Sau khi làm xong bách luyện, tinh thiết đã thành hình, lại muốn nung chảy ra thì rất khó, cho dù nung chảy thành công, sau khi đổ vào khuôn đúc độ cứng cũng tăng lên rất nhiều, người bình thường không thể nào luyện được, có chế tạo cũng không ra được hình dạng muốn làm.
Những binh khí đang bày bán trên thị trường chỉ dừng lại ở giai đoạn bách luyện, đây giống như ranh giới.
Từ gia có một bộ công pháp luyện khí độc đáo, cho dù là binh khí bách luyện bình thường cũng có thể làm cho chúng trở nên sắc bén hơn. Đây cũng là lý do vì sao binh khí của Từ gia lại bán chạy như thế.
Liễu Thanh Dương không thèm để ý đến những binh khí bách luyện thông thường, hắn muốn tự mình ra tay, chế tạo ra thanh trường đao tốt nhất.
Phải mất một khoảng thời gian nữa vẫn thiết mới hòa tan hết, Liễu Thanh Dương đi tới chỗ để khuôn đúc. Đại đa số là khuôn đúc kiếm, cũng không có hình dạng đao mà hắn muốn, cho nên hắn phải tự tay điêu khắc ra một bộ khuôn đúc mới.
Liễu Thanh Dương lấy công cụ, dựa theo bản vẽ đã tưởng tượng sẵn trong đầu, chỉ mất thời gian một nén nhang đã điêu khắc ra khuôn đúc một thanh trường đao. Lúc này vẫn thiết trong lò cũng đã tan chảy gần hết, nước thép màu đỏ bắn lên một ít bọt, bắn lên cạnh bếp lò. Trên tay Hồ Thích có rất nhiều vết bỏng cũng là do bị nước thép bắn lên.
“Cô gia, chỗ này có quá nhiều vẫn thiết, đủ để chế tạo ba thành trường đao rồi.”
Hắn đã sớm nghe thấy người ta nói Liễu Thanh Dương có tiếng là ăn chơi phá phách, hôm nay thấy được hành động của Liễu Thanh Dương quả nhiên giống như lời đồn. Nung chảy nhiều vẫn thiết như vậy lầm Hồ Thích đau lòng không thôi, chỗ này dùng để chế tạo ba thanh binh khí cũng thừa đủ.
“Ngươi không hiểu, ngươi phải ghi nhớ toàn bộ quá trình luyện khí của ta, chuyện này có lợi cho tương lai của ngươi.”
Đổ hết toàn bộ vẫn tiết vào trong khuôn đúc, để vào nước lạnh, nhiệt độ của vẫn thiết nhanh chóng giảm xuống, sau đó lại kéo lên đe. Liễu Thanh Dương cởi trần nửa người trên. Trải qua Thối Thể Dịch, sức lực của hắn đã trở nên cực kỳ lớn, một tay có thể cầm cây búa tạ trăm cân, trong khi Hồ Thích chỉ có thể cầm cây búa nhỏ mười cân.
“Rầm rầm…”
Mỗi người một nhát, không ngừng nện búa lên thanh sắt còn chưa thành hình.
Nện một trăm nhát búa xong, lại nhét thanh sắt vào trong lò tiếp tục nung nóng, nhào nắn, lại lôi ra để nện búa.
Quá trình lặp đi lặp lại không ngừng. Ban đầu Hồ Thích còn không tin nổi, đến khiếp sợ, đến chết lặng, hiện giờ đã không có cách nào hình dung được tâm trạng nữa rồi. Cô gia học luyện khí thuật từ ai vậy?
Nửa canh giờ trôi qua…
Một canh giờ trôi qua…
Liễu Thanh Dương không biết mệt mỏi, từ thanh sắt dài hơn một mét, đã bị dồn nén lại thành nửa thước, độ chính xác tăng lên gấp mười lần.
“Cô gia, không thể rèn tiếp được, chúng ta đã vượt qua bách luyện, nếu cứ tiếp tục làm tiếp thì thanh sắt này không thể tạo thành hình được, sẽ trở thành đồ vô dụng.”
Hồ Thích đau lòng nói, mấy khối sắt kia là vẫn thiết chất lượng tốt, để lãng phí thì quá đáng tiếc. Hiện tại đã vượt qua bách luyện, cứ tiếp tục rèn cũng không có ý nghĩa gì cả.
Từ thị là danh gia luyện khí, mấy năm nay cũng đã từng thử sau khi vượt qua bách luyện có thể tạo thành đột phá được không, nhưng kết quả toàn là thất bại.
“Yên tâm đi, ta biết phải làm gì!”
Hắn lại ném thanh sắt bán thành phẩm vào trong bếp lò. Hồ Thích đành phải tiếp tục kéo ống bễ, không có lửa cháy nhưng khoáng thạch màu đen vẫn có thể phát ra tiếng xèo xèo, thanh sắt lại trở nên đỏ bừng.
“Hồ Thích, ăn cái này đi.”
Tiếp theo mới là phần quan trọng nhất, rèn liên tục một canh giờ, sức lực của Hồ Thích đã tiêu hao rất nhiều.
Liễu Thanh Dương lấy một viên Thiên Linh đan ra cho hắn ăn. Giai đoạn tiếp theo không thể dừng tay một khắc nào, chỉ cần hơi sai lầm một chút là toàn bộ nỗ lực lúc trước sẽ trở thành vô ích.
“Đây là… Đây là đan dược gì vậy, thơm quá.”
Hồ Thích chưa bao giờ được ăn loại đan dược cao cấp như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, những việc mà cô gia đang làm khiến cho hắn không thể hiểu nổi.
“Cứ ăn đi là được.”
Liễu Thanh Dương cũng lấy ra một viên khác bỏ vào miệng, chân khí bị tiêu hao nháy mắt khôi phục lại, sức lực trong cơ thể trở nên tràn đầy, tu vi của hắn còn có xu thế đột phá Hậu Thiên tầng thứ sáu, đây là dấu hiệu tốt.
Chân khí trong cơ thể không ngừng hao hết, bị dồn nén, độ tinh khiết cũng tăng lên không ít. Liễu Thanh Dương vẫn chậm chạp không chịu đột phá cảnh giới, bởi vì muốn ép ra hết tiềm lực của thân thể này.
Sau khi nuốt Thiên Linh đan vào bụng, Hồ Thích cảm thấy thân thể của mình như đang tắm dưới ánh mặt trời ấm áp, cả người trở nên thư thái, trong thân thể truyền đến tiếng răng rắc, tu vi đột phá đến Hậu Thiên tầng thứ sáu. Điều này làm cho hắn vui mừng quá đỗi, chỉ một viên đan dược nho nhỏ lại khiến hắn bớt đi mấy tháng khổ công tu luyện.
Hắn đã ngừng lại ở Hậu Thiên tầng thứ năm rất lâu, vẫn chưa có cơ hội đột phá, lần này chẳng qua chỉ là nước chảy thành sông, dù không có Thiên Linh đan thì một hai ngày sau hắn cũng sẽ đột phá.
“Cảm ơn cô gia!”
Hồ Thích khom lưng hành lễ, chỉ thiếu điều quỳ xuống. Vừa rồi hắn tôn trọng Liễu Thanh Dương chỉ xuất phát từ thân phận chủ tớ, còn hiện tại là thật lòng kính trọng.
“Tiếp theo chúng ta phải rèn liên tục trong vòng một nén nhang, một khắc cũng không được dừng, ta còn lo thể lực của ngươi không đủ, nhưng nếu đã đột phá đến Hậu Thiên tầng thứ sáu thì không cần phải lo.”
Liễu Thanh Dương giải thích sơ qua cho Hồ Thích nghe, cảnh giới Hậu Thiên muốn chế tạo binh khí thiên luyện sẽ gặp phải khó khăn rất lớn. Liễu Thanh Dương quyết định khắc linh văn, để dung nhập linh tính vào binh khí, đây mới là điểm mấu chốt nhất.
Cảnh giới Hậu Thiên đa phần sử dụng luyện khí bách luyện, những người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, chân khí tăng lên nhiều lần. Phàm khí không thể chịu tải được quá nhiều chân khí, phải dùng đến linh khí mới có thể chống đỡ được. Trong thành Thương Lan không có ai có thể rèn ra linh khí, chỉ có thành đế đô mới có luyện khí sư rèn được thứ này.
Mỗi một thanh linh khí đều có giá trị cực kỳ xa xỉ, toàn bộ thành Thương Lan này chỉ có không quá năm thanh linh khí.
Thanh đao biến thành màu đỏ thẫm, Liễu Thanh Dương nhanh chóng rút ra, cầm một cây đao điêu khắc trong tay, khắc lên thân đao vô số hoa văn kỳ quái. Hồ Thích thấy vậy thì trợn tròn mắt nhìn.
Giờ khắc này, Liễu Thanh Dương như được thần nhập vào, mỗi một động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, mỗi một lần dao điêu khắc chạm xuống đều để lại một vệt ấn ký sinh động trên thanh đao. Thanh trường đao còn chưa thành hình tản mát ra linh tính nhàn nhạt.
Thân là luyện khí sư học việc, đương nhiên Hồ Thích biết được linh tính quan trọng như thế nào. Nếu có thể luyện chế ra được binh khí có linh tính, sẽ có thể càn quét khắp thành Thương Lan.
Trong lòng Hồ Thích rất sùng bái, tay phải phát run, suýt nữa thả rơi cây búa trong tay vào chân mình.
“Bắt đầu!”
Hậu Thiên tầng thứ năm chỉ có chân khí hữu hạn, Liễu Thanh Dương chỉ điêu khắc mười dấu linh văn đã đến cực hạn. Nếu muốn đạt tới trình độ linh khí cần phải khắc được trăm dấu linh văn, nhưng cảnh giới hiện tại của hắn quá thấp, không thể khắc hết được chừng ấy, đành phải dừng lại.
Hồ Thích nện thật mạnh cây búa trong tay xuống, một luồng phản lực dội ngược lại, suýt chút nữa hất bay cây búa trong tay hắn đi. Sau khi được khắc thêm linh văn vào, thanh đao bán thành phẩm đột nhiên trở nên cứng rắn hơn gấp trăm lần.
Liễu Thanh Dương nắm chặt cây búa tạ trăm cân trong tay, nện thật mạnh xuống, ánh lửa văng khắp nơi. Hồ Thích nhanh chóng tập trung tinh thần, không dám suy nghĩ lung tung, tập trung hết sự chú ý vào chuyện Luyện khí.
Từ trước đến nay, đây là thanh binh khí tốt nhất mà hắn từng luyện chế, chỉ cần thành công, luyện khí thuật của hắn sẽ bay vọt lên, thậm chí còn có khả năng trở thành luyện khí đại sư.
Rầm rầm….
m thanh liên miên dày đặc vang lên trong phòng luyện khí, nhưng không một ai chú ý tới nơi này.
Thanh trường đao của Liễu Thanh Dương đang trong thời khắc quan trọng nhất, phường binh khí lại đón một đám khách không mời mà đến, đám người hùng hổ gây chuyện.
“Gọi quản sự của các ngươi ra đây, Từ gia các ngươi dám bán binh khí thấp kém cho chúng ta, làm hại mấy huynh đệ của chúng ta bị chết trong núi. Hôm nay Từ gia các ngươi không giải thích rõ ràng, chúng ta sẽ đập nát phường binh khí này.”
Tổng cộng có mười người, mỗi người đều mang vẻ hung thần ác sát, thực lực không kém, toàn là Hậu Thiên tầng thứ tám, chắc hẳn là đám người đánh thuê nào đó trong thành Thương Lan.
Bọn họ thường xuyên phải cận kề với cái chết, tiến vào vùng rừng núi để giết yêu thú, thu hoạch yêu đan kiếm tiền, ba phần lợi nhuận của Từ gia là từ những đoàn người đánh thuê này cung cấp, binh khí của bọn họ tiêu hao rất nhiều.
“Ta là quản sự ở chỗ này, ta có thể giúp gì cho các ngươi không?”
Đổng Trường Lượng đứng dậy, vội vàng chạy ra nghênh đón, mấy gã sai vặt khác cũng đứng dậy, nhập nhèm buồn ngủ.
“Ngươi là cái thá gì, gọi gia chủ Từ gia các ngươi đến đây nói chuyện.”
Đối phương không chút khách khí, tát một cái thật mạnh lên mặt Đổng Trường Lượng. Một tát này đủ để đánh bay ông ta, ông ta đập vào quầy, phun ra một búng máu tươi, nửa khuôn mặt đã bị đánh sưng lên. Đám người này quá ngang ngược, vừa đến đã tấn công người khác.