Tên Lính Gác Kia Hắn Vừa Soái Vừa A - Chương 22
“Lan Lan, chúng ta đi nhà trẻ được không nào? Trong nhà trẻ có rất nhiều bạn sẽ chơi với con.” Sở Tẫn cười cúi đầu hỏi Sở Lan.
“Không đi.” Sở Lan lắc đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt “Không đi nhà trẻ.”
“Ôi, bé Lan nghe lời, không khóc, không khóc.” Sở Tẫn vội vàng dỗ dành bé: “Sao bé Lan lại không muốn đi nhà trẻ vậy?”
“Không đi.” Sở Lan ôm Sở Tẫn với đôi mắt đỏ hoe, vòng tay ôm chặt anh, “Con không đi nhà trẻ, con không đi.”
Sở Tẫn dỗ dành Sở Lan bình tĩnh lại, “Không đi cũng không sao, nhưng con phải nói cho ba biết nguyên nhân.”
“Bọn họ xấu xa… kéo tóc con, giật kẹp tóc của con.” Sở Lan tủi thân nói.
“Các bạn nam trong lớp giật tóc con sao? Thầy cô không quan tâm ư?” Sở Tẫn vừa hỏi vừa vỗ vỗ lưng Sở Lan để an ủi bé.
“Dạ.” Sở Lan gật đầu: “Cô giáo có nói nhưng bọn họ tranh thủ lúc cô đi… Lại giật.”
“…” Dường như Sở Tẫn hiểu được chuyện gì đã xảy ra, có lẽ là vì con gái anh rất xinh đẹp, các bạn nam trong lớp đều thích bé, nhưng một đứa trẻ ở tuổi đó làm sao có thể biết nhiều như vậy? Thích con gái của người khác cho nên mới thích dùng thủ đoạn trẻ con như thế để bắt nạt bé thu hút sự chú ý.
“Nhưng bảo bối à, bây giờ con và baba con đã chuyển đi, các bạn trong trường mẫu giáo ở đây sẽ không như lúc trước đâu.” Sở Tẫn cười nói với Sở Lan: “Các bạn sẽ không bắt nạt con, hơn nữa còn có rất nhiều bạn cùng tuổi với con và sẽ cùng nhau học hỏi được rất nhiều điều.”
“Ba con nói đúng đó, với cả bảo bối à, không phải con nói sau này muốn kiếm tiền mua một căn nhà tốt hơn cho baba ở sao? Nếu con không đi học như bây giờ thì con sẽ không biết gì cả, cũng không kiếm được tiền, mà không có tiền thì không đổi nhà cho baba được đâu.” Thanh Huyền ở bên cạnh xen vào.
“Ba hứa, sẽ không có bạn nam nào giật tóc con nữa, chúng ta đi thử xem, nếu vẫn như trước thì chúng ta sẽ không đi, được không nào?” Sở Tẫn rèn sắt khi còn nóng.
Sở Lan nhìn ba rồi lại nhìn baba, sau đó thì thầm: “…Vâng ạ.”
Con gái đã đồng ý, bước tiếp theo là chọn một trường mẫu giáo.
Để tránh tình trạng “bị bắt nạt” như Sở Lan đề cập lần trước, việc lựa chọn trường mẫu giáo là đặc biệt quan trọng.
Mấy ngày nay, Sở Tẫn vẫn đang nghiên cứu trường mẫu giáo.
Đầu tiên anh xác định tất cả các trường mẫu giáo trong phạm vi 4km quanh nhà, tìm kiếm các đánh giá trực tuyến và loại ra một số ít trường mẫu giáo có môi trường kém và các đánh giá kém. Phần còn lại dựa trên giáo viên. Kiểm tra các trường từ trên xuống dưới một lượt.
Sau khi sàng lọc từng cái một, Sở Tẫn đánh dấu một trường mẫu giáo yêu thích vào.
Trường áp dụng nền giáo dục song ngữ chất lượng cao, có nhiều giáo viên người nước ngoài, khái niệm giảng dạy cũng tương đối mới, giáo viên trẻ và tất cả đều có trình độ học vấn cao, ngoài việc quan tâm đến các lớp văn hóa của trẻ em thì họ còn chú ý để phát triển các kỹ năng khác của trẻ, có rất nhiều lớp học và hoạt động vui chơi giải trí, môi trường không kén chọn, bàn ghế đều được làm bằng vật liệu thân thiện với môi trường và toàn bộ khuôn viên có giám sát đầy đủ.
Tuy nhiên hơi xa nhà, học phí cao và đầu vào cũng khó, mỗi năm chỉ nhận 90 học sinh mà số lượng người đăng ký lên tới 2.000, chưa từng có tiền lệ vào lớp giữa chừng nhưng Sở Tẫn vẫn muốn đưa Sở Lan đến đó.
Thanh Huyền nói Lan Lan rất thông minh nên gửi bé đến trường mẫu giáo có môi trường dạy học tốt, bảy tuổi bé mới có thể vào tiểu học nên bé sẽ phải ở lại trường mẫu giáo gần hai năm.
Nhưng ngẫm lại, con họ có vào được hay không lại là chuyện khác, người ta đều là người giảng đạo lý, không thể để Thanh Huyền đánh hiệu trưởng ép ông ta cho con gái vào trường, cách khả thi duy nhất chính là tìm một mối quan hệ để hiệu trưởng cho con đi cửa sau.
“Đưa con đến đây sao?” Thanh Huyền cúi đầu cầm album giới thiệu trên bàn trà lên.
“Anh cũng tính như vậy, nhưng chưa chắc người ta đã nhận, em phải tìm được quan hệ.” Trong đầu Sở Tẫn vừa lướt qua một vòng người có thể quen biết vừa nói “Em thử hỏi xem có ai biết đến lĩnh vực này không. Anh cũng đang tìm người.”
Nghe xong Thanh Huyền mở nhóm của Toàn Cơ và gõ: ‘Ai có quan hệ với Trường mẫu giáo quốc tế Bá Sang không? Nói chuyện riêng’ gửi đi sau đó sao chép rồi lại gửi cho một số nhóm khác.
Nhóm Toàn Cơ tương đối nghiêm túc, có người nói: “Anh về hưu có thêm nhân khẩu à?” Có người hỏi đứa con ngoài giá thú của Thanh Huyền đến từ đâu, có người rất muốn giúp đỡ nhưng họ chỉ có thể nói bó tay, có người nói có thể giúp tìm kiếm mối quan hệ nhưng có thể sẽ không thành công.
Những nhóm khác thì giống một đám yêu quái nhảy múa tưng tửng hơn, đều nói vài năm Thanh Huyền không xuất hiện, khi xuất hiện thì là tìm một trường mẫu giáo cho con, có người hơi kinh hãi nói có con khi nào. Vậy mà lính gác trong mộng của mình đã có con đi nhà trẻ hả?
Sở Tẫn gọi điện hỏi thăm khắp nơi nhưng không thu hoạch được gì, anh cũng không dám hỏi mẹ, người cha đã ly hôn với mẹ có thể có quan hệ trong vấn đề này, nhưng anh không muốn Eve yêu cầu chuyện như vậy với ông ta.
“Hay là… Em đi chặn hiệu trưởng nhé?” Thanh Huyền tựa cằm suy nghĩ, mạnh dạn đề nghị: “Em chỉ nói lý cùng hắn một chút thôi, tuyệt đối không ra tay.”
“Không, em không được làm vậy.” Sở Tẫn lập tức phủ quyết: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“…… Vậy phải làm sao bây giờ?” Thanh Huyền nhìn đám người trong nhóm đang nói ‘cố gắng hết sức’, đầu muốn hói vì lo. Hắn nhìn thấy sự cố gắng của Sở Tẫn trong mấy ngày nay. Anh thật sự rất ưng trường mẫu giáo mà bản thân đã lọc trong hàng nghìn trường, nhưng tiếc là không vào được.
Đang lo lắng thì điện thoại của Thanh Huyền reo lên.
“Hay là có người liên lạc với em rồi?” Sở Tẫn vội vàng nghiêng người qua.
Thanh Huyền lấy điện thoại ra xem, là Phạm Hàng.
“Anh, anh muốn đưa Lan Lan đến Bá Sang hả?” Giọng cười toe toét của Phạm Hàng vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
“Ừ.” Thanh Huyền nói: “Tẫn Tẫn nhà anh rất hài lòng nhất với trường này nhưng đáng tiếc là không dễ vào như vậy.”
“Để em hỏi giúp anh.” Phạm Hàng nói tiếp “Nếu chuyện ok thì phải cho em ăn trực một tuần.”
Thanh Huyền bật loa ngoài nên Sở Tẫn cũng nghe được: “Nếu thật sự có thể, đừng nói một tuần, tôi có thể cho cậu ăn trực cả năm.”
“Anh rể, đợi em nhé!” Sau khi nói xong Phạm Hàng cúp điện thoại.
“… Nếu để nó ăn một năm thì hai ta sẽ phá sản đó?” Thanh Huyền không khỏi nói, hiện tại hắn đã về hưu, hàng tháng chỉ có thể nhận trợ cấp sinh hoạt tối thiểu do tổ chức cấp, không còn như hồi kiếm được tiền nữa, mặc dù vẫn còn tiền tiết kiệm nhưng Thanh Huyền không thể chịu được cái thùng cơm như nhóc Hàng. Hơn nữa… Mối quan hệ mà nó đang tìm kiếm… Làm anh luôn luôn có một cảm giác không tốt.
–
Sau khi Phạm Hàng nói xong ‘đợi em nhé’ thì hắn ta mất liên lạc một tuần, không có tin tức gì cả, các cuộc gọi đều cho thấy nằm ngoài vùng phủ sóng.
Thanh Huyền khó tránh khỏi có chút lo lắng cho oắt con này nên gọi điện thoại cho Chu Dương hỏi thăm, Chu Dương bảo nhóc Hàng chỉ nói nó đi ra ngoài mấy ngày, có thể mấy ngày sau mới về.
Kết quả là cái “mấy ngày sau” làm hắn đợi suốt một tuần mà không có tin tức gì.
Ngay khi Thanh Huyền đang suy nghĩ có nên ra ngoài tìm oắt con hay không thì thằng nhóc này đã tự gõ cửa.
“Cậu không sao chứ? Đi đâu vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế? Mau vào đi.” Lúc Thanh Huyền mở cửa ra thì thấy Phạm Hàng, hắn lập tức lo lắng hỏi.
Nhìn Phàm Hàng có chút khổ sở, quần áo nhàu nhĩ, trên cổ có vài vết hôn sắp biến mất, khuỷu tay có vết thương giống như bị ngã xuống đất xong cọ xát ra, trên cổ tay là những vết hằn siết kỳ lạ.
“Anh, có gì ăn không? Cho em hai phần, em đói sắp chết rồi.”
Nghe được giọng nói yếu ớt của Phạm Hàng, Thanh Huyền đứng dậy lục lọi tủ lạnh lúc lâu thì tìm được hai miếng socola và ba cây xúc xích: “Cậu ăn tạm đi đã. Tẫn Tẫn ra ngoài mua đồ ăn rồi. Đợi anh ấy về tôi sẽ nấu cho cậu một bữa hẳn hoi.”
“Vâng, tốt quá.” Phạm Hàng lấy socola và xúc xích ăn như hổ đói.
“Cậu đang chạy nạn à? Sao lại để tàn tạ như này? Đói mấy ngày rồi?” Thanh Huyền cau mày hỏi.
“À… Thật ra mới chỉ có một ngày rưỡi thôi.” Phàm Hàng có chút xấu hổ, đói bụng một ngày rưỡi thực ra đối với lính gác không là gì cả, chỉ cần có nước thì họ sẽ không chết. Họ có thể không ăn trong hai tuần, đói quá lâu cũng không chết, chỉ cần vẫn còn sức “Nhưng thật sự em có hơi đói…”
Thanh Huyền cúi đầu gửi tin nhắn cho Sở Tẫn nói Phạm Hàng đang ở đây nên nhờ anh mua thêm đồ ăn.
Thằng nhóc này hơi đói là thật, Thanh Huyền biết.
Tên này thật sự là một người đặc biệt mâu thuẫn, khi mới vào nghề, những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống đều cho thấy bản thân là một thiếu gia được nuông chiều, nhưng lại sợ đói hơn bất cứ ai, bị bệnh một chút cũng sợ, nhưng lại có thể làm bất kể nhiệm vụ khó khăn mà không đạo đức giả chút nào, và cũng có thể tàn nhẫn hơn bất kỳ ai trên chiến trường, còn có thể làm bất cứ điều gì cần thiết để tồn tại.
“Anh về rồi, Lan Lan đâu?” Sở Tẫn về nhà mang theo rất nhiều rau và thịt, thấy Phạm Hàng gục xuống ghế sofa với vẻ mặt phóng túng dục vọng quá độ, cả thân thể như bị đào khoét thành cái xác không hồn.
“Con đang vẽ tranh trong phòng.” Thanh Huyền ngồi bên cạnh Phạm Hàng nói.
Phạm Hàng hít hít mũi, nói mà dãi cũng sắp nhỏ tong tong “Anh rể, anh mua thịt cừu à? Em ngửi thấy mùi, thơm quá đi.”
“Mũi còn tinh lắm.” Sở Tẫn cười nói: “Nấu một nồi súp cừu, thịt cừu xào thì là hay thịt cừu xào hành tây đây?”
“Trẻ con mới chọn, đương nhiên em muốn hết!” Phạm Hàng nhanh mồm.
“Được rồi, đợi một chút, tôi mua bánh bao đây, đói bụng thì lót dạ trước đi.” Sở Tẫn đưa bánh bao cho Phàm Hàng, ôm đồ vào bếp nấu.
Sau khi ăn xong mấy cái bánh bao hấp thì Phạm Hàng cảm thấy mình đã sống lại.
“Với cả, anh, hai anh tranh thủ thời gian đưa Lan Lan đến Bá Sang gặp hiệu trưởng làm thủ tục đi, làm thủ tục xong là có thể nhập học.” Nói xong, Phạm Hàng do dự một lát trước khi tiếp tục, “Gặp hiệu trưởng thì chỉ cần nói với ông ta là Hạ Minh đã giới thiệu xong chào hỏi làm quen là được rồi.”
Hạ Minh là tên đầy đủ của ông Hạ lần đó, trên thế giới có rất ít người dám gọi ông ta cả họ lẫn tên, hầu như đều gọi là ‘Ngài Hạ’.
#DevilsNTT