Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói - Tô Mộng Kỳ - Chương 52 - Chương 52
Minh Kiều ăn uống có hơi vất vả, đồng thời nghĩ Tạ Sở chắc sẽ không dây dưa lâu thêm nữa. Có câu “Chậm dễ sinh biến”, đạo lí này anh ta hẳn cũng biết.
Cùng lắm thì ngày mai nên thu lưới rồi, nàng cũng phải ủ nén cảm xúc để Tạ Sở tiện sắp xếp một gói dịch vụ tẩy não cho nàng thôi.
Minh Kiều ăn miếng bánh mì cuối cùng, uống thêm một ngụm nước, đột nhiên lên tiếng: “Liệu có ai đến cứu chúng ta ra ngoài không?”
Tạ Sở cũng đã giải quyết xong miếng bánh trong tay, ngón tay nhẹ nhàng xoa thân chai nước, khi nghe thấy lời này, anh vội vàng trấn an: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, chắc chắc mọi người đang chuẩn bị tiền để cứu chúng ta rồi.”
“Thật ư? Đã ít nhất một ngày trôi qua rồi đúng không? Sao vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Minh Kiều đột nhiên cao giọng quát lớn: “Nếu bọn họ không biết chúng ta bị bắt cóc thì sao? Nếu nhóm người này hoàn toàn không thông báo cho bọn họ, nếu bọn họ chỉ muốn chúng ta chết mà không muốn tiền thì sao?!”
Đúng như dự đoán, nàng lớn giọng như thế mà bên ngoài vẫn im như chết.
“Minh Kiều, đừng nóng vội.” Trong giọng điệu cứng rắn hiếm hoi của Tạ Sở không giấu được nổi lo lắng.
Minh Kiều dường như không nghe thấy, tự nhủ: “Nếu không ai muốn trả tiền để cứu tôi thì sao? Tôi biết mọi người ghét tôi, hận tôi, muốn tôi chết, chắc chắn họ cũng thế. Nếu tôi biến mất, mọi người ai nấy cũng đều sẽ hạnh phúc.”
Giọng nàng run rẩy, không rõ là vì đau lòng hay sợ hãi.
Ánh sáng trong nhà kho quá mờ, Minh Kiều lại cúi đầu xuống, Tạ Sở không nhìn thấy mặt nàng nhưng anh đoán Minh Kiều đang khóc.
Anh đột nhiên cảm thấy những gì nàng nói là đúng, tất cả mọi người đều muốn nàng chết, bao gồm cả người đang ngồi bên cạnh nàng là anh.
Giờ phút này, anh chân thành cảm thấy Minh Kiều có chút đáng thương, người ta thực sự có thể thông cảm cho kẻ thù của mình. Vả lại, Minh Kiều chưa thể coi là kẻ thù của anh ta, mà chỉ là một hòn đá cản đường thôi.
Cảm thông không có nghĩa là mềm lòng.
Anh nghĩ, đừng lo lắng, tôi sẽ cho người em ghét nhất đi cùng em.
“Minh Kiều, đừng nghĩ như vậy, bác gái bọn họ không phải người như thế đâu.” Tạ Sở nói: “Mà cho dù có tỉ lệ ấy, chỉ cần anh thoát được ra, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em.”
Minh Kiều hiển nhiên vẫn đang trong tâm trạng tuyệt vọng, không thể thoát thân, nàng không trả lời ngay.
Tạ Sở cố hết sức cử động cơ thể, quần áo cọ xát loạt xoạt, anh kìm giọng nói rất khẽ: “Mà này… Minh Kiều, anh cảm thấy vụ bắt cóc của chúng ta có gì đó kỳ lạ.”
Minh Kiều bị lời nói của anh hấp dẫn, hít mũi, ngạc nhiên hỏi: “Sao? Gì cơ?”
Giọng nàng cũng vô thức bé lại theo.
“Có lực lượng an ninh và camera gần trang viên, mà những người này trực tiếp bắt cóc chúng ta, chúng quá táo bạo. Và hơn hết, có vẻ như chúng đã sớm xác nhận được vị trí của chúng ta.” Tạ Sở nói.
Giọng điệu của Minh Kiều mê mang: “Cái này thì có gì lạ đâu, nếu bọn họ muốn bắt cóc chúng ta, đương nhiên sẽ theo dõi chúng ta rồi!”
Tạ Sở: “Đúng, hành trình của chúng ta không phải bí mật, nhưng chỉ mới đặt được vài ngày trước, nếu muốn tạo ra một vụ bắt cóc thì phải có thời gian chuẩn bị nữa, chưa kể hôm đó cùng ngày anh mới mời em đi.”
“Nếu mục tiêu vụ bắt cóc có kế hoạch này là anh hoặc Đường Hiểu Ngư, ít ra còn có lí. Nhưng thêm cả em nữa thì…”
Minh Kiều tận dụng triệt để thiết lập thông minh: “Nói vậy là tôi bị Đường Hiểu Ngư liên lụy, thực ra người chúng muốn tóm là người nhà họ Minh, chả có gì liên quan tới tôi cả.”
Tạ Sở suýt lên cơn đau tim, im lặng một lúc rồi nói: “Không đơn giản như em nghĩ đâu, bắt cóc thêm một người không như vận chuyển thêm một thùng hàng, nguy cơ chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.”
Minh Kiều: “Thế nên?”
“Thế nên, nếu những kẻ bắt cóc không lấy em làm mục tiêu, họ có thể đánh ngất em hay dụ em đi chỗ khác. Nhưng nếu bọn bắt cóc hướng tới em, sao họ có thể nắm bắt chính xác thời cơ, mà cả việc chúng ta lên núi chơi đều là ngẫu hứng kia mà?” Tạ Sở nói.
Minh Kiều cuối cùng cũng ngộ ra: “Ý anh là trong trang viên có nội ứng, có người tuồn tin tức về chúng ta cho bọn bắt cóc hả?”
Nàng vừa sửng sốt vừa tức giận, cố gắng nhớ lại: “Trong trang viên có những ai, anh còn nhớ ai có thù oán với tôi không?”
Tạ Sở nặng nề thở dài, không biết do bất lực hay mệt mỏi: “Minh Kiều, có chuyện anh vẫn chưa từng nói với em.”
Vừa nói, anh vừa cố gắng nhích đến gần Minh Kiều, giọng anh càng thấp xuống: “Thật ra anh không muốn mời em đến trang viên, hai chúng ta ra ngoài hẹn hò còn phải túm tụm với người khác xấu hổ lắm, nhất là giữa em với mọi người vẫn còn một số mâu thuẫn và hiểu lầm.”
“Vậy sao anh…”
“Chính Đường Hiểu Ngư tìm gặp anh, nói rằng cô ấy không đành lòng khiến bác gái đau lòng, muốn cho em một cơ hội để em về lại nhà họ Minh.” Tạ Sở nói, trong giọng nói như thể giật mình vì vừa hiểu ra dụng ý ẩn ở sau.
Hóa ra anh ta đợi mình ở đây, Minh Kiều thầm nghĩ, nhưng phải nói rằng Tạ Sở sắp xếp rất hợp lí.
Nếu không phải vì tai nạn đêm đó và mối quan hệ trong những ngày tiếp theo, cho dù nàng không phải là nguyên chủ, bị trói ở đây nghe Tạ Sở đổi trắng thay đen cũng khó mà không nghi ngờ Đường Hiểu Ngư cho được.
Đương nhiên, cũng phải có tiền đề, đó chính là nàng chưa từng nghĩ tới Tạ Sở muốn giết nàng.
“Ý của anh là!” Minh Kiều đột nhiên duỗi thẳng người, ngay cả giọng nói cũng vô thức to hơn.
Tạ Sở quát nhỏ: “Bé thôi!”
Hơi thở của Minh Kiều gấp gáp khó nén, phải một lúc lâu sau nàng mới có thể nói bằng âm lượng thấp nhất: “Chính Đường Hiểu Ngư là người sắp đặt tất cả những chuyện này, cô ta muốn giết tôi có phải không?”
Mặc dù Tạ Sở đã dự đoán rằng Minh Kiều sẽ tin anh không hề do dự từ lâu, nhất là khi người bị vu oan chính là Đường Hiểu Ngư, lại càng không có bất kỳ nghi ngờ nào, nhưng kế hoạch đã đến thời điểm này lại còn thành công, trong lòng anh cuối cùng mới chắc chắn.
“Hóa ra là thế.” Minh Kiều dường như đã kết nối mọi thứ lại với nhau, tự lẩm bẩm: “Tôi biết cô ta không thể nào không hận tôi, sớm biết thế tôi đã…”
Dường như nàng định đưa ra giả thiết xấu xa nào đó nhưng giữa chừng lại mất hết sức lực, càng ngày càng tuyệt vọng, “Hết, hết rồi, giờ không ai cứu được tôi, không ai cứu được tôi nữa rồi.”
Tạ Sở: “Không, dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Giọng điệu của anh rất kiên quyết, như thể rất chân thành: “Đừng sợ, anh sẽ tìm cách đưa em ra ngoài. Chỉ cần anh thoát được, âm mưu của cô ấy sẽ đổ bể hết.”
Minh Kiều hỏi với giọng run rẩy: “Anh có thể làm gì?”
Tạ Sở nói: “Những người đó không trông giữ nghiêm ngặt lắm, lúc em còn đang hôn mê anh đã ra cửa nhìn thử, ổ khóa bên ngoài cửa chỉ móc chứ không khóa. Ban ngày có một hai người canh gác, nãy em kêu to thế mà còn chưa có ai đến, chắc là lười nên đi ngủ hết rồi.”
Anh trầm giọng nói: “Dù sao Đường Hiểu Ngư cũng chỉ mới trở về nhà một năm, chưa có nhiều quan hệ, ngay cả người cô ta thuê cũng chẳng chuyên nghiệp, đây là cơ hội của chúng ta.”
Minh Kiều lắc đầu, cuối cùng cũng vẩy được miếng vải che mắt ra, nàng mong đợi hỏi: “Thật sao?”
Nhưng trong lòng lại nghĩ, người đàn ông này suy tính rất toàn diện, anh ta vu oan Đường Hiểu Ngư, thậm chí còn tính đến cả việc cô không có quan hệ.
Hệ thống nói: [Ký chủ, đúng như cô đoán, đêm hôm khuya khoắt, ngoài kia là núi hoang, quá dễ xảy ra tai nạn.]
Tạ Sở đáp: “Thật, anh sẽ thử lại xem có thể tháo còng tay ra không, nếu không chúng ta sẽ không thể chạy xa được.”
Minh Kiều nghĩ anh là đạo diễn kia mà, sao không mở được, nhưng trên mặt cô lại lo lắng gật đầu.
Trên thực tế, trời đã hoàn toàn tối, chỉ có một tia ánh trăng từ một ô cửa sổ nhỏ rất cao để thông khí chiếu vào nhà kho, họ không thể nhìn thấy biểu cảm của nhau.
Nhưng Minh Kiều vẫn cho rằng nàng nên thể hiện đúng cảm xúc của mình, dù sao thì Tạ Sở đã biểu diễn rất nghiêm túc trong suốt quá trình, không có tí chiếu lệ nào, nàng cũng nên tôn trọng anh mới phải.
Thái độ của nàng cũng trở nên tích cực: “Nhà kho lớn như vậy, có thể có đá, tôi sẽ giúp anh tìm để đập còng tay.”
Tạ Sở khuyên: “Cẩn thận, đừng phát ra âm thanh.”
“Yên tâm.” Minh Kiều nói vậy, cẩn thận di chuyển thân thể, đang chuẩn bị mò mẫm xung quanh thì trong lòng nàng đột nhiên tràn ngập linh cảm không lành, tê liệt và đau đớn như thể có dòng điện chạy qua trái tim, cơ thể nàng đột nhiên cứng đờ lại.
Gần như cùng lúc đó, giọng nói bối rối và lo lắng của hệ thống vang lên: [Hỏng rồi, sao Thợ săn đột nhiên lại đến, chẳng lẽ chúng ta đã nghĩ sai rồi sao?]
Minh Kiều không để ý tới phản ứng của hệ thống, chỉ nhìn một khoảng trống nhỏ nơi ánh trăng vẩy lên.
Sương đen dày đặc giống như đàn rắn bò trườn lũ lượt, người đàn ông áo đen bước ra từ đó, vạt áo thong dong rơi xuống, như thể một diễn viên áp trục xuất hiện cuối cùng trên sân khấu.
Cơn đau lạnh lẽo trong lồng ngực hồi sinh cùng kí ức đêm nọ, lưng Minh Kiều thẳng tắp nhưng nàng không có bất kỳ động tác hay phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mục tiêu của Thợ săn lần này dường như không phải là nàng, hoặc không phải vào lúc này.
Thợ săn liếc nhìn Minh Kiều, thản nhiên phất tay áo, không khí lạnh lẽo trong nhà kho như rắn lại.
Minh Kiều chỉ cảm thấy có thứ gì đó vô hình đập vào mặt mình, giây cuối cùng nàng nghiêng người ngã xuống đất, bên tai là tiếng kêu lo lắng của hệ thống: [Ký chủ!]
·
Tạ Sở cũng sửng sốt khi cảm nhận được dao động năng lượng quen thuộc của Thợ săn, bởi vì đây không phải là sắp xếp của anh.
Kế hoạch của anh đúng như Minh Kiều đoán, khiến ba người bọn họ bị bắt cóc, cho Minh Kiều vô tình rơi xuống núi khi trốn thoát.
Nếu muốn cho Thợ săn giải quyết Minh Kiều như lần đầu, sao còn phải vẽ rắn thêm chân, anh chỉ cần hẹn nàng ra ngoài rồi bảo Thợ săn theo đuôi, trực tiếp giết chết là được.
“Anh đột nhiên đến đây làm gì?” Tạ Sở nói nhỏ, giọng điệu rất bất mãn.
“Có chuyện rồi.” Giọng của Thợ săn cũng rất thấp, bớt thản nhiên hơn trước, thêm một chút trịnh trọng vô hình: “Một số thành viên Phi Điều đã đến đây.”
Sắc mặt Tạ Sở hơi thay đổi: “Có chuyện gì? Bao nhiêu người đến?”
Nếu chỉ là một hoặc hai người, Thợ săn sẽ không có thái độ này.
“Chẳng phải hôm đó anh đã chắc chắn không có ai theo dõi anh sao?”
Hôm mà anh nói là ngày thi hành kế hoạch bắt cóc, Thợ săn không chỉ xác nhận mà còn dùng nhiều biện pháp thăm dò, đồng thời khẳng định không có ai theo dõi hắn, cũng không có ai bí mật bảo vệ Minh Kiều trước khi thực hiện kế hoạch cả.
Hơn nữa, Thợ săn đã từng nói rằng các thành viên khác của Phi Điểu vẫn đang ở thị trấn Thanh Thủy bên cạnh chưa về, chính anh ta đã xác nhận tính chính xác của tin tức thông qua các kênh khác.
“Tôi chỉ phát hiện ra bốn người.” Thợ săn nói: “Có lẽ Phi Điểu đã nhờ ai đó từ một tổ chức khác giúp đỡ, bọn họ xuất động mạnh thế chắc vì đã phát hiện ra gì đó rồi.”
Hắn liếc mắt nhìn Minh Kiều: “Bây giờ tôi giúp anh giết nàng, sau đó mang Đường Hiểu Ngư đi chạy trốn được chứ?”
Chuyện xảy ra đột ngột, Tạ Sở loạn một hồi, nhưng đề nghị của Thợ săn thật sự không tệ.
Tình huống sẽ là Đường Hiểu Ngư đã thông đồng với các tội phạm dị năng khác, và sau khi bị điều tra, cô đã làm thì làm cho trót, diệt trừ kẻ thù truyền kiếp đang cản đường, trốn thoát cùng đồng bọn của mình.
Làm vậy dù có vẻ như chưa đánh đã khai, nhưng phòng tuyến tâm lí của một cô gái chưa tròn đôi mươi sụp đổ dưới tình huống hiểm nghèo cũng không có gì là lạ.
Tuy nhiên, cả vụ bắt cóc, người thì chết người thì trốn, anh ta – một nạn nhân vô tội, không thể không bị tổn thương gì được, nên đợi lát nữa giả vờ trốn thoát, ngã từ trên dốc núi xuống mới được.
Nghĩ đến đây, Tạ Sở chậm rãi gật đầu, cuối cùng liếc mắt nhìn Minh Kiều: “Ra tay nhanh gọn đi.”
Cho nàng một cái chết thống khoái.
Dứt lời, anh xoay người lại, dùng dị năng phá mở còng bạc trên tay chân.
Tuy nhiên, ngay khi anh ta bước ra bước chân đầu tiên, một sự thay đổi đột ngột xảy ra, cảm giác nguy hiểm đang kêu lên dữ dội.
Tạ Sở theo bản năng muốn xoay người lại tránh, nhưng anh chỉ làm được một nửa, xoay người lại nhưng không tránh được đao của Thợ săn.
Cây đao dài đâm xuyên qua ngực anh, giọt máu nhỏ giọt xuống, lan tỏa không khí chết chóc dày đặc.