Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói - Tô Mộng Kỳ - Chương 50 - Chương 50
- Trang Chủ
- Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói - Tô Mộng Kỳ
- Chương 50 - Chương 50
Có nên nắm bắt cơ hội xin lỗi, thể hiện sự chân thành muốn hòa giải với người ấy của mình trước không?
Chọn ngày không bằng đụng ngày, triển luôn đi.
Nghĩ vậy, Minh Kiều không hề xấu hổ, xoay người đối mặt với Đường Hiểu Ngư.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, nàng đã thấy Đường Hiểu Ngư nói: “Cô thật sự muốn nói chuyện với tôi sao?”.
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Giọng nói của cô lạnh như hồ sâu, cặp đồng tử như mặc ngọc càng khó nhận biết buồn vui hơn trước.
Minh Kiều buộc phải kích thích bộ não vốn chưa từng dừng lại, cố gắng tìm ra ý nghĩa trong câu nói đó.
May mắn thay, Đường Hiểu Ngư không để nàng bối rối lâu, nhanh chóng nói tiếp: “Nếu phải thì lần sau tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
Minh Kiều cuối cùng cũng nói những lời đầu tiên với Đường Hiểu Ngư: “Bây giờ cũng chỉ có hai chúng ta.”
Đường Hiểu Ngư nhìn Minh Kiều thật sâu, cô không biết Minh Kiều sẽ nói gì, nhưng có lẽ bất cứ điều gì nàng nói cũng sẽ làm cô phân tâm, nên để dành cơ hội này cho tương lai vẫn tốt hơn.
“Nếu cô muốn về lại nhà họ Minh thì tôi sẽ giúp cô.”
Câu “Tôi sẽ giúp cô” này luôn dễ khiến Minh Kiều hoảng hốt trong lòng. Nàng bình tĩnh lại, hiểu rằng ý cô ấy là thuyết phục chị gái hoặc mẹ nuôi cho nàng trở về.
Nàng hiểu rất rõ ý tốt của Đường Hiểu Ngư. Đúng vậy, nhưng mà không cần thiết.
Minh Kiều nghĩ Tường Vi Viên đã rất tốt rồi. Sau khi giải quyết mọi việc, nàng muốn quay lại đó, nơi mà nàng đã sống từ khi xuyên không tới đây, kiểu gì cũng có chút cảm xúc lưu luyến.
“Hiện giờ tôi không muốn những thứ ấy.” Minh Kiều hơi ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa ôn hoà của Đường Hiểu Ngư: “Cô muốn nói chuyện sau thì cũng được thôi, có lẽ sau này tôi sẽ cần cô giúp gì đó thì sao.”
Vừa nói ra những lời này, nàng lại cảm thấy hơi buồn cười. Nàng hiếm khi ngẫm lại bản thân, cũng hiếm khi nói lời xin lỗi còn lẽ thẳng khí hùng tới vậy.
Đôi mắt đen láy của Đường Hiểu Ngư không tránh khỏi trở nên dò xét lần nữa, cô không đoán được Minh Kiều muốn gì ở cô.
Nhưng khi Minh Kiều nói nàng không muốn về nhà họ Minh, cô lại không ngạc nhiên chút nào.
Bây giờ không muốn về, nhưng sau này thì sao?
Có phải là mãi mãi sẽ không có ý định trở về không?
***
Trên đường về lấy đồ uống, Tạ Sở gọi điện cho phục vụ trong trang viên, yêu cầu họ giúp chuẩn bị một số thứ, gửi chúng ra ngoài, nhưng vừa đi vừa về cũng khá tốn thời gian.
Khi anh quay lại và nhìn thấy Đường Hiểu Ngư và Minh Kiều đang bình tĩnh đứng bên nhau, trong lòng anh trào dâng một sự hân hoan kỳ dị.
Anh không lo lắng cho Đường Hiểu Ngư, nhưng anh hiểu Minh Kiều, biết tính khí kia của nàng, đánh người ta cũng không có gì là lạ.
May thay, tất cả những lo lắng đều dư thừa, anh thấy bầu không khí rất tốt, bèn quơ chiếc ba lô chứa đồ uống và đồ ăn nhẹ: “Các em nói chuyện xong rồi à. Nếu đã ra ngoài rồi, sao chúng ta không đi tản bộ khắp nơi, chụp vài tấm ảnh nhỉ?”
Giờ Minh Kiều mới thấy anh ta đang đeo một chiếc máy ảnh DSLR trên cổ, nhất thời ngưỡng mộ sự kính nghiệp và phẩm chất tâm lý của người này.
Sự ngưỡng mộ ấy khiến nàng cảm thấy rằng nếu một ngày nào đó Tạ Sở chết, nàng sẽ chân thành đến mộ anh để tặng hoa.
Cho dù trong lòng nàng và Đường Hiểu Ngư có suy nghĩ gì, bọn họ cũng sẽ hợp tác với Tạ Sở để thực hiện kế hoạch. Điều này là không thể nghi ngờ.
Vì vậy, ba người họ ngồi cạnh cối xay gió trước khi mặt trời còn chưa gắt nhất trong một lúc, đợi đến khi ánh nắng lên đỉnh đầu mới rời khỏi cánh đồng hoa trung tâm, đi đến khu rừng bên đường để tránh nóng.
Cứ vừa đi vừa nghỉ, khi thì chụp ảnh khi thì ăn uống nhẹ, chốc lát đã đến trưa.
Tạ Sở lấy khăn giấy sạch ra, lau lớp mồ hôi mỏng trên đầu. Anh ngước nhìn mặt trời thiêu đốt trên bầu trời, như thể vô tình mà đề nghị: “Giữa trưa nắng gắt lắm, chúng ta giờ mà về khả năng cao sẽ say nắng mất, hay cứ nghỉ lại đây một lúc đi. Tôi nhớ A Minh đã từng kể với tôi rằng gần đây có một dòng suối nhỏ rất đẹp.”
A Minh chính là tên người bạn kia.
“Vả lại cạnh suối nhiều cây cối sẽ rất mát mẻ, chúng ta cũng mang khá nhiều đồ. Thôi thì dã ngoại bên suối luôn, đến khi nào nắng bớt gắt rồi về.”
Minh Kiều vẻ mặt uể oải, khi nghe thấy lời này thì có thêm xíu hứng thú: “Thật hả? Vậy anh đi tìm suối trước đi, tìm thấy rồi thì gọi điện thoại cho chúng tôi.”
Nàng nói: “Nóng như đổ lửa thế này, tôi không muốn chạy linh tinh đâu, mệt lắm.”
Tạ Sở không hề ngạc nhiên chút nào vì phản ứng của nàng, cô đại tiểu thư này không bắt anh cõng đi đã là quan tâm lắm rồi: “Được, vậy để tôi đi tìm, các em chờ một chút.”
Đường Hiểu Ngư vẫn chẳng nói chẳng rằng, chưa mở miệng lần nào suốt dọc đường.
Nhưng cô vốn đã không phải người nhiều lời, nên Minh Kiều và Tạ Sở cũng không thấy lạ.
Thấy Tạ Sở đi xa, Minh Kiều lập tức thì thầm với hệ thống: [Thể lực của anh ta tốt thật, vừa vác đồ nặng vừa chạy đến tận trưa. Mi xem, anh ta mới chảy có tí mồ hôi, ngay cả hơi thở cũng chẳng dồn dập nữa.]
Máy ảnh và một túi đồ ăn to có trọng lượng không hề nhỏ.
Hệ thống: [Nhân vật chính đã từng nói thể lực của dị năng giả mạnh hơn người thường, nếu Tạ Sở là dị năng giả thì cũng chẳng có gì lạ.]
Hệ thống không quan tâm đến thể lực của Tạ Sở, chỉ quan tâm đến việc khi nào người anh ta sắp xếp sẽ ra tay: [Kí chủ, tôi nghĩ nếu anh ta đã sắp xếp những người kia đến vào hôm nay, vậy 90% là sẽ ra tay nội trong ngày hôm nay.]
Minh Kiều đồng ý với ý kiến của nó: [Hôm nay mà không ra tay, chúng ta nói chuyện xong đã về được luôn rồi, sao còn phải kéo Đường Hiểu Ngư đi nữa. Quan hệ giữa ba người chúng ta tế nhị như vậy, anh ta đối nhân xử thế tốt lắm, sao có thể phạm sai lầm cấp thấp thế được.]
[Chỉ là trời quá nóng, số đông lại phải bị giày vò rồi.]
Đương nhiên, Minh Kiều sẽ không đau lòng cho quân địch, nhưng nàng thương tiếc đội mình, chẳng hạn như Đường Hiểu Ngư đang ngồi cách nàng không xa. Nàng nhận thấy ánh mắt cô cứ đảo liên hồi giữa nàng và môi trường xung quanh, rõ ràng là tinh thần cảnh giác của cô chưa bao giờ buông lỏng.
Còn có Tiểu Ảnh không biết đang trốn ở đâu, nàng ta đã theo nàng đi một ngày một đêm rồi.
[Nhân tiện, Thống à, nếu Tiểu Ảnh muốn ra chặn người của Tạ Sở hành động, mi nhớ phát tín hiệu cho nàng ta.]
Tuy nhiên, đánh giá từ tính cách của Tiểu Ảnh, nàng ta sẽ không hấp tấp đến thế, Minh Kiều chỉ nhắc hệ thống để đề phòng thôi.
***
Quả thực, Đường Hiểu Ngư đang cảnh giác với nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào. Mà theo thời gian trôi qua, nhóm người trốn ở gần trang viên ngày càng tới gần, cô cũng cảm nhận được sự hiện diện của họ và hoàn toàn hiểu được Tạ Sở muốn làm gì.
Tạo ảo giác rằng cả ba người họ đã bị bắt cóc, giết Minh Kiều rồi lật lọng vụ bắt cóc này thành do cô tự biên tự diễn.
Đường Hiểu Ngư không ngạc nhiên với cách bố trí của Tạ Sở, cô quả thực là một ứng cử viên sáng giá để đổ oan. Bởi vì ngay cả người trong nhà cũng cảm thấy cô ghét Minh Kiều, và liệu họ có tin rằng cô đã làm ra chuyện giết Minh Kiều hay không lại là một vấn đề khác.
Cô sẽ không buồn vì bị Tạ Sở lợi dụng, cô và Tạ Sở vốn không có bất kỳ tình cảm nào, mà chính Minh Kiều mới là người có quan hệ với anh ta. Thế nên, Đường Hiểu Ngư mới cảm thấy bối rối.
Cô từng hỏi Minh Kiều, anh ta đối xử với cô như vậy, sao trông cô lại không buồn chút nào.
Khi đó, cô cảm thấy Minh Kiều không những không buồn mà thậm chí còn không cảm xúc khi nói về Tạ Sở.
Minh Kiều đã cho cô câu trả lời, nhưng sự bối rối này vẫn không hề giảm bớt.
Người quen sơ thì không nên nói quá nhiều. Đường Hiểu Ngư chỉ nghĩ rằng nàng không muốn nói quá nhiều với người xa lạ thôi.
Bây giờ cô phát hiện ra, hai người này không phải là quan hệ hôn phu hôn thê giả tạo không tình cảm như cô vẫn nghĩ. Cái thích của Minh Kiều dành cho Tạ Sở chính là sự tưởng tượng lãng mạn về thanh mai trúc mã mà mọi người đưa ra.
Nhưng sự thật thì ngược lại, cô phát hiện hai người này thực sự có tình cảm với nhau. Tuy không giống như những cặp đôi bình thường khi ở bên nhau, ngay cả không khí cũng ngọt ngào dinh dính, nhưng họ có sự hiểu ngầm của những người bạn cũ.
Mỗi ánh mắt, mỗi câu nói đều bộc lộ loại phản ứng và trao đổi quen thuộc vì sự thấu hiểu lẫn nhau.
Dáng vẻ hiện tại của Minh Kiều càng giống trong ấn tượng của cô, nàng dù nói hay làm đều rất hung hăng vênh váo, càng tự tin rằng Tạ Sở sẽ nhận lấy mệnh lệnh mà nàng hất hàm sai khiến.
Tạ Sở quả thực đã nhận, cũng không quá xấu hổ, thậm chí không nhìn thấy sự khó chịu phát sinh từ bản năng. Bọn họ đã quen với việc sống chung như thế này.
Thật kỳ lạ.
Đường Hiểu Ngư cho rằng hai người có tình cảm và ngầm hiểu lại đều đang tính toán lẫn nhau, thậm chí có thể muốn nhau chết theo cả hai hướng.
Ánh mắt Đường Hiểu Ngư chậm rãi chuyển sang sườn mặt Minh Kiều, có lẽ không phải nàng không đau lòng, mà là đã đau rồi.
Khi cuộc sống dần thay đổi hoàn toàn, dưới chân là vũng lầy, thanh mai trúc mã ngồi đối diện lại nhe ra chiếc răng nanh lạnh lẽo, bóng của dì út lại phủ hết nàng từ phía sau.
Nàng chỉ có thể trở thành một kỳ thủ tàn nhẫn, đẩy bàn cờ lên bàn, thi xem ai cao hơn ai.
***
Tạ Sở nói rằng có một con suối gần đó, và quả nhiên anh ta đã tìm thấy nó.
Phong cảnh gần khu đất rất đẹp, cây cối sum suê, nước chảy cá lội, như là một khung cảnh thư giãn cao cấp vậy.
Ba người bọn họ tìm một không gian trống để ăn cơm dã ngoại rồi nghỉ ngơi, chờ buổi trưa nóng nhất trôi qua. Trong thời gian đó, Tạ Sở cũng nhận được điện thoại thăm hỏi của bạn, chắc là thấy ba người bọn họ đi chơi cả buổi sáng vẫn chưa về nên thấy lạ.
Tạ Sở thản nhiên giải thích vài câu. Đến chiều, Minh Kiều mở miệng thúc giục: “Chúng ta về thôi, đi cả ngày mệt lắm rồi.”
Nàng lười biếng ngáp để che môi: “Sớm biết đi lâu thế, tôi đã mang kem chống nắng theo.”
Tạ Sở cẩn thận thu dọn đồ đạc bên cạnh, khi nghe thấy lời này thì nhìn lên bầu trời: “Được rồi, về thôi, muộn tí là nhiều muỗi lắm.”
“Tôi thấy đằng kia có con đường mòn, có thể về thẳng trang viên, chúng ta đi đường đấy đi, đừng quay lại đường vòng nữa.”
Minh Kiều thản nhiên gật đầu. Đến khi Tạ Sở thu dọn xong đồ đạc, ba người bọn họ đi xuống núi dọc theo con đường anh ta nói.
Con đường được bao quanh bởi cây cối ở hai bên, không quá khó đi nhưng còn vắng vẻ hơn đường họ đã đến nhiều.
Không ai trong ba người lên tiếng, sự yên tĩnh đến bất an dần trải rộng.
Tinh thần của Đường Hiểu Ngư trở nên tập trung và cảnh giác hơn, cô cảm thấy thời khắc hạ cờ sắp đến.
Minh Kiều cũng cảm thấy thế: [Thống, những người đó đã động thủ chưa?]
Hệ thống: [Đang di chuyển rồi, bắt đầu mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình, bao vây các người.]
Minh Kiều: [Bắt ta chờ lâu quá đi.]
Có thể nói, khi ba người nhìn thấy một chiếc xe tải màu trắng lái xuống núi, phản ứng đầu tiên trong lòng họ là nhẹ nhõm.
Người đầu tiên bước ra khỏi xe là một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng. Người này mượn danh nghĩa đến hỏi, liệu cánh đồng hoa oải hương là khu vực riêng tư hay danh lam thắng cảnh để nói chuyện với Tạ Sở.
Tạ Sở dường như không biết gì, kiên nhẫn nói chuyện với dì ta.
Minh Kiều buồn chán, liếc nhìn tứ phía, thấy đám người dần dần vây quanh bọn họ không chút che giấu, chân nàng dịch về phía Tạ Sở một cách khó nhận ra.
Trong lòng nàng nghĩ rằng nếu có biến cố gì, nàng sẽ ra sức một phát kìm lấy Tạ Sở.
May là biến cố đó đã không xảy ra, chỉ thấy Tạ Sở hét lên “Các người muốn làm gì?” thì chiếc khăn tẩm thuốc mê đã vươn ra từ phía sau, cuối cùng bọn họ cũng bị bắt cóc thành công.
______________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này tóm tắt tâm lý của ba người trong một câu:
Kiều: Cao thủ so chiêu, ai thiểu năng thì chết trước!
Đường: Chắn chắn không phải Minh Kiều sai, mà là cả thế giới này sai.
Tạ: Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.