Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói - Tô Mộng Kỳ - Chương 43
Ý cười thanh như hoa lê của Đường Hiểu Ngư lập tức như nguyệt lạc sương ngưng, tụ lại thành lạnh như băng: “Bà ấy nói sao?”
Quản gia Kiều, đúng như tên gọi, là quản gia nhà họ Minh. Người nhà bà đều làm việc ở nhà họ Minh, bản thân bà cũng phục vụ ở đây gần hai mươi năm. Nếu nói ngay cả bà cũng không thể tin tưởng được, vậy toàn bộ từ trên xuống dưới nhà họ Minh cũng chẳng mấy nữa mà sụp đổ.
Đường Hiểu Ngư không trực tiếp nói rõ bảo bà điều tra dì út, chỉ nhắm phạm vi điều tra vào nội bộ gia tộc, lẽ đương nhiên cũng không đụng phải Thời Nhan đang điều tra dì út ở một hướng khác.
Nhưng chuyện máy nghe lén đã xuất phát từ tay dì út, cho dù không trực tiếp đi điều tra dì ta thì dì ta cũng không tránh khỏi.
Mà chuyện này Đường Hiểu Ngư không cần phải giấu Minh Duyệt làm gì, Minh Duyệt đương nhiên cũng rất rõ ràng từng bước trong đó. Cô không có ở đây, quản gia Kiều báo cáo cho Minh Duyệt cũng như nhau.
Trong đôi mắt tròn của Minh Duyệt tâm tình tối tăm: “Quản gia Kiều nói người giúp việc trong nhà đúng là có vấn đề thật.”
Cô bé vừa nói vừa lấy ra một túi hồ sơ cho Đường Hiểu Ngư xem.
Đường Hiểu Ngư một đêm nhìn thấy túi hồ sơ hai lần, thần sắc vi diệu, nhất thời không biết có nên chờ mong có thể nhìn thấy thứ gì đó khác trong túi hồ sơ này hay không.
Minh Duyệt hiển nhiên đã kiểm tra đồ vật bên trong rồi, lại nói: “Quản gia Kiều nói còn có vài ghi âm trong thẻ nhớ, chúng ta có thể cắm vào máy tính phát lại.”
Đường Hiểu Ngư đưa tay sờ, quả nhiên sờ được thứ giống như usb ở dưới đáy của túi hồ sơ: “Bà ấy có nói là về cái gì không?”
Minh Duyệt nói: “Là ghi âm nói chuyện phiếm của một số người giúp việc đã bị sa thải.”
Ánh mắt Đường Hiểu Ngư hơi ngưng tụ, cô không cần nghe cũng đã biết là cái gì.
Sau khi cô trở về nhà họ Minh, nghe được người giúp việc nghị luận thân thế của cô, nói cô ở bên ngoài mười mấy năm nên không có tình cảm với người trong nhà, căn bản để đem ra so sánh thì vẫn kém hơn Minh Kiều.
Đương nhiên đây là cái tốt nhất trong vô số lời đồn nhảm, nghe uyển chuyển nhất.
Sau đó chị cả tra ra là Minh Kiều giật dây bọn họ đồn đại linh tinh xa lánh cô, liên đới chuyện truyền lời đồn đại ra ngoài rằng cô là con gái riêng cùng nhau bộc phát. Cuối cùng người giúp việc bị sa thải, Minh Kiều bị đuổi ra khỏi nhà.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện với Minh Kiều cách đây không lâu, nhớ về quá khứ cũng không tính đã xa xôi, Đường Hiểu Ngư lại sinh ra một loại cảm giác giống như đã qua mấy đời.
Nhưng cô cũng hiểu quản gia Kiều sẽ không đột nhiên lôi chuyện cũ, nếu đã lôi thì chắc chắn có gì khác.
Quả nhiên Minh Duyệt nhăn mặt, ngữ khí đôi chút mang thù: “Những người này hai mặt ba đao, mặt ngoài thì thu chỗ tốt của chị ấy, nói xấu chị, giở trò với chị. Trên thực tế bọn họ còn bị người khác sai khiến, lại đi nói xấu ngược lại chị ấy, châm ngòi thổi hai đầu gió.”
“Chị ấy” ở đây chính là Minh Kiều.
Mà người khác, còn có thể là ai nữa, chính là dì út.
Đường Hiểu Ngư nghĩ vậy thì cảm thấy châm chọc, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu vì dì út hao tâm tổn trí. Cô lấy tư liệu giấy trong túi hồ sơ ra xem.
Phía trước là danh sách người giúp việc có vấn đề, đã bị sa thải, chưa bị sa thải, bọn họ khi nào ở đâu, truyền tin đồn cho ai, viết rất chi tiết.
Nghi phạm đặt máy nghe lén cũng có một danh sách riêng, trên đó ghi lại ngày bọn họ tới gần hoặc ra vào phòng Minh Kiều, sau đó là một phần chữ đỏ đánh dấu chờ xác minh thêm.
Những chuyện này đều không viết rõ có liên quan đến dì út, đến sau tổng kết ra manh mối lại mơ hồ mập mờ chỉ về phía dì út.
Trên mấy tờ giấy cuối cùng là hồ sơ điều tra lần thứ hai về tin đồn Đường Hiểu Ngư bị đồn là con gái riêng.
Phía trên vẫn có tên Minh Kiều, nhưng vị trí sau màn vốn thuộc về nàng đã bị dì út thay thế.
Tầm mắt Đường Hiểu Ngư ngưng tụ thật lâu trên tờ giấy, không nói một lời.
Minh Duyệt biết cô đang nhìn cái gì, biểu tình có hơi phức tạp.
Cô bé nhớ rõ ngày sự tình vỡ lở, Minh Kiều thừa nhận là nàng làm, không chỉ thừa nhận, mà còn cực độ kiêu ngạo, không có nửa điểm che giấu.
Lúc ấy cô bé cũng có mặt, chính tại sảnh lớn trước mắt này, bầu không khí áp lực còn đáng sợ hơn cơn bão trước khi sóng thần đến.
Minh Kiều lại tuyệt không sợ, càng không có bất kỳ sự thu liễm nào. Sau khi nàng thừa nhận trước mặt chị cả rằng đều do nàng làm liền vẻ mặt oán độc chỉ vào Đường Hiểu Ngư, hờ hững như băng, nói: “Nào có vì sao chứ, tôi chỉ muốn thấy cô ta xui xẻo, muốn nhìn cô ta không thoải mái thôi. Tôi ghét cô ta, ghét đến mức muốn cô ta chết ấy chứ.”
Biểu tình điên cuồng kia, thanh âm sắc bén kia khiến Minh Duyệt cảm thấy cực hạn thống khổ và thất vọng, cũng ở rất nhiều ngày sau đều là ác mộng cô bé không thể xua tan.
Cho dù là giờ đây Minh Duyệt nhớ tới lời Minh Kiều nói ngày đó, còn có cãi vã phía sau đều cảm thấy không rét mà run.
Cô bé lại ngước mắt lên nhìn Đường Hiểu Ngư, phát hiện cô không bị gợi lên hồi ức chán ghét, cũng không có cảm xúc quá giãy dụa mâu thuẫn, chỉ đang trầm tư, dùng một loại thái độ lý trí tuyệt đối mà trầm tư.
“Chị, chị đang nghĩ gì thế?”
Có lẽ là trong mắt cô bé lộ ra vẻ lo sợ nghi hoặc, khi Đường Hiểu Ngư nói chuyện với cô bé, giọng nói giống như hoa lê rơi xuống mang theo nhu ý cực nhẹ, ngay cả đầu ngón tay vuốt ve gương mặt cô bé đều mềm mại ôn nhu: “Chị đang suy nghĩ chuyện em đang suy nghĩ.”
Minh Duyệt cắn môi: “Chúng ta oan uổng chị ấy rồi sao?”
Đường Hiểu Ngư: “Rốt cuộc có tham gia hay không, tham gia bao nhiêu, chỉ mình cô ấy rõ nhất.”
“Vậy…” Minh Duyệt chần chờ hỏi: “Chị ấy biết dì út lại lợi dụng chị ấy không?”
Cô bé không ngốc, thuận thế suy nghĩ rất nhiều chuyện quá khứ, thực ra đều có bóng dáng dì út. Dì út kia có phải vẫn luôn lợi dụng Minh Kiều hay không?
Đường Hiểu Ngư chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của cô bé, hơn nữa còn chắc chắn: “Cô ấy biết.”
Minh Duyệt giật mình, khó hiểu:”Vì sao?”
Nếu như cho tới nay tất cả mọi chuyện đều là Minh Kiều bị dì út lợi dụng, mà không phải dì út nhân nhượng nàng, vả lại nàng cũng biết dì út lấy nàng làm vũ khí, vì sao còn…
Đường Hiểu Ngư chậm rãi buông tay xuống, rơi vào vai Minh Duyệt: “Cô ấy mặc cho dì út lợi dụng cô ấy, tóm lại là bởi vì dì út đối với cô ấy rất quan trọng.”
Ánh mắt Minh Duyệt run rẩy, rất nhanh cúi đầu. Dì út quan trọng, chẳng lẽ mấy người các cô không quan trọng sao?
Cô bé có thể hiểu được nhưng lại không thể lý giải. Một người cố nhiên lại muốn buông người đối xử tốt với nàng, ngược lại đi nhân nhượng người làm tổn thương nàng.
Chợt nghe Đường Hiểu Ngư lại nói: “Mà quan hệ giữa cô ấy và mọi người… Có một câu gọi là nước đổ khó hốt.”
Thân thể Minh Duyệt cứng đờ, uể oải cùng bi ai lớn lao bao vây cô bé, chẳng phải là nước đổ khó hốt sao. Dù gì trước khi Đường Hiểu Ngư trở về, không đề cập đến mẹ và chị cả, cô bé còn chưa từng lén lút tán gẫu với Minh Kiều.
Nhưng uể oải qua đi thì sinh ra tức giận lớn hơn, nói đi nói lại vẫn là dì út quan trọng hơn. Sau khi hai người chiến tranh lạnh cãi nhau thì giống như người xa lạ, cũng chẳng thấy Minh Kiều tới giữ lại, dù chỉ là một lần.
Lực rơi trên vai không nhẹ không nặng, đánh thức cô bé ra từ trong suy nghĩ của mình.
Minh Duyệt chậm rãi ngẩng đầu, có chút ủy khuất, còn có chút không cam lòng: “Chị, em tức quá đi!”
Rất giận chị ấy.
Đường Hiểu Ngư nhẹ giọng nói: “Chị biết.”
Cô luôn có thể bình tâm tĩnh khí như vậy, cho dù ngày đó Minh Kiều cuồng loạn nói muốn nhìn cô chết, cô cũng rất bình tĩnh.
Không, có lẽ là lạnh lùng thì đúng hơn.
Khi đó ánh mắt của cô giống như mặt hồ bị đóng băng, liếc mắt nhìn lại, bình tĩnh khiến người ta run rẩy. Phảng phất nhiều hơn một phần cảm xúc dành cho Minh Kiều đều là lãng phí, cho dù là chán ghét.
Khi đó cô không thèm để ý Minh Kiều, hiện tại lại khác.
Minh Duyệt nghĩ, nhưng cô bé không biết thay đổi như vậy giữa Đường Hiểu Ngư và Minh Kiều là tốt hay xấu.
“Chị, lỡ như một ngày nào đó chị ấy biết chị…”
“Cô ấy sẽ biết thôi.” Đường Hiểu Ngư nói: “Đến thời điểm thích hợp chị sẽ nói cho cô ấy.”
Minh Duyệt không thể tưởng tượng khi đó Minh Kiều sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cô bé càng nghĩ lại càng không ra: “Chị một chút cũng không giận chị ấy sao?”
Tình cảm của cô bé và Minh Kiều có tốt có xấu. Chỗ tốt khiến cô hoài niệm, không dứt bỏ được, chỗ xấu làm cho cô bé cứ nhớ tới thì lại lạnh cả tim, không muốn để ý tới nàng dù chỉ một chút.
Nhưng mối quan hệ giữa Đường Hiểu Ngư và Minh Kiều vẫn luôn rất tồi tệ, tệ đến mức đổi thành một người khác, muốn giết chết Minh Kiều cũng không có gì lạ.
Đường Hiểu Ngư khẽ lắc đầu, con ngươi đen kịt trải ra một khoảng sương mù, không còn băng hàn như trước, song vẫn khiến người ta đoán không ra cô đang nghĩ gì: “Nghỉ sớm đi.”
***
Đêm đã rất sâu, Đường Hiểu Ngư lên lầu nghỉ ngơi, Minh Duyệt vẫn chưa buồn ngủ.
May mắn thay, ngày mai là thứ bảy, cô bé ngủ muộn tí cũng không sao.
Sau khi xác nhận Đường Hiểu Ngư đã trở về phòng, lúc này cô bé mới rón rén đi đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ ra ngẩn người với hộp kem đóng gói không xa lạ.
Đó là bao bì mà tiệm kem gần phòng sách mới có, mà Đường Hiểu Ngư cho tới bây giờ chưa từng có thói quen và sở thích mua đồ ăn vặt. Trước kia điều kiện kinh tế của cô cũng không cho phép cô có, dần dà cái gì cũng có thể thành thói quen.
Mà thói quen mua đồ ăn vặt này lại thuộc về một người khác.
Một người sinh ra đã lớn lên trong hoàn cảnh giàu có và cưng chiều, cái gì cũng không thiếu, hết lần này tới lần khác lại gì cũng muốn tranh. Một người mà cô bé giờ càng ngày càng nhìn không hiểu, hai mặt gặp người, khiến cô bé suýt thì sinh ra ghen tị và bất bình với mình khi đeo mặt nạ.
Đường Hiểu Ngư nói cứ hài lòng là tốt rồi.
Như nào mới tính là hài lòng, cô bé lại muốn cái gì?
Minh Duyệt không cách nào trốn tránh phát hiện ra, khi biết có một số việc không phải Minh Kiều làm, trong lòng cô bé thoải mái hơn rất nhiều, một số sự kiên trì vốn không ngoan cố cũng đã dao động.
Sự thoải mái này khi nghĩ về dì út mình sẽ thậm chí cảm thấy buồn bã và bối rối, nhưng cũng không thể bị tách rời.
Nhìn như vậy không phải là thứ hạng bảng top người tồi của Minh Kiều và dì út chỉ đổi chỗ cho nhau thôi sao? Tất nhiên dì út làm ra chuyện đáng ghét hơn, ác ôn hơn.
Nhưng Minh Kiều không phải là người chủ đạo tất cả, cô bé đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khí lạnh từng đợt ào vào mặt, Minh Duyệt bỗng nhiên dâng lên nỗi quẫn bách không biết với ai, vươn hai tay che gò má.
Còn Minh Kiều nữa, nói với cô bé cái gì mà cách xa người khiến mình không vui, chiếu cố tâm tình của mình trước hết.
Nói dễ nghe như vậy, chị ấy làm được sao?
Minh Duyệt chậm rãi buông tay xuống, cô bé muốn gì? Cô bé muốn biết rõ Minh Kiều đang nghĩ gì.
Nếu Minh Kiều có thể đối tốt như vậy với người mới quen không bao lâu, vậy cô bé cứ lấy thân phận này qua lại với nàng là được rồi, thời gian dài cô bé sẽ có thể hiểu rõ Minh Kiều đang nghĩ gì thôi.
Có lẽ khi hiểu rõ, cô bé cũng sẽ có thể hoàn toàn suy nghĩ rõ mình rốt cuộc muốn gì, mà cũng chỉ có suy nghĩ rõ mình muốn gì, cô bé mới có thể hài lòng.
Nghĩ kỹ nên làm thế nào, Minh Duyệt chỉ cảm thấy rộng mở sáng sủa, ngay cả kem trước mắt cũng trở nên thuận mắt hơn, cô bé nhanh chóng rút ra một chiếc.
Đợi đến khi cảm giác mềm mại lạnh buốt tan ra trong miệng, cô bé mới phản ứng lại mình đã làm gì.
Minh Duyệt cẩn thận quay đầu nhìn xung quanh, không ai phát hiện buổi tối cô bé ăn vụng kem.
Tuyệt vời, cô bé thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa tủ lạnh lại chạy về phòng của mình.
***
Chủ nhật.
Theo dự đoán của Đường Hiểu Ngư, ít nhất là một thời gian sau đó cô sẽ gặp lại Minh Kiều.
Minh Kiều cũng suy đoán gần đây Đường Hiểu Ngư không rảnh bận tâm đến nàng, đang muốn chuyên tâm gây dựng sự nghiệp, tu sửa kỹ thuật —— kỹ thuật trên các phương diện, tiện thể xác nhận lại động tĩnh của Tiểu Ảnh. Nhìn nàng ta đột nhiên xuất hiện ở gần đến tột cùng là trùng hợp hay có nguyên nhân khác, hoặc là nguyên nhân xuất hiện có tương quan với nàng.
Nhưng người ta thường nói kế hoạch nhanh bằng biến hóa, những lời này áp dụng cho tất thảy người trong cuộc. Cho dù là nửa người xem, nửa chuẩn bị sẵn sàng lên sân khấu biểu diễn như Minh Kiều cũng vậy.
Ví dụ như bây giờ nàng không nghĩ tới, Tạ Sở đang cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại trước mặt nàng lại đột nhiên gọi điện thoại cho nàng.
Giờ này khắc này ánh mắt Minh Kiều rất vi diệu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại màu mây trắng mình mỗi ngày đều dùng, như thể nó đột nhiên biến thành một cái miệng độc sẽ cắn người.
Hệ thống còn phản ứng lớn hơn nàng, giống như thứ nàng đang cầm trong tay chính là một bao thuốc nổ, như gặp địch lớn: [Vô sự mà ân cần, chẳng gian cũng là trộm. Kí chủ, cô có nhận không? Định nhận thế nào?]
Minh Kiều không đoán được nó thật sự đang khẩn trương hay là đang đùa giỡn, giật khóe miệng: [Ta nhận bằng tay.]
Nói xong không tiếp tục đùa với hệ thống nữa, lưu loát nhận điện thoại, hơn nữa trước tiên chiếm chủ đạo: “Anh tìm ai? Nếu gọi nhầm, giờ cúp máy còn kịp.”