Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói - Tô Mộng Kỳ - Chương 42
Nói chuyện đến hơn nửa đêm, Minh Kiều và Đường Hiểu Ngư đều cảm thấy mặc dù chưa bóc trần thân phận nhưng cũng coi như đã thật tâm trao đổi một hồi, đều đã hiểu rõ phần nào ý nghĩ chân chính của người kia.
Bỏ qua không nói về một số vấn đề xen kẽ, tâm trạng của hai người nói chung là vui vẻ.
Sắc trời đã không còn sớm, Đường Hiểu Ngư không định ngủ lại, tuy ngày kia mới là ngày hẹn gặp Tạ Sở nhưng cô vẫn còn chuyện khác cần sắp xếp.
Minh Kiều đã sớm đoán trước được việc này, không ngoài ý muốn mà tiễn cô rời khỏi phòng sách.
Nhưng không biết tại sao hôm nay Đường Hiểu Ngư không bảo nàng lập tức về, nàng cũng không muốn trở về, hai người bèn sóng vai đi dọc theo con phố nhỏ bên ngoài phòng sách.
Giờ còn chưa phải đợt nóng đỉnh điểm trong mùa hè, gió đêm thổi tới còn rất mát mẻ. Biển sao giăng lưới bạc trên cao, treo ở phía chân trời, nhìn ra xa con đường nhỏ còn có đèn màu lóe lên cùng với tiếng ồn ào mơ hồ không rõ, đó là khói lửa nhân gian bị ngăn cách.
Minh Kiều không nhớ khỏi lửa nhân gian, nàng chỉ quan tâm đến người trước mắt, nhưng lời dặn chú ý an toàn nói nhiều quá cũng thấy thừa nên dứt khoát không nói nữa.
“Dạ Oanh, chờ sự việc kết thúc, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi đi.”
Đường Hiểu Ngư nghiêng đầu nhìn nàng: “Cô muốn đi đâu?”
Hỏi thế là đồng ý rồi.
Khóe môi Minh Kiều khẽ nhếch lên: “Đi đâu cũng được, quen biết cô lâu vậy rồi mà chúng ta còn chưa từng ra ngoài chơi cùng nhau, cuộc sống không chỉ có âm mưu quỷ kế trước mắt, còn có thơ và phương xa* nữa.”
*”Thơ và phương xa, căn nguyên ở thơ. Trong lòng có thơ, tất có phương xa. Trong lòng không thơ, được chăng hay chớ. Có thơ trong tâm, đã ở phương xa.”
Thơ và phương xa là một loại tâm trạng, một loại cảm xúc, một thứ hữu hình không già không chết. Là sự hướng tới tình cảm nhã vọng cao hơn của con người trong cuộc sống trước mắt, không ở xa xa, chỉ ở trong lòng. Nó không tách biệt khỏi cuộc sống hiện thực, mà kết hợp với cuộc sống hiện thực.
Nói chung là ước mơ văn nhã và khát vọng tình cảm cao hơn sinh hoạt thường ngày trong mỗi con người.
(Nguồn: Lược dịch bài zhihu số 38726388: “Thơ và phương xa là gì? Câu trả lời tôi tâm đắc nhất”)
Đường Hiểu Ngư phát hiện cô cần phải thừa nhận, cô không muốn từ chối đề nghị này của Minh Kiều, nhưng đã coi đối phương là bạn bè rồi thì không cần phải rối rắm tiểu tiết quá nhiều.
Cô đột nhiên nghĩ đến Tạ Sở mời cô đi Tây Sơn ngắm hoa viên hoa oải hương, cảnh sắc nơi đó hẳn rất lãng mạn nhưng lại chen chúc toan tính. Cảnh có lãng mạn mỹ lệ cách mấy thì cũng đã sớm bị u tối che khuất, khó làm người ta sinh ra chờ mong.
“Ngoại ô núi Khê Túc trồng đầy núi cây phong, mùa thu lá phong đỏ, cảnh sắc rất đẹp.” Đường Hiểu Ngư nói: “Nếu cô muốn đi xem, chúng ta có thể đi thử một lần.”
“Cảnh thì đẹp đấy nhưng mùa thu còn xa lắm.” Minh Kiều gạt sợi tóc trước trán: “Chúng ta đi nơi gần đã, đi xem phim hoặc đi sân chơi chơi trước cũng được.”
Còn ăn uống gì thì thôi, nàng muốn ăn cơm Đường Hiểu Ngư nấu hơn.
Đường Hiểu Ngư gật đầu: “Được.”
Lúc này đường đã đi đến cuối, đi tiếp là đến đường phố mới nên bảo Minh Kiều quay về.
Bước chân Minh Kiều dừng lại, sau đó lại giống như nghĩ ra gì đó: “Tôi nhớ ở đầu đường này có một cửa hàng kem mới mở làm kem rất ngon, nếu lần sau bé mèo đen đến, tôi sẽ mời em ấy ăn.”
Nàng nói xong mới nhận ra mình quen mua đồ ăn cho người ta rồi, lại hoàn toàn quên mất chạng vạng vừa khuyên người ta phải rời xa nguồn gốc khiến người phiền não chính là nàng đây.
Đáy mắt nàng lưu chuyển ánh sao, đổi chủ ý: “Không cần lần sau, cô chờ tôi chút.”
Nói xong, chưa đợi Đường Hiểu Ngư phản ứng đã hưng phấn chạy ra đầu đường.
Đường Hiểu Ngư không ngăn nàng, chậm rãi đi vài bước nhưng không hoàn toàn đi qua.
Tuy rằng hôm nay cô đeo kính một mắt viền bạc (kính giống Kaito Kid ấy), quần áo cũng không đặc biệt, đến gần cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
Nhưng cô vẫn dừng bước khi thấy biển hiệu cửa hàng kem trước mặt để chờ Minh Kiều.
Dưới ánh đèn sáng ngời trắng nõn ở xa xa, gương mặt Minh Kiều vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức Đường Hiểu Ngư có thể nhìn thấy thần sắc nhảy nhót khi nàng nói chuyện với chủ cửa hàng, thậm chí có thể tưởng tượng được nàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với người khác như thế nào.
Thật sự là người mâu thuẫn lại khiến người ta nhìn không thấu. Đôi khi trông lười biếng như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng lại cứ lộ ra hứng thú vô tận ở những chuyện nhỏ thế này.
Đường Hiểu Ngư nhẹ nhàng nâng chiếc cằm trắng nõn tinh xảo lên, trong con ngươi đen tuyền như hồ băng chiếu ảnh lại một khoảnh khắc sáng ngời này, phảng phất như có cái gì tan ra, gợn sóng lưu chuyển và trở nên mềm mại.
Minh Kiều nhanh chóng từ tiệm kem chạy về bên cạnh Đường Hiểu Ngư, còn cầm một hộp xốp trong tay, xem ra bên trong chứa không ít kem.
“Cho này, mỗi vị tôi đều mua hai ly, vậy thì không phải sợ không được ăn cái mình thích nữa.” Minh Kiều đưa hộp cho Đường Hiểu Ngư: “Tôi cảm thấy trẻ con chắc sẽ thích kem ly, nếu hai người đều không thích thì chia cho bạn bè cũng được.”
Nàng ngẫm lại, nói thêm một câu: “Đừng nói là tôi mua.”
Đường Hiểu Ngư theo bản năng ngước mắt lên nhìn nàng, mơ hồ bắt được cái gì đó trong sương mù nhưng lòng bàn tay thu lại vẫn trống rỗng như trước.
Phản ứng lúc nãy của Minh Kiều là theo bản năng, lúc này chỉ có thể tận lực nghĩ ra lời giải thích thỏa đáng: “Tôi chỉ sợ con bé lại nhớ mãi phải giao cơm cho tôi thôi, xem tuổi của em ấy thì hẳn còn đang học ở trường, không cần phải chạy tới chạy lui vì chuyện nhỏ này.”
Đường Hiểu Ngư thản nhiên gật đầu, nhìn hai tay nàng đưa hộp qua đã trống rỗng: “Tôi tưởng cô muốn ăn.”
“Cũng không thèm đến nỗi đấy.” Minh Kiều tùy ý cười, sự chuyên chú trong đôi mắt đào hoa lại bắt đầu ném lên người cô: “Lại nói, ăn nó cũng là ăn cho vui, tôi vẫn muốn chờ lần sau cô đến thì chúng ta cùng ăn hơn.”
Đường Hiểu Ngư bị ánh mắt của nàng hấp dẫn, muốn tránh đi lại theo bản năng muốn tìm bóng dáng của mình ở trong đó, ma xui quỷ khiến nói: “Hiện tại cũng được.”
Minh Kiều nhìn cô với vẻ không ngoài ý muốn, giống như biết cô luôn thuận theo tâm ý của nàng vậy, nhưng nàng lại không dính người như thường lệ mà lại cười: “Muộn quá rồi, cô sẽ nghỉ ngơi không đủ đấy.”
Gió nổi lên, làn váy của nàng khẽ phất, thanh âm cũng rất nhẹ, thoảng chút dịu dàng: “Về đi.”
***
Sau khi Đường Hiểu Ngư tách khỏi Minh Kiều, không tìm góc hẻo lánh để phát động dị năng rời đi như trước đây.
Sau khi cô đi được vài bước, chợt quay đầu lại nhìn bóng lưng Minh Kiều trở về phòng sách, nhưng hai người đã cách xa rồi, cô chỉ nhìn thấy bóng đêm mê ly.
Hôm nay cô hỏi câu như vậy, Minh Kiều sẽ suy nghĩ nhiều không?
Phải nói suy nghĩ nhiều là tất nhiên, nhưng liệu nàng sẽ nghĩ đến thân phận chân chính của cô không?
Có lẽ không nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ.
Thế sự tràn ngập sự trùng hợp đến trêu ngươi, chuyện xảy ra trong đêm đó, thậm chí sau đó đều khiến người ta khó có thể đoán trước, nhưng trước đêm nay Minh Kiều có lẽ đã từ thái độ của cô đoán ra được hai người có quen biết, hay nói là từng có ân oán.
Nhưng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến là cô.
Đường Hiểu Ngư nghĩ đến đây, ánh mắt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, nhưng cũng không phân biệt được rốt cuộc đang hy vọng nàng biết hay không hy vọng nàng biết.
Giữa Dạ Oanh và Minh Kiều đều là những thứ thuần túy tốt đẹp, nhưng Minh Kiều và Đường Hiểu Ngư thì có lẽ ngay cả một câu hay ho cũng chưa từng nói ra.
Cho dù Minh Kiều có thể không ghét cô như nàng biểu hiện ra ngoài, nhưng đã từng chán ghét cùng đối chọi gay gắt là thật.
Dù có ra sao, một ngày nào đó cô sẽ phơi bày thân phận của mình ra cho Minh Kiều xem, cũng sẽ hỏi rõ ràng hết những ân oán vắt ngang giữa hai người.
***
Trăng sáng trong trẻo, ánh trăng rực rỡ.
Minh Kiều hào hứng giẫm lên bóng cây dưới ánh trăng, tự giải trí một hồi lâu, mới cảm giác bóng đêm đêm nay quá mức yên tĩnh, bên tai nàng cũng đặc biệt thanh tĩnh.
[Thống, tối nay mi chẳng nói gì cả.] Nàng trêu chọc: [Cũng phải suy nghĩ về thống sinh hả?]
Hệ thống: [Không đâu, tôi vẫn đang suy nghĩ về những thứ liên quan đến cô. Kí chủ, vừa rồi là một cơ hội rất tốt, cô không nghĩ đến trực tiếp ngả bài với nhân vật chính à.]
Nó thở dài: [Cô đã biết cô ấy là ai, lại còn phải giả vờ không biết cô ấy là ai. Cô ấy cho rằng cô không biết cô ấy là ai, thật ra cô lại biết cô ấy là ai, sống như vậy hai người không mệt mỏi sao?]
Nó thở dài càng sâu hơn: [Hai người sống không mệt, tôi nhìn thôi cũng mệt.]
Minh Kiều bật cười: [Còn nói mi không thích quan tâm đi.]
[Tôi có nói đâu.] Hệ thống thì thầm: [Kí chủ, rốt cuộc cô nghĩ thế nào?]
[Bây giờ chưa phải thời cơ tốt, cục diện vẫn là một đầm nước đục, tất cả mọi người ở bên trong nhảy tới nhảy lui, không cần phải chọn lúc này làm cô ấy phân tâm.]
Minh Kiều nói: [Hơn nữa, chính cô ấy nói với tôi, khác hẳn với tôi biết mà vạch trần.]
Gương mặt kiều diễm như hoa của nàng hiếm khi hiện ra nỗi khổ não: [Đợi đến ngày đó nói không chừng cô ấy sẽ rất tức giận cũng nên.]
Nhưng đến khi thời cơ thích hợp, nàng vẫn sẽ nói cho Đường Hiểu Ngư biết, song tuyệt đối không phải bây giờ.
[Sẽ sao?] Hệ thống không quá tin cũng không thể lý giải: [Nhưng nhân vật chính rất lý trí, lúc quan hệ hai người tệ nhất cô ấy cũng không bỏ mặc cô, lại sẽ vì chuyện nhỏ này mà tức giận sao?]
[Đây không phải chuyện nhỏ, đối với chúng ta mà nói đều không phải chuyện nhỏ.] Minh Kiều thấp mắt khẽ cười, trong đôi mắt đào hoa lồng lên một tầng sắc ám, phảng phất sương mù mỏng: [Thống, mi còn chưa hiểu tâm tư con người tinh tế lại phức tạp đến mức nào đâu.]
Hệ thống thực ra cũng không ngốc, rất nhiều lúc đã có thể theo kịp suy nghĩ và mạch ý tưởng của nàng, nhưng nó vẫn không hiểu được sự rối rắm phức tạp của lòng người.
Không biết rằng những người lý trí thực sự thường không hay tức giận, nhưng nếu họ tức giận chính là việc đau đầu nhất.
Hệ thống quả thật không hiểu, nó cảm thấy yêu hận của con người nghe thì cũng chỉ có hai chữ, đơn giản gọn gàng, nhưng để hiểu rõ được thì lại quá khó.
***
Đường Hiểu Ngư về đến nhà thì hơi bất ngờ khi thấy Minh Duyệt còn chưa nghỉ ngơi, nhưng nghĩ lại ngày mai là thứ bảy, cũng hiểu.
Minh Duyệt không kinh ngạc khi nhìn thấy cô trở về, nhưng ánh mắt chạm phải hộp xốp cô lấy ra từ không gian, không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Đường Hiểu Ngư trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp: “Đều là kem, muộn quá rồi ăn không tốt, em muốn ăn thì mai tự lấy trong tủ lạnh.”
Khi đang nói, cô đã đi qua phòng khách, đến vị trí đặt tủ lạnh trong nhà bếp.
Cô cất kem xong, nghĩ đến hẹn ước ăn cùng nhau Minh Kiều nói. Cô vốn không phải là người yêu thích đồ ăn vặt, hứng thú với những loại kem ngọt ngào này lại càng không cao.
Đường Hiểu Ngư đang muốn nói với Minh Duyệt một tiếng, định đi nghỉ ngơi lại thấy Minh Duyệt im ắng bước đến trước mặt cô.
Đường Hiểu Ngư cảm thấy mình có lẽ thật sự ở chung lâu với Minh Kiều, tư duy bị nàng lây nhiễm rất nhiều. Nhìn Minh Duyệt mặc đồ ngủ màu đen trắng đi tới, từ ngữ đầu tiên trôi nổi trong đầu không phải là tên em ấy, cũng không phải danh hiệu, mà là Bé mèo đen.
Cô quả nhiên cần phải duy trì khoảng cách với Minh Kiều mới được.
Bị Minh Duyệt dùng đôi mắt tròn vô tội nhìn, trong lòng Đường Hiểu Ngư nổi lên chút xấu hổ, giơ tay đặt lên trên sợi tóc mềm mại của cô bé: “Có chuyện muốn nói với chị à?”
Minh Duyệt yên lặng ngửa đầu nhìn Đường Hiểu Ngư, cô bé có thể nhận ra tâm tình hiện tại của chị mình không xấu, nhưng có lẽ chuyện tiếp theo chị em cô muốn nói sẽ khiến tâm tình tốt của cô bị phá hư.
“Quản gia Kiều đã về rồi.”