Táng Thần Tháp - Chương 379: Ly Học Cung, Thương Ưng Bảo Thuật
Nếu là Yêu Tôn Giả, ngoại trừ vô số cơ duyên ra, Giang Nhược Trần còn có một điểm có thể xác định, đó chính là trong đó khẳng định có công pháp Thiên cấp.
Người bình thường có thể không hiểu nhiều về Yêu Tôn Giả.
Nhưng Giang Nhược Trần lại xuất thân từ vương thất, trong cung có rất nhiều điển tịch.
Lúc trước khi hắn xem ghi chép liên quan tới Yêu Tôn Giả, đã từng thấy qua.
Vị Yêu tôn giả này quả thực tự mình sáng tạo ra một môn công pháp Thiên cấp, tên là [Thương Ưng Bảo Thuật]
Quyển công pháp này từ sau khi Yêu Tôn Giả chết đi, liền không còn xuất hiện ở trên bất kỳ ghi chép nào nữa.
Cho nên Giang Nhược Trần cảm thấy, Yêu Tôn Giả kia có khả năng rất lớn mang võ kỹ do mình khai sáng vào trong phần mộ.
Nếu lần này động phủ xuất thế thật sự là động phủ của Yêu Tôn Giả, khả năng cực lớn là 【 Thương Ưng Bảo Thuật 】 cũng nằm trong đó.
Thiên cấp công pháp, hơn nữa còn là do một vị yêu tu tu luyện công pháp của Nhân tộc khai sáng ra, ngẫm lại cũng cảm thấy trân quý.
Cơ duyên lớn như thế, Giang Nhược Trần làm sao có thể bỏ qua?
“Quả thật nên đi một chuyến, nếu thật sự là Yêu Tôn Giả, cơ duyên cũng không nhỏ.” Giang Nhược Trần trầm tư một hồi lâu, rất khẳng định gật đầu.
“Ha ha, không sai, Nhược Trần sư đệ, vậy chúng ta không nên chậm trễ, hiện tại đi tìm Cổ trưởng lão đi.”
Đồ Khung thấy Giang Nhược Trần đáp ứng, hắn lập tức nở nụ cười.
Gia hỏa này hy vọng Giang Nhược Trần như vậy, tự nhiên vẫn muốn ôm đùi.
Cơ duyên như vậy xuất thế, người tham dự tranh đoạt tuyệt đối không ít.
Với thực lực của hắn, khẳng định là không có cách nào kiếm được lợi ích lớn gì.
Nhưng hắn muốn ở cùng một chỗ với Giang Nhược Trần, vậy thì không nhất định rồi.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao sau khi hắn nghe được tin tức, lập tức liền lên Chí Tôn phong tìm đến Giang Nhược Trần.
“Tìm Cổ trưởng lão làm gì?” Giang Nhược Trần nghi ngờ hỏi Đồ Khung.
Đồ Khung thì giải thích: “Đương nhiên là tìm Cổ trưởng lão xin đệ đệ trình rời khỏi Học Cung, lần này cơ duyên đặc thù, không ở trong Học Cung, cho nên muốn rời đi đều phải được phong chủ các phong, hoặc trưởng lão đồng ý mới được, nếu không toàn bộ Học Cung không loạn sao?”
“Như vậy đi.”
Nghe Đồ Khung nói như vậy, Giang Nhược Trần hiểu rõ.
Hóa ra là Học Cung vì phòng ngừa hỗn loạn, từ đó đưa ra một điều kiện như vậy.
Muốn rời khỏi Học Cung đi tranh đoạt cơ duyên, còn phải được trưởng lão và phong chủ tán thành mới được.
Người thực lực thấp chỉ có thể ở lại Học Cung, người thực lực cao mới có thể rời khỏi Học Cung, đi tranh đoạt cơ duyên.
Học Cung làm như vậy mặc dù có chút phiền phức, nhưng từ đại cục mà nói, cân nhắc vẫn rất chu đáo.
Hơn một ngàn đệ tử nội môn, nếu như một bầy ong xông qua, còn không triệt để loạn hết sao?
Dứt khoát để một số đệ tử thực lực cường đại tiến đến, như vậy sẽ không loạn, còn có lợi cho đệ tử thực lực cường đại tranh đoạt cơ duyên.
Giang Nhược Trần hiểu ra nguyên nhân cũng không chậm trễ thời gian, lập tức đứng dậy đi tới nhà trúc của Cổ trưởng lão.
Sau khi biểu lộ ý đồ đến với trưởng lão, Cổ Nguyên cũng đáp ứng rất thoải mái, lập tức lấy thân phận trưởng lão Chí Tôn phong, đồng ý Giang Nhược Trần rời khỏi Học Cung, đi tới Ma Thú sơn mạch.
“Giang Nhược Trần, động phủ của Ma Thú sơn mạch, ta cũng nghe nói, cơ duyên không nhỏ, nhưng Ma Thú sơn mạch chính là nơi cực kỳ hung hiểm, ngươi cần phải vạn phần cẩn thận, bất kỳ cơ duyên nào cũng không quan trọng bằng việc còn sống.”
Sau khi đồng ý, Cổ Nguyên còn dặn dò Giang Nhược Trần hai câu.
Trong lòng Cổ Nguyên, Giang Nhược Trần chính là hy vọng duy nhất của Chí Tôn phong bọn họ.
Hắn tự nhiên là không hy vọng Giang Nhược Trần có bất kỳ bất ngờ nào.
Giang Nhược Trần cũng hiểu được tâm ý của Cổ Nguyên, vì vậy trịnh trọng gật đầu: “Ừm, ngươi yên tâm đi Cổ trưởng lão, đệ tử trong lòng hiểu rõ, sẽ không quá mức mạo hiểm.”
“Ừm.” Cổ Nguyên cũng gật gật đầu, sau đó hắn suy nghĩ chốc lát, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một khối thiết bài rỉ sét loang lổ, đưa cho Giang Nhược Trần nói: “Đem cái này mang theo đi, mặc dù không có tác dụng gì, coi như là bình an phúc.”
Giang Nhược Trần tiếp nhận thiết bài nhìn thoáng qua, phát hiện chỉ là một khối thiết bài cũ kỹ bình thường, cũng không suy nghĩ nhiều, liền nhận lấy.
“Đa tạ Cổ trưởng lão.”
“Ừ, đi thôi, tranh đoạt cơ duyên phải chiếm trước tiên cơ, rất nhiều đệ tử của các phong khác chắc hẳn đã sớm lên đường, đừng chậm trễ nữa.” Cổ trưởng lão nói.
“Ừm.”
Giang Nhược Trần trịnh trọng gật đầu, sau đó liền cùng Đồ Khung rời khỏi phòng trúc của Cổ Nguyên trưởng lão.
“Nhược Trần sư đệ, ngươi có cảm thấy tiểu viện của Cổ trưởng lão có gì không đúng hay không?”
Chỉ là mới đi ra không xa, Đồ Khung đột nhiên nhỏ giọng mở miệng nói.
Giang Nhược Trần nghe vậy, nhìn về phía hắn nói: “Có gì không đúng?”
Sắc mặt Đồ Khung nghiêm túc hiếm thấy: “Ta cũng không thể nói là lạ ở chỗ nào, nhưng có cảm giác kỳ kỳ quái quái, không đơn giản như vẻ ngoài.”
“Có lẽ là trong viện có không ít đồ vật của Chí Tôn phong trước kia, để cho tên này thèm thuồng rồi.” Giang Nhược Trần vui đùa nói.
Đồ Khung nghe nói như thế, cũng cười một tiếng, nhưng không nói gì nữa, chỉ cất bước đi về phía trước.
Giang Nhược Trần nhìn thấy bộ dạng này của Đồ Khung, trong lòng hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt này của Đồ Khung.
Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, mà trực tiếp cùng hắn rời khỏi Chí Tôn phong.
Cực có khả năng là động phủ của Yêu Tôn Giả xuất thế, tốc độ truyền bá tin tức như vậy là cực nhanh.
Toàn bộ đệ tử Thái Ất Học Cung gần như đều vì thế mà xao động.
Có chút thực lực cũng đã làm chuẩn bị để tranh đoạt cơ duyên.
Các đệ tử được đồng ý hoặc là lập tức rời khỏi sơn môn, chạy tới Ma Thú sơn mạch, hoặc là đi tới Thiên Cực phong, mua tài nguyên, từ trên xuống dưới đều chuẩn bị tiến về động phủ.
Giang Nhược Trần cùng Đồ Khung cũng không cần chuẩn bị cái gì, cho nên sau khi xuống Chí Tôn phong, hai người lập tức thông qua truyền tống trận, rời khỏi nội môn, đi tới ngoại môn.
Sau đó lại thông qua ngoại môn, rời khỏi Thái Ất học cung.
Tòa động phủ cơ duyên nằm ở trong lãnh thổ Tề Võ vương quốc, vị trí cơ bản nằm ở phía Bắc Học Cung, khoảng cách đại khái khoảng mấy ngàn dặm.
Hai người không có pháp bảo phi hành, càng không có thực lực lăng không phi hành, cho nên sau khi rời khỏi Học Cung, hai người Giang Nhược Trần cùng Đồ Khung lập tức bạo phát cực tốc, chạy tới chỗ Tề Võ vương quốc.
Xung quanh Thái Ất Học Cung đều là dãy núi mênh mông bát ngát, hai người dấn thân vào trong đó, giống như hai hạt cát rơi vào biển rộng, không thấy bóng dáng.
“Nhược Trần sư đệ, chuyến này chúng ta có thể có khoảng cách năm ngàn dặm, với tốc độ nhanh nhất của hai người chúng ta, ít nhất cũng phải hao phí hai ngày mới có thể đến nơi, nhưng phải cố gắng thêm chút nữa, nhất định phải chạy tới trước khi trưởng lão Trận phong Học Cung triệt để phá vỡ trận pháp động phủ chạy tới.”
Trên đường chạy trốn, Đồ Khung lấy ra một phần bản đồ, vừa nhìn Giang Nhược Trần vừa nói.
Tòa động phủ kia tuy rằng ở trong Tề Võ vương quốc, nhưng đã cùng Trấn Nam vương quốc giáp giới, cho nên đường xá xa xôi bao nhiêu, Giang Nhược Trần rất rõ ràng.
Nhớ ngày đó khi đến Thái Ất học cung, bọn họ đi theo Mặc Huyền trưởng lão ngồi phi thuyền cũng dùng thời gian một ngày một đêm, bây giờ muốn đánh úp trở về, thời gian hai ngày còn phải toàn bộ hành trình đều ở trên đường mới được.
“Trên đường không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày hẳn là không có vấn đề gì.”
Giang Nhược Trần nói.
“Ừ.” Đồ Khung gật đầu một cái, sau đó thu hồi bản đồ, dốc toàn lực chạy đi.
Tốc độ của hai người cực nhanh, xuyên qua trong rừng như là mị ảnh.
Dùng thời gian một ngày, hai người đi gần một ngàn dặm lộ trình.
Mắt thấy sắc trời sắp tối, phía trước xuất hiện một trấn nhỏ, Đồ Khung đề nghị dừng lại nghỉ chân, ăn một chút gì đó, thuận tiện khôi phục thể lực một chút.
Đi đường với cường độ cao như thế, dù bọn họ hiện tại đã là tu sĩ Chân Nguyên cảnh cũng không chịu đựng nổi.
Vì vậy Giang Nhược Trần gật đầu đáp ứng, hai người tạm thời thay đổi lộ tuyến, đi tới một trấn nhỏ dưới dãy núi nghỉ chân.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê…