Tàng Phong - Thiết Bản Bì Đản Hoa - Thiết Bản Bì Đản Hoa - Chương 7
Thấy Yến Tử thành thạo ứng phó với cậu nhóc này, Tinh Hà xem như thở phào nhẹ nhõm, trừ việc thật sự là nhìn Ngân Trúc hơi nhếch nhác. Chẳng qua là Yến Tử nói đúng, có lẽ để cậu ta ở bên ngoài lại càng nguy hiểm hơn. Mặc dù Tinh Hà chẳng hiểu tà tộc này tà tộc nọ trong lời họ, nhưng nhìn vẻ mặt bọn họ như hận không thể giết trước rồi trình bày sau, chỉ sợ sẽ không bỏ qua đứa nhỏ này dễ dàng như vậy. Ở trong trang có mình và sư phụ, nói thế nào cũng an toàn hơn, dù thực sự xảy ra chuyện đi chăng nữa, ở đây cũng có sẵn thần y.Nói tới thần y, Tinh Hà nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn Dung Thất.Phát hiện y đứng cách đó không xa, lúc thì ngẩng đầu nhìn trời, lúc lại di di giày lên bậc thềm, tiện thể nhìn trái nhìn phải, bộ dạng kiểu không muốn đi vào trong cho lắm.”Sao thế ạ?” Tinh Hà đi tới hỏi, sau đó kéo ống tay áo Dung Thất, ghé sát vào lặng lẽ nói, “Sư phụ, người nói đã từng có duyên gặp mặt hắn vài lần, còn muốn–?” Tinh Hà chỉ chỉ mặt.Dung Thất nghe thấy cậu nói vậy thì sờ sờ cằm, ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, kéo Tinh Hà đi vào trong: “Suýt quên, đi ra đây một chút, nhanh nhanh vào xem tên đó có nhiều tiền không.”Tinh Hà: “…..”Tuy rằng không biết người này đột nhiên lên cơn cái gì, chỉ là cảnh bị kéo đi thế này thấy quen quen.Sơn trang nhìn từ bên ngoài thấy không lớn lắm, ấy vậy mà diện tích bên trong cũng không nhỏ, đi qua hai bậc thềm đá, là một khoảng sân rộng lớn, lại đi lên phía trước là đại sảnh tiếp khách của gia chủ, giờ đang đông đúc toàn người là người. Các sương phòng trải dọc cả phía đông và phía tây, mấy người bị trọng thương đều đã được nâng vào trong. Sảnh trước từng người lần lượt đi ra đứng trước cửa, đều đang chờ thần y chẩn mạch.Tinh Hà Dung Thất hai người bọn họ vì nguyên nhân khác mà đến, cũng không muốn chen chúc trong đám người, bèn tìm một góc ngồi xuống uống trà.”Con vẫn không hiểu.” Tinh Hà trái lo phải nghĩ về tình hình trên đường đi, “Dọc đường đi người phái Tuyệt Thiên đều không đến gần bọn họ, vì sao…?””Có khi chẳng phải trên đường đâu.” Dung Thất một tay bưng chén trà, ánh mắt dừng ở mấy phiến Tiêm Diệp*, nhíu mày.*Tiêm Diệp hay còn gọi là cây Phan Tả Diệp, là một cây thuốc đông y có vị ngọt đắng, tính hàn, giúp chữa ăn uống không tiêu, trướng ngực trướng bụng, nhuận tràng, hỗ trợ giảm tình trạng xơ gan, điều trị ung thư gan. (Theo google).:))))Tinh Hà thấy vậy liền ngầm hiểu, tìm thêm một bát nước ấm, lại lấy một gói giấy dầu từ trong áo, thả mấy viên ô mai vào.Dung Thất không thích uống trà xanh, cái này Tinh Hà vô tình phát hiện ra. Chỉ vì trên đời này có rất ít việc làm y nhíu mày, mà nước trà nâu pha từ lá Tiêm Diệp là một trong số đó. Mấy người yêu trà thường nói cái gì mà tỉnh táo không mê muội, thần thanh khí sảng, lại đầy vẻ chính nghĩa, đối với Dung Thất lại chẳng khác nào bôi mỡ lên lưỡi đao, nuốt hết là xong hết.Tinh Hà làm xong, ngẩng đầu chỉ thấy vẻ mặt Dung Thất như cười như không.”Ta nói này đồ đệ tốt của ta, con tri kỉ như thế, sau này không biết tiện nghi cho cô nương nhà ai, đến lúc đó sư phụ lại luyến tiếc không muốn thả con đi.” Nói xong còn làm bộ thở dài một hơi, kéo áo lau hai hàng nước mắt không tồn tại, giống như cái ngày lẻ loi hiu quạnh ấy đã đến, toát ra vẻ thê thảm mười phần.Tinh Hà biết rõ bản tính của y, thường ngày cậu cũng lười phản ứng, giờ phút này không hiểu sao nảy ra một ý, trôi chảy khoan khoái nói một câu: “Vì sao sư phụ không vĩnh viễn giữ con ở bên cạnh người, bầu bạn với người cả đời.””Được đấy.” Dung Thất thuận miệng đồng ý.Tinh Hà thấy hắn đồng ý sảng khoái như thế, giọng điệu như lừa trẻ con, trong lòng nhất thời sinh ra một cảm giác phiền miện khó hiểu. Lại thấy cảm xúc này không được chính đáng cho lắm, có chút không hiểu ý tứ bên trong, nhưng cũng không dám nghĩ lại, đơn giản quay về đề tài lúc đầu: “Nói như vậy, bọ họ đã động thử từ sớm rồi, thần không viết quỷ không hay như thế, thật sự khó lòng mà phòng bị.”Dung Thất cũng nghiêm mặt: “Về dụng độc, kỳ thật vi sư cũng không quá rõ ràng, chỉ biết sơ sơ vài điều mà thôi. Người giỏi dụng độc, thứ nhất là khói độc thuốc độc các thứ, khói độc tản ra mọi chỗ, thuốc độc pha nước đã không còn dấu vết, đây là nền tảng dụng độc; thứ hai là vũ khí tẩm độc, thường là kim, phi tiêu, đầu mũi tên, bôi thuốc độc chuẩn bị sẵn lên trên; thứ ba là dùng chất độc, chú ý hành động khi người khác không để ý, lợi dụng sơ hở. Cái này vốn là ám hại người khác, cho nên có thể nói rằng phần lớn người dùng cách này đều lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Chỉ có điều –” Dung Thất đổi chủ đề, nhìn sang chỗ khác, “Vì sao con lại cứu cậu ta, không sợ cậu ta thực sự là tộc nhân tà phái ư?”Tinh Hà sửng sột một hồi, nhìn theo ánh mắt y, ở xa xa Yến Tử đang nói gì đó với Ngân Trúc, một tay kéo ống tay áo rách còn một nửa, người phía sau vừa ngoan ngoãn đứng nghe, vừa đưa tay lên dụi mắt, thi thoảng lại gật gật đầu.”Dù cậu ta thật sự là tộc nhân tà tộc, thì có phải chết không?” Tinh Hà nhẹ giọng nói, “Chẳng lẽ chỉ dựa vào xuất thân mà có thể kết luận thiện ác, quyết định sống chết sao ạ?””…….. Nếu hôm nay con có thể ngăn người khác hại cậu ta, sau này nếu cậu ta hại người, con cũng có thể giết cậu ta.”Tinh Hà nói xong, bên tai nghe thấy Dung Thất cười phì một cái, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ sư phụ không tin con à?””Có câu ngàn con người là hàng ngàn khuôn mặt, khi đã qua cái thời mò mẫm hành tẩu trong đêm đen, sẽ thấy có lúc thật hay giả, hư hay thực cũng chẳng còn quan trọng nữa.” Dung Thất không trực tiếp trả lời Tinh Hà, y đứng lên lười biếng duỗi lưng, trên mặt đều là vẻ nhẹ nhàng thoải mái, “Hơn nữa đứa nhỏ con nói cái gì mà đánh đánh giết giết, nếu được, vi sư thật lòng hy vọng kiếm của con vĩnh viễn không dính máu…. Đi thôi, đợi ở đây cũng chán, hôm qua con bị thương, hôm nay sư phụ bắt hai con gà con, không, phải là gà rừng to đến tẩm bổ.”Tinh Hà còn đương suy nghĩ xem lời sư phụ nói là thật hay giả, nghe xong thì nghẹn luôn ngụm nước ở cổ họng.”Sư phụ–” Tinh Hà ai oán nói.Tình cờ, Yến Tử đỡ người bệnh đi ngang qua, nói: “Úi, lúc này mà còn nghĩ đ chuyện lên núi ăn uống, hai vị đúng là đặc biệt thật đó.”Bên cạnh có dược đồng cao gầy nghe thấy vậy bèn che miệng cười, nhìn bộ dáng cũng là nữ tử. Người nọ cười xong liền nói: “Nếu hai vị nhàm chán, có thể đi bộ về hướng nam, phong cảnh trong núi không tồi, còn về gà rừng ấy, không thường thấy lắm đâu. Thật sự bắt được thì tùy hai vị xử trí. Chỉ có điều, nếu nấu ăn ở đó, cẩn thận đừng đốt trụi cánh rừng của chúng tôi là được.””Đa tạ nhắc nhở.” Tinh Hà bị người ta cười đến mức đỏ bừng cả mặt, cúi đầu nói đa tạ rồi nhanh chóng kéo Dung Thất về phía cửa lớn.Không nghĩ tới đi lung tung một lèo lại mất bốn năm ngày, người trong sơn trang ngày càng ít, hai người Dung Thất mới được diện kiến bộ mặt thật của thần y. Thánh Hữu Thư mặc áo bào màu lục, khuôn mặt thanh tú, mấy ngày liền làm việc liên tục nên sắc mặt có chút uể oải, đôi mắt vẫn linh động có thần, nơi đuôi mắt vốn hiền lành hơn so với người thường, cười rộ lên lộ ra một khí chất tinh khiết như trẻ nhỏ.Lúc này Thánh Hữu Thư đặt tay trên cổ tay Tinh Hà, mắt lại nhìn sang vết thương đã đóng vảy trên tay cậu, mở miệng nói: “Vết thương này—-“”Vết thương trên tay Tinh Hà vốn không nặng, vài ngày đã sắp khỏi rồi, thế nào, thần y có nhìn ra cái gì khác không?” Dung Thất truy hỏi.Tinh Hà th thần y muốn nói lại thôi, cũng không miễn cưỡng nói: “Thần y không cần ngại, cứ nói thẳng.”Thánh Hữu Thư lắc đầu: “Không có gì. Đúng như ngươi nói, hai ngày nữa là khỏi hẳn rồi.””Nhưng mạch tượng này—–“”Mạch tượng khác thường ư?” Tinh Hà không khỏi bă đầu lo lắng.”Không hề, vững vàng hữu lực, không hư nhược, cũng không khô nóng.””……””Chỉ là——“Dung Thất nghe thấy hắn vài lời vô ích, nhịn không được ngắt lời: “Thần y quả nhiên là thần y, cách chẩn bệnh đều không giống người thường, chỉ là đồ nhi của ta không khỏi bị dọa sợ, thỉnh thần y nói trắng ra, thể trạng của hắn có bình thường hay là không?”Thánh Hữu Thư bị cắt ngang cũng không hề tức giận, nhìn vào mắt Dung Thất, nói nhanh hơn: Các hạ hỏi như vậy, đối với tình hình của vị tiểu huynh đệ này hẳn là cũng biết ít nhiều. Theo mạch tượng mà nói thì không có vấn đề gì, nhưng ta cảm thấy còn có một luồng khí tức khác, ẩn nấp ở bên trong mạch tượng, loáng thoáng không rõ ràng lắm… Chỉ là loại cảm giác này rất yếu, nên ta cũng chỉ đoán mà thôi.””Nói như vậy, ngay cả thần y ngài cũng không có cách nào nhận định thân thể của ta có vấn đề hay không ư?” Tinh Hà có chút mất mát.”Thật hổ thẹn, chỉ có điều tại hạ tuy học nghệ không tinh, nhưng bình sinh lại ham mê nghiên cứu học hỏi, hai vị nếu còn thời gian, chi bằng ở lại sơn trang này, ta lật lại sách thuốc nghiên cứu cẩn thận một phen, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”Tinh Hà nhìn về phía Dung Thất, y thu hồi vẻ vui cười, suy tư một lát rồi đồng ý: “Làm phiền rồi.”Dùng xong bữa tối, Dung Thất không thấy Tinh Hà ở đâu, nghĩ nghĩ một lát, đoạn lén lút vào phòng bếp.Lúc ấy Tinh Hà còn đương ngồi trên nóc nhà, gối đầu lên cánh tay, ngẩng mặt nhìn bầu trời âm u. Trừ tiếng côn trùng tiếng chim kêu khắp nơi, thời gian như ngừng trôi. Không biết đã qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên thổi đến một cơn gió nhẹ, bên cạnh rơi xuống một bóng người. Tinh Hà vẫn nằm im như trước, dựa vào hơi thở cũng nhận ra đây là Dung Thất.Người mới tới ngồi xếp bằng, như hiểu ý mà không dò hỏi nguyên cớ, chỉ lấy một cái bình ra từ sau lưng, ngửi ngửi.”Thơm thật!” Dung thất thở dài, đưa cho Tinh Hà, “Tới đây nếm thử chút!”Tinh Hà thử một ngụm, ai ngờ chất lòng này có hương vị hết sức kỳ quái, cậu suýt nhổ hết ra, vội ném trả lại cho Dung Thất: “Đắng quá, đây là gì thế ạ?”Dung Thất không nhanh không chậm uống một hớp lớn, “Mây đen lấp trăng, sao trời ảm đạm, cũng với rượu đắng không phải là rất hợp à?””Đây là rượu sao?” Tinh Hà kinh ngạc.”Ba chén gột bùn nhơ, một ly giải ngàn sầu.” Dung Thất ý tại ngôn ngoại liếm liếm khóe môi, cười đắc ý. “Đây là thứ tốt, mấy hôm trước họ tịch thu của một con sâu rượu nào đó. trùng hợp bị ta nhìn thấy.”Nói xong, y không uống ừng ực như bình thường, mà đổi sang nhấm nháp từng chút một. Tinh Hà ở một bên yên lặng nhìn, hai người không nói câu nào. Dung Thất uống bao lâu, cậu liền nhìn y bấy lâu.Đến khi trong bình rỗng không còn một giọt rượu, Tinh Hà giống như nhìn đến mệt mỏi, xoay người nằm ngửa mắt sang chỗ khác.”Say rồi chẳng biết trời trong nước, một thuyền đè sao dưới mộng thanh.*” Tinh Hà nhìn bầu trời đen kịt, đột nhiên mở miệng.*Gốc là Túy hậu bất tri thiên tại thủy, nhất thuyền thanh mộng áp tinh hà, tác giả phóng tác từ bài Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ của tác giả Đường Ôn Như, bài gốc là Túy hậu bất tri thiên tại thủy, Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà, bản dịch mình sửa lại từ bản dịch của dịch giả Hoài Anh, do hai bài thơ có khác nhau một từ, bản dịch gốc là Say rồi chẳng biết trời trong nước, Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh, lấy từ trang thivien.net.Dung Thất cười khẽ một tiếng: “Có câu thơ như vậy, xem ra đêm nay người nên uống rượu là con mới phải.” Giọng y cực thấp, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, hòa vào làn gió đêm từ đâu thổi tới, lại như vài phần hoảng hốt, lọt vào tai như thể đã say.”Như thế thì có thể quên sầu ạ?” Tinh Hà nhìn y cười cười, nhặt cái bình rỗng đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lại để xuống.”… Chẳng qua là sống trong cơn say, rồi chết trong giấc mộng mà thôi.””Sống trong cơn say, chết trong giấc mộng…..” Tinh Hà thì thầm, rồi như đang nghĩ lại điều gì, cậu từ từ nói tiếp.”Thật ra, từ hồi còn nhỏ con hay mơ thấy một giấc mơ, trong mơ có một nữ tử ôm một đứa bé, miệng ngâm nga một bài hát ru, dỗ đứa nhỏ trong lòng ngủ say, hệt như một người mẫu thân bình thường nơi thôn dã.Chỉ có điều, mỗi khi đứa nhỏ ngủ say, nàng lại như bắt đầu phát điên, đứa bé còn nhỏ như vậy, nàng lại ném nó xuống đất, muốn cầm kéo đâm chết nó…… Người nói xem, đứa nhỏ kia đâu có làm gì sai?”Tinh Hà nhẹ giọng nói, như là nghi hoặc, như là tự hỏi.Dung Thất yên lặng nghe xong, một lát sau mới mở miệng, hỏi Tinh Hà một điều: “Con cảm thấy bản thân chính là đứa nhỏ kia à?”Tinh Hà không trả lời ngay, một lúc sau mới chậm rãi nói: “…… Cảm thấy như vậy ạ.”Cậu nhìn sang Dung Thất: “Vậy nên con thấy bản thân thật may mắn, có thể gặp được sư phụ người, dạy con võ công, lại quý trọng con, bảo vệ con. Dù cho không cha không mẹ, nhưng con lại chẳng hề kém người khác nửa phần. Mặc kệ sau này có ra sao, chỉ cần người ở bên con là đủ rồi…. Thế nên, con có một thỉnh cầu—” Vẻ mặt Tinh Hà trở nên nghiêm túc, “Trong thời gian một tháng, nếu đến tháng sau thần y vẫn chưa có manh mối gì, con muốn cùng sư phụ quay về sườn núi.”Đêm đen yên tĩnh không một ánh sáng, cả người Dung Thất chìm trong bóng tối, giống như ngưng kết từ bóng đêm.”Con… nghĩ kĩ chưa?””Rồi ạ, chẳng qua là thi thoảng phải chịu khó chịu đựng một lúc.” Giọng điệu Tinh Hà lộ ra vẻ nhẹ nhàng, “Lúc thần y nói mình thích nghiên cứu y học, hai mắt anh ta sáng rực ên, con cũng không muốn ở đây để hắn nghiên cứu cả đời đâu.””…. Được thôi, vi sư đáp ứng con.”—————————–Lời tác giảBình luận xíu được hong, muốn mắng mình cũng không sao (*^▽^*)Lời editorXin anh Hà, anh nói như vậy thì sư phò nhà anh chịu sao nỏiiiiiiii