Tặng Cậu Ngàn Đoá Hướng Dương - Vương Kiều - Chương 7: Rất có duyên
” Ơi? “
” Cậu làm gì mà ngẩn ngơ thế? Làm tớ gọi nãy giờ! Bao giờ thì cậu về nhà? ” Hân Hân kéo ghế lại ngồi gần Tường San đang xếp đồ vào vali.
” Tầm 4h tớ về, đi xe buýt mất khoảng 1 tiếng gì đó. Về kịp giờ ăn tối! ” San San trả lời.
” Hu hu, cậu về rồi, còn mỗi mình tớ ở trên đây, buồn bực ch.ết mất! Nhỏ Minh Nguyệt thì vào đội tuyển đang tập luyện không gọi được, còn Đại tỷ về nhà tới giờ mất hút luôn. ” Hân Hân sầu lắm vì cả phòng bỏ cô ở lại mà về nhà.
” Cậu có muốn về nhà cùng tớ không? Đi xe không lâu đâu, sẽ không say xe ”
” 1 tiếng á? Nhắc đến xe, tớ thấy hơi choáng…”
” Vậy thôi “
” Ây, đừng bỏ lại tớ một mình, tớ sẽ về cùng cậu ” Hân Hân hí hửng đi thu dọn hành lý.
*
San San muốn tạo bất ngờ cho bố mẹ Trương nên về mà chẳng báo trước. Cô háo hức kéo vali đi vào ngõ Mặt Trời thân yêu.
” Cứu tớ, San San ơi! Gặp chị huệ mất thôi! ” Người say xe đúng là rõ khổ. Chuyến xe lần này có Hân Hân đi cùng đông đúc lạ thường. Có vẻ như nhiều sinh viên cũng chọn hôm nay để về thăm gia đình.
” Cậu uống tí nước đi đã! Tớ về làm nước ép cam cho cậu! Đảm bảo sảng khoái luôn! ”
Hai cô nàng đã về đến căn nhà số 52 quen thuộc. Hoa giấy trước cửa đương lúc nở rộ. Những bông hoa xinh xắn đang rung rinh trong gió như đang vẫy chào cô chủ nhỏ trở về nhà.
” Không phải chứ? Bố mẹ đi du lịch rồi ạ? ” San San thất thần khi nghe điện thoại từ bố Trương. Thì ra hôm qua hội hàng xóm thân thiết có lên kế hoạch đi du lịch ở vịnh biển gần thành phố C.
Cô nàng hẳn là đang thất vọng lắm khi không thể tạo bất ngờ cho bà Mỹ Hoa được.
Thôi vậy, vào nhà trước rồi hẵng tính.
” Đừng đùa chứ? Chìa khóa đâu nhỉ? Bình thường vẫn để ở đây mà. ” San San lục tìm trong ô gạch hay cất chiều khóa mà chẳng thấy bóng dáng đâu.
” Dạo gần đây, ngõ hay bị mất trộm đồ nên bố mẹ không thể để chìa khóa ở đó được. ” Hai chùm chìa khóa bị lắc kêu leng keng ở phía kia màn hình. ” Nhóc con à, nhớ đóng cửa nẻo cẩn thận, không là trộm vào con nhé! “
Nhưng giờ vào nhà kiểu gì đây. Dấu chấm hỏi lớn được đặt ra.
” À đúng rồi, bố quên mất. Chìa khóa đang ở đây cả. Vậy con sang bên bà nội Dương ở một tối nhé. Bố mẹ ngày mai sẽ quay trở lại! ” Không nói nữa, bố mẹ bận đi chơi đây.
“…”
” Hân Hân à, tối nay chúng ta phải lang thang ngoài đường rồi! Huhu ” Tiểu phẩm “Những đứa trẻ bị bỏ rơi” bắt đầu.
” Huhu! San San ơi! Đến lúc chúng ta phải dùng chiếc nhan sắc này để kiếm tiền trang trải cuộc sống rồi sao ” Kẻ tung người hứng.
” Thân em như tấm lụa đào, phất phơ giữa “đường” biết vào tay ai…” Khoan khoan. Nghe hơi kì nha.
” Là giữa chợ mà bà già. ”
Lại nhớ nhầm rồi. San San bật cười, cô định diễn tiếp tiểu phẩm thì từ trên lầu hai vang lên tiếng gọi.
” Xin hỏi hai cô nương có lên nhà không, để tại hạ còn đóng cửa…? ” Trung Nguyên nói vọng xuống.
” Công tử đã có lời mời, bổn cô nương không khách sáo nữa. Ha ha ”
Thế là hai cô nàng kéo vali đi vào quán phở Tháng Năm.
Hân Hân nhận ra gương mặt cậu bạn ở trên lầu hai có chút quen quen nhưng không thể nào nhớ ra là ai. Cô cất đồ xong, định ra giúp đỡ bà nội Dương với San San thì Hải Đăng mở rèm bước vào với nụ cười tươi rói, trên tay còn cầm 2 túi đồ ăn vặt. Lúc này thì cô nhớ ra rồi. Là 2 cậu bạn ở party cuối năm bên học viện tin học.
” Không phải đội trưởng ở CLB Âm nhạc đây sao, cơn gió nào đưa cậu đến gặp tớ vậy? ” Hải Đăng vừa bước vào đã thấy cô bạn này liền có chút tò mò.
” Cậu đừng trêu Hân Hân của tớ. Ra đằng sau rửa bát với người anh em của cậu đi! ” San San lên tiếng.
” Vào trước nhé đội trưởng! ” Hải Đăng nói một tiếng rồi đi ra sau bếp.
” Hân Hân nè, cậu ấy là Hải Đăng, hồi đi party có gặp đấy. “
” Ừm, tớ biết rồi. ” Cô nàng trả lời San San mà ánh mắt vẫn cứ theo dõi Đăng đang đi vào. U là trời, hình như cô gặp được chàng trai của đời mình rồi.
*
Nhiệt độ hôm nay khá cao, San San đứng trước quạt vừa lau tóc vừa phải lấy tay lau mồ hôi ở cằm. Lau xong, cô toan sờ lên má để cảm nhận nhiệt độ ấm nóng của gương mặt đã sớm ửng hồng.
” Cậu vừa lén lút làm chuyện gì sau lưng tớ đúng không? Mặt mũi đỏ như quả dâu tây rồi này. ” Trung Nguyên đi qua thấy cô ở một mình liền nổi ý trêu chọc.
” Phòng khách không có điều hòa, nóng còn hơn cái lò nữa. ” San San vừa nói, ánh mắt hướng về ngôi nhà bên cạnh đầy khao khát.
Nhà bà nội Dương vốn dĩ chỉ có 2 phòng ngủ là lắp điều hòa. Phòng khách hồi trước là kho để đồ, mới được cải tạo thành phòng ngủ nhưng cũng ít có người ở nên chuyện lắp thêm điều hòa chưa là chuyện cần thiết lắm.
” À, đúng rồi. Nhắc đến phòng ngủ mới nhớ, tớ có cầm chìa khóa phòng tớ mà. ” San San như nắm được cọng cỏ hi vọng, chạy thẳng lên lầu tìm chìa khóa.
” Này, cậu chạy chậm thôi. Ngã bây giờ. ” Thoát cái người bên cạnh Trung Nguyên đã không thấy đâu. Cô nàng đã ngã nhiều lần ở cái cầu thang này rồi mà vẫn không hề rút kinh nghiệm.
” Ai da, đầu gối của tớ! ” Hình như lại ngã rồi.
Trung Nguyên như dự tính trước, cậu đã cầm sẵn hộp sơ cứu đi lên lầu.
” Cậu vấp ở chỗ này bao nhiêu lần rồi? ”
Lần này, San San bị ngã khá đau, hai đầu gối đều bị xước da, có rướm m.áu.
” Không nhớ nữa. Nhưng chứng tỏ tớ rất có duyên với ngôi nhà này nha. Vấp ở đâu không vấp, chỉ vấp ở đây.”
” Duyên cái khỉ khô ấy, đưa chân đây xem nào! Bị thương bao lần rồi mà vẫn chạy nhanh như thế! ” Trung Nguyên cốc nhẹ đầu San San một cái.
” Nhiều năm như vậy, cậu cốc sắp lủng trán tớ rồi đây này. ” San San ôm đầu, vẻ mặt bất bình.
” Vậy để tớ cốc cho nó lủng luôn, để cậu nhớ cho kĩ nhé! ” Trung Nguyên giơ tay lên.
” Thôi mà đại ca, tớ nhớ rồi! “
” Vấp cầu thang lần nữa là cậu tự đi mà bôi thuốc đấy nhé! Ông đây quá mệt mỏi rồi! “
Xùy….
Cậu ấy nói vậy bao lần rồi mà có lần nào để tự mình cô bôi thuốc đâu. Đúng là trong ngoài bất nhất mà. San San vừa nghĩ, khóe miệng bất giác cong lên.