Tân Nương Của Thần Linh - Lê Hoa Sơ Ảnh - Chương 112 - Từ Châu Tâm Am
Cô gái có đôi mắt và mái tóc màu trắng được sáu tỳ nữ, bốn hộ vệ bảo vệ xuất hiện trong tầm mắt của Thanh Hòa.
Mặc cho xung quanh hỗn loạn, cô gái có vóc dáng cao ráo, mảnh mai vẫn bước đi chậm rãi, ung dung như đang dạo chơi.
Cô ta không để ý đến Thanh Hòa, bước thẳng đến bên lan can của tầng chín mươi chín, nhìn xuống tầng một hỗn loạn do bị chông băng từ trên trời rơi xuống.
“Chư vị đừng hoảng loạn. Ban nãy là hình phạt mà ta xin Thiên Đạo đại nhân giáng xuống để tiêu diệt tà ma trong linh mạch. Tất cả tín đồ ngông cuồng có tội đều đã bị trừng trị.”
Bên dưới chỉ vọng lên vài tiếng hoan hô.
Hử? Ít người như vậy sao?
Cô ta đi đến đâu, chỉ cần lên tiếng đều phải được hoan hô nhiệt liệt mà nhỉ?
Thần nữ thầm nghĩ lạ quá, bấy giờ mới liếc đôi mắt cao quý nhìn xuống đại sảnh tầng một.
Không nhìn không sao, nhìn một cái mà giật thót.
“Á!” Cô ta thốt lên khe khẽ.
Tại sao lại chết cả rồi!
Cô ta biết có một số người tay chân không sạch sẽ, nhưng đa số những người ở đây đều là quý nhân có thân phật cao quý, có cống hiến bình định một phương, cớ sao lại… chết hết?
Cô ta cảm ứng sai rồi ư? Đây không phải là hình phạt của Thiên Đạo mà là cuộc tập kích của Ma đạo?
“Linh Niết thần nữ, chuyện này, phải xử lý thế nào cho ổn thỏa đây?” Quản sự đi theo phục vụ thần nữ cũng sửng sốt. Chưa bàn về tổn thất do sân nhà bị phá tan, vấn đề cấp thiết trước mắt là không biết những người còn lại có thể sống sót rời đi hay không?
Linh Niết nheo đôi mắt màu trắng, gương mặt phía sau mạng che mặt hơi đanh lại. Khung cảnh không tưởng trước mắt nằm ngoài khả năng xử lý của cô ta.
May mà trước những tình huống như thế này, Từ Châu Tâm Am của họ có cách xử lý riêng.
Cô ta không được phép tự giải đáp nghi vấn. Tỳ nữ bên cạnh hiểu ý, trách móc quản sự: “Thiên cơ đâu phải là điều người phàm được phép phỏng đoán!”
Bé gái mặt còn non nhưng giọng điệu đầy khí thế làm quản sự sợ điếng người.
Từ Châu Tâm Am không phải là Ma đạo, cũng không hẳn là Chính đạo. Am chủ Từ Phách sư thái của Từ Châu Tâm Am có tu vi cao cường, là tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp. Mặt khác, Từ Châu Tâm Am một lòng thờ cúng sự tồn tại bí ẩn ấy, nhân gian đã từng có thần nữ thật nên mới có vị thế vượt bậc.
Họ nhận được sự công nhận của đông đảo mọi người, vì Huyền Vũ Di Chú chỉ vô tác dụng với người của Từ Châu Tâm Am.
Linh Niết thần nữ cất giọng lãnh đạm: “Những kẻ đó bị phạt đúng tội, lập tức giết sạch, các ngươi có ý kiến gì?”
Những người còn sống là người vô tội được Phất Thần công nhận, nghe vậy đều gật đầu ngay.
– Thần nữ đúng là siêu nhiên hệt như trong truyền thuyết.
– Đúng vậy. Những kẻ bị phạt đúng tội đó có quyền lực phi phàm, nếu Từ Châu Tâm Am bị người chống lưng cho họ điều tra, chẳng biết sẽ chịu trách nhiệm thế nào đây?
– Thì chắc là thần nữ sẽ chịu trách nhiệm. Thân quyến của thần linh nên dĩ nhiên là…
Không ai để ý thấy vụn băng vương vãi đầy đất không hề tan chảy bỗng nhiên động dậy, muốn bay lên, ngưng tụ để tàn sát bốn phương.
“Hai vị đạo hữu.” Thanh Hòa ngoảnh lại mỉm cười hỏi nhỏ hai người đang thì thầm sau lưng mình: “Ta là người nhà quê, không hiểu tại sao nơi này lại thành ra như vậy. Hai vị có thể giải đáp thắc mắc cho ta được không?”
Cô liếc mắt qua vụn băng đang động đậy.
“Bụp.” Vụn băng ngốc nghếch lập tức nằm bẹp dí tại chỗ.
“Người nhà quê… mà vào được đây?” Một người không tin: “Mà không, chúng ta đang truyền âm bí mật, tại sao cô nghe thấy?”
Truyền âm bí mật là thuật pháp vô cùng cao siêu, chưa đạt cảnh giới Hợp Đạo trở lên thì không thể nghe trộm được.
“Ta nhận lệnh của sư môn đến điều tra về lời nguyền của Vĩnh Tuyết Thành.” Cô nói khẽ, giả vờ hoang mang hỏi: “Nhưng ta chưa kịp làm gì mà nơi này đã thành ra như vậy. Có đúng là Linh Niết thần nữ gọi được hình phạt đến không?”
“Khá chắc chắn.” Người kia thấy cô có tu vi cao, cùng là người trong Chính đạo và đã vượt qua bài kiểm tra của thần linh nên không đề phòng nhiều nữa, lập tức kể cho cô biết sơ qua tình hình: “Từ Châu Tâm Am không phải là môn phái toàn nữ giới, nhưng đồ đệ giữ vị trí quan trọng đều là các thiếu nữ xinh đẹp. Họ chuyên cưu mang các bé gái có thiên phú nhưng bị cha mẹ bỏ rơi, đưa về dạy dỗ, cho tu luyện đạo thần nữ của riêng môn phái.”. Truyện Quan Trường
“Nghe cũng khá là lương thiện nhỉ?”
“Chứ còn gì nữa! Mặc dù thỉnh thoảng cũng gây ra một số chuyện không tốt lành gì nhưng nhìn chung vẫn gìn giữ được khí tiết của Từ Châu Tâm Am, thế nên vẫn về phe Chính đạo chúng ta.”
Thanh Hòa rất hứng thú hỏi: “Đạo thần nữ mà họ tu luyện là tu về cái gì thế?”
Người kia nhăn mặt đáo: “Họ tu thuật pháp hợp hoan[1] với Thiên Đạo.”
[1. Hợp hoan ở đây ý chỉ là kết hợp về mặt tình dục.]
Thanh Hòa đột nhiên im lặng.
Phất Thần: “…!!!”
“Từ Châu Tâm Am vô cùng bí ẩn, bí ẩn vì người ngoài như chúng ta chẳng biết gì về họ đấy.” Người trả lời tỏ vẻ chán chường: “Nhưng mà ta nghe nói, cấp đồ đệ thấp nhất của họ bao gồm ba nghìn thần tỳ, cấp giữa có ba trăm thần thiếp, cấp cao có ba thần nữ. Đồ đệ nào tu đạo thần nữ thành công sẽ trở thành thần thê, tức là thê tử của Thiên Đạo, được phong chức Hậu Thổ.”
“Bằng chứng phạm tội xác đáng!” Thanh Hòa lẩm bẩm.
“Hả?” Người kia nghi hoặc.
Cô mỉm cười: “Không có gì, ta chỉ đang cảm thán Thiên Đạo đại nhân có phúc quá.”
“Suỵt, không được vô lễ!” Người đó nhăn mặt, mắng cô: “Thiên Đạo đại nhân tiêu diệt cái cái ác đề cao việc thiện, ngài không hề vô đạo đức như cách cô nói, không được khinh nhờn ngài!”
Mặc dù người này thích buôn chuyện nhưng rất kính trọng Thiên Đạo.
Thanh Hòa sờ cằm, đang định công nhận thì lại nghe người đó lắc đầu bảo: “Huống hồ với sự tồn tại như Thiên Đạo đại nhân, ta thấy ba nghìn tỳ nữ thị thiếp vẫn hơi ít đấy.”
“Ngươi kính trọng Phất… Thiên Đạo đại nhân quá!” Thanh Hòa cười hiền từ.
Người kia cảm thấy giọng điệu của cô là lạ, đang định nói mà bỗng nghe thấy giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Không biết hai vị đạo hữu ở đằng kia đang nói gì vậy?”
Thanh Hòa nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Linh Niết lạnh lùng nhìn bọn cô, mái tóc và đôi mắt màu trắng tỏa ra khí chất vô cùng đặc biệt.
Tỳ nữ và hộ vệ người đứng xung quanh Linh Niết thần nữ cũng nhìn theo và đánh giá bọn cô.
Những người đứng gần Thanh Hòa khựng người, đỏ bừng mặt, lắp bắp không biết giải thích thế nào vì mình cũng đang hóng chuyện về Từ Châu Tâm Am.
“Vị đạo hữu này nói với ta rằng Từ Châu Tâm Am không phải cái danh hão. Ta là người nhà quê, kiến thức hạn hẹp mà cũng cảm thấy Linh Niết thần nữ có phong thái bất phàm, quả là chấn động lòng người.”
“Thế nên?” Có vẻ như Linh Niết cố tình chì chiết Thanh Hòa, thế nên tiếp tục hỏi.
Đôi mắt màu trắng kỳ lạ mang đến cảm giác vô cùng áp lực lạnh lùng quan sát Thanh Hòa. Thế nhưng hình như Thanh Hòa chẳng hề bị áp lực.
“Thế nên, ta quá đỗi tò mò phải đặt câu hỏi, người mới đây làm chấn động Thủy Di Đảo – chốn thiên đường ở Tam giới – chẳng phải tên là Thanh Hòa thần nữ à? Dám hỏi có liên quan gì đến Từ Châu Tâm Am không?” Cô vừa tò mò vừa hoang mang: “Vị đạo hữu này cũng không biết nên ta mới nghĩ, hay là thử hỏi Linh Niết thần nữ xem sao.”
“Hỗn xược!”
Không cần Linh Niết lên tiếng, tỳ nữ của cô ta đã quở trách trước.
Theo như lời đồn mới nghe được, vậy ra các bé gái này là thần tỳ, cũng là thần thiếp tương lai.
“Yêu nữ không biết chui từ chốn nào ra cũng dám tự xưng là thần nữ, ô uế truyền thừa của Từ Châu Tâm Am ta!”
Không chỉ mỗi tỳ nữ mà mọi người xung quanh cũng gật gù đồng tình.
Họ vẫn cần nhờ Linh Niết thần nữ bảo vệ, vượt qua màn đêm chưa biết đã kết thúc trời phạt hay chưa này. Hiện giờ bợ đỡ còn chẳng kịp, làm gì có chuyện cho rằng tỳ nữ kia đang diễu võ dương oai.
– Xem kìa, thần tỳ của ngài đang đe dọa em đó. – Thanh Hòa chẳng hề lo lắng, cô bình luận với Phất Thần ở trong lòng.
Khịa xong, cô mới sờ cằm nói tiếp: “Nhưng mà nghe nói, Thanh Hòa thần nữ ở Thủy Di Đảo có thể điều khiển sóng thần, trừng phạt kẻ mang tội, khen thưởng người tốt bụng, còn ban cho cả cây lúa nước nữa. Vậy mà là yêu nữ ư?”
Xung quanh bỗng im phăng phắc.
Linh Niết lạnh lùng nói: “Bọn ta tu đạo thần nữ, độc chiếm ân sủng của Thiên Đạo đại nhân, chưa từng nghe về những việc yêu nữ thực hiện kia, xem chừng là do dân chúng loan tin đồn chưa chứng thực. Ngươi có ý kiến gì?”
_
Lời tác giả:
Giải đáp về Từ Châu Tâm Am:
Thời thượng cổ, Thiên Đạo từng cứu một bé gái bị người thân bỏ rơi trong tình trạng nguy kịch. Bé gái vô cùng cảm kích ơn cứu mạng, thế nên một lòng sùng tín Thiên Đạo, sau khi trưởng thành thì lập nên Từ Châu Tâm Am, được biết đến với cái tên là Từ Lăng sư thái.
Từ Lăng dẫn dắt đồ đệ cứu giúp dân lành, được người đời ngợi ca. Do ngày ấy được Thiên Đạo ban cho sinh mệnh nên Từ Lăng tự xưng mình và các đồ đệ là thần nữ, ý chỉ là con gái của thần linh, thờ phụng Thiên Đạo như cha.
Chẳng qua là thế sự xoay vần, lòng người không còn vững tâm như trước. Thế nên sau vạn năm, truyền thừa cảm kích ơn cứu mạng ngày nào đã biến chất, dần phai mờ.
“Con gái” của ngày nay đã không còn cảm kích cha trời, thay vào đó là cảm phục tấm lòng nghĩa hiệp dốc lòng vì thiên hạ của Thiên Đạo.
*
Tôi viết chương này trong vui vẻ. Lúc tính ra thần linh có hơn 100 nghìn vợ lẽ, tôi đã suýt cười ngất. Chương sau phải nói chuyện cho ra lẽ với Phất Thần đại nhân mới được, người ta chỉ có hậu cung ba nghìn gia lệ, riêng anh đây có hẳn 100 nghìn người, ha ha ha.
Đúng là Phất Thần đại nhân có khác!