Tân Nương Của Thần Linh - Lê Hoa Sơ Ảnh - Chương 110 - Em không ghen
– Tân nương duy nhất ấy ạ?
Thanh Hòa đang phụng phịu bực bội thì sau khi nghe được câu trả lời của Phất Thần, khóe môi ấy lại cong lên.
Cô nghiêm mặt nói:
– Em không ghen đâu nhé, cũng không hề có ý cấm người khác tiếp xúc với ngài.
– Ừ.
Cô bình tĩnh nêu ý kiến:
– Bởi vì từ trước đến nay, những người ở bên cạnh ngài luôn là người tài giỏi. Kiểu người muốn ăn mà không muốn làm tương lai mịt mù như em đương nhiên phải học được cách nhìn người, để còn kịp thời nhường lại vị trí cho người sau.
Phất Thần muốn nói lại thôi.
– Ngài không phủ nhận ư? – Thanh Hòa tủi thân hơn.
Cô nói là một chuyện, vấn đề là không ngờ Phất Thần chẳng hề phản đối… Hóa ra hắn nghĩ như thế thật?
Phất Thần chỉ nói về sự thật:
– Có lẽ em nên gợi ý cho ta, ta mới có thể nói ra suy nghĩ của mình.
Thanh Hòa khó mà tin nổi:
– Bác bỏ suy nghĩ của em mà cần thời gian suy nghĩ cẩn thận ư?
– …
Thần linh chỉ biết thở dài khe khẽ.
– Ngài không cả cần giải thích luôn? Em biết ngay mà… ngài chê em. – Thanh Hòa lòng đau như cắt, cô còn có chứng cứ xác đáng khác:
– Nếu họ không được chỉ điểm hoặc bắt được manh mối nào đó, vậy thì làm gì có chuyện họ tự cho mình là thần nữ, tự gọi mình là thiếp thất của thần linh?
Rõ ràng cô đến trước.
Hết lòng thờ cúng Phất Thần, chung sống hòa thuận với ngài, thật lòng muốn chữa trị cho ngài, mọi điều đều là cô làm trước. Thế nhưng vì không biết suy nghĩ của Phất Thần ra sao nên cô chưa từng tự nhận mình có danh hiệu cao sang gì. Nào ngờ lại tạo cơ hội cho những người này giả thần giả quỷ.
Họ dựa vào đâu cơ chứ?
Thanh Hòa đưa mắt nhìn một vòng xung quanh. Tất cả mọi người đều choáng ngợp trước phong thái bí ẩn và hành vi tự do nhắc tên Thiên Đạo của thần nữ.
Rõ ràng chưa xảy ra chuyện gì, vậy mà cô lại cảm thấy khó chịu trước quang cảnh đáng lẽ chỉ mình mới tạo ra.
– Thế nên may mà ngay từ đầu em chưa từng tuyên bố mình là hành giả của Thiên Đạo, lại càng không kênh kiệu sai việc người ta. – Thanh Hòa nói hàm ý:
– Chứ không thì vừa nãy em đã phải nhún người chào chị gái kia một câu “Kính chào Hậu Thổ nương nương” nhỉ?
Phất Thần chau mày:
– Em nên bình tĩnh rồi hãy lên tiếng. Tước hiệu Hậu Thổ liên quan đến thiên cơ, em nói mà không suy nghĩ như vậy, em thì không sao nhưng cô gái giả thần giả quỷ được em đề cao thái quá kia, nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử do không kham nổi số mệnh.
– Phất Thần đại nhân quả nhiên vô cùng thương hoa tiếc ngọc!
Phất Thần: “…”
– Chưa kể em đang rất bình tĩnh ạ, em không hề ghen. Ngài nói thế là do cảm thấy em đang tức giận? – Thanh Hòa hỏi ngược lại.
– Ta nói rồi, tuyệt đối không có chuyện đó. – Thần linh bình tĩnh nói:
– Ta đã nói câu em chưa từng nghe, cũng đã làm sáng tỏ sự việc, nếu như em vẫn không tin…
Thanh Hòa bắt đúng điểm mấu chốt:
– Nếu như em vẫn không tin thì ngài sẽ không nói nữa?
Phất Thần rơi vào trầm tư. Một lúc sau, hắn lạnh lùng giải thích:
– Tuyệt đối không có chuyện đó.
Thanh Hòa cất giọng lãnh đạm:
– Em nói rồi, em không ghen.
– Ừ.
Không biết tại sao tiếng “Ừ” đó lại làm cô gái mất hứng.
Người khác không nghe được cuộc trò chuyện của họ, chỉ cảm thấy không hiểu vì cớ gì mà thiếu nữ bí ẩn đã tắt ngấm nụ cười, mặt mày lạnh tanh.
Thật ra trong lòng Thanh Hòa đã nước mắt lưng tròng, chẳng qua ngoài mặt cô phải cố giữ bình tĩnh để giữ hình tượng.
Rõ ràng là cô đến trước.
Những gì cô đã làm còn có ý nghĩa gì nữa.
– Em biết ngài thích người vừa cao vừa gầy, lạnh lùng xinh đẹp, trưởng thành quyến rũ như chị gái đó. – Thanh Hòa nói xong lại tiếp tục buông lời chua lòm:
– Ba mươi hai người liền, tất nhiên em thua xa họ.
Thanh Hòa đi cả hài mới cao 1m6, thấp hơn Phất Thần quá nhiều. Trong khi nhìn thân hình phổng phao chuẩn người mẫu kia là biết thần nữ đó cao trên 1m7.
Thế nên mới khiến cô gái bé nhỏ thầm ghen tị.
Hơn nữa, dù xét về tính cách hay trang phục, cô luôn mang đến cảm giác xinh xắn đáng yêu… So ra thì hơi tự ti.
– Ta chưa từng gặp ba mươi hai người đó. – Phất Thần tiếp tục thanh minh cho sự trong sạch của mình:
– Trước khi em xuất hiện, ta vẫn luôn an nghỉ.
– Cuối cùng thì ngài cũng chịu thừa nhận là có biết về sự tồn tại của ba mươi hai thiếp thất đó rồi. – Thanh Hòa thở dài.
Thần linh lạnh lùng nói:
– Điều tra.
– Điều tra gì cơ ạ?
– Điều tra xem rốt cuộc là kẻ nào dám khinh nhờn thần linh, giả thần giả quỷ.
Thanh Hòa nói ẩn ý:
– Không phải là ngài muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?
– Nếu như em đã có thành kiến với việc điều tra, vậy thì dù đáp án có là gì cũng không mang lại kết quả.
– Thế thì ngài điều tra đi ạ, em…
– Thanh Hòa. – Thần linh gọi tên cô.
Giọng nói vẫn luôn điềm tĩnh và lạnh thấu xương. Rõ ràng không hề nghiêm giọng nhưng lại khiến người nghe nghiêm túc nghe theo trong vô thức.
Rất hiếm khi Phất Thần gọi cả họ và tên của cô.
Cô chớp mắt chột dạ, mím môi bướng bỉnh.
– Dạ?
– Chỉ có em là tân nương do đích thân ta lựa chọn và chấp nhận. Bên cạnh ta chưa từng có ai khác. – Thần linh điềm nhiên nói:
– Ta chưa từng nhắc lại những câu giống nhau.
Thanh Hòa đang định cãi, lại nghe Phất Thần nói tiếp:
– Nhưng ta đã nhắc lại. Vậy nên, em hiểu rồi chứ?
Câu cãi cứ vậy bị chặn lại. Cô ấm ức hừ lạnh:
– Nhưng em tủi thân. Rõ ràng em đến trước mà.
Nói ra cũng lạ, cô luôn sống khiêm tốn, chưa từng cảm thấy việc mình được Phất Thần ưu ái là giỏi giang hay đặc biệt hơn ai.
Cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Phất Thần là bình đẳng. Chỉ khi nào cô vênh váo khoe mẽ về mối quan hệ đặc biệt này thì mới nên bực dọc chứ nhỉ?
Thế thì tại sao, khi có người khoe khoang về mối quan hệ thân mật với Phất Thần, cô lại thấy khó chịu?
Cô xác nhận lại:
– Tức là ba mươi hai thiếp thất kia là giả đúng không ạ?
Thần linh cười khẽ.
– Haizz… Thế thì điều tra! – Cô tức giận nói:
– Xem xem rốt cuộc là kẻ đáng ghét nào châm ngòi ly gián chúng ta!