Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi - An Thứ Cam Nhi - Chương 63: Chị Nhím
Tới buổi sáng Quý Liên Tinh mới biết được, nói cho nàng biết chính là Tiểu Trương ở quầy lễ tân:
“Đi rồi, hơn 6 giờ đã đi rồi.”
“À~” Trong nháy mắt, một cảm giác mất mát nhàn nhạt tập kích trong lòng Quý Liên Tinh. Giang Thự tới nhanh, đi cũng nhanh, lúc ở bên cạnh thì không cảm thấy, nhưng vừa đi, cảm giác tựa như nằm mơ, cũng không biết lần tiếp theo gặp mặt là bao lâu.
“Nhưng cô ấy có để lại một tờ giấy cho chị.” Tiểu Trương đưa cho Quý Liên Tinh một tờ giấy.
Quý Liên Tinh nhận lấy tờ giấy xem, trên đó viết: Hai ngày nữa lại đến.
Ngắn ngủi mấy chữ, chữ viết xinh đẹp, cô còn vẽ một cái mặt cười, trong đầu Quý Liên Tinh tự nhiên hiện ra bộ dáng của cô, giống như cô đang đứng trước mặt nói chuyện vậy.
Cái loại không xác định chuyển thành xác định này, miên man suy nghĩ toàn bộ đều bay đi, tâm tình trong nháy mắt đã khác.
Nàng còn tưởng rằng Giang Thự phải rất lâu mới tới, xem ra là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quý Liên Tinh nhét tờ giấy vào túi, khóe môi nở nụ cười…
*
7 giờ sáng Giang Thự ngồi tàu cao tốc, đến lúc đó trời còn chưa sáng, bầu trời bị chia thành hai màu, đầu kia mặt trời mọc là màu quýt nhạt, đầu kia vẫn là màu xanh sẫm.
Tàu đi cực nhanh, cô dựa vào ngắm phong cảnh một lát, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Năm giờ sau, cuối cùng cũng đến thành phố A.
Vốn đi huyện Lộ Quả chỉ bàn chuyện làm ăn, chuẩn bị bàn chuyện ngày hôm sau liền đi, không ngờ gặp được Quý Liên Tinh, cho nên ở lại thêm một ngày, nhưng quần áo không mang đủ, cho nên cả người đều không thoải mái, cô chuẩn bị về nhà tắm rửa thay quần áo sạch sẽ trước.
Mặc dù hôm nay là thứ bảy nhưng Giang Thự lại có rất nhiều việc phải làm.
Chuyện thứ nhất chính là đến cửa hàng thú cưng đón mèo của mình về, chuyện thứ hai chính là đến chỗ ba mẹ thăm Giang Tiểu Đàn, Giang Tiểu Đàn đứa nhỏ nghịch ngợm này nghỉ hè, ồn ào đến không chịu nổi, mỗi ngày đều thúc giục Giang Thự đi gặp cô bé.
2 giờ chiều, Giang Thự chở mèo của cô đi ra vùng ngoại ô.
Dọc theo đường đi, trên đường đều không có người, thành thị mùa hè cảm giác muốn nóng hơn rất nhiều, đặc biệt là cái giờ 2 giờ chiều này, mặt trời nóng hừng hực treo ở trên không, nhiệt độ cao chiếu xuống mặt đường, tất cả mọi người là có thể không ra khỏi cửa thì tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa.
Trong xe, Giang Thự nghe nhạc, “Tinh Tinh” ngồi ghế lái phụ, đây là tên con mèo của Giang Thự, nó là một con mèo trắng.
Giờ phút này Tinh Tinh đang cuộn thành một hình tròn liếm móng vuốt trắng của mình, móng vuốt lông xù xù, vừa trắng vừa nhiều thịt, như là lột da sơn trúc, đáng yêu cực kỳ.
“Tinh Tinh~” Giang Thự gọi ra tên con mèo nhỏ, liếc mắt nhìn mèo một cái, mèo cũng ngẩng đầu nhìn cô, nhưng cũng chỉ nhìn một giây, thì mèo dời ánh mắt đi, tiếp tục liếm móng vuốt của mình, tựa hồ không thích phản ứng Giang Thự.
“Hai ngày nữa sẽ dẫn mày đi gặp đồng bọn của mày nha ~ “
Tinh Tinh không thèm để ý đến cô, Tinh Tinh căn bản không hiểu lời cô nói.
Khi Giang Thự đến nhà ba mẹ, phát hiện Giang Tiểu Đàn đứng trong vườn hoa, không nhúc nhích, mắt cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm vào một chỗ, giống như đang bắt cái gì.
Giang Thự vừa mới chuẩn bị bước vào lan can cửa, Giang Tiểu Đàn lại bảo cô đừng nhúc nhích cũng đừng lên tiếng, Giang Thự đành phải đứng tại chỗ nhìn cô bé.
Chỉ thấy Giang Tiểu Đàn rón rén đến gần một đóa thược dược thuần trắng, phía trên đậu một con bướm xinh đẹp. Giang Tiểu Đàn nín thở, một tay lại gần con bướm…..
Được rồi, thủ pháp cực kỳ thành thạo, nhẹ nhàng bắt lấy, cánh bướm liền dừng vào trên tay cô bé.
“Thử Thử!!! Con bắt được một con bướm xanh dương này!!!” Giang Tiểu Đàn vui vẻ la lên, âm thanh lớn đến mức có lẽ con bướm cũng bị điếc.
“Con nhẹ tay thôi, kẻo bóp chết nó!” Giang Thự buông mèo trong lòng xuống, mèo ngoan ngoãn chạy vào trong nhà, cô lại nhìn con bướm trong tay Giang Tiểu Đàn.
……
“Con xác định đây là con bướm xanh dương sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?!”
“Đây không phải là màu xanh lá cây sao……”
“Đây là màu xanh lá cây sao? Đây không phải là màu xanh dương sao?”
Giang Thự đè xuống sự hoảng hốt, giải thích với cô bé: “Con nhìn kỹ xem, cánh của nó có màu xanh lá cây hay không, những bộ phận khác là màu đen, đây hẳn là bướm phượng.”
Giang Tiểu Đàn híp mắt nhìn kỹ, “Ồ, đúng là màu xanh lá cây này.”
Giang Thự thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng đứa nhỏ này bị mù màu xanh lá cây.
Giang Tiểu Đàn buông con bướm ra, nó bay đi, ngay sau đó, cô bé dựa vào lòng Giang Thự, một đôi tay dính bùn ôm eo Giang Thự, giọng nói vẫn mềm mại như vậy: “Thử Thử, con nhớ cô, hu hu hu, hôm qua cô đã nói cô muốn tới gặp con.”
“Ngày hôm qua có việc.”
“Có chuyện gì có thể quan trọng hơn con?” Giang Tiểu Đàn nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy không vui.
Giang Thự lắp bắp kinh hãi, “Lời này ai dạy con?”
“Con nghe bà nội và ông nội nói.”
…… Nuôi trẻ thật đúng là cái gì cũng phải chú ý.
Cô lôi Giang Tiểu Đàn vào nhà, Chu Tuyết Lan và Giang Nghĩa Đông ở trong phòng nấu chè đậu xanh, Tinh Tinh đã sớm nhảy lên sô pha, tìm một tư thế thích hợp nằm.
“Ba, mẹ……”
“Về rồi à?” Chu Tuyết Lan từ trong phòng bếp thò đầu ra, “Đã ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
“Được.” Ánh mắt Chu Tuyết Lan lại dừng trên người Giang Tiểu Đàn, lúc này mới vào vườn hoa chơi chưa bao lâu, sao lại bẩn thành thế này, “Tiểu Đàn, con đi rửa sạch bùn trên tay đi, sau đó lại đây ăn trái cây.”
Vừa nghe đến ăn, Giang Tiểu Đàn đương nhiên ngoan ngoãn đi rửa tay.
Cô bé vẫn thích ăn giống như trước đây, nhưng không hề ăn những thức ăn dầu mỡ kia, lượng thức ăn gia đình đã khống chế được cho cô bé, hai năm qua đã gầy đi rất nhiều, cân đối cân xứng, đường nét khuôn mặt gầy đi, đã trỏ thành một tiểu mỹ nữ.
Nhân lúc Giang Tiểu Đàn đi rửa tay, Chu Tuyết Lan nói với Giang Thự: “Hai tháng này Giang Tiểu Đàn nghỉ hè, con dẫn con bé ra ngoài chơi? Con bé nói nó muốn đi leo núi, chân cẳng mẹ thì đi đứng không được.”
Trẻ con thích chạy loạn khắp nơi, thích chơi, Chu Tuyết Lan chân cẳng không tốt, Giang Nghĩa Đông cũng lớn tuổi. Tiểu Đàn muốn leo núi, đoán chừng núi còn chưa leo lên, ông nội bà nội đã mệt mỏi nằm sấp xuống rồi.
Giang Thự nghe xong gật đầu, “Được, muốn leo núi đúng không, con dẫn con bé đi chơi.”
Giang Tiểu Đàn lỗ tai nhọn, vừa nghe leo núi chạy vọt ra khỏi nhà vệ sinh, “Đi đâu đi đâu!!!”
“Dẫn con đến một nơi non xanh nước biếc.”
Chu Tuyết Lan nghe xong lo lắng, lại hỏi thêm một câu: “An toàn không?”
“Mẹ, an toàn lắm, mẹ yên tâm.”
Lần này về nhà vốn là chuẩn bị dẫn Giang Tiểu Đàn đi tìm Quý Liên Tinh chơi, kỳ nghỉ hè của Tiểu Đàn dài, suốt hai tháng, nếu thật sự ở nhà, đoán chừng hai người già bị giày vò đủ rồi.”
Giang Tiểu Đàn nghe sắp ra ngoài chơi đặc biệt vui vẻ, ngay cả trái cây cũng không ăn, vội vàng chuẩn bị lên lầu thu dọn quần áo.
Giang Thự thấy cô bé sinh động như vậy, nhịn không được nở nụ cười.
“Đừng vội, hôm nay chúng ta chưa đi, ngày mai mới xuất phát.”
“Ngày mai sẽ xuất phát sao?” Chu Tuyết Lan cảm thấy có chút quá nhanh.
“Vâng, ngày mai sẽ xuất phát.”
Giang Thự quyết định nghỉ phép, thời gian mấy năm nay đều dành cho công việc, thời gian rảnh rỗi của mình rất ít, là thời điểm thả lỏng một chút.
Sau đó cô gọi điện thoại bàn giao công việc cho Lý Hướng Ngạn, lúc đầu Lý Hướng Ngạn kiên quyết không đồng ý, nhưng vừa nghe thấy Giang Thự muốn đi gặp Quý Liên Tinh, vì thế vẫn quyết định uất ức mình thành toàn cho người khác, miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng cũng chỉ có một tháng, một tháng sau Giang Thự vẫn phải trở lại làm việc.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tiểu Đàn đeo cặp sách nhỏ của cô bé, bên trong chứa đầy bài tập, cô bé còn mang theo một cái vali, đi theo Giang Thự đến hành trình.
Hai người lái xe đến huyện Lộ Quả, chậm hơn đi tàu cao tốc một chút, nhưng tiện để đồ đạc, hơn nữa Giang Thự còn mang theo mèo của cô.
Thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời vừa vặn.
Giang Tiểu Đàn ngồi ở ghế lái phụ, trong ngực ôm mèo con, miệng ngâm nga ca khúc chủ đề Những cô tiên nhỏ Balala của cô bé.
Giai điệu kia đã sớm chạy lên chín tầng mây, nếu không phải ca từ đúng, Giang Thự thật đúng là không biết cô bé đang hát cái gì, nhưng cô rất hưởng thụ, cũng thích thú.
Mười phút sau, miệng nàng vẫn là này bài hát, lặp lại rất nhiều lần, Giang Thự nhịn không được đánh gãy nàng:
Mười phút sau, trong miệng cô bé vẫn là bài hát này, lặp lại nhiều lần, Giang Thự nhịn không được cắt ngang cô bé:
“Giang Tiểu Đàn, con có thể đổi bài khác không?”
“Con chỉ biết hát bài này thôi!”, Giang Tiểu Đàn ngừng hát, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã rời xa thành phố, đến nông thôn rồi.
Phóng mắt nhìn lại, trải một mảnh biển hoa hướng dương vàng rực rỡ, ven đường có mấy nông dân lái máy kéo đang trò chuyện.
Cửa sổ xe để lại một khe hở, gió bên ngoài thổi vào, mang theo mùi bùn đất.
Mái tóc dài của Giang Thự bay múa trong gió, ánh mặt trời chiếu trên mặt cô, làn da mơn mởn, trên đôi môi đỏ mọng là sống mũi thẳng tắp, phía trên đeo một cặp kính râm, trong lạnh lùng mang theo vẻ đẹp, cực kỳ xinh đẹp.
“Thử Thử, rốt cuộc chúng ta sắp đi đâu vậy?”
“Tạm thời không nói cho con, nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon, mở mắt ra là tới rồi.”
“Con mới không ngủ đâu, không buồn ngủ.” Giang Tiểu Đàn ôm Tinh Tinh, hôn nhẹ lên tai nó, Tinh Tinh buồn ngủ, không phản ứng với cô bé.
Vừa nói không ngủ, Giang Tiểu Đàn bởi vì thức dậy quá sớm, mí mắt đang đánh nhau, cuối cùng vẫn không chống đỡ được cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này trực tiếp ngủ thẳng đến giữa trưa, xe đã đến huyện Lộ Quả, lại lái vào trong cổ trấn, rất nhanh đã đến cửa nhà trọ của Quý Liên Tinh.
Giang Tiểu Đàn vẫn còn đang ngủ, con mèo trong lòng cô bé cũng vậy.
Giang Thự nhẹ nhàng chọc vào mặt nàng, “Tiểu Đàn, dậy thôi nào.”
Giang Tiểu Đàn bĩu môi không muốn mở mắt, rầm rì rất lâu, bị Giang Thự xách lên, “Mau, ôm Tinh Tinh xuống xe.
“Đến rồi ạ?”Giang Tiểu Đàn dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có một căn nhà rất đẹp, “Oa!”
Trong nháy mắt Giang Tiểu Đàn hoàn toàn không buồn ngủ nữa, vội vàng xuống xe, nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện nơi này không chỉ có một con sông lớn, đối diện còn có một ngọn núi khổng lồ.
Đối với Giang Tiểu Đàn quanh năm sống ở thành phố lớn mà nói, nơi này chính là tiên cảnh nhân gian, trong nháy mắt đã không còn buồn ngủ.
“Thử Thử!!!” Cô bé nhanh nhẹn chạy đến sau xe lấy ra vali hành lý nhỏ của mình, kích động nói trực tiếp gào: “Con yêu cô!!!”
Giang Thự nghe xong cười không ngừng, hỏi cô bé: “Thích không?”
“Thích!”
“Nào, đi theo cô, còn có cái thích hơn.” Giang Thự cũng lấy vali của mình ra, dẫn Giang Tiểu Đàn đi vào trong nhà trọ, Giang Tiểu Đàn hấp tấp đuổi theo.
Tiểu Trương ở quầy lễ tân còn đang ăn cơm trưa, ăn cơm được một nửa, phát hiện chị gái xinh đẹp kia lại tới nữa, lần này còn dẫn theo một đứa bé.
Con gái cô?
Nhưng em gái nhỏ trông cũng đã 10 tuổi, chị gái xinh đẹp nhìn cũng chỉ hơn 20 tuổi, hẳn là em gái của cô mới đúng.
“Xin chào, còn phòng nào không?” Giang Thự kéo vali đến trước mặt Tiểu Trương.
Tiểu Trương buông đũa, gật đầu, “Còn, lầu một lầu hai đều có, cô muốn lầu mấy?”
Lầu hai.
“Được, đặt phòng bao lâu?”
“Mở trước một tháng đi.” Giang Thự đã lấy ra chứng minh thư, đưa cho Tiểu Trương.
Tiểu Trương kinh ngạc rớt cằm, ai thuê phòng lại thuê liền một tháng? Kinh ngạc thì kinh ngạc, vẫn là lập tức làm thủ tục cho cô.
“Ở chỗ chúng tôi ở hơn một tuần đều giảm 20%.”
“Không cần giảm giá, cứ mở cho tôi là được.”
Vừa dứt lời, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, từng bước từng bước, giẫm lên tấm ván gỗ, phát ra tiếng kẽo kẹt thanh thúy, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần.
Nghe thấy tiếng động, Giang Tiểu Đàn tò mò, vội xoay người nhìn.
Một thân ảnh mảnh mai đứng ở cầu thang, là một gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt Quý Liên Tinh đối diện Giang Tiểu Đàn.
Đột nhiên, Giang Tiểu Đàn ném hành lý trong tay xuống, kèm theo tiếng thét chói tai non nớt, chạy về phía Quý Liên Tinh:
“A a a a!!! Chị Nhím!!!”