Tân Hôn Yến Nhĩ - Khương Chi Ngư (full) - Chương 35: Thích hợp hẹn hò
- Trang Chủ
- Tân Hôn Yến Nhĩ - Khương Chi Ngư (full)
- Chương 35: Thích hợp hẹn hò
Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên hai hàng mi của Chu Sơ Hành, anh nhìn chằm chằm một lúc, nhớ đến việc lấy xe trước đây.
Phản ứng này là lấy được xe rồi?
Chu Sơ Hành gửi tin nhắn cho Tô Thừa: [Đã lấy xe rồi??]
Tô Thừa còn đang ngủ giật mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở trả lời: [Vâng ạ, không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay phu nhân có thể lấy được.]
Mấy giây sau, ông chủ trả lời anh ta.
Diêm Vương Gia: [Ừ.]
Tô Thừa:…..
Sáng sớm ngày ra ngài chỉ vì hỏi câu này sao?
Sau một hồi lâu, Chu Sơ Hành trả lời WeChat chủa Lương Kim Nhược, ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ ra hai chữ ——
[Ngày kia.]
–
Ngay sau khi Lương Kim Nhược đăng bài viết này lên Weibo, trên mạng đã hoàn toàn bùng nổ.
Vốn dĩ chính chủ không phản hồi, họ cũng chỉ coi như hóng drama hào môn mà thôi, bây giờ bản thân Lương Kim Nhược share bình luận của cư dân mạng, chẳng khác nào chứng thực.
Đây là sự chuẩn bị trực tiếp đồng ý sự theo đuổi à??
Hay là nói đang yêu rồi?
Sau khi Lương Kim Nhược gửi tin nhắn WeChat xong, liền chuyển sang Weibo.
Nhưng mà chỉ một vài phút sau, số lượng bình luận và lượt thích trên Weibo của cô đã vượt xa một số đại minh tinh tuyến một tuyến hai.
Cô dựa vào chiếc siêu xe của mình, kéo chiếc váy dài đến đầu gối lên một chút, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn đang vắt chéo vào nhau, hoàn toàn phù hợp với màu hồng nữ tính.
Lương Kim Nhược dùng đầu ngón tay bấm vào phần bình luận.
[Aaaaaaa Tin đồn này thành thật rồi sao?]
[Đệt? Vậy thật sự là thoát nghèo rồi sao?]
[Vậy thật sự là có người đàn ông trong chiếc xe nát đó à?]
[Cũng đã dùng “anh ấy” rồi, chắc không thể nào là nữ đâu.]
(*)trong tiếng Trung thì 他 dùng cho nam, 她 dùng cho nữ
[Không phải chứ, mỹ nữ ngồi xe này chấm đại boss không tốt à, ví dụ như vị kia của Trung Thế.]
[Vị kia củaTrung Thế đã kết hôn rồi, đừng cue.]
[Mọi người có nói thế thì cũng vô dụng thôi, dựa trên kinh nghiệm xem phim truyền hình cẩu huyết lâu nay của tôi, càng ép chia tay, nguời ta càng thân thiết!]
[Thực ra, người ta cũng không nghèo đến vậy, tốt hơn chúng ta nhiều.]
[Thực sự không thể nhìn người đẹp bị một người đàn ông quỷ kế đa đoan lừa gạt cả tiền bạc lẫn trái tim.]
[Đã đọc tin tức trước kia của tiểu công chua, nói sao đây, chắc có lẽ là bạch phú mỹ tính cách kiêu căng đều thích hành xử khác người.
[Có thể khiến tiểu công chúa thậm chí còn cam tâm tình nguyện đi đón anh ta tan làm như thế, thì người đàn ông đó nhất định có bản lĩnh gì đó mà chúng ta không biết!]
[Chúng ta đều quan tâm việc này, tôi chỉ muốn nói là tôi cũng muốn ngồi!]
[Hahahaha cười chết mất, tôi cũng thế màu hồng này quá là tiên nữ rồi đó, nếu tôi có thể ngồi lên, tuyệt đối sẽ không dịch mông.]
Bình luận trên mạng đều có những ý kiến khác nhau, nhưng đa số mọi người đều khen chiếc xe của cô.
Lương Kim Nhược tắt điện thoại, cô không có dự định xem trên mạng mọi người nói về Chu Sơ Hành như thế nào, dù sao đi nữa cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Hơn nữa anh vẫn còn đang đi công tác.
Lương Kim Nhược ném chìa khoá xe hôm nay của Chu Sơ Hành cho người phụ trách, “Các anh lái xe này về số 1 Nguyệt Lan Loan.”
Trong lòng người phụ trách hiểu rõ: “Vâng.”
Ngay từ lúc đặt làm, họ đã biết người phía sau là Chu tổng của Trung Thế, lúc đó nội bộ công ty còn suy đoán về việc chiếc siêu xe màu hồng này là để tặng cho vị tiên nữ nào.
Hôm nay cuối cùng cũng biết rồi.
Cho nên bà Chu trong lời đồn chắc hẳn chính là vị trước mặt này nhỉ, nếu không khua chiêng gióng trống như vậy, bà Chu đã sớm nổi bão rồi.
Hơn nữa cô cũng không thể nào chen chân vào.
Lương Kim Nhược vuốt mái tóc dài của mình, ngồi vào trong siêu xe, hôm nay bởi vì lái xe, nên cô đã đi đôi giày đế bằng từ trước..
Chỉ cần lắng nghe âm thanh khởi động dễ chịu vang lên, một đường màu hồng rời khỏi cửa hàng.
Các tài xế lưu thông trên đường đã không thể chịu nổi mà mở cửa kính ra nhìn, trong mắt họ đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ xen lẫn sự ganh tị, thoạt nhìn đã biết loại xe này không phải là thứ người bình thường mà có thể sở hữu được.
Lương Kim Nhược lái xe đi làm, mái tóc dài bay trong gió.
Cô có loại cảm giác “Khắp thiên hạ tôi chảnh nhất”
Khi cô dừng lại ở bên ngoài Lương Thị, các nhân viên xung quanh đều mắt chữ a mồm chữ o, sau khi nhìn thấy người ra khỏi xe chính là Lương tổng của bọn họ, lại trở nên bình tĩnh.
Công chúa lái loại xe này quá là bình thường.
Một buổi sáng trôi qua, hot search lại có nhiều chủ đề mới.
#Siêu xe màu hồng của Lương Kim Nhược#
–
Lương tổng lái chiếc siêu xe đi làm, trong nháy mắt lan truyền khắp Lương Thị.
Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cô nhất định là quá kích động khi lấy được dự án Thiên Tụy, nên đã tự mua xe làm quà cho mình.
Lương Kim Nhược thay giày cao gót, sau đó đi thẳng lên lầu.
Nhìn thấy ánh mắt của họ, khóe môi cô cong lên.
Mắt Mẫn Ưu nhìn thẳng, cố gắng kiềm chế nhịp tim của mình: “Lương tổng, bên phía kiến trúc sư và kỹ sư đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Xe cô mới mua ạ?” Cô ấy không nhịn được hỏi.
Mặc dù đã từng gặp qua vô số các sếp lớn ở Trung Thế, nhưng cô ấy cũng chưa từng thấy màu sắc nữ tính cool ngầu như vậy.
Lương Kim Nhược nhìn đôi mắt phát sáng của cô ấy, cười hỏi: “Thích cái này không?”
Mẫn Ưu gật đầu: “Rất hợp với Lương tổng!”
Lương Kim Nhược cầm điện thoại, giọng nói uyển chuyển: “Tôi cũng thấy thế, không nói những thứ khác, chứ ánh mắt của Chu tổng vẫn cô cùng tốt.”
Món quà 2 tỷ cũng rất tốt, nhẫn cầu hôn cũng rất đẹp.
“Chu tổng?” Mẫn Ưu kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Cô là thư ký của tôi, phải luôn biết giữ bình tĩnh mọi lúc.”
Mẫn Ưu lắc đầu, cảm khái nói: “Chu tổng thật sự hào phóng….. Tôi chưa từng trải qua việc đời như vậy, không giữ được bình tĩnh rồi.”
Lương Kim Nhược nghe vậy vui mừng khôn xiết.
Đợi sau khi Mẫn Ưu đọc xong hot search, trước đó có thể bình tĩnh, bây giờ thì không thể nào bình tĩnh nổi.
“Người đàn ông thần bí mà trên mạng nói, người lái chiếc xe nát có phải là Chu tổng không?” Cô ấy nhỏ giọng: “Chu tổng sẽ không nổi giận chứ?”
Lương Kim Nhược hùng hồn: “Anh sẽ không đâu.”
Cô đúng là đã dụ dỗ anh.
Hơn nữa, Chu Sơ Hành còn đang ở nước ngoài mà.
Mẫn Ưu không thể hiểu được tình thú giữa những người có tiền.
Vào lúc 2 giờ chiều, Lương Kim Nhược đã lần lượt nói chuyện với nhà thiết kế và kỹ sư suốt 2 giờ để hoàn tất quá trình lần đầu chạy thử Thiên Tuỵ
Nếu nhanh thì có thể khởi công vào tháng sau.
Bản thân Lương Thị cũng luôn bận rộn với việc này, đội ngũ kỹ thuật giỏi nhất luôn sẵn sàng, chỉ có thể khởi công khi xác định được người phụ trách.
Chiếc Lamborghini màu hồng dừng lại ở Lương Thị, vì vậy trọng điểm cuộc thảo luận hôm nay của công ty không phải là dự án Thiên Tuỵ mà là về Lương Kim Nhược và người theo đuổi thần bí của cô.
Cũng có thể là người tình bé bỏng, bạn trai nhỏ.
Ngay cả Thẩm Trì cũng kích động gọi điện hỏi: “Chiêu Chiêu, cậu nói cho tôi biết chiếc xe này của cậu đã tiêu hết bao nhiêu vậy, quá đẹp luôn!”
Lương Kim Nhược trả lời một cách hời hợt: “Cũng chỉ có 60 triệu thôi.”
Thẩm Trì:”……..cũng chỉ?”
Có phải là hơi tuỳ ý quá không?
“Ờ, đúng đấy.” Lương Kim Nhược xoay xoay bút, giả vờ buồn rầu nói: “Chu Sơ Hành đúng thật là, lãng phí quá mà.”
“Chu Sơ Hành?” Âm lượng của Thẩm Trì đột ngột cao lên.
“Đúng vậy.”
Thẩm Trì hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa bị sặc: “Cuộc hôn nhân của cậu khá đáng giá đấy.”
Anh ta nghe vậy thậm chí còn ghen tị rồi, nếu như mình tiêu 60 triệu đi mua xe, về nhà có lẽ sẽ bị ông già đánh gãy chân mất.
Đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa công tử bột và Chu Sơ Hành.
“Vừa 2 tỷ trang sức, lại thêm sính lễ, còn giúp cậu giải quyết chuyện cổ phần, bây giờ còn tặng cậu chiếc xe phiên bản giới hạn, cậu bé rải tiền(*).”
(*)Raw là 散财童子 – Tán tài đồng tử: Phái sinh của Thiện tài đồng tử -善财童子 (một nhân vật trong Phật giáo), tán tài đồng tử (cậu bé rải tiền) là cụm từ có ý chế giễu, ý chỉ những người tiêu tiền như rác
Cậu vé rải tiền?
Gương mặt cấm dục lãnh đạm kia của Chu Sơ Hành, có thể gọi là cậu bé rải tiền sao?
Ít nhất cũng phải gọi là công tử chứ.
Không biết có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không nhưng tin nhắn từ wechat của chính chủ thực sự đã đến.
Sắc.quỷ: [Ngày kia.]
Lương Kim Nhược nhìn chằm chằm vào hai chữ đó, ngày kia? Hết rồi?
Chỉ nói về thời gian thôi?
Đơn giản vậy à, một chút cũng không giống với dáng vẻ đưa ra đề nghị xe chấn lần trước.
Vả lại về sớm như thế, vậy cô phải mau chóng vẽ thôi.
Cảm giác cấp bách đột nhiên ập đến, Lương Kim Nhược không quên đổi chú thích của anh thành “Ông xã rải tiền”, nhìn vào cái tên này, phì cười.
(*)Raw là 散财老公 – Tán tài lão công
–
Sau khi Thẩm Trì cúp điện thoại, bạn bè quen biết đều sôi nổi gọi điện qua dò hỏi, ngay cả Hứa Thừa Nguyệt cũng trở nên dịu dàng.
Đúng là người người đều thích xe.
“Lương Chiêu Chiêu, bảo bối mới đó của cậu, cho mình mượn chơi hai ngày nhá?”
Lương Kim Nhược cong môi, nói với giọng lười biếng: “Không được.”
Hứa Thừa Nguyệt nũng nịu: “Lương Chiêu Chiêu, cậu đừng có keo kiệt vậy mà, mình cũng đã tìm đến cậu vậy rồi.”
“Mình có mục đích sử dụng vĩ đại rồi.” Lương Kim Nhược nghiêm trang, trên gương mặt tinh xảo lộng lẫy, “Mình muốn đưa đón người đi làm tan làm.”
“Cậu đang nói nhảm đó hả.” Hứa Thừa Nguyệt trở lại bản chất thật của mình: “Cậu kiêu căng như vậy, sẽ đưa đón người đi làm tan làm á, không bắt người ta đưa đón cậu đã may mắn lắm rồi.”
Lương Kim Nhược dịu dàng: “Đúng thế, ai bảo lời khoác lác mình cũng nói ra rồi.”
Hứa Thừa Nguyệt tỏ vẻ hoài nghi: “Cậu thật sự không tìm người đàn ông khác sau lưng Chu Sơ Hành đấy chứ? Còn ầm ĩ lên cả tin tức!”
“Tôi cũng đâu có muốn bị chụp ảnh.” Lương Kim Nhược trêu chọc cô ấy.
“Cậu coi chừng đến lúc ly hôn một xu cũng không có.” Hứa Thừa Nguyệt quăng xuống một câu rồi cúp máy.
Lương Kim Nhược khẽ cười một tiếng.
Rất nhanh đến lúc tan làm, cuối cùng bên phía cô cũng được yên tĩnh, cô tựa lưng vào ghế văn phòng, chợt cô nhớ ra một chuyện.
Chu Sơ Hành tặng cái này tặng cái kia…….
Có phải là quá hào phóng, quá chu đáo rồi không?
Chẳng lẽ anh ta không chỉ ham muốn thân thể cô thôi sao?
Vừa nghĩ đến đây, Lương Kim Nhược lại nhớ đến cái đêm lộ liễu vài ngày trước
Cô mời anh play đã đủ hợp với tâm ý của anh, đã có đủ thành ý rồi nhỉ, miễn cưỡng cũng coi như tặng Chu Sơ Hành một món quà đáp lễ?
Đây có thể coi là món quà có một không hai!
Ngoài điều này ra, Lương Kim Nhược không thể nghĩ ra sở thích nào của loại người cuồng công việc như Chu Sơ Hành.
Cô chống tay lên bàn làm việc lạnh giá suy nghĩ, đôi mắt trong veo hoàn toàn không tập trung, không biết là bay đi đâu rồi.
Mãi cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến.
Lương Kim Nhược còn không kịp nhìn tên, cứ bắt máy theo bản năng, thì liền nghe thấy một giọng nói sắc bén quen thuộc.
“Cô đừng có đắc ý!”
Lương Kim Nhược một chữ cũng không đáp, hết sức bình tĩnh cúp máy, sau đó kéo cô ta vào danh sách đen.
Lương Thanh Lộ của hiện tại đã thành con châu chấu sau mùa thu, không thể làm được gì ngoài việc nói những lời cay độc, cổ phần tự mình lấy được, lười phải lãng phí thêm thời gian với cô ta.
Trước đó luật sư Trần cũng đã nhắc qua.
“Đây là do chủ tịch Lương và phu nhân của ông ta quyết định.”
Lương Kim Nhược đương nhiên biết, Lương Lập Thân còn gọi điện cho cô rồi, ông ta thở dài một lúc lâu, rồi nói là do ông dạy dỗ không tốt gì đó.
Dù sao cũng là vứt bỏ Lương Thanh Lộ rồi.
Bây giờ đứa con gái này kết hôn với Chu Sơ Hành, lại có cổ phần của Trung Thế, còn lấy được dự án Thiên Tụy, Lương Lập Thân không phải kẻ ngốc.
Quả nhiên vẫn là đứa con được Thẩm Hướng Hoan nuôi dạy thông minh hơn.
Lương Lập Thân dự định chuyên tâm bồi dưỡng cô.
Đương nhiên, ông ta không biết rằng đứa con gái Lương Kim Nhược này của ông ta muốn biến ông thành bù nhìn.
–
Vừa đến 5 giờ, Lương Kim Nhược đã lái xe đến Tinh Lộc Châu với tinh thần không tập trung, hôm qua đã hoàn thành xong hết bản phác thảo rồi, hôm nay có thể tô màu.
Đám nhà báo ngồi xổm bên ngoài Lương Thị điều vô cùng thất vọng.
Tinh Lộc Châu được xây dựng và thuộc quyền sở hữu của Lương gia,đương nhiên phản ứng đầu tiên của họ là Lương Kim Nhược sẽ đổi chỗ ở mới mà thôi.
Đã nói đi đón người đàn ông thần bí tan làm cơ mà!
Tại sao nói lời lại không giữ lời!
Lầu một và lầu hai của Tinh Lộc Châu lúc này đều tối om, tầng ba thì sáng như ban ngày.
Lương Kim Nhược quan sát kỹ lưỡng bản phác thảo trên toàn bộ bức tường, đang định tô màu thì đột nhiên nghĩ đến một điều rất quan trọng ——
Lẽ ra cô nên vẽ muộn một chút mới đúng!
Bây giờ như vậy, mặt tường này cũng chỉ có thể tùy lộ ra bên ngoài một cách tùy tiện.
Lương Kim Nhược phiền muộn kêu lên một tiếng: “Sớm biết thì nên lắp một tấm rèm cho bức tường này trước mới phải……”
Bây giờ bản thảo đã vẽ lên, không thể bảo người khác tới thi công.
Tiếp sau đây cô chỉ có thể tự mình tìm tấm rèm đóng đinh lên phía trên, rũ xuống che bức tranh lại, tạm thời cũng có thể đạt được mục đích.
Đã từng vẽ nhân thể một lần, lần này cô rất thuận buồm xuôi gió.
Lần này cô vẽ cảnh chính là cảnh tượng cái nhìn thoáng qua buổi sáng nọ, Chu Sơ Hành với thân hình săn chắc bước ra khỏi phòng tắm, xách theo khăn tắm, là bóng mặt bên, cũng là toàn thân.
Sau một thời gian dài, hình ảnh kia đã có chút mơ hồ.
Nhưng Lương Kim Nhược vẫn có thể dựa vào màu sắc gần nhất trong cảm giác mơ hồ này, đứng trên cây thang, sườn mặt tinh xảo, thật nghiêm túc.
Hai ngày liên tiếp, đều là như thế.
Màu sắc trên tường cuối cùng cũng chuyển từ màu trắng đơn thuần sang màu sặc sỡ hơn.
Phòng tắm màu pha lê, thảm trải sàn tối màu cùng với ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi lên cơ thể của người đàn ông……
Và những giọt nước lấp lánh trên đôi tay thon dài của người đàn ông.
Sẽ không bao giờ rơi.
Cực kỳ gợi cảm.
–
Trong hai ngày, nhiệt độ của hot search đã biến mất.
Ba giờ chiều, Chu Sơ Hành vừa xuống máy bay, phóng viên có mặt ở sân bay bắt đầu chụp ảnh, nhưng lại không dám vây quanh ở phía trước.
Họ không muốn phải gặp xui xẻo từ vị Diêm Vương này.
Nhưng trước đây bọn họ thậm chí còn nhát gan hơn bây giờ, sau khi trải qua việc vị kia chụp ảnh Chu tổng xuất hiện ở Cục Dân Chính mà may mắn bình an vô sự, bọn họ đã to gan hơn rất nhiều rồi.
Tô đặc trợ đọc tất cả các tin tức trong nước trong hai ngày qua xong, liền im lặng.
Sau một chuyến công tác, Chu tổng vậy mà đã biến thành tên tiểu tử nghèo rồi.
Lương tổng một mình ở trong nước thật là đã quậy đục nước.
Hai mắt Tô đặc trợ sáng lên, vô cùng hứng thú đọc xong dòng tiêu đề về “Người đàn ông thần bí”, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
Đều tại ông chủ đã quá khiêm tốn.
Anh ta ho khan một tiếng rồi bước nhanh đến phía trước, “Ông chủ, xem ra Lương tổng rất thích chiếc xe kia đấy.”
Chu Sơ Hành chỉ hỏi: “Sao cậu biết?”
“Không chỉ có tôi biết mà còn rất nhiều người biết.” Tô đặc trợ nheo mắt nhìn biểu cảm của Chu tổng, “Hai ngày nay ngài cùng Lương tổng xuất hiện trên báo không biết bao nhiêu lần.”
Chẳng qua đều không phải thực sự xuất hiện.
Nghe vậy, Chu Sơ Hành im lặng, nghiêng mặt qua liếc nhìn điện thoại.
Trên màn hình xuất hiện một dòng tiêu đề rất đậm nét —— “Tiểu công chúa củaLương Thị bảo vệ bạn trai nhỏ thần bí, lái siêu xe đến đón tan làm.”
Bạn trai nhỏ thần bí?
Đưa đón đi làm tan làm?
Lông mày của Chu Sơ Hành hơi nhướng lên.
Tô đặc trợ cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, vội vàng bấm vào một trang web khác: “Thứ tự sai rồi, ngài nên đọc cái này trước đi…”
Đây chính là bắt nguồn của mọi chuyện.
Hai ngày nay Chu Sơ Hành đi công tác không liên lạc với Lương Kim Nhược, thời gian đi công tác trở về của anh sớm hơn một ngày, cho nên lượng công việc mấy hôm nay càng nhiều hơn chút.
Đương nhiên bận đến mức không có thời gian xem tin tức trong nước.
Bài viết không dài, nó tóm tắt lại hành trình của Lương Kim Nhược từ khi bị phát hiện hai lần trên cùng một chiếc xe với một người đàn ông thần bí, đến việc Lương Kim Nhược đăng Weibo bênh vực.
Cái cuối cùng chính là nội dung mà Chu Sơ Hành vừa mới nhìn thấy đầu tiên.
Ngón trỏ của anh trượt lên và quay về phần giữa.
Tài khoản cá nhân của Lương Kim Nhược được đính kèm chữ V, ảnh chụp màn hình Weibo với câu “Vậy đổi thành tôi đón anh ấy tan làm” hết sức bắt mắt.
2 phút sau, Chu Sơ Hành mới rời mắt.
Tô đặc trợ không dám nói lắm mồm, chỉ lén lút gửi tin nhắn cho Lương Kim Nhược: [Lương tổng, Chu tổng đã đi công tác về rồi.]
Khi đến gần cao ốc Trung Thế, anh ta mới nói.
“Tôi đã nói với Lương tổng là anh ssax về nước rồi ạ.”
Người đàn ông trước mặt bỗng im lặng liếc nhìn anh ta.
“Cậu hình như rất rảnh rỗi nhỉ.”
Trái tim Tô đặc trợ đập thình thịch, cố gắng cứu vãn sự nghiệp của mình: “Không! Không rảnh! Không rảnh chút nào!”
Anh ta đã suy nghĩ sai rồi.
Là anh ta đã quấy rầy vợ chồng mới cưới liên hệ tình cảm rồi.
Loại chuyện đi công tác về này, hẳn là ông chủ đích thân nói với bà chủ mới đúng!
–
Khi Lương Kim Nhược nhận được tin nhắn thì vẫn đang họp nên không nhìn điện thoại.
Hai ngày nay cô ở công ty bận việc thi công trung tâm tài chính quốc tế Thiên Tuỵ, tan làm còn phải đến Tinh Lộc Châu vẽ tranh.
Vế trước sự việc rất quan trọng, tiến độ chậm chạp.
Vế sau cảm hứng ào ạt, thành quả trước mắt rất khả quan.
Bây giờ Lương Kim Nhược một người vất vả nhưng cũng hạnh phúc.
Bận đến mức cuối cùng, đã quên mất chuyện Chu Sơ Hành nói hôm nay trở về —— hơn nữa anh chỉ nói ngày, không có nói mấy giờ.
Lúc 4h30, bầu trời Bắc Kinh nhuộm một màu đen vàng.
Trong phòng làm việc của tổng tài, có thể nghe thấy rõ tiếng lật trang giấy.
Người đàn ông ngồi sau bàn đọc một trang, mặt kính đồng hồ màu bạc trên cổ tay phản chiếu ánh sáng, kim giây không ngừng chuyển động.
“Cốc cốc.”
Tô đặc trợ gõ cửa bước vào, đặt một tài liệu vào tay Chu Sơ Hành, “Ông chủ, đây là văn kiện cần ký.”
Bút máy lưu loát viết ra nét chữ màu đen trên trang giấy.
Tô đặc trợ nhìn thời gian, thấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan làm bình thường ở Trung Thế, “Hôm nay mấy giờ anh tan làm ạ?”
Người đàn ông lạnh lùng ở phía đối diện bình tĩnh mở miệng: “Hỏi chuyện này để làm gì?”
Đương nhiên là có liên quan đến lời hứa với Lương tổng rồi!
Tô đặc trợ nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cân nhắc cách dùng từ: “Trước đó Lương tổng có nói trên Weibo muốn đón anh tan làm mà……”
Anh ta dừng lại một chút, “Có điều bây giờ chắc phu nhân đang bận công việc.”
Cho nên không nhìn thấy.
Giọng nói của Chu Sơ Hành bình tĩnh: “Làm tốt việc của cậu đi.”
“……”
Anh ta chỉ muốn quan tâm tới đời sống tình cảm của ông thủ một chút.
Có điều, phu nhân vẫn chưa trả lời, có lẽ biến thành cuồng công việc rồi.
Đổi chỗ với ông chủ mình rồi.
Tô đặc trợ oán thầm, nhưng trong lòng cười trộm, ôm văn kiện đã ký rời đi.
Trong văn phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Chu Sơ Hành bỏ cây bút trong tay xuống, cầm điện thoại di động lên, không biết từ lúc nào mà trên thanh thông báo lại được đẩy lên thêm dòng tiêu đề tin tức.
[Cư dân mạng đang bàn tán về “tiểu tử nghèo”, Lương Kim Nhược đáp lại một cách bá đạo.]
Anh nhướng mày và bấm vào xem.
Tin tức từ hai ngày trước đã được lấy ra và đăng lại, rõ ràng là vì độ hot và lưu lượng truy cập, nhưng những bình luận bên dưới lại là mới nhất.
[Đừng chỉ chụp ảnh màn hình, các người có đào ra được người đàn ông này là ai không?]
[Nếu không đào ra được còn làm truyền thông làm gì?]
[Hai ngày trôi qua rồi, các người đã chụp được ảnh tiểu công chúa đón người tan làm chưa?]
[Siêu xe mui trần màu hồng, tổng cộng chỉ có hai chỗ ngồi, nếu có người ngồi ở ghế phụ, nhất định có thể chụp được ảnh đối phương là ai!]
[Cười chết mất, chỉ là lần này cẩu tử không ổn, ngay cả đối phương cũng chưa mò ra được.]
Ánh vàng của hoàng hôn dần dần hiện rõ bên ngoài khung cửa sổ sát đất của văn phòng tổng tài.
Sau khi Tô đặc trợ lại đi vào đưa văn kiện, nhìn sắp đến 5 giờ, lại nhìn người đàn ông không nhúc nhích tí nào sau bàn làm việc.
Anh thăm dò lần nữa: “Anh sắp tan làm chưa ạ?”
Chu Sơ Hành ngước lên liếc nhìn anh ta.
Tô đặc trợ không nói nữa, thầm nghĩ Lương tổng không trả lời tin nhắn.
Ông chủ cũng không nói mấy giờ tan làm.
Hôm nay mình còn có thể nhìn thấy ông chủ ngồi trên siêu xe màu hồng của công chúa đi hóng gió sao?
Anh ta còn sốt ruột hơn cả hai nhân vật chính nữa.
Tô đặc trợ vừa định rời khỏi văn phòng thì lại bị gọi lại, Chu Sơ Hành lạnh lùng nhìn anh nói: “Đăng ký weibo.”
Tô đặc trợ: “Hả?”
“Hả cái gì, chứng thực luôn.” Chu Sơ Hành lời ít ý nhiều, “Ra ngoài đi.”
“…….”
Không lâu sau, Tô đặc trợ hoàn thành nhiệm vụ, lại cầm điện thoại di động vào văn phòng, mắt nhìn thẳng: “Anh có thể đăng nhập rồi ạ.”
Tên tài khoản là tên thật của ông chủ.
Vốn dĩ anh ta muốn dùng những bức ảnh thời thơ ấu của Lương Kim Nhược làm hình đại diện, lên mạng là có thể tìm được, tiểu công chúa rất đáng yêu.
Trợ lý Tô sợ tự ý làm sẽ bị trừ tiền thưởng, nên không có thật sự động thủ.
Anh ta thậm chí còn dùng tài khoản phụ của mình để theo dõi tài khoản của ông chủ nữa.
Khoảnh khắc anh ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại, Weibo của trợ lý Tô nhắc nhở anh rằng blogger mà anh ta đặc biệt theo dõi đã đăng bài lên Weibo.
Anh ta lập tức kích động ấn vào xem.
Một tài khoản đơn giản ít ỏi, đăng một dòng Weibo duy nhất sau khi chứng thực.
Chu Sơ Hành: [Bà Chu, trước khi mặt trời lặn, thích hợp gặp mặt, thích hợp hẹn hò.]
Định vị ở cao ốc Trung Thế.