Tâm Tiêm Ý - Thiên Như Ngọc - Chương 104
***
Ban mai chỉ vừa le lói mà trời đã trở âm u, từng cơn gió buốt đâm thấu da cắt thịt. Bất thình lình, trên đồng bằng hoang vu tĩnh lặng xuất hiện một đội ngũ, ngựa câu vó phi nhanh đến từ phía đông, thẳng hướng Lương Châu.
Toán người nọ mặc quân phục, áo choàng xám trùm ngoài khôi giáp, hoành đao đeo bên hông – ấy là binh mã Trung Nguyên.
Phong Vô Tật dẫn đầu giục ngựa lao vun vút, chỉ sợ đến trễ.
Trước khi cậu trở về Tần Châu, Thánh thượng truyền khẩu dụ rằng quan hệ Hà Tây và Trung Nguyên đã êm thấm, nhưng trước mắt Hà Tây vẫn đang trong tình hình bất ổn, các châu ở biên giới Trung Nguyên cần tập trung tăng cường phòng thủ, ngờ đâu đúng lúc này lại nhận được mật thư của a tỉ. Và không chút chậm trễ, cậu lập tức điều binh lên đường.
Phong Vô Tật giơ cao tay, ra dấu cho đằng sau dừng lại. Cậu ghìm cương ngựa nhìn quanh bốn phía. Nói gì đi nữa cậu cũng là người nhà họ Phong, ít nhiều biết chuyện thăm dò quân sự, sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Cậu vừa quan sát vừa lặng lẽ tiến tới trước, tay đè lên cán đao, tiếp cận khe núi nằm chếch trước mặt.
Bỗng có hai bóng người đột nhiên xuất hiện từ trong đó.
Phong Vô Tật toan rút đao thì lại thấy có người xuất hiện sau lưng hai người kia, cậu dừng tay, nghi ngờ hỏi: “Sao lại là cô?”
Hai tùy tùng đứng phía trước cho Diêm Hội Chân. Áo ngoài của nàng ta đã lấm bụi bẩn, tóc tai rối loạn, vẻ mặt tràn ngập ngạc nhiên: “Té ra anh là quân chi viện?”
Phong Vô Tật tra đao vào vỏ: “Đúng, là tôi, cô ra đây làm gì?”
Diêm Hội Chân bước tới: “Ta đến để tìm anh.”
Phong Vô Tật không khỏi nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, bỗng nói: “Có phải lần trước ta nói trúng rồi không? Sẽ có ngày cô đến tìm ta mà.”
Diêm Hội Chân ngớ người, nhớ lại lần trước khi cậu ghé Lương Châu đã nói một câu “chưa chắc nhé, ai biết sau này cô có chuyện tìm ta thật thì sao”, ngờ đâu lại thành lời tiên tri.
“Ai thèm tìm anh!” Nàng bực bội cau mày, “Nếu không phải phu nhân giao phó thì còn lâu ta mới tới. Anh có đi theo ta không?”
Vừa nghe bảo là chuyện a tỉ giao phó, Phong Vô Tật nghiêm túc nói: “Cô dẫn đường đi, ngay bây giờ!” Đồng thời ra lệnh cho binh mã phía sau bám theo.
Tùy tùng đã nhanh nhẹn dắt ngựa giấu trong khe núi tới, Diêm Hội Chân nhảy lên lưng ngựa, im lặng đi đầu dẫn đường.
Hai ngày trước Diêm gia đã đi đón binh mã chi viện đến từ Lan Châu và Hội Châu, vì phận nữ nhi nên nàng được sắp xếp tới nơi xa Lương Châu nhất, tránh quân lính Thổ Phồn vẫn lảng vảng ngoài thành, mà đâu ngờ người chi viện lại là cậu ta.
Khi sắp sửa tiến vào Lương Châu, đoàn người lờ mờ nghe thấy tiếng hò hét đưa tới theo gió.
Phong Vô Tật định tăng tốc thì đột nhiên có tiếng vó ngựa phi đến. Cậu phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay nắm lấy dây cương con ngựa của Diêm Hội Chân, giật mạnh một cái.
Diêm Hội Chân hoảng hốt, xém ngã ngựa, may mà con ngựa dưới thân được cậu giữ chặt, ngay sau đó bị cậu ấn một cái vào sau cổ.
Một mũi tên xẹt qua, binh mã phía sau phát hiện có đột kích thì tức tốc quay đầu, lao vào đối phương đang xông đến.
Phong Vô Tật nhìn về phía sau, là vài tên lính Thổ Phồn mặc áo lông cừu, lực lượng khá ít, chỉ chốc lát đã bị binh mã của cậu giải quyết.
Đột nhiên Diêm Hội Chân la lên: “Anh buông ra mau.”
Phong Vô Tật cúi nhìn – tay vẫn đang ấn sau gáy nàng, cậu vội vã buông ra.
Diêm Hội Chân ngẩng đầu, mặt đỏ hoét, không thấy bóng dáng binh mã Thổ Phồn đâu mới bình tĩnh nói: “Đi thôi, hôm trước Thổ Phồn đã vào quan rồi, nay ngoài thành Lương Châu còn có người của bọn chúng, cẩn thận bị cầm chân!”
Khi ấy Phong Vô Tật mới hiểu vì sao nàng ấy lại ra đây đón người, bèn gật đầu: “Vậy đi nhanh thôi.”
Diêm Hội Chân giơ tay vuốt sau gáy, lườm cậu một cái đầy bực bội, sau đó mới đánh ngựa đi về phía trước.
Cả hội đi đường vòng, còn chưa đến gần thành Lương Châu thì lại có ngựa chiến chạy tới.
Diêm Hội Chân vẫn chưa hết giật mình, vừa nghe thấy tiếng động đã lập tức kéo cương toan tránh né, còn Phong Vô Tật đã nhanh chóng giục ngựa chạy lên, ngăn cản trước mặt nàng. Song người đến lại là hai trinh sát Lương Châu, trang phục y hệt với trinh sát đã đến Tần Châu báo tin trước đó. Phong Vô Tật thở hắt ra, quay đầu nói: “Không sao.”
Diêm Hội Chân dừng lại, thấy rõ người tới bèn bảo: “Viện binh từ Tần Châu đến rồi.”
Hai trinh sát cưỡi ngựa lại gần, một trong hai dâng lên một phong thư: “Phu nhân vừa có lệnh, nếu đã đón được Phong Hiệu úy thì mời ngài hãy lên bắc tiếp viện.”
Phong Vô Tật nhận lấy phong thư, mở ra và xác nhận là chữ viết của a tỉ. Thư viết bằng mật ngữ, còn không quên cảnh báo cậu phải cẩn thận. Không mất thời gian, cậu lập tức dẫn quân theo trinh sát lên bắc, nhưng toan đi thì chợt khựng lại, nhìn sang người bên cạnh: “Lúc nãy ta ấn mạnh lắm hả? Ây da, thôi, đợi ta về rồi tính sau, ta đi đây!” Không đợi đối phương đáp lại, cậu dẫn người tức tốc lên đường.
Trán Diêm Hội Chân giật giật, ở trước mặt bao nhiêu người mà cậu ta lại hỏi thế, xong rồi còn bỏ đi liền. Nàng nghiêng đầu lẩm nhẩm: “Ai thèm chờ anh về thì tính hả.”
Nàng dẫn tùy tùng quay về Lương Châu, tới lúc nhìn lại, bóng dáng chàng thiếu niên cưỡi ngựa đã biến mất cuối chân trời.
***
Cuộc giao tranh ngoài thành Lương Châu vẫn chưa có dấu hiệu dừng.
Mặc dù cổng quan ở phía nam đã bị phong tỏa, quân đội Thổ Phồn vẫn tiếp tục cuộc tấn công quyết liệt. Vì xâm nhập từ trước, binh mã Thổ Phồn đã tận dụng cơ hội khi lực lượng chính của Lương Châu tập trung ngăn chặn cổng quan để tách ra vài nhóm lẩn trốn, thay vì tấn công trực diện vào thành Lương Châu, chúng lảng vảng bên ngoài nhằm tập kích quấy rối.
Thuấn Âm vừa trở về từ nam thành, nàng bước thoăn thoắt lên đầu tường cổng đông thành, hướng ánh mắt về phía Trung Nguyên xa xôi.
Tướng lĩnh thủ thành tiến tới, nhận thấy nàng vẫn mặc bộ nam trang của ngày hôm trước, cổ áo lấm bụi dính máu, đã vậy còn bôn ba nhiều ngày chưa hề nghỉ ngơi, y chắp tay khuyên: “Hay phu nhân về phủ dưỡng sức rồi lại hẵng ra đây.”
“Không cần.” Vừa dứt lời, tai phải bắt được âm thanh chém giết khá mơ hồ, nàng vội vã ngó nghiêng tìm kiếm.
Giữa những bóng cây ngoài thành, có một người cưỡi ngựa lao tới. Nàng đưa mắt nhìn chằm chằm – là trinh sát âm thầm trở về. Lòng nàng thít chặt, chỉ lo cuộc chiến bên ngoài lại trở nên căng thẳng.
Thuấn Âm chưa kịp xuống thành hỏi thăm thì trinh sát đã chạy ào vào trong, phi nhanh lên đầu tường bẩm báo: “Bẩm phu nhân, viện quân Tần Châu đã đến rồi!”
Thuấn Âm khựng lại: “Đã đọc thư ta gửi chưa?”
“Bẩm rồi ạ, Phong Hiệu úy vừa nhận được thư liền dẫn quân lên bắc.”
Thuấn Âm thầm thở phào, nàng nhắm mắt, nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ rồi xoay người căn dặn: “Chuẩn bị chiến đấu, đợi tin của Tổng quản, sẵn sàng triển khai phản công!” Sau đó nàng ra lệnh cho trinh sát, “Hãy điều động tất cả các doanh trinh sát, đảm bảo việc trao đổi thông tin từ bốn phía.”
Tướng lĩnh thủ thành đáp rõ, trinh sát chạy thật nhanh xuống thành đưa tin, trong thoáng chốc, ngựa phi nước đại, người chạy khắp nơi, toàn thành trở nên tất bật.
Thuấn Âm quay đầu nhìn về phía bắc, nàng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào kể từ sau đêm ấy, và cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ở đó vào lúc này.
Bên dưới quan thành phía bắc vang lên tiếng va đập ầm ầm – cánh cổng khép chặt đang bị một thanh gỗ lớn húc mạnh, quân lính phòng thủ trong thành nỗ lực ngăn chặn.
Đại quân Tây Đột Quyết quá đông đảo, liên tục thay phiên nhau tấn công không mệt mỏi, thế nhưng bọn chúng chỉ là kị binh du mục, không thông thạo việc công thành. Ngay cả khi được trang bị công cụ công thành thì chúng cũng chẳng đạt được hiệu quả.
Sau nhiều lần thất bại, đại quân rút lui một quãng xa. Ngay sau đó, một đội kị binh phóng nhanh đến từ phía sau, giẫm lên những xác chết chất đống dưới tường thành. Chúng ném xích sắt và móc câu, leo lên thành rồi vung đao chém hạ.
Nhưng bất thình lình, một trận mưa tên đột ngột rơi xuống, như thể đã chuẩn bị từ lâu, mũi tên tẩm dầu hỏa vừa chạm đất liền bốc cháy.
Quân giặc đang leo lên la hét ngã xuống, quân phòng thủ trên đầu tường lập tức đổi đợt khác, giương cung tên bắn một loạt mũi tên từ xa, cắt đứt hậu phương của chúng.
Trong trận hình quân địch phát ra âm thanh gào thét giận dữ bằng tiếng Đột Quyết, bọn chúng buộc phải rút lui.
“Hừ!” Hồ Bột nhi đứng trên đầu tường, mệt mỏi thở hồng hộc, “Chống đỡ thêm được một lần nữa rồi, may mà chúng không dùng độc!”
Mục Trường Châu cầm cung trong tay, bộ giáp đen trên người bám đầy máu mà chẳng rõ là máu của ai, chàng thở gấp, cười lạnh nói: “Mục đích của chúng lần này không phải ta mà là toàn Lương Châu, làm gì còn tâm trạng chế độc. Huống hồ bọn chúng cho rằng dốc toàn binh lực là có thể chiếm trọn Lương Châu.”
Hồ Bột nhi tức mình chửi một câu.
Một trinh sát nhanh nhẹn chạy tới báo: “Bẩm Tổng quản, viện quân từ Tần Châu đã đến.”
Hồ Bột nhi ngạc nhiên trợn tròn hai mắt: “Ha, đây là lần đầu ta ngóng lang quân nhà họ Phong như vậy đấy!”
Mục Trường Châu hỏi: “Người đang ở đâu?”
Trinh sát đáp: “Phu nhân đã bảo viện quân đi lên bắc chi viện, chỉ chờ Tổng quản thu xếp.”
Mục Trường Châu gật đầu, viện quân Lan Châu và Hội Châu đã đến từ hôm trước, hiện tại đã tiến sâu vào nam ngăn chặn binh mã Thổ Phồn, thời cơ rất đúng lúc.
“Nếu Tần Châu đã đến thì nơi xa nhất ắt cũng sắp đến rồi.” Chàng lẩm bẩm một câu, chợt nhìn về hướng đông một cái, lập tức hạ lệnh, “Truyền quân lệnh của ta, chia làm hai nhóm để trinh sát dẫn đường, một nhóm đưa viện quân từ Lan Châu và Hội Châu về phía nam nơi đại quân Thổ Phồn đang trú đóng, một nhóm dẫn viện quân Tần Châu đi vòng đến hậu phương của Tây Đột Quyết, cắt đứt đường rút lui của cả hai bên.”
Trương Quân Phụng vội vã chạy đến, nghe xong liền phóng nhanh xuống quan thành truyền tin.
Mục Trường Châu dõi mắt nhìn ra ngoài quan, vẫn như những ngày đã qua, khi đại quân Tây Đột Quyết bị tấn công sẽ rút lui, đợt tiếp theo chắc chắn sẽ tấn công dữ dội hơn.
Chàng khoát tay ra hiệu cho binh lính lùi về sau, chậm rãi nói: “Tất cả mọi người hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ hiệu lệnh.”
Hồ Bột nhi nâng cao tinh thần, co giò chạy lên trên sắp xếp.
***
Càng đi lên bắc gió càng táp mạnh, Phong Vô Tật dẫn đội ngũ bám theo trinh sát, men theo địa giới Hội Châu di chuyển thẳng lên phía bắc, cho đến khi gặp một quan thành ở biên giới, toàn đội mới dừng lại, xuống ngựa nghỉ ngơi và chờ lệnh.
Đợi tới lúc bóng ngả phía tây, sắc trời chuyển tối, có một trinh sát nhanh chóng chạy đến, thấp giọng báo lại mệnh lệnh của Mục Trường Châu.
Phong Vô Tật đứng bật dậy, hạ giọng hỏi: “Là a tỷ ta… không, là Tổng quản phu nhân dẫn các ngươi đến điều tra?”
Trinh sát ôm quyền, không nói một lời mà chỉ đi đầu dẫn đường.
Phong Vô Tật minh bạch, không trả lời tức là đúng, chắc chắn chính a tỷ của cậu đã dò la ra. Cậu tức tốc lên ngựa, gọi tất cả binh mã bám theo trinh sát, xuất phát từ đây rồi đi vòng về Lương Châu.
Mục tiêu chính là hậu phương của đại quân Tây Đột Quyết.
***
Phía bắc, cả trong lẫn ngoài quan thành như chìm vào tĩnh lặng.
Thỉnh thoảng lại có binh mã Tây Đột Quyết lảng vảng bên ngoài tiến hành thăm dò, nhưng trên quan thành vẫn một mực im lìm, bốn bề xung quanh như bị đóng băng một cách lạ thường.
Bên trong quan thành, quân lính đang lặng lẽ nhai lương khô, uống nước và nghỉ ngơi. Quân phòng thủ dưới thành đang bận cho ngựa ăn, mọi việc đều ổn thỏa.
Mục Trường Châu ngồi trên thành, đưa túi nước vừa uống xong cho binh sĩ rồi đứng dậy, buộc chặt hộ giáp cổ tay, sửa lại giáp đen, đội lên mũ giáp.
Hồ Bột nhi đi tới đưa đao cung cho chàng.
Mục Trường Châu đeo đao và túi tên, cầm cung trong tay, bước xuống quan thành rồi phóng mình lên ngựa. Hồ Bột nhi cũng nhảy lên lưng ngựa, vung tay thật mạnh, toán quân phía sau lập tức sẵn sàng.
Mục Trường Châu đứng tại chỗ chờ đợi, đợi tới lúc một trinh sát phi ngựa đến gần, thấp giọng báo:
Tin báo đã được gửi đến quan thành phía nam, đến viện quân Lan Châu và Hội Châu, đến viện quân Tần Châu ở phía bắc, đến quân lính trong thành… không sót một nơi nào.
Mục Trường Châu lắng nghe động tĩnh ngoài quan, chàng dừng một khắc rồi đột ngột hạ lệnh: “Mở thành!”
Ngay lập tức, cổng quan thành được binh lính kéo mở ra hai bên, chàng rũ mạnh dây cương, giục ngựa phóng vụt đi.
Đội quân ở phía sau ùa ra như thủy triều đen, ngựa câu vó rầm rập lao qua những vũng máu ngoài quan, xông thẳng tới trước.
Tiếng trống báo chiến đột ngột vang lên trên quan thành, âm thanh rung chuyển cả đất trời.
Đại quân Tây Đột Quyết nghe thấy tiếng trống báo chiến liền tức tốc dàn trận, nhưng lần này không phải nhóm nhỏ khinh kị binh mà là cả một đại quân phòng thủ, chẳng mấy chốc tiếng la hét vang lên khắp nơi, ngựa lao tới chống cự.
Mục Trường Châu giơ tay rút đao, dẫn đầu xông về phía cánh hữu.
Hồ Bột nhi bám sát ngay sau, lớn giọng chỉ huy binh lính vẫy cờ truyền lệnh, kị binh Lương Châu ở phía sau xông lên toàn bộ, chỉ tấn công duy nhất vào một hướng đó.
Cánh hữu quân địch là kị binh cung thủ, chúng bị mắc kẹt ở cự li gần không có tầm bắn, trong chớp mắt đã bị những ngọn giáo sắc nhọn chọc thủng đội hình.
kị binh Lương Châu ở phía sau nhanh chóng phối hợp, rút đao đánh tơi bời.
Dẫu tất cả mười bộ tộc có đến thì mỗi bộ tộc sẽ chỉ ưu tiên cho bộ tộc của mình, chỉ khi nghe thấy tiếng gầm của Khả hãn từ trong trận truyền ra, các bộ tộc khác mới lần lượt xung phong.
Mục Trường Châu chém chết một tên lính địch, dẫn khinh kị binh đi vòng né tránh, cưỡi ngựa tiến lên sườn dốc bên cạnh, vung tay hạ lệnh.
Cờ hiệu lại được vẫy lên, đại quân phòng thủ ở phía sau lập tức tiến tới đón địch, cố tình chia cắt các bộ tộc nhằm phá vỡ đội hình của đối phương.
Tiếng trống một lúc một to, âm vang vọng thấu chân trời, truyền theo gió đưa đến trong thành.
Ngựa của trinh sát như đáp lại tiếng trống, phi nước đại vào thành báo tin.
Chờ đến lúc này, cuối cùng Thuấn Âm cũng nghe thấy động tĩnh. Nàng ngoảnh đầu nhìn về phương bắc, tim đập rộn ràng, ngay lập tức phát hiệu lệnh: “Rời thành, tiêu diệt đối phương!”
Các tướng lĩnh đang trực thủ bên dưới đã sẵn sàng, cổng thành vừa mở ra, bọn họ nhanh chóng chỉ huy quân lính xông ra, tiêu diệt quân địch đang bén mảng xung quanh.
Một tiếng trống vang lên, đi đôi với tiếng chém giết càng lúc càng rõ ràng.
Thuấn Âm nhìn về phía nam, hình như âm thanh vọng đến từ quan thành nơi ấy, có lẽ Lệnh Hồ Thác cũng đang tham gia phản kích.
Chỉ chốc lát, tiếng binh khí va chạm cùng tiếng hò hét dậy lên, làm rung chuyển bốn phía.
Trinh sát không ngừng qua lại báo tin:
“Bẩm phu nhân, viện quân từ Lan Châu và Hội Châu đã đến phía sau Thổ Phồn.”
“Viện binh Tần Châu đã đến hậu phương đại quân Tây Đột Quyết.”
“Lệnh Hồ Đô đốc đã dẫn quân xông ra quan thành…”
Sau nhiều ngày trời kéo dài, cuối cùng thời khắc này cũng đã đến.
Bên tai Thuấn Âm vang vọng tiếng trống truyền đến từ khắp nơi, quá ồn ào khiến nàng không thể nghe được báo cáo. Trong lòng như có sợi dây kéo căng, nàng ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn về phương bắc, ngón tay siết chặt chờ đợi tin tức cuối cùng.
Gió thổi qua vùng đồng hoang ngoài quan thành phía bắc, thổi bay mùi máu tanh chiến trận.
Giữa đội hình quân địch trùng trùng, Khả hãn Tây Đột Quyết kìm nén lửa giận, liên tục hạ lệnh, lão cưỡi ngựa nhìn quanh, thấy vẫn có quân lính ùa ra từ trong thành, hơn nữa tiếng trống còn vang vọng khắp tứ phía xa xôi, cuối cùng lão cũng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nghênh đón trực diện như thế có nghĩa là viện quân đã tới.
Khả hãn quát tháo, cao giọng hạ lệnh: “Tấn công quan thành!”
Trong đội hình đối diện, một cán cờ lớn được dựng lên, trên lá cờ phấp phới chữ MỤC cực kì bắt mắt.
Mục Trường Châu cưỡi ngựa đứng dưới cán cờ, chỉ chờ mỗi mệnh lệnh ấy. Ngay khi thấy đại quân của lão ta toan tấn công quan thành, chàng tức khắc vẫy tay, dây cương rung lên, ngựa tung vó lao thẳng về phía trước.
Khinh kị binh ở tả hữu hai bên bám theo chàng lao vào trung tâm trận chiến, trường giáo vung lên mở đường cho chàng.
Mục Trường Châu phi ngựa nhắm thẳng lá cờ đầu sói, vung đao lên chém thật mạnh.
Khả hãn hoảng hốt, dù đã được thuộc hạ bảo vệ nhưng vẫn theo quán tính kéo ngựa né tránh. Song, ngay khi lão vừa quay đầu thì một mũi tên đã bay tới.
Thủ lĩnh của một bộ tộc đang chắn trước mặt lão lập tức ngã ngựa.
Mục Trường Châu lại rút một mũi tên khác, bắn trúng tim đối phương.
“Rút lui!” Vết thương do chàng gây nên lần trước chỉ vừa bình phục, vì thế lần này Khả hãn cực kì thận trọng, ngay tức khắc hét lên bằng tiếng Đột Quyết.
Mục Trường Châu thu cung về, ngoái đầu nhìn ra sau, một làn khói bụi cuồn cuộn kéo đến.
“Chi viện Tần Châu đã đến! Chi viện Tần Châu đã đến!” Binh mã ở đằng xa liên tục hô to.
Các bộ tộc Tây Thổ đang rút lui chợt rơi vào hỗn loạn, át đi cả tiếng kêu ổn định đội hình của Khả hãn.
Mục Trường Châu tận dụng thời điểm này, giương cung lên và nhắm vào đội hình đối phương. Một mũi tên vừa được bắn đi, liền được thay thế bằng một mũi tên khác, không hề có khoảng dừng.
Bóng người dao động, Khả hãn đề phòng cực kì chặt chẽ, chàng bắn mũi tên nào là sẽ có kẻ chặn lại mũi tên ấy, tuy nhiên vẫn bắn trúng vai Khả hãn.
Khả hãn ngã chúi tới trước, trận hình quân địch hốt hoảng, vội vàng đẩy lão lên ngựa, nhưng đã không kịp tránh viện quân mới đến. Cả trước lẫn sau ngập trong khói bụi, rất khó phân rõ có bao nhiêu người đang đến cũng như có bao nhiêu quân phòng thủ Lương Châu đang xông ra.
Đại quân phe địch rơi vào hỗn loạn. Mới hôm qua chúng còn tấn công ồ ạt dữ dội, nhưng giờ đây chúng đã mất đi chủ tướng, các bộ tộc không còn đồng lòng, mỗi bên tự phản công theo cách riêng của mình.
Tiếng trống báo chiến từ phương bắc bỗng trở nên dồn dập, nâng cao sĩ khí, khơi dậy lòng người.
Thuấn Âm đứng trên đầu thành cẩn thận lắng nghe, tựa hồ có cảm giác, nàng vội vã chạy xuống, cưỡi ngựa phi ra khỏi cổng thành.
Đội trinh sát bám theo nàng, theo sát phía sau là các cung vệ hộ tống.
Gần như cùng lúc ấy, bất thình lình có binh mã xông đến từ phía nam ngoài thành, đi đôi với tiếng la ó chém giết.
Thuấn Âm nhìn lại, là một phiến quân Thổ Phồn đang lao tới.
Nhưng liền ngay sau đó, đội quân binh mã Lương Châu đã đuổi kịp diệt gọn.
Trước phiến quân Thổ Phồn là bóng dáng một người phụ nữ mặc Hồ y đội mũ trùm đầu, cưỡi ngựa lao về phía nàng: “Cuối cùng nhà ngươi cũng ra ngoài, đừng hòng chạy thoát!”
Thuấn Âm lập tức kéo ngựa né tránh, xuyên qua bóng dáng của trinh sát và cung thủ đang hộ vệ, nàng trông thấy khuôn mặt vặn vẹo của đối phương.
Đó chính là Lưu thị, bộ quần áo trên người bà ta nhếch nhác bẩn thỉu, dáng vẻ hốc hác, một tay cứng ngắc, chỉ dùng một tay nắm dây cương, chưa kịp tiến lên đã bị binh mã Lương Châu truy đuổi, phải né tránh trái phải.
Thuấn Âm lạnh lùng nhìn bà ta: “Bắt lại.”
Đến bây giờ mới thấy bà ta xuất hiện, thì ra là trốn trong đội quân Thổ Phồn.
Ngay tức khắc, Binh mã Lương Châu tấn công ồ ạt.
Lưu thị cũng đã phát điên, trốn vào trong đội hình, tức giận hét vào mặt binh lính Thổ Phồn bên cạnh: “Mau tấn công Lương Châu! Tiêu diệt chúng mà tấn công vào! Mười bốn châu Hà Tây này là của ta!”
Nhưng Thổ Phồn và binh mã Lương Châu đang trong trận hỗn chiến, không ai để ý đến bà ta, tiếng hét giết chóc át đi giọng nói của bà ta, ngựa cũng va đập đẩy bà ta về phía sau.
Đột nhiên có âm thanh rung động truyền đến từ nơi xa, song lại rất yếu khó bề nghe rõ.
Thuấn Âm quay người tìm kiếm, nhìn về phía đông, đến lúc xoay lại thì thấy Lưu thị né tránh được đường kiếm mũi đao của binh mã Lương Châu, chẳng biết lấy đâu ra sức lực, thúc ngựa lao về phía nàng.
“Tất cả là tại ngươi, tại ngươi và tên họ Mục!” Lưu thị hung hãn gầm lên, “Vốn dĩ ta đã là Hoàng hậu nước Đại Lương…”
Binh mã chưa kịp tiến lên ngăn cản thì tiếng gầm của bà ta đã ngưng bặt, một mũi tên bay tới, ghim thẳng vào giữa ấn đường bà ta.
Liền sau đó là một mũi tên khác cắm xuyên qua ngực.
Lưu thị trợn mắt, bất thình lình ngã ngựa.
Binh mã Thổ Phồn đột nhiên quay qua tấn công về hướng bắn mũi tên, dẫm đạp lên thân thể bà ta.
Thuấn Âm kinh ngạc quay đầu, trông thấy một bóng người mặc giáp đen, cầm cung trong tay tiến về phía mình
Hai hàng ngựa chiến và khinh kị binh từ hai bên trái phải chàng ồ ạt xông lên, đồng loạt vung đao chém giết, tiêu diệt phiến quân Thổ Phồn đang cố gắng tiếp cận.
Thuấn Âm hoàn hồn, vội vã giục ngựa lao đi.
Mục Trường Châu phi tới gần, ghìm dây cương nhảy xuống ngựa.
Thuấn Âm cũng dừng ngựa lại, ngay khi vừa nhảy xuống đã được chàng giang tay đỡ lấy.
Bao âm thanh hỗn loạn nơi xa dường như đã biến mất bên tai, nàng thở dốc nói: “Thiếp đến tiếp ứng cho chàng.”
Mục Trường Châu cởi mũ giáp, khôi giáp dính bê bết máu, chàng siết chặt tay ôm lấy nàng, thở hổn hển đáp: “Ta không sao, ta đã bình an vô sự trở về.”
Thuấn Âm áp chặt má vào bộ giáp đen, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, nhưng sau đó đã cau mày nhìn về phía chiến trường: “Quân địch vẫn chưa rút lui.”
“Chắc chắn sẽ rút lui.” Mục Trường Châu nói, “Lực lượng chi viện cuối cùng sắp đến rồi.”
Lòng Thuấn Âm rung động, nhớ lại lời chàng nói trước khi lên đường: Đừng quên ta đã dâng tấu chương, còn có viện quân khác.
Bỗng nhớ đến âm thanh rung chuyển ban nãy, nàng vội vã nhìn về phía đông.
Mục Trường Châu ôm chặt nàng, xoay mặt về hướng đó: “Ta đã nghe thấy động tĩnh rồi.”
Bầu trời trong màn đêm u ám như bị chia cắt bởi một đường mỏng, tựa như thủy triều đen đang ập đến từ chân trời xa xăm. Mới đầu là chấn động mơ hồ, theo sau đó là tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng rõ ràng.
Binh lính Thổ Phồn bị khinh kị binh đẩy lùi về sau, vẫn không ngừng gào thét.
Rồi bất thình lình, tiếng trống *tùng tùng* vang lên ầm ĩ trên đầu tường.
Đụn mây sà thấp, cuồng phong thổi mạnh, đại quân hùng mạnh kéo đến từ phía đông, cờ bay phần phật, để lộ hoa văn hình rồng. Hai bên tả hữu là cấm vệ quân mặc trọng giáp cầm giáo áp trận, ngựa thở phì phò, nơi đi qua có khói bụi bốc lên.
Bên dưới tán lộng ở trung tâm, một bóng người mặc hoàng bào cưỡi ngựa từ từ xuất hiện.
Thuấn Âm ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, không ngờ chàng dâng tấu là vì mục đích này.
Mục Trường Châu nhìn chằm chằm nơi ấy, sắc mặt bình tĩnh, tựa như đã chờ đợi rất nhiều năm.
Lực lượng tiếp viện cuối cùng chính là đội quân Thiên tử do đích thân Đế vương chỉ huy.