TÂM THƯỢNG CHI DAO - Mộng Dao - Chương 8 - Chương 8
Ta bị giam cầm trong cung điện, mấy ngày không có người tới. Như thường lệ, ta tỉnh dậy, nằm phơi nắng bên cửa sổ.
Cho đến hôm nay, Duệ cô cô mang theo một bát thuốc tới.
Ta mỉm cười và hỏi bà ta, “Gia Luật Tranh đâu? Hắn sẽ không đến gặp ta lần cuối ư?”
Bà ta nhìn ta như nhìn kẻ thù: “Bây giờ mọi việc trong cung đều nằm trong tay Thái tử. Bệ hạ ban thuốc độc cho ngươi, ngươi cho rằng hắn không biết sao?”.
Bà dừng một chút rồi nói tiếp: “Thái tử sẽ không tới, ngươi đừng hòng mê hoặc hắn nữa!”.
Thì ra là thế, ta đưa tay nhận lấy lọ thuốc trên tay Duệ cô cô.
Chỉ cần ta uống nó, ta sẽ được giải thoát.
Duệ cô cô dời thuốc ra xa một tấc, có lẽ trên đời này người ta sẽ luôn có chút bao dung đối với người sắp chết, ánh mắt của bà lúc này tuy không thể gọi là dịu dàng nhưng cũng rất chân thành.
“Công chúa Đại Chu, nếu có kiếp sau, hi vọng… ngươi và điện hạ mãi mãi không gặp lại nhau.”
Ta gật đầu không chút do dự: “Được.”
Ta không hỏi họ sẽ làm gì với thi thể của ta sau khi ta chết.
Ta nghĩ rằng với sự căm ghét của hoàng đế Bắc Yến đối với ta, có lẽ ông ta sẽ treo xác ta lên tường thành như một cách để sỉ nhục người Hán.
Nếu đúng như vậy thì mưu kế của hắn hẳn là vô ích.
Nếu thi thể của ta treo trên tường thành, đó không phải là sự sỉ nhục đối với người Hán hay Đại Chu, đó sẽ là động lực để thúc giục họ đứng lên, nếu chỉ có ta xấu hổ mới có thể khiến họ đoàn kết lại, thì sẽ là một điều tốt.
Mùi vị của chất độc dường như không khác gì thuốc tránh thai, vừa đắng vừa chát, chỉ nhấp một ngụm, ta đã cau mày.
Khi ta chuẩn bị uống hết thuốc, một mũi tên xuyên qua cửa sổ,làm vỡ bát thuốc.
Nhưng chất độc đó chẳng mấy chốc đã lan khắp cơ thể, ta đau đớn cúi xuống, ôm chặt chiếc váy trong tay.
13
Khi mở mắt ra lần nữa, ta nhìn chằm chằm vào nóc màn trong trạng thái xuất thần một lúc lâu.
Gia Luật Tranh đang ngồi cạnh giường, chỉ nghiêm túc nhìn ta không nói một lời.
Giữa chúng ta chưa bao giờ có điều gì tốt đẹp để nói, nhưng vào lúc này, ta thực sự muốn biết hắn đang nghĩ gì.
Ta đưa tay sờ bụng trên: “Gia Luật Tranh, hài tử của ngươi đã chết rồi.”
Mặc dù ta không hiểu tại sao ta vẫn có thể mang thai dù đã uống thuốc hàng ngày.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “Nàng đã biết rồi à?”
“Trước ngươi một chút.”
Hắn cười lạnh, giọng nói lạnh lùng ngạo mạn thường ngày trở nên khàn khàn: “Nó chết một phần là do ngươi.”
Sau khi xé bỏ lớp mặt nạ và bước đi trên ranh giới sinh tử một lần nữa, ta ngày càng trở nên bình tĩnh hơn.
“Ta hiểu, ta không xứng sinh ra con của ngươi, đương nhiên, ngươi cũng không xứng.”
Hắn nhếch khóe môi, tàn nhẫn nói: “Đáng tiếc người xứng đáng với ngươi đã chết rồi.”
Ta quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt hắn không chút do dự. Không có đường quay lại và cũng không có lối thoát.
Gia Luật Tranh ngồi khoanh chân, thấy ta nhìn sang, hắn quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xuyên qua tuyết dày và sương mù trắng xóa, giọng nói của hắn trống rỗng và bối rối: “Nàng có bao giờ cảm thấy đau lòng chưa?”
Ta im lặng, chậm rãi kéo chăn lên, chịu đựng cơn đau dữ dội khắp người, khó nhọc quay lưng lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối.
Hắn cúi xuống, dùng sức quay mặt ta lại, cắn môi ta, mùi máu lan ra giữa môi và răng.
“Tống Chí Chiêu, huynh đệ của ngươi đã chết trên chiến trường, hoàng huynh ta cũng chết ở đó. Điều này là công bằng…”
Như thế nào là công bằng? Ngay cả bản thân hắn cũng hiểu rằng dù cho huynh đệ của hắn không chết trên chiến trường, họ cũng sẽ chết trong tay hắn.
Ngay cả huynh đệ ta cũng sẽ chết thảm dưới tay hắn.
Hắn vẫn còn nhớ rằng trên chiến trường đẫm máu đó, Thái tử Đại Chu bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua, nhưng người đó vẫn đứng thẳng, không bao giờ khuỵu gối hay cúi đầu.
Đó là một sự kiêu hùng khiến ai cũng phải nể phục và thương xót.
Nhưng ngoại trừ điều đó ra, hắn không thể tìm được thứ gì khác có thể công bằng với nàng, giữa họ, tình yêu không công bằng, hận thù cũng không công bằng.