TÂM THƯỢNG CHI DAO - Mộng Dao - Chương 11 - Chương 11
Mùa thu đã qua, mùa đông lạnh giá cuối năm lại đến.
Vào ngày này, Gia Luật Tranh nói rằng một cây mận đã nở hoa trên bức tường phía tây bên ngoài cung điện và hỏi ta có thể xem qua không.
Ta nhìn thời tiết vừa bước vào đầu đông mà không biết khi nào hoa mận lại nở sớm như vậy.
Hắn còn nhặt bộ lông cáo và chiếc ấm tay lên rồi đắp cho ta từng lớp một, bất kể ta có đáp lại hay không.
Người đàn ông cao lớn cúi đầu ở mép giường, cẩn thận thắt từng chiếc dây áo, lòng bàn tay rộng thường cầm kiếm trong chiến đấu có chút vụng về.
Thật kỳ lạ khi trên cây lại nở vài bông hoa mận đỏ rực, những bông hoa mận đỏ kiêu hãnh ngẩng cao đầu trong mùa đông lạnh giá.
Một cơn gió thổi qua, bông hoa mận vừa hé nở vài cánh trên mặt đất bị gió thổi bay, rơi xuống một cách thật đẹp.
Ta ngước lên và thấy vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống bím tóc hắn.
“Gia Luật Tranh” ta kéo tay áo hắn, “Ngươi cúi đầu xuống đi, trên đầu ngươi có thứ gì đó.”
Gia Luật Tranh rất cao nên ta phải kiễng chân thật cao để có thể chạm vào những cánh hoa.
Hắn ngoan ngoãn cụp mắt xuống, một tay bảo vệ cổ tay ta không cho ta ngã xuống đất, tay còn lại không có chỗ dựa giữ chặt lòng bàn tay ta.
Vào lúc này, Gia Luật Tranh dường như đã mất hết sự dũng cảm, lạnh lùng, tàn ác.
Hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, như một chàng trai cúi đầu trước người con gái mình yêu.
Nhìn người đàn ông trước mặt, bàn tay cầm cánh hoa của ta hơi run lên, ta vội vàng bình tĩnh nói: “Được rồi.”
Có lẽ là mùi mận nồng nặc mang đến ảo giác ấm áp, Gia Luật Tranh nhìn ta, vô thức nói: “Nàng có biết không? Khi ta còn nhỏ, ta đã chiến đấu với Hổ trên thảo nguyên, lúc đó cũng là mùa đông.”
Đừng nói chuyện, đừng kể về quá khứ của ngươi với ta, đừng dây dưa với những người như ta nữa.
Ta ngắt lời hắn.
Những bông tuyết bay thưa thớt, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, đến đúng lúc như vậy.
Gia Luật Tranh nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc lâu, sau đó quay lại nhìn tuyết trước mặt, trầm giọng đáp: “Ừ.”
19
Ta từng nói, một ngày nào đó ta sẽ đích thân giết chết Lý Khâm để báo thù cho cái chết bi thảm của binh lính Đại Chu, tưởng nhớ mảnh đất và quê hương thất thủ của Đại Chu.
Gia Luật Tranh từng ngăn ta lại, nói rằng hắn sẽ cho ta trả thù,chỉ cần đợi thêm hai năm nữa.
Nhưng ta không thể đợi thêm hai năm nữa, ta phải tự tay giết chết Lý Khâm thì mới có thể nhẹ lòng được.
“Yến Thanh” Ta ngập ngừng hét về phía cung điện khổng lồ.
Một lúc sau, một thanh niên mặc đồ đen từ bên ngoài bức tường cung điện leo vào.
Đây là mật vệ Gia Luật Tranh giao cho ta năm thứ hai, Bắc Yến có mật vệ hoàng gia, mỗi mật vệ trước mười sáu tuổi đều không có chủ, cho đến khi mười sáu tuổi mới được giao đến để bảo vệ chủ nhân.
Yến Thanh được trao cho ta khi ta mười sáu tuổi, ngoài lần hắn bắn thuốc độc của ta xuống đất thì đây là lần thứ hai ta nhìn thấy hắn.
Ta hỏi hắn: “Ngươi có thể giúp ta một việc được không?”
Chàng trai trẻ có đôi mắt đen láy, trung thành và chân thành như một con đại bàng mới sinh: “Ta luôn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân”.
Ta đã giải thích cặn kẽ cho hắn nhưng vẻ mặt hắn không hề thay đổi.
Ta tin rằng hắn sẽ ngoan ngoãn, bởi vì mật vệ của Bắc Yến sẽ chỉ tuân theo chủ nhân mà họ đã chấp nhận khi họ mười sáu tuổi.
“Nhân tiện,” ta lấy ra vài cuốn kinh Phật đã sao chép, “Mấy ngày nay ta gặp ác mộng, luôn mơ về mẫu hậu. Ngươi có thể giúp ta đặt những cuốn kinh Phật này trước mộ bà được không?”
Đó không phải là một Lăng mộ. Chỉ là ngôi mộ do người ta xây dựng cách cổng nam Lạc Đô khoảng mười dặm, có hai tấm bia mộ nhỏ.
Không chút do dự, hắn ta cầm lấy kinh Phật rồi lập tức rời đi, như thể rất vui vì lần đầu tiên được nhận mệnh lệnh của chủ nhân, ngay cả bím tóc trên vai cũng sáng ngời.
Ta nhìn bóng lưng hắn, ngăn hắn lại, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có nhớ lời ta dặn không?”
Hắn nặng nề gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Tuân lệnh.”
“Được rồi, ngươi làm xong việc này liền rời đi, đừng quay lại nữa. Ta đã từng tới Giang Nam, ở đó có một nơi tên là Phù An, nơi đó rất đẹp, ngươi hãy đến đó đi, đừng trở lại đâu nữa.”
Hắn ta do dự một lúc rồi gật đầu: “Được, nhưng người cũng đi à?”
Mắt ta dừng lại ở cuốn kinh Phật trong tay hắn một lúc, ngập ngừng gật đầu.
Hắn tưởng chủ nhân của mình cũng sẽ đi Giang Nam.
Cho đến rất lâu sau, hắn đã một mình chờ đợi ở Giang Nam trong rất nhiều năm.
Hắn học cách nấu rượu, nhìn vô số bông hoa sen tàn lụi.
Khi người khác trêu chọc hắn, hắn bướng bỉnh nói: “Ta đang đợi một người”.
Rốt cuộc, người mà hắn chờ đợi cũng không tới.