Tầm Thần Ký - Trường Lộ Cô Hành - Chương 180: Lang Diễm sụp đổ
Có ba lần bị đánh gãy là do nàng cảm nhận được năng lượng dao động từ các phòng kế bên truyền ra. Hỏi qua thì mới biết được, Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc và Cố Thành lần lượt thăng thêm một bậc.
Doãn Nguyệt từ võ giả thất giai thăng lên bát giai, Tiêu Nhạc và Cố Thành từ võ giả ngũ giai thăng lên lục giai. Không thể không nói, đoạn thời gian bôn ba mệt nhọc trong mấy năm nay khiến bọn họ học hỏi được thêm rất nhiều kinh nghiệm, chỉ cần cho thời gian lắng đọng thì tu vi của bọn họ ắt sẽ như nước chảy thành sông mà tăng dần lên một cách dễ dàng.
Tịch Thần lúc ấy đi qua chúc mừng các vị đồng bạn, thuận tiện giao cho mỗi người một đoá Đinh Linh Hoa và y phục, vũ khí mà bọn họ đặt làm trước đó.
Xong việc, nàng lại trở về phòng chuyên tâm học tập.
Mãi cho đến hai ngày trước đó, Khắc Lạp Ni mới nói cho Tịch Thần biết một tin tức, lực lượng khủng bố trong nội đan Thực Mộng Thú đã tróc xong rồi, thay vào đó là những phần ký ức giả trang được cắm vào chờ nàng đi thể nghiệm.
Nắm viên hạt châu màu tím thần bí trong tay, Tịch Thần không khỏi hít sâu một hơi, bắt đầu chọn lựa nguyên liệu để luyện hoá nó.
Cũng may mà có đám người Doãn Nguyệt và Yến Thanh đặt làm vũ khí tiếp tế, vật liệu dư lại còn khá là nhiều. Hơn nữa Cự Thạch Thú đi yêu tộc huấn luyện, đánh cuộc thắng cũng sẽ có phần thưởng, cứ năm sáu hôm nó sẽ trở về giao cho nàng xử lý. Bởi vậy, Tịch Thần không cần phải lo lắng thiếu nguyên liệu để luyện khí.
Bất quá, trước khi luyện hoá hạt châu, nàng vẫn dùng tinh thần lực bám vào quan sát một chút, sau đó phát hiện Khắc Lạp Ni quả nhiên đáng tin cậy. Mỗi phần ký ức khác nhau hắn sẽ dùng bong bóng trong suốt bao bọc lại, hơn nữa hắn còn ghi chú lên đó để không nhầm lẫn.
Tịch Thần lúc này mới thấy rõ, số lượng bong bóng vừa tròn là tám – một con số đầy may mắn và cát lợi. Hơn nữa màu sắc của chúng nó khác nhau, bốn cái màu xanh và bốn cái màu đỏ. Màu xanh đại biểu cho nam, màu đỏ đại biểu cho nữ.
Tịch Thần xem đến đây, không khỏi sửng sốt vì sự tỉ mỉ và chu đáo của Khắc Lạp Ni. Nói như thế, nàng có thể dựa vào viên hạt châu này, thay đổi thân phận nam trang lẫn nữ trang.
Dựa theo ý nghĩ như thế, Tịch Thần đặt bút xuống tờ giấy trước mặt rồi viết viết vẽ vẽ, bôi bôi xoá xoá, không bao lâu sau đó thì hình dáng một chuỗi vòng cổ chợt xuất hiện ở trên đó.
Tịch Thần nhìn hình ảnh mà mình vẽ ra, khoé môi hơi câu lên, gật đầu lẩm nhẩm:
“Cái này hợp lý nhất!”
Cũng phải thôi, bởi vì tay trái của nàng đã bị vòng tay Cửu Cung Khoá Linh chiếm lĩnh, dựa theo sự bá đạo của tên kia thì nhất định sẽ không cho phép bất kỳ đồ dỏm nào dựa gần nó.
Lòng bàn tay trái thì có ấn ký của tiểu Đằng, sau khi trải qua tiến hoá thì ấn ký của nó chợt dài ra rồi quấn quanh một đoạn ngay ngón giữa của nàng, y hệt như một chiếc nhẫn thực thụ.
Mà bàn tay phải, Tịch Thần cũng tròng lên “Đinh Linh Hoa” – hình dạng như chiếc lắc, dọc viền lắc treo rất nhiều nụ hoa và phiến lá. Mỗi một phiến lá hoặc nụ hoa đại biểu sự liên hệ cho một người. Chỉ khác ở chỗ, cánh hoa – nụ hoa là dành cho người mà nàng thân thiết, tin tưởng, còn phiến lá thì đại biểu cho người có quan hệ sơ giao, hoặc không mấy quan trọng.
Trước mắt, trong nụ hoa của chiếc lắc đã tồn tại mấy cái tên như: Yến Thanh, Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, Cố Thành, Mẫn Lan – Mẫn Điệp. Còn phiến lá thì phải đợi nàng đưa phiên bản song song cho người của Tứ đại gia tộc hoặc Can Mạch thì liên hệ mới có thể thành lập.
Bởi vì hai tay đều đeo trang sức, cho nên nàng cảm thấy luyện hoá hạt châu thành vòng cổ là hợp lý nhất. Hơn nữa vật quan trọng như vậy treo trong cổ, giấu dưới lớp y phục cũng sẽ không dễ bị phát hiện.
Quyết định chủ ý xong, Tịch Thần lập tức bắt tay vào luyện hoá hạt châu, nàng phóng ma pháp hệ hoả ra trước ngực, theo từng nguyên liệu được bỏ vào thì độ ấm trong phòng càng lúc càng cao.
Bất quá, nàng lại tập trung tinh lực, cho nên chẳng hề bận tâm mảy may.
…
Trong khi Tịch Thần và đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt đang chăm chỉ tu luyện thì ở bên ngoài lúc này đã xảy ra vài chuyện chấn động cả Hoang Vực Giới.
Chuyện thứ nhất, trưởng tôn của Phong gia – Phong Hành đột nhiên muốn đổi họ. Ý nguyện của hắn khiến cả hai gia tộc Phong – Dạ đồng thời sửng sốt và kinh hãi.
Phong gia và Dạ gia ban đầu không đồng ý chuyện này, thậm chí nói Phong Hành bị người ngoài xúi giục nên mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Cả hai tranh cãi gần một tuần cũng chưa cho ra câu trả lời thoả đáng.
Nhưng đến cuối cùng, cũng không biết Phong Hành dùng lý do gì thuyết phục Dạ gia, Dạ gia đồng ý tiếp nhận cho hắn chuyển họ. Bất quá, gia chủ Phong Sách – cũng là gia gia của hắn lại nói gì cũng không chịu nhả ra. Còn nói, Phong Hành là trưởng tôn đích truyền, không có khả năng đổi theo họ mẹ.
Sau khi nghe đến đây thì Phong Hành cũng điên tiết lên. Hắn ra tối hậu thư, không cho hắn đổi họ thì cũng được thôi, nhưng Phong Tiêu cần thiết bị dịch ra khỏi gia phả, vĩnh viễn cũng không thể hưởng thụ bất kỳ tài nguyên nào từ Phong gia.
Nhưng Phong Tiêu lại mới vừa trắc ra Lôi linh căn, thiên phú hơn người, bởi vì hắn biết ăn nói mà nhân duyên đối với trưởng bối và tiểu bối trong tộc cũng cực kỳ hài hoà. Do đó, hơn chín mươi phần trăm trưởng lão và đệ tử đều đứng về phía hắn.
Đối với người được bọn họ nhìn lớn lên, thiên phú tốt đẹp, có lòng trung thành với gia tộc và một người từ nhỏ lang bạt bên ngoài, tính tình lạnh nhạt không thảo hỉ, hơn nữa không đặc gia tộc lên hàng đầu.
Thì Phong gia lựa chọn ai, còn cần phải suy xét nữa sao?
Phong gia cũng thập phần tàn nhẫn, nếu đã lựa chọn bồi dưỡng Phong Tiêu, vậy bọn họ cũng dao sắc chặt đay rối. Không chỉ dịch Phong Hành ra khỏi gia phả mà còn tuyên bố cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, từ đây hèn mọn hay vinh quang, giữa hai bên đều không còn liên quan gì nữa cả.
Phong Hành được như ý nguyện, đổi thành họ Dạ.
Còn chuyện thứ hai khiến mọi người cực kỳ đại khoái nhân tâm, đó là Hắc Sát bị giết chết, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Tin tức này vừa truyền ra, người của cả giới vực đều vui mừng ồ lên. Mà Lang Diễm dong binh đoàn lại trong phút chốc binh hoang mã loạn, ai cũng nơm nớp lo sợ, run như cầy sấy.
Bởi vậy mới có câu nói, không phải quả báo không đến, mà là chưa tới lúc!
Lang Diễm dong binh đoàn lúc trước kiêu ngạo ương ngạnh, làm nhiều việc ác bao nhiêu. Thì khi Hắc Sát ngã xuống, có bấy nhiêu người lần lượt tìm tới cửa báo thù. Người ta chỉ sợ cái uy danh và thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của Hắc Sát thôi, hắn ngã xuống rồi thì Lang Diễm dong binh chỉ còn là một đám ô hợp không đáng e ngại.
Khi xưa bọn hắn gây thù chuốc oán quá nhiều thì hôm nay kẻ thù đương nhiên nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng, chèn ép tra tấn đến chết mới vừa lòng hả dạ.
Chỉ không đến một tuần, từ một trong năm đại binh đoàn hiển hách, Lang Diễm bị tàn sát đến chỉ còn lại vài mống người, những kẻ đó chật vật như kẻ ăn mày, trốn chui trốn nhũi ở khắp nơi chỉ mong giữ được tính mạng.
Đến nỗi Hắc Lang – đệ đệ duy nhất của Hắc Sát, bị người thọc một đao trí mạng vào trái tim, gương mặt bị rạch thành nhiều đường ngang dọc chi chít hết cả miệng mũi. Hắn nằm sóng soài ở một góc đường dơ bẩn mà những kẻ ăn xin thường hay nằm, mất máu quá nhiều mà chết.
Đến khi bị người khác phát hiện thi thể, thì một chân của hắn không biết đã bị chó hoang gặm đi đâu mất, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Lang Diễm dong binh đoàn xem như hoàn toàn sụp đổ, biến mất ở thời gian sông dài.