Tầm Thần Ký - Trường Lộ Cô Hành - Chương 171: Hoa văn
“Nói lên bí cảnh Ngạc Sơn, ta trước tiên giới thiệu chính mình. Ta xuất thân ở vùng trung bộ của đại lục Thần Châu, đại bản doanh Liên Minh Hiệp Hội chính là nhà ta nhiều đời tương truyền xuống dưới. Mỗi cái thành trì đều có bố trí phân hội, các ngươi nếu muốn gia nhập, cũng có thể đến phân hội gần nhất để đăng ký.
Khụ! Trở lại chuyện chính, hơn hai mươi năm về trước, phụ thân ta ra ngoài làm nhiệm vụ bất ngờ bị kẻ gian ám toán, y sư chẩn trị khai ra phương thuốc, trong đó có một mặt dược chỉ có Ngạc Sơn bí cảnh mới có.
Cũng là trùng hợp, khi ấy vừa lúc tới gần năm năm một lần bí cảnh sẽ mở ra cho phép tu sĩ tiến vào thăm dò. Ta mang lên mấy người thuộc hạ, khó khăn lắm mới tranh được vài cái danh ngạch tiến vào. Ai mà có thể ngờ được đường đệ tốt của ta sẽ sử chiêu rút củi dưới đáy nồi, mua được thân tín bên cạnh, giây phút cuối cùng phản bội, đem mấy người chúng ta đẩy xuống vực sâu.
Chúng ta may mắn không chết, nhưng cũng bị giam cầm ở thế giới này gần hai mươi năm.”
Tuy chỉ là đôi câu vài lời, nhưng Tịch Thần vẫn kịp nhận ra sự hung hiểm sau đó. Nàng hơi nhíu mày, hỏi trúng trọng tâm:
“Nói như vậy, chúng ta dàn trải trận pháp là liên thông với tiểu bí cảnh kia. Rồi sau đó, ở bên ngoài còn có một cái đại lục Thần Châu? Bí cảnh năm năm mở ra một lần, nhưng bao lâu thì đóng cửa?”
Ở thế giới cũ của nàng cũng có vài cái tiểu thế giới như vậy, cung cấp cho người khác tiến vào thăm dò, nhưng đều là có hạn chế.
Can Mạch gật đầu, thản nhiên đáp:
“Không sai, bí cảnh Ngạc Sơn chỉ là một điểm để quá độ, chúng ta còn phải ra bên ngoài đại lục Thần Châu, bí cảnh chỉ cho phép thăm dò ba tháng. Ba tháng kết thúc, bí cảnh sẽ tự động đóng cửa, ai cũng không biết bên trong là tình huống như thế nào.”
Hơi khựng lại một chút, Can Mạch bấm đốt ngón tay rồi mới nói tiếp:
“Ta tính tính nhật tử, bí cảnh hiện tại hẳn là đã mở ra, chúng ta tranh thủ dàn trải trận pháp hẳn là kịp lúc. Nhưng là ta không biết điểm liên thông sẽ ở nơi nào trong bí cảnh, nếu dừng ở phần đuôi, chúng ta còn phải vòng qua mấy chỗ mới có thể tới xuất khẩu.
Mặt khác, người tiến vào bí cảnh đều là có danh sách ghi lại, nếu chúng ta xuất hiện quá sớm ắt sẽ khiến cho các thế lực hoài nghi, gắt gao tra hỏi. Cho nên, ta cũng dặn trước với chư vị, khi vào bí cảnh rồi, chúng ta tách ra từng tốp riêng, không cần tập trung ở một chỗ, hạn chế cùng dân bản địa bên kia tiếp xúc. Đợi cho bọn họ đều ra xuất khẩu rồi, chúng ta lại bóp điểm thời gian, chỉ cần trong vòng nửa nén nhang trước khi bí cảnh đóng cửa, chúng ta lại ra ngoài, như vậy sẽ không khiến người chú ý.”
Đến lúc này, mấy người Yến Thanh và Doãn Nguyệt mới cảm giác được chỗ tốt khi hợp tác với Can Mạch. Nếu không có hắn dẫn đường, liêu những việc cần chú ý. Các nàng khẳng định sẽ rối loạn như ruồi nhặng không đầu, có khi chết ở khi nào cũng không biết được.
Nhưng mà, Tịch Thần lại sực nhớ tới cái gì đó, nhíu mày hỏi:
“Đúng rồi, chúng ta có nhiều người xuất hiện như vậy. Chẳng lẽ quan phủ, thị trấn sẽ không tra hộ tịch sao? Chúng ta không có hộ khẩu ở bên đó, một khi tra ra thì chắc chắn sẽ lòi.”
Nàng cũng là nhớ tới đời trước chính mình thoát đi thân phận nô lệ nhưng lại không có hộ tịch chân chính, bởi vậy nàng chỉ có thể ẩn cư ở núi sâu rừng già, thỉnh thoảng mới đi thành trấn đổi tài nguyên, nhưng đều không bao giờ ngủ lại qua đêm ở trong thành.
Vân Tiêu nghe thấy cái này, cười đáp:
“Cái này à, chư vị không cần lo lắng. Tu chân giới không phải phàm nhân giới, đa số tu sĩ đều có tính cách quái gở, không thích trói buộc. Ở tu chân giới, người xa lạ đôi khi xuất hiện hoặc người quen mắt đột nhiên biến mất đều chỉ là trường hợp bình thường, thành trì cũng nhắm một con mắt mở một con mắt không tra xét thân phận của bọn họ. Bất quá, ở mỗi cổng thành đều có dò xét nghi, dùng để phân biệt Ma khí, tránh cho gian tế Ma Tộc lẫn vào nhân tộc hại người. Chư vị không có Ma khí, nói vậy không cần phải lo lắng.”
Thấy mấy người có chút tò mò nhìn Vân Tiêu, Can Mạch cười giải thích:
“Vân Tiêu là con cháu đại gia tộc ở Kim Lăng thành, hơn nữa còn là đệ tử nội môn của Ngự Thú Tông. Mấy điều lệ này hắn rõ ràng hơn ai hết, chư vị cũng nên yên tâm.”
“Kim Lăng thành, Ngự Thú Tông?” Nghe thấy địa danh mới, Yến Thanh hứng thú bừng bừng hỏi.
Thấy Yến Thanh nghi hoặc, Can Mạch nhanh chóng ra tiếng giải đáp:
“Đại lục Thần Châu có tổng cộng mười tòa thành trì nổi tiếng nhất, Kim Lăng Thành chính là một trong số đó, vị trí sở tại vùng Trung bộ, dân cư đông đảo, môt phần ba thế gia đại tộc và môn phái cơ hồ đều tập trung ở nơi này.
Còn Ngự Thú Tông, cũng như cái tên biểu hiện, đây là môn phái chuyên tìm kiếm và bồi dưỡng các đệ tử có thiên phú ngự thú. Tuy nhiên, Ngự Thú Tông chỉ là môn phái nhị lưu, phía trên nó còn đè nặng bảy đại môn phái, là nơi tập trung của các thiên chi kiêu tử, kiêu nữ. Có thể nói, truyền thừa và tài nguyên của bảy đại môn phái là hoàn thiện và đầy đủ nhất, từ cổ chí kim đã đắp nặn ra vô số tiền bối phi thăng lên Tiên giới.”
Yến Thanh nghe vậy, âm thầm đem Ngự Thú Tông ghi tạc trong lòng, nơi này có đông đảo yêu thú, nếu có dịp nàng cũng muốn đến xem để mở mang kiến thức.
Những người khác sau khi nghe xong thì biểu tình cơ hồ giống nhau như đúc, đều chiêm nghiệm và suy tư một điều gì đó.
Nhân lúc này, Tịch Thần lại hỏi:
“Đúng rồi, mỗi một môn phái đều sẽ có trang phục và hoa văn khác nhau phải không?”
Can Mạch nghe vậy thì hơi híp mắt, cười đáp:
“Đúng vậy! Trong mỗi môn phái, đệ tử tạp dịch, ngoại môn, nội môn, và thân truyền,… trang sức và màu sắc trên y phục đều sẽ có sự khác biệt. Nếu Tịch cô nương ngươi muốn tìm kiếm thân phận, thì y phục hay trang sức cũng là một trong những manh mối quan trọng.”
Đợi cho Can Mạch nói xong, thì trên tay Tịch Thần đã xuất hiện một bộ y phục sẫm màu đỏ tươi. Đó là bộ đồ còn sót lại trên người nguyên chủ lúc nàng mới đến thế giới này, khắp nơi của y phục đều dính máu, viền áo, cổ tay áo đều có thêu hoa văn, nhưng nguyên chủ rơi từ trên cao xuống, rồi không biết có chạm đến chỗ nào nữa không, y phục đã không còn hoàn chỉnh, hoa văn đứt gãy, màu áo cũng bị máu tươi nhuộm thành đỏ sẫm, mất đi dáng vẻ ban đầu.
Tịch Thần lúc ấy nghĩ phải tìm nguyên nhân cho nguyên chủ một công đạo, nên không đem y phục ném xuống mà cất vào trong một góc của Ma Pháp Hộp. Trùng hợp đoạn thời gian trước nàng sửa sang lại đồ vật nên mới nhớ tới.
Nàng đem y phục đưa cho Can Mạch và Vân Tiêu xem, ngữ điệu thành khẩn hỏi:
“Lúc mới rơi xuống Hoang Vực giới thì trên người ta chỉ còn lại thứ này. Các ngươi nhìn thử xem có nhận biết loại vải vóc hay hoa văn này hay không?”
Can Mạch và Vân Tiêu hiển nhiên không xa lạ gì với mùi máu tươi, cho nên khi nhìn thấy bộ y phục đỏ thẫm kia, hai người khó nén sự kinh hãi trên gương mặt.
Máu đều nhuộm đẫm toàn bộ y bào, nghĩ cũng biết thiếu nữ ở đối diện đã từng bị thương rất nghiêm trọng. Rốt cuộc thì phải có bao nhiêu thù bao nhiêu hận, mới xuống tay tàn độc như thế?
Can Mạch và Vân Tiêu đồng thời nhìn lẫn nhau, sau đó ăn ý mà đem sự khiếp sợ đều giấu kín, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra hoa văn trên y phục, với mong muốn giúp Tịch Thần tìm ra manh mối của thân thế.
Bất quá, theo thời gian tra xét càng lâu, thì hai người lại nhíu mày càng chặt. Thật sự mà nói thì, y phục tổn hại nghiêm trọng như thế này, cũng khiến bọn họ rất khó xử trong việc tìm kiếm điểm quen thuộc. Thứ nhất là thời gian đã đi qua hơn hai mươi năm, bọn họ không biết đại lục Thần Châu có sự thay đổi gì không, thứ hai là bọn họ lúc ấy rốt cuộc vẫn là người thiếu niên trẻ tuổi, lịch duyệt nông cạn, nếu tri thức ngoài tầm tay với của bọn họ, bon họ cũng chỉ biết thương mà không giúp gì được cho Tịch Thần.
Tịch Thần “nhìn” hai người đem y phục lăn qua lộn lại, lật tới lật lui, biểu tình biến ảo khó lường, trong lòng nàng không chút gợn sóng. Bởi vì không ôm hi vọng, cho nên đối với kết quả này, nàng cũng không mấy thất vọng.
Nàng ra tiếng: “Y phục bị tổn hại quá nghiêm trọng, xem ra là không thể dựa vào nó…”
Nàng vốn định lấy lại y phục, thì bất chợt Vân Tiêu đột nhiên sửng sốt ra tiếng:
“Di? Loại hoa văn này?”
Nghe vậy, Tịch Thần không khỏi thẳng lưng lên, ngữ điệu tức tốc biển đổi, trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:. Đọc ?hêm các chươ?g mới ?ại ( Tг? m?г??ệ?.V? )
“Ngươi nhận thức?”
Can Mạch cũng nhấp môi nhìn Vân Tiêu, biểu tình căng thẳng.
Mấy người Dịch Dao, Yến Thanh, Doãn Nguyệt,… cũng phóng nhẹ hô hấp, mong đợi kết quả ra tới.
Trong ánh nhìn khẩn trương của mọi người, Vân Tiêu hơi cau mày, ngữ điệu không xác định nói:
“Loại hoa văn này ta đã từng nhìn thấy qua trong một lần môn phái đại bỉ. Nhưng môn phái có loại hoa văn tương tự thế này không phải duy nhất, một số đặc điểm trên cổ áo và vạt áo giữa hai môn phái sẽ có sự khác biệt. Hơn nữa, màu sắc giữa hai bên là hoàn toàn khác nhau, một bên là bạch y thắng tuyết, một bên là hồng y diễm lệ. Hiện tại bộ y phục này bị nhiễm đầy máu tươi, ta nhất thời không dám xác định là của bên nào.”
Vân Tiêu nói chi tiết như thế, Can Mạch ngay tức thì đã hiểu đối tượng là ai, nhưng hắn vẫn thử hỏi lại:
“Ngươi là nói đệ nhất đại phái Hạo Nhiên Tông và tam lưu môn phái Ngự Diễn Tông?”
Vân Tiêu gật đầu, đáp:
“Không sai!”
Tich Thần ngay lập tức hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng:
“Một cái là môn phái đệ nhất, một cái là môn phái hạng ba, hoa văn trên y phục của bọn họ lại tương tự là cớ vì sao?”