Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Chương 26 - Danh hiệu chuyên biệt
[Tinh ——]
Lĩnh ngộ [phương thuốc · Bột đảng sâm (1)] (màu tím).
(1): Bột đảng sâm (党参散): được sử dụng để điều trị các bệnh về tiêu hóa và tiêu chảy ở trẻ nhỏ.
Nhận được [Bột đảng sâm · thường] (màu lam) 30 phần
Chú ý: [Bột đảng sâm · thường] (lam): Lập tức hồi phục 30% nội lực cùng
7.5% HP. Cộng hiệu ứng “Linh hoạt”, né tránh +10, di chuyển +50%, liên
tục 60 giây. Làm lạnh: 105 giây.
Sau khi tiêu tốn một đống dược
liệu, rốt cuộc bào chế ra được một lò thuốc màu xanh lam, tỷ lệ thành
công cũng gia tăng lên khá nhiều!
Nam Tinh vô cùng kinh hỉ, vội đem tin tức chia sẻ cho Tông Nhiếp: “Tông ca, huynh xem!”
Tông Nhiếp cũng khó tránh khỏi kinh ngạc: “Ngươi luyện chế như thế nào?”
Nam Tinh có chút đắc ý: “Kỳ thật cũng giống như huynh hay lĩnh ngộ công
thức nấu ăn vậy. Phần lớn các dược liệu trong 《 Đạo Cổ 》 đều dựa vào các loại phương thuốc có thực bên ngoài —— đương nhiên ngoài đời điều chế
dược nhất định phức tạp hơn nhiều —— trong trò chơi, chỉ cần làm rõ ràng tính vị quy kinh (2), chú ý quân thần tá sử (3), thử nghiệm thêm vài
lần, mèo mù hẳn có thể gặp được mấy con chuột chết.
(2). Tính vị quy kinh; tính vị gồm các sắc vị: (mặn, ngọt, chua, đắng, cay); Quy kinh: tác
dụng của thuốc tác lên “Kinh” (vị trí nội tạng của con người).
(3) Quân thần tá sử: quân (dược liệu chính); thần (phụ dược) ; tá (phụ trợ cho 2 phần trên
và triệt tiêu các phản ứng phụ) ; sử (đường dẫn thuốc). Phản ánh những
chức năng chính, của các thành phần cấu tạo nên đơn thuốc, hỗ trợ nhau
phối hợp có trật tự và quy tắc.
“Ví dụ như bột đảng sâm, là
dựa theo thuốc mỡ đảng sâm mà ra. Đảng sâm bổ trung ích khí, tăng cường
lá lách và phổi, có thể trị thiếu khí và thiếu máu. Rất tốt lên có thể
trong trò chơi này quy vào thuốc màu lam?”
Tông Nhiếp nghe những lời này, không ngại khen ngợi: “Thật giỏi.”
Chỉ là hai chữ vô cùng đơn giản, miệng lưỡi người này lại cực kỳ ôn nhu, không hiểu sao làm Nam Tinh mặt mũi bỗng nóng bừng.
Cậu ho khan một tiếng: “Thật ra là so với các người chơi khác thì có hơi chút đầu cơ trục lợi.”
(Ở đây ý là so với mọi người trong trò chơi không biết gì cả thì ẻm mang
kiến thức có sẵn tạo cơ hội cho bản thân. Nhưng cái thấy sao sao, vì cái này là vốn kiến thức sẵn có, ai có thì người đó có lợi.)
Tông Nhiếp lại không cho rằng như vậy, anh nhẹ giọng nói: “Hầu hết mọi người chơi trong này, một vài chữ Hán còn không biết, chứ đừng nói đến việc
ghi nhớ các đơn thuốc thời cổ.”
Ai kêu cậu là đại phu từ “cổ nhân” tới chứ!
Nhắc đến lại ngại nói, Nam Tinh liền dời chuyển chủ đề: “Làm ra một lò bột
đảng sâm hơi mất nhiều dược liệu, ngoại trừ dùng bạch chỉ cùng cẩu kỷ
màu lục ra, còn cần một phối một ít dược liệu màu lam như: địa hoàng,
đảng sâm, thăng ma cùng mật ong.”
Mà phương thuốc càng có cấp phẩm cao thì đồng nghĩa với tỷ lệ luyện chế thành công càng thấp.
Tông Nhiếp dứt khoát đưa ra đề nghị: “Vậy không, lúc bán [Hội sinh] giá tăng lên gấp đôi vậy.”
“Vậy [Hội sinh] giá bao nhiêu thì thích hợp?” Người nào đó mới ra khỏi Tân
Thủ Thôn đối với giá cả thị trường không quá quen thuộc.
Tông Nhiếp hồi: “Căn cứ theo giá thực phẩm có cùng một thuộc tính thì, một lò 200-300 văn.”
Nam Tinh đơn giản nhẩm tính một bút, tính xong đôi mắt không khỏi tỏa sáng: “Nếu sinh lực mà đầy vậy thì đệ toàn bộ dùng để chế dược, dựa vào xác
suất thành công hiện tại, một ngày bình quân có thể luyện hoá ra được 40 lò.”
Rồi so với giá mà đối phương nói ra, cho dù chỉ bán mỗi
[Hội sinh], trừ đi các phí linh tinh này nọ, một ngày ít nhất có thể
kiếm ra 8 bạc…
Chính là một lợi nhuận khổng lồ đó.
Đừng lầm một ngày 8 bạc thoạt nhìn cũng nhiều, nhưng còn chưa tính xác suất
cùng tiêu dùng, nếu không tiết kiệm trừ đi phí linh tinh mỗi ngày chi ra cũng phải nhiều hơn 2 bạc. Huống hồ đâu phải đem toàn bộ sinh lực dùng
hết để chế dược được, còn chưa kể độ thuần thục của [Thu thập] ít phải
cày đến trình độ nhất định. Một lần hái lượm cũng khó còn đừng nói tới
các dược liệu cấp cao không dễ lấy đâu. Hiện nay người hái thuốc còn
chưa có mấy, khéo họ còn chẳng bán ra ngoài.
Mặt khác, bản thân cũng phải dự trữ lượng dược liệu nhất định để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.
Dù như thế nào đi nữa, cậu là một người có chuyên môn về dược phẩm, trong
trò chơi hiện tại này, tiền đồ thập phần rất sáng sủa.
Chính là…
Nam Tinh có chút tâm tư: “Nhưng ta thấy giá này vẫn quá cao.”
Tông Nhiếp trấn an: “Nhu cầu sử dụng nhiều, tất nhiên định giá tự nhiên sẽ
cao. Chờ tới khi mọi người cấp bậc cao lên, giá cả của vật phẩm cấp thấp tự nhiên sẽ giảm xuống đến mức ổn định.”
Nam Tinh suy nghĩ cũng
có phần đúng, sau đó gật đầu: “Cũng đúng, dù sao thì giá cả của hồng
dược, lam dược đều định giá như vậy rồi.”
Ai quan tâm cao hay
không cao, chỉ cần là có thể tự do buôn bán, không có ác ý lừa lọc, cho
dù bạn kiếm bao nhiêu, thì đó cũng là công sức mà người ta đạt được.
Huống chi, dựa và đan dược để kiếm tiền, nếu không phải cậu có “Hack”
trong đầu sẵn rồi, người chơi bình thường chưa chắc sẽ làm được.
(Hack ở đây là kiến thức và khả năng ghi nhớ của ẻm vượt trội hơn người khác.)
Qua lại về bột đảng sâm tán đi, nó không dễ dàng và có thể tùy tiện như lời Nam Tinh nói được. Để lĩnh ngộ được phương thuốc cậu hầu như đã xài hết sạch dược liệu trong túi đồ, cũng đã thử nghiệm hàng chục loại phương
thuốc mới lĩnh ngộ được nó.
Trong lúc thử nghiệm cũng may mắn đạt được bảy tám loại phương thuốc, nhưng vừa thấy thuộc tính, hầu như tất cả đều vô dụng.
Tỷ như hoa Kim ngân núi (4) chế ra được [ Kim ngân sương](5), hồi HP, 60
giây CD. Một lần hồi phục 50 điểm nội lực… Tặng cho người khác, đối
phương còn ngại chiếm chỗ trong túi đồ.
(4) hoa Kim ngân núi -> (5) Kim ngân sương: 金银花露 giải độc. Dùng cho trẻ em rôm sảy nhiễm độc, mùa hè nóng khát.
Đậu đỏ cùng hoa hoè luyện chế thành [Chu Tiểu Nam], là một dược phẩm đặc
biệt có tác dụng “Giải độc”, nhưng chỉ miễn cưỡng thanh trừ debuff của
[Thuốc Mông cổ · kém] và cũng không hữu dụng lắm. Nếu đem ra bán, giá
không thể quá cao. Cố tình đậu đỏ là một dược liệu quý hiếm trong cấp
phẩm màu lục (dược liệu vừa ăn được vừa làm thuốc thường khá đắt). Thế
nên bán [ Chu Tiểu Nam] tuyệt đối lỗ sạch vốn.
Một loại thuốc đặc biệt khác mà cậu phát hiện được là [Canh lê ngọt · thường] (lục).
Hiệu quả “Giải độc” so [Chu Tiểu Nam] tốt hơn nhiều. Có thể hồi phục một
lượng nhỏ khí huyết, cộng thêm tốc độ di chuyển và độ thuần thục. Giải
trừ trạng thái tiêu cực trên người chơi rõ ràng hơn hồng dược trên hệ
thống. Có lẽ có thể ổn định bán ra thị trường——
Quan trọng là các dược liệu để làm [Canh lê ngọt] như: rau kinh giới, cam
thảo, cẩu kỷ, cũng rất dễ kiếm hoặc tìm người bán là có thể làm ra.
Truyện đăng tải duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98
Nam Tinh click mở mục [Chế dược], phát hiện, bất tri bất giác cậu đã lĩnh ngộ được 19 loại phương thuốc.
Một lần nữa kiểm kê túi đồ, Nam Tinh nghiêng đầu nói với Tông Nhiếp: “Đệ có lẽ sẽ thử kiếm đủ 20 loại phương thuốc… Tông ca, huynh vẫn muốn tiếp
tục xem sao?”
Hiện tại trời cũng đã quá nửa đêm rồi.
Tông Nhiếp ngữ khí mềm nhẹ: “Nếu ta không làm phiền tới đệ…”
Nghiễm nhiên là có hứng thú với cậu.
Nam Tinh cười: “Không làm phiền. Đúng rồi…” Cậu thu hồi [Bộ đảng sâm],
đem hơn phân nửa chia ra. “Chỗ này cho huynh dùng. Rễ cây nhãn ta mua
hơi ít, sau này ta lại tích nhiều dược liệu chút luyện mấy lò đưa cho
huynh.”
Tông Nhiếp cũng không ngại ngùng gì, nói một tiếng cảm tạ.
Nhìn tư thái điềm đạm của đối phương, Nam Tinh trong lòng cảm thấy rất thoải mái: bản thân cậu là một người đơn giản, cùng người khác kết giao thích người ta cũng thẳng thắn như mình. Nếu đối phương cứ đưa đẩy, thoái
thác, tuy biết đối phương tốt bụng không nghĩ gì, nhưng ở chung lâu rồi
khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi và bối rối.
Dừng lại suy nghĩ vẩn vơ, Nam Tinh lấy ra số nấm độc hôm nay mua được.
So với hồng lam dược có sẵn mà hệ thống đưa ra, để bào chế độc dược đối với cậu lại là một thử thách.
Rốt cuộc, trong 《 Đạp Cổ 》 đối với định nghĩa độc dược rất khác với thực tế, lấy yếu tố trong “Võ hiệp” làm chính.
Vừa nói tới chuyện bán dược, liền nhớ tới khách hàng tiềm năng “Sát thủ máu lạnh” — niên minh của mình. Trải qua giao dịch đã cho thấy, đối phương
mua nhiều như vậy, đưa tiền còn hào sảng, cậu cũng hồi đáp cho người ta
một chút.
Hơn nữa, Nam Tinh cũng cần chế độc dược để thăng cấp kỹ năng của mình.
Lấy [Thuốc mê] làm ví dụ, tuy cấp phẩm còn thấp, chiêu [Phong thanh nguyệt
kiểu] đã lên cấp 4, sau này nếu muốn tiếp tục thăng cấp, phải tiêu phí
100 phần.
Khi cấp bậc của [Chế dược] càng ngày càng cao, độ
thành thục của [Thuốc mê] sẽ ngày càng ít, nếu không đổi sang độc dược
cùng loại cấp phẩm cao hơn thì sẽ gây ra tình trạng lãng phí sinh lực
không cần thiết.
Tất nhiên, Nam Tinh cũng không xác định được
nấm độc rốt cuộc có thể chế ra độc dược mà cậu muốn hay không. Dù sao
nấm mua nhiều như vậy, rất đáng để thử.
Nấm ô ma dùng chung với rượu, sẽ xuất hiện trạng thái nôn mửa, rối loạn nhịp tim v.v… Cậu sẽ thử cho thêm phụ tử vào một lần.
Chế tác thất bại!
Lại thay đổi một số kết hợp, nhưng vẫn không thành công dù chỉ một lần.
Nam Tinh một hồi thử nghiệm lại ngó vào túi đồ thấy không còn nhiều nấm ô
ma nữa. Cậu liền thu tay lại, nghĩ thầm: Chẳng lẽ là loại nấm này không
đủ độc sao?
Vậy thì chuyển sang thành loại dược liệu có độc tính
cao nhất có, được mệnh danh là “Nấm mũ độc”, đây là một loại nấm độc mà
cậu tương đối hiểu rõ: Nghe người ta nói, độc tố của nấm mũ độc chỉ cần 1 hay 2 phần thôi cũng khiến một người trưởng thành tử vong trong tức
khắc. Độc tính của nó gây chèn ép lên gan, thận và mạch. Gây tổn thương
nghiêm trọng, thường dẫn đến suy kiệt mà chết.
[Bào chế thất bại!]
[Bào chế thất bại!]
[Bào chế thất bại!]
Truyện đăng duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98
Một hồi âm thanh của hệ thống vang lên “Tinh…Tinh…Tinh” nhắc nhở không thể làm Nam Tinh bực bội.
Theo sự hiểu biết của cậu đối với 《 Đạo Cổ 》, nhắc nhở thất bại ít nhất đại
biểu nấm độc đích xác có thể chế thành độc dược, chỉ là phương thức chế
tác của Nam Tinh chưa đúng mà thôi. Vì thế cậu chẳng những không nhụt
chí, ngược lại càng hăng say thử nghiệm hơn.
Thẳng đến khi sinh lực sắp hết sạch.
《 Đạp Cổ 》 không phụ lòng người,sau khi trải qua cân nhắc và sửa chữa
phối phương thuốc nhiều lần. Nấm mũ độc chỉ là thành phụ dược, thành
phần chính của thuốc phải là từ một loại nấm cậu không quen thuộc lắm
[Nấm thức thần] (6) làm chủ, thêm một cây nấm ô ma, cho vào rắn hoa mai
rùa(7) cùng mật rắn chưa qua chế biến…
(6) Nấm thức thần (光盖伞): Loài nấm này khi ăn vào có thể gây ảo giác.
Lĩnh ngộ [phương thuốc · Hoàng lương nhất mộng] (8) (tím).
(8) Hoàng lương nhất mộng — 黄粱一梦 (hoàng lương: hạt kê): sự mơ tưởng viễn vông và những ước mơ không thể thực hiện được
Nam Tinh bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng rồi, cậu chỉ nghĩ thử nghiệm tác dụng của nấm độc, lại đã quên cấp phẩm [Chế dược] bị hạn chế, dược liệu toàn bộ là màu lam nếu có thể thành
công lĩnh ngộ phương thuốc. Thì phương thuốc đó phải từ màu tím trở lên.
Cũng coi như may mắn. Trước đó lĩnh ngộ mấy cái phối phương râu ria kia,
cũng tăng khá nhiều độ thuần thục, đem [Bào chế] thăng lên một bậc, gia
tăng được một tí xíu tỷ lệ lĩnh ngộ thành công.
Nhận được [Hoàng lương nhất mộng · kém] (lục) 30 phần.
Chú ý: [Hoàng lương nhất mộng · kém] (lục): gây trọng thương cho một mục
tiêu. Kèm theo ba hiệu ứng “Trầm mặc”, “Trì trệ” cùng “Bạo nộ”.
[Mô tả]: “Hoàng lương một mộng” khiến người đi ta đi vào giấc mộng. Sau khi tỉnh lại, hiện thực cùng mộng đẹp chênh lệch làm người tuyệt vọng, chân khí bị đảo ngược lâm vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Nam Tinh: “…”
Hệ thống miêu tả có điểm 囧 a.
Nhưng dù sao cũng là một loại độc dược màu lục, [Hoàng lương một mộng] so [Thuốc mê] mạnh hơn rất nhiều.
Đơn thuốc cấp màu tím tất nhiên là không tầm thường. Tuy rằng ba trạng thái tiêu cực là: “Trầm mặc”, “Trì trệ” cùng “Bạo nộ” chỉ tòin tại trong một thời gian ngắn, nhưng trong cuộc chiến sinh tử giành giật từng phút,
một giây thôi đã có thể lật ngược ván cờ.
“Sát thủ máu lạnh” khẳng định sẽ rất thích loại độc này.
Trên thực tế, Nam Tinh cũng rất thích.
Bởi vì cậu phát hiện, [Phong thanh nguyệt kiểu], [Tử điện thanh sương] cùng [Vụ lý khán hoa] đều có thể dùng [Hoàng lương một mộng] để thăng cấp.
Lĩnh ngộ độc dược lại quá khó, hiện tại có [Hoàng lương một mộng] để bảo
đảm. Một tương lai không sa —— cậu chẳng sợ không lĩnh ngộ được độc dược mới, chỉ cần đem thuần thục tăng lên —— không cần lo lắng đạo cụ để
thăng cấp không đủ.
Nam Tinh rất vui vẻ đem thu hoạch của mình chia sẻ cho anh em. Đột nhiên hệ thống lại nhảy ra một thông báo ——
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi “Tam Phân Tam” lĩnh ngộ được 20 loại phương thuốc, mở khoá được hệ thống [Danh hiệu]
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi “Tam Phân Tam” đạt được danh hiệu vĩnh cửu [Chiêu Thủ Thành Xuân]
* Chiêu thủ thành xuân: bàn tay vàng, ẩn dụ cho những nhà thơ, họa sĩ tao nhã, nó cũng là ẩn dụ cho y thuật cao siêu (của thầy thuốc)
[ Hệ thống] Danh vọng +25
[Hệ thống] Người chơi đạt được [Danh hiệu · Chiêu thủ thành xuân] (lam): Trí tuệ+10; Nhanh nhẹn +10.
[Tinh ——]
[Hệ thống] Nhận được dụng cụ chuyên biệt cho chức nghiệp chuyên dụng [Dược quầy] (tủ thuốc)
Chú ý: [Dược quầy] (cấp 1) (tím): Có thể nâng cấp. Cộng 25 ô chứa dược liệu chuyên chúc. Mỗi ô có thể xếp 50 vật phẩm cùng loại.
Nam Tinh ngẩn người.
Sau khi thấy rõ ràng hiệu dụng của [Dược quầy] cậu đã vô cùng vui mừng.
—— Trước có Tông Nhiếp cùng Ni Ni đưa cho cậu đạo cụ trữ vật, cậu còn
tưởng rằng túi đồ đủ lớn, không nghĩ tới đi dạo một vòng chợ mới phát
hiện 50 ô căn bản đựng không chứa được bao nhiêu đồ (không bỏ được sọt
thuốc rách 5 ô, mà 5 ô chỉ đựng được 10 cái cùng loại). Trong đó, dược
liệu cấp thấp chiếm không gian nhiều nhất, đi thuê nhà kho cubgx không
tiết kiệm được bao nhiêu.
Quan trọng nhất là [Dược quầy] là đạo cụ trữ vật có thể nâng cấp được!!
Click mở [Mô tả]:
[Dược quầy] (cấp 2) ô đựng đồ +5.
Yêu cầu đạo cụ thăng cấp: 10 [Gỗ mun] (lam); 10 [Sừng trâu] (lam); 1 [Gỗ trầm hương] (tím).
Ánh mắt dừng trên “Gỗ trầm hương”, Nam Tinh thở dài: Lấy cấp bậc hiện tại
của người chơi thu thập, [Gỗ trầm hương] căn bản là không thể lấy được.
Quên đi, tạm không nghĩ tới.
Hiện có thêm 25 ô chứa dược liệu, trước mặt cũng đủ dùng.
Tắt đi bảng giao diện, Nam Tinh vui vẻ rạo rực cùng Tông Nhiếp chia sẻ tin
tức:”Tông ca, huynh có không ít công thức nấu ăn nhỉ. Huynh có nhận được tủ đồ chuyên biệt cho chức nghiệp hay không?”
Tông Nhiếp đầu tiên là lắc đầu: “Không.” Sau đó nói “Có đạt được danh hiệu đầu bếp.”
Đối phương cũng chia sẻ thông tin ——
[Danh hiệu · Ngưu Đao Tiểu Thí] (lục): Sức mạnh +10
* Ngưu đao tiểu thí 牛刀小试 (thử đao mổ trâu)— “Ngưu đao” ở đây ví nhân tài kiệt xuất: lần đầu làm việc đã thể hiện tài năng.
[Danh hiệu · Vạn lý lưu danh] (lam): Ngự +20.
Nam Tinh “Ai” một tiếng.
Tông Nhiếp mỉm cười: “So với [Chế dược], [Nấu nướng] sẽ dễ hơn một chút.”
Nam Tinh suy nghĩ một chút, đáp: “Cũng đúng. Hiện giờ [Đầu bếp khá là phổ biến].”
Không giống như [Chế dược] chỉ có một là thành công hai là thất bại, [Nấu
nướng] rất hiếm khi thấy thất bại —— trừ phi thật sự món ăn ấy là hắc ám liệu lý (10)—— rất khó xác định thuộc tính.
(10) Hắc ám liệu lý: món ăn với những nguyên liệu kết hợp thành các món ăn ngoài sức tưởng
tượng, hình dáng, màu sắc, hương vị và mùi của thành phẩm rất kỳ lạ
(không phải không ngon nhưng nó lạ)
Nam Tinh đề nghị: “Tông
ca, huynh không có việc gì cũng thử tạo một chút đồ ăn mới. Theo logic
của 《 Đạp Cổ 》[Đầu bếp] hẳn là cũng có… Hừm, có lẽ sẽ có tủ bát?”
Tông Nhiếp nhẹ gật đầu: “Được. Sẽ lưu ý.”
Nam Tinh lại nhìn về phía “danh hiệu”: “Danh hiệu ‘Vạn lý lưu danh’, huynh làm như thế nào đạt vậy?”
Tông Nhiếp hồi: “Đi bộ một vạn dặm.”
Nam Tinh: “….”
Sau một lúc lâu, Nam Tinh mới giơ lên ngón tay cái: “Ca, lợi hại quá.”
Ngay cả khi là đi một vạn dặm trong trò chơi, lượng vận động cũng siêu khủng bố vậy. Ngoại trừ những người buôn bán hàng rong đang chạy trên đường,
hầu hết người chơi đều ngồi xe liền ngồi xe, có thể sử dụng trạm dịch
truyền tống liền dùng truyền tống…Chưa kể đến việc giờ đây họ đã mở hệ
thống toạ kỵ.
Nam Tinh thầm nghĩ: Nếu trong 《 Đạp Cổ 》 có bộ đếm “Sổ bước đi”, Tông ca sẽ là người giỏi nhất Thế giới, đứng đầu danh sách