Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Chương 25 - Cảm giác bị lừa...
“Làm sao vậy?” Tông Nhiếp nhanh chóng phát hiện người nào đó không ổn.
Nam Tinh bình phục hô hấp, hai ba bước đi đến trước quầy hàng, nhìn bảng giá của gấu trúc con…20 bạc!
Tức khắc hô hấp cứng lại: 20 bạc là có thể sở hữu được một gấu trúc, tuy
rằng không phải đắt, nhưng bản thân còn dư lại không tới 4 bạc.
Chủ quán nhìn một cái là biết một người có đam mê mở rương. Ngoài bẩy mấy
chú gấu trúc con, còn có một nửa nhãn dán và một vài con ngựa.
Chủ quán nhìn ra Nam Tinh tâm động, vội vàng chào hàng: “Đây là thú ăn sắt
còn bé, thuộc tính màu cam, chỉ cần bỏ ra 20 bạc. Vừa đẹp vừa hiếm có,
mua rất có lời.”
(gấu trúc còn được gọi là thú ăn sắt.)
Nam Tinh càng đau lòng: Quốc bảo của quốc gia mà lại chỉ là màu cam sao? Không bằng mấy con ngựa đỉnh cấp màu đỏ à?
Dù là cam nhưng cậu cũng không mua nổi… o(╥﹏╥)o.
“Ngươi mua không vậy?” Người bán hàng thấy cậu vẫn còn chần chừ liền thúc giục.
Nam Tinh đè nén lại tâm tình nóng nảy, thấp giọng hỏi: “Có thể… bớt một chút không?”
Chủ sạp nghe tới đây, nhíu mày lại: “MÓn đồ này tôi phải mở ít nhất 100 lần mới ra đó, 20 bạc đã là giá hạn rồi! Nếu không phải ta đang cần tiền,
ta căn bản sẽ không bán rẻ nó, biết không?”
Nam Tinh lại cho rằng, người bán hàng này không biết giá thị trường mới bán ra giá 20 bạc.
Sủng vật có tỉ lệ rơi ra rất thấp, phẩm chất càng cao giá trên thị trường
càng tăng lên. Nhưng bởi vì không có thuộc tính cộng thêm, giá cả hoàn
toàn phụ thuộc vào giá người mua phải chi mà giá sẽ giao động lên
xuống… Gấu trúc con vừa mới sinh chưa có thuộc tính gì đặc sắc, người
chơi lại chuộng chim chóc dã thú hơn. Các phú hào còn chưa khai quật đến mặt đáng yêu của nó, chủ quán hẳn là đã bán nhiều ngày nhưng chưa ai
mua lên mới phải hạ giá. không được nên không thể không giảm giá.
Nam Tinh bồi hồi đứng trước mặt gấu trúc con.
Tông Nhiếp lấy ra một xấp bạc trong túi, đưa ra: “Nếu hạ giá được thì tốt, ta chỉ còn 18 bạc.”
Nam Tinh trầm mặc, rồi lại thở một hơi dài, gian nan mà làm ra quyết định: “… Vậy có gì tý bọn ta sẽ quay lại.”
Không đành lòng nhìn gấu trúc con quá nhiều, lại sợ chính mình khắc chế không được xúc động trong lòng, nên Nam Tinh vội vàng lôi bạn tốt rời khỏi
khu Tây.
Ban đầu hai người là muốn mua một con thú cưỡi, dùng
dằng qua lại cuối cùng lại quên mất. Đi ra chợ thật xa Nam Tinh mới chợt nhớ đến, đếm đếm đồng bạc, một ít tiền lẻ trong bọc, không khỏi thở
ngắn than dài… Quên chuyện thú cưỡi trước đi vậy, dù sao cậu cũng
không off, còn rất nhiều thời gian đi bằng hai chân coi như đi du lịch.
Tông Nhiếp nhìn thấy Nam Tinh đau khổ dằn vặt, nhẹ giọng hỏi: “Không mua thật sao? Tạm thời ta không cần dùng đến tiền.”
Anh nhắc nhở: “sau này rất có thể giá trị của nó sẽ tăng gấp mấy lần đó.”
Chờ sau khi con gấu trúc kia lớn rồi, nhất định có thể làm manh chết một
đống người. Tông Nhiếp đã khẳng định gấu trúc có thể sẽ “có giá trị” về
sau, điều này là chắc chắn sẽ xảy ra thôi, không sớm thì muộn.
Nam Tinh che mặt than thở “Tông ca, huynh đừng dụ dỗ nữa!”
Tông Nhiếp bật cười: “Thích thì mua, 20 bạc xác thực không quá đắt.”
Nam Tinh tận lực ổn định tâm trạng lại, sau một lúc lâu, cảm xúc mới chậm rãi bình tĩnh lại, lắc đầu: “Không được.”
Cậu lại lẩm bẩm nhắc cho đối phương còn phải trả thuế nhà với bên kia nữa.
“Nói nó giá 10 bạc, nhưng trong Đạo Cổ đâu đâu cũng có cạm bẫy cả. Còn chưa biết cuối cùng phải tốn bao nhiêu nữa.”
So với sủng vật, khế đất mới là chân chính vô giá dù ra giá cao cũng không có người sẵn lòng bán đâu. Huống chi là mặt tiền cửa hiệu còn nằm ở
trục đường chính.
Tông Nhiếp sau khi nghe xong thì không còn
thuyết phục cậu nữa, chỉ nói: “18 bạc này ta giữ cho ngươi, có yêu cầu
gì thì cứ việc tìm ta.”
Nam Tinh cảm động đến rối tinh rối mù:
“Vậy lát nữa hai ta đi xem phòng đơn giá như nào đi. Đệ thấy trên diễn
đàn nói có thể mời bạn bè ở chung… Đúng rồi, huynh có mở ra được khế
đất không?”
Tông Nhiếp lắc đầu: “Ta không mua chìa khóa.”
Nam Tinh có chút kinh ngạc, người này cư nhiên không bị bầu không khí toàn
dân cuồng nhiệt mở rương mà ảnh hưởng, vô cùng khâm phục tính tự chủ của đối phương… Nếu không phải chính mình trước kia ở mở rương/ lật thẻ
ăn quá nhiều vố đau rồi, khẳng định đã sớm nhịn không được đi mở.
Sau đó lại nghĩ đến, người này ngay cả trứng ấu thú rẻ tiền nhất cũng không có mua, lại chọn dã lư làm thú cưỡi. Không lẽ… anh ấy rất nghèo?
Nam Tinh vội vàng an ủi (?): “Đệ cũng không mua, về sau cũng sẽ không mua. Mở rương chính là một cái động hút máu không đáy.”
Tông Nhiếp khẽ mỉm cười ứng: “Ừm.”
Truyện được đăng duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98
Lúc này, trời lại đột nhiên đổ mưa.
Nam Tinh “Ai nha” một tiếng lấy tay mà lau mặt, sau đó quay đầu nhìn về
phía nam nhân đang đứng bên cạnh: “Buổi tối chúng ta nên nghỉ ở đâu
nhỉ?”
Tông Nhiếp dường như đã quá quen đường, dẫn Nam Tinh đi vào một con hẻm nhỏ: “Cuối đường có một khách điếm, một đêm chỉ cần 40
văn.”
Nam Tinh mắc bệnh tiết kiệm, không khỏi níu lưỡi lại: “Mỗi ngày tiêu nhiều như vậy, không chịu nổi á.”
Tông Nhiếp đáp: “Phần lớn mọi người sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ liền offline, sẽ không nghỉ lại ban đêm ở trong trò chơi.”
Nam Tinh lỗ tai nóng như lửa đốt: “Nếu không chúng ta cũng offline đi?”
Người này bồi mình làm nhiệm vụ từ sáng tới giờ, cũng tiêu phí của người ta
khá nhiều thời gian và tiền bạc rồi… Thấy hơi xấu hổ.
Tông Nhiếp tỏ vẻ: “Buổi tối ta cũng không có thói quen đăng xuất.”
Nam Tinh hơi kinh ngạc: “Huynh là người chơi chuyên nghiệp sao?”
Tông Nhiếp dừng một chút, sau đó cuoief cười: “Cũng có thể nói là như vậy.”
Nam Tinh trầm mặc, bỗng nhiên nghi ngờ về nghề nghiệp tương lai của bản
thân… Tông ca là ” tuyển thủ chuyên nghiệp” người chơi” có năng lực
nhưng hiện tại hơi túng thiếu, game ra mắt lâu vậy mà giờ mới bắt đầu,
tiền đồ quả thực là một mảnh mơ hồ!
“Cẩn thận!”
Con hẻm khá tối, có người đột nhiên nhảy ra, thiếu chút nữa đụng vào Nam Tinh, may mà nhờ Tông Nhiếp kịp thời duỗi tay kéo lại.
Nam Tinh lấy lại tinh thần, há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy tên kia đè thấp giọng, hỏi: “Vị thiếu hiệp này, tới đây đào kho
báu sao?”
Nam Tinh có chút 囧.
NPC một thân quần áo ngắn*, trên tay cầm cái sọt rách, nói “đào kho báu”, vô cùng bất thường.
Không chờ hai người kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Tông Nhiếp giành trước một bước mở miệng: “Ở đâu, đấy là bảo vật gì?”
Nam Tinh nhìn về phía bằng hữu nọ.
“Đinh” một tiếng, hệ thống thông báo tới ——
[Trò chuyện riêng] Tông Nhiếp: Hắn là “Thương nhân chợ đen”.
Đột nhiên đã hiểu.
Nam Tinh ở diễn đàn đã xem qua chiến lược về “thương nhân chợ đen”. Những
người bán hàng rong này đều sẽ xuất hiện bất kỳ ở những địa điểm và thời gian không hề có quy luật, rất khó để bắt gặp được họ.
Cũng có
một số “Thương nhân chợ đen” lừa đảo người chơi. Cũng có chơi gặp được
kỳ trân dị thú khó gặp với giá rẻ. Nhưng tất cả đều phụ thuộc vào vào
nhãn lực và vận may của người đó.
Tương truyền, hiện nay thế đạo
hỗn loạn, có một nhà phú hộ gặp tai ương diệt môn trong chỉ một đêm,
tham quan ô mọt ăn chặn của dân chúng, quan lại và sai dịch vì tư lợi mà trộm cắp bán tài sản của công… Ngoài ra, những kẻ trộm mộ cũng hoành
hành hết sức ngang ngược.
Hàng hóa từ các “thương nhân chợ đen” thường đều là từ mấy thủ đoạn phi pháp trên mà ra.
Người bán hàng rong cười “Hắc hắc”, nghe Tông Nhiếp nói xong, xốc tấm vải
rách nát trong sọt lên. Trong đêm đen tối mù mịt, mưa rả rích không
ngớt, khó có thể thấy trong đấy là cái bảo bối gì.
Liền nghe đối phương nói bốc nói phét khoe khoang bằng chất giọng nghẹt thở: “Hai
người hãy xem một chút, đây là đồ bảo vật từ trong cung ra đó, ấm Tử
sa(1) màu tím vô cùng quý hiếm. Chỉ cần 500 văn là có thể sở hữu rồi.
Còn đây là chiếc ngọc bội, trước kia Thái thú lão gia đã dùng qua. Còn
cái này là bức tranh chữ do chính tay Lưu Công Quyền đề bút!”
Sao không nói luôn là của Vương Hi Chi đi (2), Nam Tinh nghẹn đầy trong họng nhưng không mắng ra.
(2). Công Quyền, Vương Hi Chi là hai nhà thư pháp nổi tiếng.
Ngay cả khi nếu mua vật phẩm do người bán hàng rong bán ra. Nếu bạn không
lĩnh ngộ được [Giám định] cấp cao, thì sẽ không thể đọc được mô tả của
hệ thống về đạo cụ một cách cụ thể.
Nghe đối phương ba hoa chích choè một hồi, thảo nào một đống người chơi kiến thức hạn hẹp bị lừa chết.
Cũng may đồ vật không tính là quý, tốn chút tiền coi như đánh cuộc vận khí bản thân.
Tông Nhiếp hiển nhiên là không thuộc nhóm có “kiến thức hạn hẹp”.
[Trò chuyện riêng] Tông Nhiếp: Mua hoa lụa, trống lắc, quả bầu.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam:?
[Trò chuyện riêng] Tông Nhiếp: Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đó là đạo cụ tăng mị lực.
Nam Tinh ánh mắt sáng lên, cầm lấy hoa lụa được nhét ở trong góc, hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Người thương nhân kia giọng nói trở nên vô cùng khoa trương: “Thiếu hiệp thật có mắt nhìn, đây chính là vải lụa thượng đẳng ở trong cung, quý phi ai
cũng yêu thích không ngơi… Ngươi gặp được ta cũng là trăm năm duyên
phận mới ra, giá không nhiều lắm, một cái 60 văn.”
“60 văn? Một mảnh vải? Cùng lắm là 10 văn đi!”
Người thương nhân kia “Ai uy” một tiếng xuýt xoa: “Thiếu hiệp ngươi như quá là muốn ép ta mà?”
Nam Tinh không dao động, bày ra tư thái chặt chém như con buôn.:)))
Kể cả đối phương nhượng bộ chỉ thu 40 văn, Nam Tinh vẫn cắn chặt 10 văn không nhả.
“Thôi vậy, dù sao hoa lụa cũng là dành cho nữ nhân dùng, mua cũng không biết dùng vào việc gì cả.”
Lấy lùi làm tiến, đều là việc thường tình.
Người thương nhân trả lời: “Ai nói chỉ có nữ nhân dùng, con cháu trong kinh
đều đang rất ưa thích trâm lụa… Như vậy đi, ta chịu thiệt một chút,
giá còn 25 văn một cái. Mua đi thiếu hiệp, quá hời rồi.”
Nam Tinh trong lòng vui vẻ, lập tức nói: “Giảm chút nữa đi, 20 văn!”
Vị thương nhân kia khổ đại cừu thâm (3): “25 văn đã là lỗ vốn… Chao ôi, 20 văn thì 20 văn đi, coi như là mua được bằng hữu.
(3) Khổ đại cừu thâm: mô tả nỗi đau khổ khi bị bóc lột và áp bức, với lòng căm thù tột độ
Nam Tinh bật cười, không làm khó xử hắn nữa, đã có giá hời liên một lúc mua luôn một nửa, tổng cộng 5 cái hoa lụa.
—— Tông Nhiếp mua 5 cái còn lại.
[Mị lực] +1.
Xét trên mặt nào đó, mị lực chính là độ hảo cảm của bản thân với NPC.
Nghe được hệ thống nhắc nhở, Nam Tinh không khỏi thấy vui vẻ, chặt chém như
vậy mà vẫn còn có thể tăng được hảo cảm với thương nhân chợ đen này. Nam Tinh vẫn cảm giác mình vẫn bị lừa gì đó.
Tiền đã trả đồ cũng lấy, không trả lại được rồi.
Chỉ có thể ở lúc mua trống lắc cùng hồ lô hung hăng mặc cả: Trống lắc một cái 15 văn, quả bầu 45 văn một cái.
Tông Nhiếp ngoài ba thứ này còn mua thêm một cái tẩu thuốc.
Người thương nhân chợ đen rất hào phóng mà cho bọn họ một đống mị lực…
Bất đắc dĩ mà ai ai cũng thấy vui mừng?
Chờ tên thương nhân chợ đen vô lương tâm khiêng sọt hàng rách đi xa rồi,
Nam Tinh mới hỏi Tông Nhiếp về công dụng của mấy thứ vừa mua.
Tông Nhiếp không nhanh không chậm trả lời: “Hoa lụa gia tăng hảo cảm của đại đa số các NPC nữ, trống lắc là đưa cho tiểu hài tử…”
Còn bầu, là quả bầu xoắn tay (4), rất được NPC danh nhân nhã sĩ hoặc người học đòi văn vẻ yêu thích, dùng cho sưu tầm.
(4) Bầu xoắn tay (bầu eo con): là những quả bầu chín nhưng chưa nở hoa. Bầu dưới 8 cm được gọi là bầu
xoắn tay, vì đầu ra của bầu xoắn nhỏ, chất lượng tốt là tiền đề, bầu
xoắn tay càng nhỏ thì càng có giá trị.
Nam Tinh đã quen thuộc với kiến thức uyên bác của Tông Nhiếp, vì vậy tiếp tục hỏi: “Thế còn cái tẩu thuốc kia thì sao?”
Tông Nhiếp lắc đầu: “Không rõ lắm.”
“Hả? Huynh tiêu tốn 880 vì nó!”
Tông Nhiếp cười: “Nhiệm vụ phụ của ta, NPC ngoài muốn ăn ngon thì bình thường cũng hay hút thuốc, ta muốn thử vận may.”
Nghe vậy, Nam Tinh liền không rối rắm nữa.
Hai người vừa đi vừa nói, trong chớp mắt đã tới khách điếm.
Khách điếm không lớn, cùng nhà dân san sát ở bên nhau, nhìn qua hơi dột nát
nhưng cũng may là có dọn dẹp rất sạch sẽ. Không nghĩ tới, khách điếm cư
nhiên đã đầy rồi.
Nài nỉ mãi, chưởng quầy mới dọn ra một gian nhà kho.
Tiền thuê cũng chỉ tính một nửa, hai người chắp vá rải bạt ngủ dưới đất.
Cũng may hai người bọn họ đã quen thuộc rồi, cũng có một thời gian dài
ngủ chung trong lều trại với nhau.
Không có gì xấu hổ nữa.
Tông Nhiếp dùng kỹ năng nấu nướng làm bữa tối cho hai người, là một món điểm tâm truyền thống, dùng kèm với một ly trà bưởi mật ong. Hai người vừa
nhâm nhi vừa uống, một bên nghe tiếng gió tiếng mưa bên ngoài, một bên
chậm rãi trò chuyện. Rất thú vị!
Ăn uống no nê rồi, Nam Tinh tính toán đợi tiêu cơm trong chốc lát rồi mới đi ngủ —— mặc dù đang ở trong
trò chơi không cần lo lắng bị bội thực —— bây giờ cũng hơn mười một giờ, nhớ tới hôm nay hai người có dạo chợ, cậu quyết định sửa sang lại túi
đồ một chút.
Tất cả đều là dược liệu…
Nam Tinh đầu tiên nhíu mày, sau đó nhìn đến giá trị sinh lực, lập tức đưa ra quyết định.
“Tông ca, huynh nghỉ ngơi trước. Ta ra phòng bếp điều chế dược.”
《 Đạp Cổ 》 làm chức nghiệp sinh hoạt vô cùng đầy đủ, [Chế dược] không chỉ cần lò luyện đan/ vạc thuốc là chủ yếu mà còn phải dùng củi lửa nữa. Có khi lửa đột nhiên tắt sẽ ảnh hưởng đến xác suất thành công cùng chất
lượng của dược phẩm.
“Ta có thể đứng bên cạnh nhìn được không?” Tông Nhiếp hỏi.
“A?”
Đối phương khẽ mỉm cười: “Ta có chút tò mò lúc ngươi nguyên luyện dược mà thôi.”
Nam Tinh cũng cười: “Này có cái gì không thể, cũng có thể giúp ít việc. Đệ làm một mình rất buồn chán.”
Lần này số lượng chủng loại dược liệu khá nhiều, số lượng không ít, thử
nghiệm phối phương thuốc ít nhiều cũng sẽ mất khá nhiều thời gian.
Có người ở cùng, sẽ không còn buồn tẻ nữa.