Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Ninh Nhạn Nô (full) - Chương 45: Chuyện về bang hội Di Hồng Viện
- Trang Chủ
- Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Ninh Nhạn Nô (full)
- Chương 45: Chuyện về bang hội Di Hồng Viện
Edit: Thanh Tú
Truyện đăng tải duy nhất tại wattpad @tranthicam98
——
[Bang hội] Ngũ Gia Bì: Mấy đứa, bố mới của các con tới rồi đây, mau ra chào bố đi!
[Bang hội] Thuần Vu Cự: Thật sự là bố sao?
[Bang hội] Cô Bé Đến Từ Biển Sâu: Oa, là người nằm trong top 100 lão đại của server! Xin chào bố!
[Bang hội] Sư Tử Hống: Tam Phân Tam? Là nhóm đội mới vừa qua được phó bản level 35 sao?
…
[Bang hội] Ngũ Gia Bì: Đúng thế. Đừng xem Tam ca mới là cấp 24, cậu ấy là cao thủ Độc dược đấy, chỉ cần các ông cần loại dược hay độc dược nào, cậu ấy cũng có thể làm được!
[Bang hội] Cá Trắm Đen: Ôi, bố thân yêu ơi, cầu bao nuôi ạ!
[Bang hội] Gà Cuccos: Bố, xin hãy nhận của con một lạy!
[Bang hội] Lan Ngọc Trai Đen: Con gà trên kia mau lăn đi, một đám hết ăn lại nằm, tàn tật hạng ba (1)… Đừng để ý tới bọn họ, Ba bố mau nhìn con, tư thế quỳ đã chuẩn chưa?
(1) Ở đây là nói đàn ông cao dưới 1m7 là tàn tật hạng 3. Theo hàm ý trêu đùa thôi.
Nam Tinh: “…”
Cái quái gì đây??
Làm sao mà cả đám bọn họ vừa mới gặp đã rối rít gọi bố rồi?… Di Hồng Viện gì chứ, rõ ràng đây là bệnh viện tâm thần mới phải!
Chờ đã, cậu nhớ rồi. Ngũ Gia Bì cái tên này, lần đầu tiên nghe thấy cậu có thể chế dược, cũng lăn tới ôm cái đùi gọi cậu là bố đó sao
Vậy đây là văn hoá chào đón của bang hội hở?
“Khụ, các cậu nghe tôi giải thích đã.”
Giống như là sợ đám bọn cậu hối hận, Ngũ Gia Bì vội vàng nói rõ ——
Có thể nói thành viên của bang Di Hồng Viện đều có một đặc điểm chung, dùng một từ để miêu tả chính là, một đám “Cá mặn”, nói ngắn gọn hơi là “Lười”.
Nếu đi phó bản mà thực lực không có, tốt nhất là nằm bất động chờ người khiêng qua, chỉ cần lão đại nguyện ý mang bọn họ, gọi vài tiếng bố ơi, bố à có tính là gì!
Dù sao, trong tương lai cũng không còn ai gọi là “Bố” nữa.
Sai khi tiến vào 《 Đạo Cổ 》, mọi người mới biết hoá ra còn có từ như thế… Một xưng hô tinh tế, biểu đạt được sự kính trọng trong trái tim cho người nghe.
Lúc cần thì cậu chính là bố ruột của tôi, lúc không cần chính là con ngoài giá thú, phụ tử liên hợp, không có áp lực!
Càng giải thích Nam Tinh càng chết sững.
[Bang hội] Vàng Như Sắt (Bang chủ): Người mới vô bang sao? Hoan nghênh hoan nghênh các cậu, phát tiền lì xì nào!
[Bang hội] Vàng Như Sắt (Bang chủ): [Gửi hồng bao: 666 văn]
[Bang hội] Vàng Như Sắt (Bang chủ): [Gửi hồng bao: 666 văn]
…
Liên tiếp trong kênh bang hội có hơn một nghìn tiền lì xì đỏ rực được phát!
Nam Tinh sợ ngây người.
Vị thổ hào nào đây… Phá gia chi tử!
[Bang hội] Ngọc Châu Như Đất (Phó bang chủ): Gửi mọi người một ít lì xì nè. 888 tam quý!
[Bang hội] Ngọc Châu Như Đất (Phó bang chủ): [Gửi hồng bao: 888 văn]
Nam Tinh: “…”
Thật xứng với với cái tên “Ngọc châu như đất vàng thời sắt thoi” (2)!
(2) Câu nói trong “Hồng Lâu Mộng”. Nói về nhà họ Tiết – một trong bốn họ giàu nhất Kim Lăng, gia sản rất nhiều.
Ngũ Gia Bì hưng phấn cướp tiền lì xì: “Gần nửa tháng rồi Cha lớn và Đại nương không có phát hồng bao nữa, làm con nhớ hai người đến chết. Này, Tam ca cậu còn ở đó mà sững sờ, nhanh đi lấy đi… Mẹ kiếp, lũ khốn kia tốc độ cướp nhanh vãi!”
[Bang hội] A Ngưu (Trưởng lão):…
[Bang hội] A Ngưu (Trưởng lão): Tiểu Kim, Ngọc Châu, hai người đang tát tát nước, công khai đó à (*)! Một mình tôi không gánh nổi BOSS đâu!
(*) Tát tát nước (划划水): Người thời cổ đại đi đường thủy bằng thuyền lớn, cho nên cần rất nhiều người chèo cùng nhau, trong đó có một số người lười nên chỉ giả vờ tát tát chọc chọc xuống nước cho giống với động tác chèo thuyền. Hiện đại được dùng để chỉ mấy thằng lười nhát, bỏ bê công việc.
[Bang hội] Ngọc Châu Như Đất (Phó bang chủ): Ngưu ca cậu có thể làm được mà, hãy tin vào chính mình, cố lên, cố lên!
[Bang hội] Vàng Như Sắt (Bang chủ): Ngưu ca là tuyệt nhất. /Phất cờ hò reo.gif
[Bang hội] A Ngưu (trưởng lão): Con mẹ nó, lão tử lui bang đây!
[Bang hội] Phi Phi Vũ: Đừng mà bố, bố đi rồi ai sẽ nuôi chúng ta?
[Bang hội] Một Thiên Tam: Đừng bỏ rơi chúng con. Ba Ngưu, nếu người thực sự tức giận, chỉ cần yêu cầu hai người kia nhượng lại chức bang chủ và phó bang chủ là được là được rồi. Đuổi ông ấy và vợ ông ấy ra khỏi banh đi.
[Bang hội] Vàng Như Sắt (Bang chủ): Ta biết sai rồi, Lão Ngưu hãy thứ tội. /Tội nghiệp.gif
[Bang hội] Ngọc Châu Như Đất (Phó bang chủ): @Tông Nhiếp @Trào Phong. Hai người bố mới này đã sẵn sàng chưa? Nhóm số ba và nhóm số bốn hiện chưa có đoàn trưởng, nếu hai cậu làm việc chăm chỉ? Lương bổng sẽ có thưởng thêm.
Nam Tinh yên lặng nhìn chằm chằm— Ngũ Gia Bì đang gượng cười bên cạnh.
Trong khi Trào Phong, thì trực tiếp nói thẳng: “Tôi có thể rút lui không?”
“Đừng mà Phong ca!” Ngũ Gia Bì nài nỉ giải thích. “Nếu cậu không muốn làm đoàn trưởng, cũng sẽ không có ai bắt ép cậu mà!”
Nam Tinh không nhịn được lên tiếng hỏi: “Các cậu… Sao lại làm như vậy?”
Ngũ Gia Bì cười ha hả: “Thượng bất chính hạ tắc loạn (3). Phu thê nhà bang chủ cư xử hơi loạn, làm hư các thành viên ý mà.”
(3) Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được”
Hoá ra là vậy [Vàng Như Sắt] cùng [Ngọc Châu Như Đất] ở hiện thực là vợ chồng. Hai người cái gì cũng không biết, còn đặc biệt rất lười biếng, không có chuyện gì thích vung tiền, có chuyện gì khó giải quyết đều ném tiền.
“Phó bang chủ, ý tôi là Phồn Hoa. Hắn là anh họ của bang chủ, tất cả công việc trong hay ngoài của Di Hồng Viện đều là do hắn quản.”
Nhưng dù sao tính tình của Phồn Hoa cũng không thể tốt mãi, đối mặt với một đám lười biếng, thấy mệt mỏi vô cùng. Chính hắn cũng không thích bị phiền phức, cả ngày chỉ muốn đánh lôi đài… Sau đó dỗ dành lừa gạt, đem bạn tốt của mình là A Ngưu, xin một chân cho bạn hắn một chức làm trưởng lão.
A Ngưu, người cũng như tên, với tinh thần trách nghiệm bất khuất, sẵn sàng hy sinh thành một tay đầu cơ lão luyện. Không phàn nàn không hối hận, đem bang hội xử lý ngay ngắn rõ ràng.
“Di Hồng Viện của chúng tôi lúc đầu xếp ở vị trí cuối bảng và bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ở top 1000. Nhưng bây giờ để có thể đứng ở vị trí 900.” Ngũ Gia Bì khen ngợi: “Tất cả đều là công lao to lớn của Lão Ngưu đó.”
Nam Tinh hơi hơi cau mày: Tôi thấy Công tử Phi Hồng cũng rất có năng lực mà.”
Ngũ Gia Bì “Ha” một tiếng, đột nhiên vui mừng ra mặt: “Tên ngốc đó!”
Nam Tinh liếc mắt một cái.
Ngũ Gia Bì cằn nhằn mà nói: “Phi Hồng cùng đoàn trưởng nhóm số 2 Mã tướng quân, hai người bọn họ vốn trước là trong băng nhóm Ảnh Lâu…”
Nhưng vì ở đó người đông như núi, chèn ép nhau, hai người đành phải từ bỏ, gặp phải hai kẻ ngốc nhiều tiền đang chiêu mộ thành viên. Vàng Như Sắt đang buồn rầu vì không có ai lãnh đạo được quân đoàn tinh anh của bang, nên đã trả cho hai người họ một số tiền lớn mời về lãnh đạo.
“Hai tên ngốc còn đang muốn tranh quyền đoạt lợi…” Ngũ Gia Bì vừa cười vừa nói: “Vậy với mưu tính như vậy, cậu cho rằng nhóm số 3 và 4 sẽ có chuyện gì xảy ra? Vốn dĩ lập ra chỉ mang tính tượng trưng, hai người bọn họ dã tâm bừng bừng mưu đồ thâu tóm toàn bộ, muốn đem thành viên tinh nhuệ của bang khống chế trên tay.”
Nam Tinh nghe xong càng thấy hừng hực: “Sau đó thì sao? Tôi nghĩ rằng Công tử Phi Hồng sẽ là…Người ra tay trước.”
Ngũ Gia Bì giang rộng hai tay: “Hai người bọn họ năng lực lớn như vậy. Nhóm cán cốt của bang lại không biết sao? Cũng vừa lo vừa mừng.”
Nếu muốn chơi “Cung tâm kế”, thì cũng phải có người phối hợp biểu diễn.
Chà, [Vàng Như Sắt] một nhóm hào phóng mắt nhắm mắt mở, tất cả những việc xấu xa dù lớn hay nhỏ đều giao cho hai vị đoàn trưởng tinh anh làm.
Hai người được giao cho trọng trách nhiều như vậy với một thời gian dài, đều cảm thấy mệt như chó. Quay lại nhìn bang chủ và các trưởng lão mỗi ngày rảnh rỗi tay nâng trà, hay ở kênh bang hội nhàn nhã nói chuyện phiếm. Trong lòng dần dần cảm thấy tức giận, hào khí cũng không còn nữa, chỉ muốn làm một tên khốn lười biếng.
“Cậu đừng lầm các trưởng lão không nằm trong những vị trí top đầu mà lầm. ” Ngũ Gia Bì nói, “Bọn họ chính là thích nhàn nhã, lười biếng như vậy. Thực tế sức chiến đấu không có kém hơn Phồn Hoa hay A Ngưu đâu.”
Bị một đám phó bang, trưởng lão trộm lười biếng chèn ép, đánh cũng đánh không lại. Công tử Phi Hồng cùng Mã tướng quân chỉ có thể nhẫn nhục chịu khổ, tiếp tục làm thủ lĩnh quân đoàn tinh anh… Đương nhiên một phần cũng là do tiền lương hậu hĩnh, nên khó có thể cưỡng lại được sự cám dỗ.
“Hiện tại bang chủ lại muốn tìm người tiếp quản đội nhóm số 3 và số 4.”
Nam Tinh hừ nhẹ: “Cho nên cậu đánh chủ ý lên Trào Phong, bây giờ còn kéo thêm cả Tông ca của tôi?”
Ngũ Gia Bì vừa cười vừa ghé bên tai: “Không gạt cậu nữa, lỡ cầm của người ta thứ tốt, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiêu mộ thêm cao thủ…”
Quả thực chính là ma cô mà?
Trào Phong liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ngũ Gia Bì nghiêm mặt lại: “Nhưng mà tôi cùng Phong ca đã sớm chiều ở chung nhiều ngày như vậy, tôi đã không còn như thế rồi, là thật lòng đó!”
“…”
Nam Tinh im lặng sau đó nói: “Bang hội phúc lợi tốt như vậy, người nguyện ý tới làm thủ lĩnh đoàn đội không phải sẽ rất nhiều sao?”
“Làm gì mà đơn giản như vậy.” Ngũ Gia Bì nói: “Mấy cao thủ khác đều đã vô bang ngay từ lúc đầu rồi, những con cá lọt lưới như Phong ca, Nhiếp lão đại, cũng không phải dễ thuyết phục. Người có ý đồ xấu thì tôi và bang chủ đâu có thích điều đó… Ở Di Hồng Viện cũng có mấy người có năng lực nhưng không thể ở quá lâu được, không có cùng khí chất thì hết cách. Đều là người có tham vọng, ai mà thích ứng được một không khí lười nhác, một đám không có động lực như bọn tôi chứ?”
Nam Tinh thấy buồn cười.
Thật sự là một cái bang hội kỳ lạ… Nghe xong lời giải thích của Ngũ Gia Bì, cậu ngược lại đối Di Hồng Viện lại có chút hảo cảm.
Xét cho cùng, một nơi có thể cho mình giả ngốc coi bộ cũng sẽ rất vui vẻ mà.
Ngũ Gia Bì tiếp tục bla bla: “Ở trong Di Hồng Viện cũng không phải không có ưu điểm, đám nhãi con trong bang đều rất có nghĩa khí. Chỉ cần nếu gặp khó khăn, gọi bọn họ một tiếng, cho dù là không quen biết, cũng có người sẵn sàng giúp đỡ. Bang chủ, trưởng lão cũng đều là người bao che khuyết điểm, giống như Tam ca bị người ta truy sát, nói với bọn tôi một tiếng thôi, tự nhiên sẽ có người đi thương lượng.”
Tông Nhiếp đột nhiên quay sang Nam Tinh hỏi: “Em bị người ta truy sát sao, bị lúc nào?”
Nam Tinh “À” một tiếng, thản nhiên đáp: “Không có gì đâu, đều đã giải quyết xong rồi.”
Tông Nhiếp vẫn một mực nhìn cậu chăm chú, ánh mắt ôn hòa, lại làm cho người nào đó trong lòng có chút chột dạ.
Nam Tinh xua xua tay cười: “Thực sự không có chuyện gì mà… Chủ yếu là em cũng không rõ là như thế nào. À không, em đã nhờ Ảnh lâu hỗ trợ tìm hiểu rồi mà? Nếu có tin tức gì, nhất định sẽ không gạt anh nữa.”
Sau đó thành công chuyển hướng được đề tài quay lại về câu chuyện bang hội——
“Tông ca, có ý định vào quân đoàn tinh anh không?”
Ngũ Gia Bì vội vàng dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn sang.
Tông Nhiếp không vội trả lời, lắc đầu: “Tôi không thích hợp.”
Ngũ Gia Bì thất vọng thở dài, nhưng cũng có một thời gian ngắn tiếp xúc với đối phương, cũng có thể cho thấy được là một người không dễ thay đổi chủ ý.
“Phong ca…”
Trào Phong không thèm quan tâm hắn.
Tông Nhiếp nhẹ nhàng bổ sung: “Nếu bang hội gặp phải việc gì khó giải quyết và thiếu nhân sự. Chỉ cần nói một tiếng, sẽ sẵn sàng hỗ trợ một phần thực lực.”
Nói đến mức này rồi, Ngũ Gia Bì khuyên nữa cũng lãng phí, thay đổi giọng điệu: “Vậy đi thôi, chúng ta đi vào lãnh địa chính. Trước tiên phải đi đăng ký, nhập tên vào thông hành lệnh, về sau có thể trực tiếp đi tới trạm truyền tống…”
Lãnh địa của Di Hồng Viện nằm ở vùng ngoại ô cách Giao châu một trăm dặm, hai bên là núi, một bên là sông ngòi.
“Nơi này là… Bách Thiên Sơn sao?” Nam Tinh nhướng mày.
Ngũ Gia Bì gật đầu: “Vùng ngoại thành. Khu vực này tài nguyên phong phú, có rất nhiều chủng loại khác nhau. Bang chủ cũng rất hào phóng, mua được chứng thư màu đỏ bậc cao nhất, mở ra được một tấm màu cam.”
Càng bỏ ra nhiều tiền, bạn càng chọn được mảnh đất tốt.
Nhưng cấp độ của bang hội vẫn bị hạn chế, trước mặt Di Hồng Viện tổng cộng chỉ mở được 120 mẫu. ~80.00000.4 m2 (*)
Trong đó, một điểm tài nguyên cao cấp được phân thành 10 mẫu:
Chiếm một phần tư quả đồi. Trong núi là đống quặng mỏ linh tinh, trước mặt chủ yếu sản xuất được [Vảy sắt (4)], đây là một loại phụ liệu bậc lam không thể kiếm được ở dã ngoại, thỉnh thoảng sẽ rơi ra bột phụ liệu [Phấn huỳnh quang (5)] (tím), là một nguyên liệu không thể thiếu khi chế tạo vũ khí.
(4) Vảy sắt (cặn sắt): Trong khi hàn, nung sẽ có một ít lớp oxit sắt bị bung ra.
(5) Phấn hùynh quang
Chờ khi người chơi có kỹ năng thu thập cao hơn rồi, có thể đào được [Quặng thiếc] (tím), và có một cơ hội nhỏ đào ra được vật liệu bậc cam [Quặng niken (6)]…
(6) Quặng niken
Quặng bậc lam bao gồm có: quặng đồng, quặng sắt, không cần kể tới.
Trong rừng, thỉnh thoảng ra một ít gỗ và thảo dược cấp bậc màu lam.
6 điểm tài nguyên trung cấp phân thành 5 mẫu. Mỗi mẫu chia thành 1 điểm, trưởng lão A Ngưu đã có quy hoạch tỉ mỉ:
Một bãi chăn nuôi, chủ yếu nuôi thả heo dê bò, gà vịt ngỗng, và các loại gia súc thông thường khác.
Trang trại trên núi chiếm 2 mảnh đất, để sử dụng để sản xuất gỗ, dược liệu, bao gồm cả một ít hoa quả, rau dại. Kết hợp một trăm lồng nuôi ong.
Ruộng phân 2 mảnh ở trên núi, trồng trọt ngũ cốc hoa màu, các loại hoa quả, ba cánh đồng sát biên giới trồng số lượng lớn dược liệu hay sử dụng.
Cuối cùng là một cái ao nhỏ, trong nước chăn nuôi cá tôm cua và ốc. Trên mặt nước thả ít lá sen, củ ấu, bên bờ trồng ít củ niễng non, rau mác (7), hạt dẻ nước (8),…
(7) Rau mác (8) Hạt dẻ nước
Còn 10 điểm tài nguyên cấp thấp, mỗi một điểm được 2 mẫu, phân chia thành các loại trang trại nhỏ: lâm trường, trại gia súc, ao hồ, vườn dược liệu…
Nhìn một loạt khiến Nam Tinh kinh sợ luôn rồi.
Di Hồng Viện cũng quá giàu đấy? Điểm số tài nguyên đâu có thua kém gì với mười bang hội trên đầu bảng đâu cơ chứ.
“Tài nguyên nhiều như vậy, không ai mơ ước sao?” Nam Tinh không tin.
Ngũ Gia Bì nghe xong rất phấn khích: “Nếu muốn lấy cũng phải đánh thắng được bọn tôi!”
Tuyên chiến bang hội tuyên cũng phải có điều kiện.
Hệ thống trò chơi vẫn sẽ hạn chế sự cướp bóc giữa các bang hội với nhau, ví dụ như Hải Vương Tinh, so với Di Hồng Viện cao hơn một cấp, sẽ không thể mở ra được bang hội chiến với nhau.
“Cùng một cấp độ với Di Hồng Viện thì bang tôi chưa biết sợ ai. Chủ yếu chính là…” Ngũ Gia Bì cười gian tiếp lời “Ha ha, ai mà không biết bang chủ bang tôi cùng bang chủ Nghiệp Long là bạn một nhà chứ, một mối quan hệ vô cùng tốt!”
Bang hội Nghiệp Long đứng ở vị trí thứ năm trong bảng xếp hạng.
Di Hồng Viện tuy không cần phải ôm đùi bang hội nào, nhưng có liên minh rất đáng tin cậy.
Nam Tinh sau khi nghe hắn thuật lại, tâm lý buông lỏng, cười: “Xem ra có thể vào Di Hồng Viện, là gặp vận may lớn rồi.”
Ngũ Gia Bì cười lắc đầu: “Đừng nói như vậy, bằng vào một thân công phu chế dược của Tam ca. Không phải bang Hải Vương Tinh cũng muốn cướp đó sao.”
Sau khi nói xong, nhóm bọn họ qua loa đi dạo một vòng các trang trại, cuối cùng tới lãnh địa hành chính của bang hội.
Dọc theo dòng sông, có một mảnh đất rộng lớn tới 60 mẫu, 250×160 mét. Phân bố rải rác phòng ốc, trạch viện, nhìn giống như trang viên nhỏ vậy. Ở giữa là một quảng trường trống trải, bốn phía xung quanh xây tường viện, còn có một số kiến trúc hình như chưa xây xong…
“Bị hạn chế cấp độ mà…” Ngũ Gia Bì giải thích: “Không có chuyện gì mọi người sẽ đi chuyển gạch tới đây, vừa có thể nâng được kiến thiết của bang hội vừa có thể kiếm được điểm cống hiến.”
Ngoại trừ giúp xây dựng bang hội, còn có thể kiếm điểm cống hiến bằng cách vượt các phó bản bang hội giao. Kiếm đủ nguyên liệu nhiệm vụ cần hay có thể tham gia các hoạt động lớn của bang hội. Có rất nhiều cách để kiếm điểm cống hiến.
“Đây rồi…”
Ngũ Gia Bì dẫn bọn họ đến một nhà kho, chỉ vào một NPC toàn thân mặc một màu vàng rực rỡ: ” NPC tổng quản thương khố — Kim Mãn Đường, cái tên này rất may mắn đúng không? Muốn giao nộp tài nguyên chỉ cần tìm hắn. Tuy nhiên một số vũ khí, công pháp cao cấp, nên tìm Lão Ngưu trước, để có thể phân lượng đúng điểm cống hiến.”
Nam Tinh một bên nghe hắn giới thiệu, một bên lật xem danh sách các vật phẩm có thể trao đổi trong nhà kho——
Khoáng sản, dược liệu, nguyên liệu nấu ăn, vũ khí, trang bị, đá quý… Bao gồm tất cả những thứ bên ngoài. Còn có cả hương liệu, cổ trùng, điểm trị số vĩnh viễn, [Bùa hộ mệnh] có đủ 100 phần.
Thực sự là không thiếu gì cả, phong phú ngoài sức tưởng tượng.
Chỉ cần bạn có điểm cống hiến, tích trữ càng nhiều đổi càng lớn.
Nam Tinh ngược lại quay đầu nhìn về bảng “Nhiệm vụ thu thập bang hội”, do người quản lý công hội ban hành. Đây là tài nguyên/nguyên liệu bang hội cần rất gấp hoặc cần thu thập trong một thời gian dài.
Sau khi giao nộp đầy đủ, điểm cống hiến sẽ được tính theo số lượng.
Ví dụ như, thu thập một số lượng thuốc đỏ và xanh theo kỳ. Thuốc màu xanh yêu cầu là [Bổ huyết đan], một viên có thể đổi được 10 điểm cống hiến.
Giá của viên dược này vậy mà tăng gấp đôi với thị trường bên ngoài.
Nam Tinh vô cùng mừng rỡ.
TRUYỆN ĐĂNG DUY NHẤT TẠI W.A.T.T.P.A.D @tranthicam98
Ngoại trừ đơn đặt hàng lâu dài của Paris và Nạp Nỗ Tạp. Còn lại cậu đủ dư sinh lực để cung cấp nhu cầu dược phẩm của công hội trong một tuần, nhiều nhất mười ngày. Đủ để cậu có thể đổi được trọn bộ trang bị thuộc tính cấp bậc màu lam.
Tính tính toán toán, sẽ tiết kiệm được rất nhiều so với việc ra thương thành mua, bớt được rất nhiều việc.
“Mau nhìn đi, đây chính là nghị sự đường, có phải rất đẹp mắt không?”
Bọn họ đi qua quảng trường, Ngũ Gia Bì dẫn theo ba người, giới thiệu mấy toà kiến trúc chủ đạo: “Bang chủ đã bỏ ra gần 10 lượng vàng, mới có thể mua được từ buổi đấu giá đó…” Hắn lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Không hổ là Phụ thân của chúng ta mà. Vừa có tiền, lại hào phóng!”
Nam Tinh đứng ở bậc cầu thang bạch ngọc sáng lấp lánh, ngẩng đầu thưởng thức đại điện cao mấy chục mét. Đỉnh điện hoàn toàn mạ bằng vàng ròng, mái hiên tròn ba tầng ngói lưu ly điêu khắc tỉ mỉ tráng men xanh. Một phiên bản hoàn chỉnh của toà Đền Thiên Đàn Bắc Kinh (9)… Chân thực là rộng rãi khí thế.
“Này, Tiểu Ngũ…” một nhóm người đứng ở trên đứng bậc cầu thang gọi tới “Cậu đến vừa đúng lúc!”
Với ánh hào quang sáng rọi chiếu ở sau lưng, đại khái nhìn ra được dáng người của cậu ấy rất đẹp trai ——
“Kít kít(*)? Đây có phải là những cu li mới không?…”
(*) 咿 search thì ra âm thanh đang làm gì đó. Mạn phép đoán là bản đang lau chùi đó, nên mới hỏi là cu li mới tới hả.
“Khụ khụ khụ!” Là tiếng ho che giấu của Ngũ Gia Bì, hắn ha ha cười gượng “Đại bạch, đã xong hết việc rồi sao. Lại còn trở lại giúp đỡ?”
Người kia đi từ bậc thang xuống gần bọn họ, thân hình hơi mập mạp nhưng tướng mạo hiền lành, thân thiện nhìn bọn họ cười híp cả mắt lại. Bàn tay dày rộng vỗ “Bộp bộp” vào vai của Ngũ Gia Bì: “Ý cậu là sao, sao tôi lại không thể về giúp? Không thể ở bên trong nghị sự đường sao? Ngược lại là muốn hỏi cậu một chút, cậu cả ngày bảo bận, là bận cái gì? Ngay cả cái bóng cũng không thể thấy… Còn bận hơn cả Lão Ngưu à?”
Ngũ Gia Bì xịt keo đứng hình luôn, khó khăn trả lời: “Không phải đã đáp ứng với Lão Ngưu là sẽ hỗ trợ tìm cao thủ về đó sao?”
“Thật sao?” Người đàn ông béo múp tròn mắt nhìn về phía ba người Nam Tinh “Tôi còn tưởng rằng các cậu đang trốn bọn tôi… Xin chào, các cậu xưng hô như nào nhỉ? Tôi tên là Bạch Ngọc Vi Đường, hoan nghênh các cậu gia nhập Di Hồng Viện!”
Sau khi chào hỏi nhau một phen, cậu bạn béo múp nhiệt tình mời mấy người bọn họ tiến vào nghị sự đường.
Khi bọn họ đi đến một gian phòng nhỏ tương tự như phòng trà, có hai người khác cùng đi ra từ bên hông, giống như Đại Bạch, đều là trưởng lão.
Theo thứ tự là [Tuyết Hoa Ngân], [Lười biếng].
Nam Tinh: “…”
Haha, tên các cán cốt điều hành bang Di Hồng Viện “Khá có ý nghĩa” nhỉ!
“You…” [Lười biếng] uể oải dựa vào ghế nằm xuống: “Gọi nhiều người như vậy đến đây là… Muốn lấy thêm một cái bàn khác tới không?”
Nhìn kỹ lại, mấy người xung quanh hình như đang mở bàn mạt chược thì phải!
Ngũ Gia Bì sợ tới sắc mặt trắng bệch: “Không không, chỉ là tình cờ đi ngang qua mà thôi… Các trưởng lão tiếp tục đi, tôi chỉ là mang mấy thành viên mới tới làm quen môi trường thôi.”
“Làm quen cái đếch gì, mấy gian nhà dột nát còn chưa có xây xong, chơi mạt chược giờ mới là quan trọng hơn? Thôi nào, vừa vặn vị trí ở giữa chưa ai ngồi…” Mở miệng chính là [Tuyết Hoa Ngân].
Nhìn thấy bọn hắn bộ dáng lo lắng như vậy, hóa ra là đang ba thiếu một sao? (10)
(10) Ba thiếu một là một thuật ngữ được sử dụng trong trò chơi Mạt chược, vì trò chơi Mạt chược cần có bốn người để bắt đầu
Ngũ Gia Bì biểu hiện giống như là muốn bán mình cho tư bản, không khuất phục và liều chết không theo.
Thực tại bất lực, các trưởng lão đem chủ ý đánh tới mấy người mới tới…
Nam Tinh ngồi trước bàn mạt chược, xáo xáo bài, vẫn còn hơi choáng váng.
Tại sao lại bị mấy người vô cớ dụ dỗ mất rồi, còn cái tên Ngũ Gia Bì ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, gạ ba người bọn họ chơi mấy hiệp?
“8 vạn!”
Còn chưa kịp nghĩ ngợi, theo phản xạ có điều kiện hô lên: “Chạm!”
“9 vạn!”
“Công!”
Ra bài…
(Xin lỗi mn mình không hiểu quy tắc mạt chược? Hình như đang ra bài quân vạn??? Chưa hiểu lắm, nếu ai hiểu hãy giúp mình nha)
Nam Tinh ngữ điệu bình thản: “Tới rồi!” (Thắng thì hô lên “Tới”)
Ba người còn lại không thể tin được, tiến tới sát lại, mở bài của cậu ra: “Công thanh một màu (11)… Đume, tay ngươi sao lại như đỏ như vậy?”
(11) một bài, các thẻ của Nam Tinh cùng bộ, cùng màu??
[Lười biếng] không còn lười biếng được nữa, chấn động hét lên, bộ dáng không phục: ” Chắn chắn là chỗ ngồi có vấn đề rồi. Đổi, đổi!”
(Đoạn này là lúc cái vụ ba mà thiếu một. Người vào cuối cùng gọi là “chắn gió” ý là sẽ không thể nào thắng được 3 người ngồi trước?)
Hai người còn lại nhất trí tán thành.
Nam Tinh — người đã thắng ba trận liên tiếp, biểu tình thản nhiên như không có gì.
Ngũ Gia Bì vỗ tay cười to: “Tam ca của ta chính là trâu bò như thế. Haha!”
Sau khi thay đổi vị trí xong xuôi, [Tuyết Hoa Ngân] vén tay áo lên: ” Mấy người mau nhìn, chiến thắng sẽ về tay ta sớm thôi!”
Nguyên bản một bộ dáng người hiền lành Bạch Ngọc Vi Đường, cũng bị đốt cháy hừng hực lên, tức giận mười phần hét lớn: “Ta mới là Đệ nhất Đổ Vương trong 《 Đạo Cổ 》!” (Vua cờ bạc)
Nam Tinh nghe vậy nhịn không nổi nhíu mày, khóe miệng ngậm nụ cười ——
Trong 《 Đạo Cổ 》 giờ đây còn xuất hiện cả “Đổ vương” rồi sao? Con người tương đã tiếp xúc với mạt chược bao nhiêu lâu rồi?
Nhớ năm đó, cậu được mọi người xưng là “Con cưng của mạt chược”, xưng bá tại quê nhà, khéo khi tổ tiên của mấy người họ vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ đó!
“Bảy bánh!”
“Chạm.”
“Một…”
“Tới.. haha!” [Lười biếng] mừng rỡ như điên.
Nam Tinh hướng bài của hắn liếc một cái: “Cậu là chiên hu (12) rồi.”
(12)炸胡 (Bịp, bom): lừa bài. Bài chưa đủ điều kiện thắng nhưng hô là thắng
“Nào có?”
“Chính cậu nhìn lại đi…”
“Mẹ kiếp, vậy mà là chiên hu.” [Tuyết Hoa Ngân] văng tục. “Mấy ván trước cũng thắng như vậy, có phải là cũng là chiên hu đúng không? Đại Bạch, cậu để ý không?”
Bạch Ngọc Vi Đường lắc đầu, cùng [Tuyết Hoa Ngân] đứng lên, tràn đầy sự phẫn nộ: “Chơi xấu, lợi dụng lòng tin của bọn tôi…”
“Vãi, đừng đội nồi lên đầu tôi. Nhân phẩm tôi sẽ chó vậy sao? Rõ ràng là trình độ chơi của mấy cậu thấp… Chỉ là lần này nhìn nhầm thôi…”
Ngũ Gia Bì tiến tới bên tai Nam Tinh thỏ thẻ “Nhìn xem, lý do sao tôi lại tránh bọn họ. Đều là một đám thích chơi xấu.”
Trào Phong bên cạnh xen vào: “Vậy cậu qua đây chơi với chúng tôi đi, vừa vặn bốn người.”
Ngũ Gia Bì: “…”
Nam Tinh kinh ngạc nhìn về phía Trào Phong, người được thiết lập với tính cách “Thiếu nữ ba không” (13) đã có chút sụp đổ rồi. Chỉ thấy cô ấy mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm thẻ trên bàn mạt chược.
(13) Thiếu nữ ba không (không = vô): được dùng để chỉ những cô gái im lặng, thiếu biểu cảm trên khuôn mặt và khó bị nhìn thấy. Vô miệng (kín miệng), vô cảm (không cảm xúc), vô tâm (không tình cảm).
Bỗng nhiên cánh cửa vang lên một tiếng “Ầm” thật lớn, bị người nào đó một cước từ ngoài đá văng ra.
Đằng trước cửa là một người thanh niên bộ dáng ngoan ngoãn, nhưng tính khí lại như thùng thuốc nổ: “Mẹ kiếp các ngươi, Đại Bạch, Lão Tiết, Đại Lười. Các người lại trốn ở đây chơi mạt chược hả?!”
Vốn là ba người còn đang ở bên bàn kéo áo, kéo cổ cãi nhau, nhìn thấy người tới, nhất thời mặt trắng bệch lại, cười cười——
“Lão Ngưu a, ông đã xong việc rồi sao?”
“Cha Ngưu thân yêu, sao lại quay lại nghị sự đường rồi?”
“Không phải nói là đi phó bản sao, nhanh như vậy đã xong rồi? Quả nhiên không hổ là lão Ngưu, siêu trâu bò mà.”
Hoá ra người này chính là Lão Ngưu sao… Thường mọi người gọi là A Ngưu.
Nam Tinh âm thầm đánh giá người bước đến.
A Ngưu là một người tính tình rất tốt, tuy lúc này đang nổi nóng vô cùng, nhưng nhờ vào cái miệng dẻo nghẹo của đám người kia. Sắc mặt cũng hoà hoãn lại, tức giận nói: “Đang mở phó bản hoang dã một mình!”
“Sao không tìm đám chiến sĩ trợ giúp?”
“Vào đội.” A Ngưu trừng mắt nhìn bọn họ “Đã hỏi nhưng không một ai trả lời. Tìm bang chủ thì hai vợ chồng thối nát kia đã bỏ chạy, ngay cả Phồn Hoa, cũng bị các ngươi làm hư rồi, không biết đã trốn đi đâu mất dạng!”
Mắt thấy Lão Ngưu càng nói càng tức giận thêm, mấy người vội vàng an ủi, một bên dọn dẹp bàn mạt chược: “Vậy đi thôi, không phải chỉ là khai hoang thôi sao. Bọn ta sẽ liều mình bồi Lão Ngưu mà.”
“Muộn rồi.” A Ngưu chặn lại bọn họ, ngữ khí khó chịu “Bị bang hội Hùm đoạt trước rồi.”
Mấy vị trưởng lão đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vui mừng như nhặt được tiền
“Giành trước thì giành trước đi, đằng nào cũng khó vào được thưởng đầu.”
“Đúng vậy đúng vậy, Lão Ngưu à cậu cũng mệt mỏi nhiều rồi. Vừa hay đủ bảy người, cộng thêm cậu là mở được hai bàn mạt chược…”
Hắn còn chưa nói xong, không biết A Ngưu móc từ đâu ra một cây chổi, đuổi theo ba người kia, đá mỗi người một cái: “Mạt chược, mạt chược! Cả ngày chỉ biết chơi mạt chược! Không thấy thông báo sao, nửa tiếng nữa toàn ‘Bang hội tập kích’, còn chưa cút đi chuẩn bị!”
“Ây dô ~ Lão Ngưu ơi, bố ơi bớt giận đi mà, đừng đánh, chúng ta sẽ đi mà…”
“Bang hội tập kích?” Nam Tinh nhìn về phía Ngũ Gia Bì.
“Giống như hoạt động ‘Đánh đạo tặc’ đó. Thỉnh thoảng sẽ có một nhóm thổ phỉ tấn công vào bang hội cướp tài nguyên. Nếu trong thời gian quy định mà không đánh đuổi được, sau một tuần điểm tài nguyên sẽ tự động giảm xuống.”
Ngũ Gia Bì nói, nở nụ cười “Chúng ta đến rất đúng lúc, thừa dịp Tam ca luyện được mấy lò dược phẩm, hỏi Lão Ngưu xem có thể làm thành đạo cụ hay không. Nếu được Lão Ngưu sẽ phân phát cho mọi người.”
Nam Tinh đương nhiên sẽ không từ chối chuyện tốt như vậy: chưa kể đến, có cơ hội để tăng độ thuần thục của [Chế dược] lên rất nhiều, còn có cả kinh nghiệm…
Trào Phong đột nhiên mở miệng: “Sau khi hoạt động kết thúc hãy tới nhà tôi. Vừa mới đặt làm một bàn mạt chược xong.”
Ngũ Gia Bì: “…”
Nhìn thấy thiếu niên Husky khuôn mặt u sầu, Nam Tinh không nhịn được cười: “Không thành vấn đề.”
Trào Phong nhìn về phía người luôn yên tĩnh ở bên cạnh Nam Tinh — Tông Nhiếp.
Tông Nhiếp cười cười, ánh mắt ngó xuống khuôn mặt Nam Tinh: “Tôi không hiểu quy tắc chơi, vậy phiền A Tinh dạy đi.”
Ngũ Gia Bì vẻ mặt chán nản: “Này, đây là cờ bạc đó… Không hay lắm đâu?”
Trào Phong quay lại, lườm: “Vậy thì không cá cược tiền.”
Nam Tinh cười: “Có một ít tiền cược mới vui chứ, không được thì sử dụng quặng thay thế làm tiền cược đi.”
Tông Nhiếp bên cạnh gật gật đầu.
Trào Phong nghe xong đôi mắt đen láy lập loè vui sướng.
Ngũ Gia Bì…
Không đành lòng làm trái nguyện vọng của Phong ca, chỉ có thể “Liều mình” bồi quân tử.
Ngày mùng 9 tháng 5.
Làm xong nhiệm vụ hằng ngày.
Tiếp tục chơi bài.
Ngày 10 tháng 5.
Nhiệm vụ hằng ngày. Làm một vòng phó bản.
Chơi bài.
Chiều ngày 10 tháng 5.
Bổ sung gấp số lượng dược phẩm mà suýt nữa thì quên mất.
Một hơi luyện mấy trăm lò.
Chơi bài.
Ngày 11 tháng 5.
Đi Đôn Hoàng đánh đạo tặc, may mắn nhặt được một khóm cỏ Hoàng Trúc.
Lần đầu tiên tham gia săn BOSS Thế giới, vô cùng may mắn rơi ra một viên kim cương
… Tiếp tục chơi bài.
—
Giải thích một chút sao lại có Cha lớn, đại nương,… Thì đây chỉ là xưng hô kiểu cha mẹ nuôi mà giống hồi xưa đi học hay có lập chung với bạn bè thành 1 gia đình đó: có mẹ, cha, dì, chị, hàng xóm. Xưa vì tui bé nhất hội lên làm con gái út không á.
(*) Tham khảo 120 mẫu