Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Ninh Nhạn Nô (full) - Chương 41: Người trong giang hồ, sự tình trong giang hồ
- Trang Chủ
- Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Ninh Nhạn Nô (full)
- Chương 41: Người trong giang hồ, sự tình trong giang hồ
Edit: Thanh Tú
Truyện đăng duy nhất tại @tranthicam98
——Chương 41: Người trong giang hồ, sự tình trong giang hồ
Mưa gió mịt mù, đêm tối ở Giang Nam.
Quán tửu lâu duy nhất trong 《 Đạo Cổ 》 chính thức mở cửa, thành Cô Tô cũng vì vậy mà trở nên càng tấp nập.
Không cần tuyên truyền rầm rộ, cũng không cần bảng hiệu phô trương, chỉ dựa vào danh tiếng của đám người “Ngũ tiết khí” đã kéo không ít người mến mộ và cả tò mò đến đây. Tin tức khai trương được lan truyền đi nhanh chóng, chỉ trong một đêm thôi mà hầu như toàn bộ “Thế giới” đều biết.
Nam Tinh cùng Tông Nhiếp đã đến tửu lâu từ rất sớm.
Hai người đem phần quà chúc mừng: các loại dược có cấp phẩm tốt, một ít đạo cụ bội sức có sức chứa tương đối khó kiếm mang tới. Đều là những vật liệu, đạo cụ hiếm, nhóm năm người họ nhìn đống lớn đống nhỏ trong tay hai người, vui lại càng vui thêm.
Đón tiếp họ ở môn quan là Thanh Minh, cậu ta là một người hài hước, nhiệt tình lại sôi nổi. Rất nhanh chóng an bài cho hai người ở một góc chính diện tựa vào cửa sổ trên tầng hai.
Mưa cũng dần dần ngừng lại, hai con đường bên kênh đào bị mưa làm ướt nhìn như một bầu trời sao dưới chân, đèn đuốc cũng hắt xuống chiếu dội một màu. Lúc này người đổ vào tửu lâu càng ngày càng nhiều, khoảng sân trước rộng rãi trong nháy mắt trở nên đông đúc, chật hẹp.
Từ lời của Thanh Minh mới biết được rằng, hầu hết khách tới đây đều là những cao thủ trong top, hoặc đều là những người có chức vụ quan trọng trong đại bang phái…
“Vậy, cái người kia, là nhân vật có máu mặt sao?”
Nam Tinh nhìn thấy người ngồi đối diện họ, nhìn ngang dọc sao cũng vô cùng quen mắt. Mới nhớ ra cậu ta là ai, nghĩ xong lại khiến tâm trạng thêm vực bội.
—— Là một tên tiểu tử hỗn đản đã cướp đồ của cậu vào buổi sáng đầu tiên khi Nam Tinh mới vào thành, bị bắt nhưng thái độ rất kiêu ngạo.
Tên là gì nhỉ? Tiểu, Tiêu…
“Ồ, đó là Tiêu Sái.” Thanh Minh trả lời, “Thủ lĩnh trong tổ đội tinh anh của bên Cuồng Chiến.”
“Hả?”
“Còn vị cô nương đi cùng Tiêu Sái là Tuyết Nga.” Thiếu niên kia giới thiệu xong, nháy mắt với hai bọn họ “Là đệ nhất nữ thần trong 《 Đạo Cổ 》. Quả nhiên danh xứng với thực á ~ “
Tất nhiên là Thanh Minh cho rằng người Nam Tinh đang để ý chính là vị cô nương đi đằng trước “Tên trộm” kia.
Nam Tinh cũng bị danh xưng Nữ thần làm cho tò mò: “Nữ thần không phải nói chị cậu sao?”
Cái tên “Tuyết Nga” này, không cần nhìn hình cũng biết Mary Sue cỡ nào.
Hãy nhìn coi, xung quanh người cô ấy đều là một hiệu ứng cánh hoa đào màu hồng bay bay, lại nhớ ra được một hình ảnh cậu đã quên: Đó không phải là hình ảnh đại sứ cho bang “Cuồng chiến” hay sao? Là người ở chợ xoay quanh vòng, muốn chiêu mộ thành viên đó sao?
Thanh Minh nghe lời cậu nói xong “Sụyt” mà một tiếng, lấm lét nhìn trái nhìn phải. Không thấy xung quanh có đại tỷ của mình phùn tào: “Nữ thần? Chị tôi là kẻ cuồng bạo lực, là nữ lực sĩ đó!” Dừng một chút, trêu chọc, “Cũng đúng mà nhỉ. Nữ Chiến Thần mà, có thể gọi tắt là Nữ thần.”
Nam Tinh bị cậu ta chọc cười.
“Cậu mau nhìn Tuyết Nga mà xem, không phải cô ấy giống như cổ thư nói sao. Mình hạc xương mai, điệu bộ uyển chuyển, thanh thuần giống như một tiểu tiên nữ từ trong bông sen trắng bước ra đó sao?”
Miêu tả kỳ quái. Đều là những câu từ rất hay nhưng kết hợp với “Bông sen trắng” nghĩ sao cũng kỳ…
Nam Tinh không nhịn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thanh Minh: Người này vẻ mặt ngây thơ, chân thành. Là thật tâm hướng cô ấy có yêu thích sao?
“Sao lại nhìn tôi như thế?” Thanh Minh khó hiểu hỏi ngược lại.
Nam Tinh lắc đầu, ánh mắt quay lại nhóm ba người họ.
Ờm nghĩ lại thì, tiểu hỗn đản kia gọi là “Tiểu Quách”, Tiêu Sái là tên mà bạn của anh cậu ta gọi.
“Kiếm Nhàn sao lại không tới đây?”
Đối với Nam Tinh, bang hội “Cuồng chiến” khiến cậu có ấn tượng sâu nhất đậm. Chính là danh hiệu “Diệu thủ không không”.
Thanh Minh thản nhiên đáp: “Hắn rất bận rộn! Trong bang Cuồng Chiến, dù là chuyện lớn chuyện nhỏ, cũng như những việc vặt vãnh đều một tay hắn quản. Làm gì có thời gian để tới xem khai trương một tửu lâu nghèo chứ?”
Nam Tinh tò mò: “Vậy bang chủ của bọn họ không giúp đỡ hắn sao?”
Thiếu niên đối diện cười: “Cậu đã bao giờ thấy ông chủ nào sẽ tự mình làm mọi việc chưa?”
Cũng đúng.
Trong khi bọn họ trò chuyện, hiên viên nhỏ sau quầy cũng có rất nhiều khách quý đang ngắm cảnh.
Thanh Minh ngạc nhiên nói: “Tại sao tên kia cũng đến? Chẳng lẽ tên này muốn tới đây quậy phá?”
“Hắn là ai vậy?”
“Là Achilles, hai người không biết sao?”
“Hình như đã nghe qua ở đâu rồi?”
“Là bang chủ của bang hội Hải Vương Tinh.”
Nam Tinh nghe xong kinh ngạc vỗ trán: Đúng rồi, chính là người thường xuất hiện trên diễn đàn. Rất hay được đem ra so sánh với bang hội của Paris.
“Sao cậu lại nói là hắn ta tới đây để quậy phá?”
“Nói đùa thôi.” Thanh Minh trả lời “Dù sao tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh mà!”
Nam Tinh thức thời không không đào sâu vấn đề này nữa, nhìn về một bên khác: “Người kia, hình như rất nổi tiếng trên diễn đàn?”
“Là Lão Ô, bang chủ của Ô Long bang hội.”
“Bang hội Ô Long…”
Thanh Minh get không nổi ya cậu nói là gì, tràn đầy phấn khởi giới thiệu: “Kế bên kia, là trưởng lão Nguyên Long. Còn bàn bên kia là bang hội Nghiệp Long, tôi không quá quen biết… Hửm, đám người Nhất Long cũng tới? À thiếu chút nữa quên nhất, đám Nhất Long này là một đám sâu rượu.”
Nam Tinh: “…”
Đều là một đám có trong bảng đại bang hội, lại đều chọn cái tên đến là không có thẩm mỹ. Càng nghe càng xa lạ.
Thanh Minh giải thích: “Không phải lúc video tuyên truyền phát hành ra, đều nói chúng ta là truyền nhân của rồng hay sao! Ngay khi hệ thống “Bang hội” mở ra ai ai cũng tranh nhau đăng ký tên bang hội là ‘Long’…”:))))
Vậy nên mới có cái gì mà Nghiệp Long, Ô Long và Nhất Long hả?
Nam Tinh vô lực.
“Bọn ta lúc đó cũng định đặt như vậy.” Vị thiếu niên bên cạnh nói tới đây vẫn cảm thấy ủy khuất vô cùng.
“Bọn ta muốn đặt là Thiên long, Địa Long, gì đó. Nhưng mấy tên kia rất quá quắt, thậm chí cả Long Bì hay Long Thí cũng không còn.”(*)
(*) Long Bì: da rồng
Long Thí: Rồng rắm
“Phụt —— “
Quả nhiên tên này rất biết chọc cười.
Không khí cũng nhốn nháo mà sôi nổi, náo nhiệt hơn.
Cũng thật sự không nghĩ tới, “Ngũ tiết khí” có danh tiếng lớn như vậy, ai trong danh sách đứng đầu bọn họ đều có phần quen biết cả.
Quán cũng dần dần đông hơn, việc không ngơi tay. Thanh Minh không thể lười biếng được nữa, rất tiếc nuối phải cùng hai người Nam Tinh nói lời từ biệt.
Mắt thấy tửu lâu cũng sắp nhét đầy người, Nam Tinh chủ động đề nghị, nếu không ngại có thể sắp xếp một ít khách ngồi cùng hai bọn họ.
Thanh Minh vừa cảm kích vừa áy náy trong lòng, sau một lúc dẫn một nhóm sáu người lên lầu đi tới chỗ cậu. Vừa hay lại đủ một gian.
“Ây dâ, vậy mà lại là hai người sao!”
Người thanh niên tới trước gian phòng họ lên tiếng bắt chuyện, vậy mà lại là A Hào.
“Thật là trùng hợp.” Nam Tinh cười cười, nhìn vào mấy vị bằng hữu của A Hào đang chuẩn bị ngồi xuống, quen thuộc hỏi: “Đều là bằng hữu cậu sao?”
A Hào gật gật cái đầu, để tay lên vai của một người bên cạnh: “Đây đồng môn Đại sư huynh gọi là Tư Niên…”
Nam Tinh cũng đã có nghe qua về người này.
Thật không ngờ được, một cái tên nhã nhặn, đầy phong cách thư sĩ nhẹ nhàng, lại là một người thích đánh đấm.
Nhưng nhắc mới nhớ, môn tử của phái Nga Mi đều là “Kỳ ba”, trong cả cái môn phái này, bộ dáng A Hào thô kệch như vậy lại chỉ là chú “Cừu nhỏ” bé nhất thôi.
Còn bốn người còn lại, tới đây họ mới bắt đầu làm quen nhau
Cũng không có thể nói đều là bằng hữu của A Hào được: [Người nuôi ong] Tương Tử Hà và [Người buôn muối] Tiên Vu Cao là tổ đội cứng của Tư Niên.
Nam Tinh nhìn họ giới thiệu xong, rất có hào hứng cùng mấy người trò chuyện phiếm.
Lý do là cậu đối mấy cái nghề nghiệp thấy rất hứng thú.
Ví dụ như [Người nuôi ong]— nuôi ong có thể sản xuất ra mật ong, tổ ong, nhộng, keo ong… đều có thể dùng làm thuốc… Để có thể thu thập được chúng ở dã ngoại thì vô cùng khó, dù may mắn có thể gặp thì phẩm chất cũng không đạt yêu cầu.
Ngoài ra còn có nguyên liệu vô cùng hiếm, chính là [Sữa ong chúa], nhất định phải dựa vào người chăm sóc thì mới có thể lấy được.
Hữu duyên có cơ hội gặp được người này, Nam Tinh đương nhiên phải nắm lấy cơ hội, phải nhanh chóng kết thân.
Còn về vị [Người buôn muối], là một nghề nghiệp khá đặc biệt.
Còn được gọi với một nhánh khác của “Thương nhân”, khách hàng mua bán trao đổi không chỉ là người chơi mà đôi khi còn có cả NPC nữa.
Muối quá mức phổ biến, nên khá nhiều người không biết tới nó. Nam Tinh không phải là đầu bếp, cậu cũng bao giờ nghĩ là trong trò chơi còn có thể lấy muối để nấu ăn.
Nhưng trong trò chơi thì không gì không thể, có hồ nước mặn, có quặng mỏ, người chơi có thể [Thu thập] được muối thô rồi gia công lại. Mà [Nấu nướng] thì cần có nguyên liệu nấu ăn, món ăn càng ngon thì càng có yêu cầu cao với gia vị, nên với người chơi trù sư thì muối tinh luyện sẽ mang lại mùi vị ngon hơn, nên trong một khía cạnh nào đó muối đang có nhu cầu khá cao.
Tiên Vu Cao tới đánh bậy đánh bạ lại vào được nhóm thương nhân buôn bán trái phép, tên là “Lò buôn lậu”, và có nghề nghiệp là [Người buôn muối] như bây giờ
Cùng với [Độc sư] giống như nhau, đều là nghề nghiệp bất hợp pháp. Lúc đầu khi mới vào thành, đều bị NPC phòng binh đuổi ra cổng như một con cún, còn từng hối hận vì mình “Gặp phải người xấu”!
Bây giờ thì…
Nghe hắn kể về đoạn thời gian bị đuổi giết với vẻ tự hào, mặt mày hớn hở, khua tay múa chân mới biết này cái nghề này rất nổi.
Thậm chí hắn còn rất ngạo mạn mở một cửa tiệm ở ngay ngoại ô thành Trường An.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Lần tới đến nếu tới Trường An, hai chúng ta đi tới nhà hắn đi.
Nam Tinh meo meo gửi tin mật cho bạn tri kỷ.
[Trò chuyện riêng] Tông Nhiếp: Ừm.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Tông ca, có phải bọn em nói chuyện ồn ào quá không?
[Trò chuyện riêng] Tông Nhiếp: Không. Nghe rất thú vị.
Nam Tinh cười, đóng lại khung tin nhắn.
Anh ấy cũng cảm thấy thú vị…
Ví dụ như, bạn của A Hào tên là “Thịt heo xé vị cá” (1), có chức nghiệp khá là hiếm [Thợ gốm].
“Vậy thợ nề và thợ đá có gì khác nhau?” Hắn hỏi.
Thịt heo xé vị cá, trả lời: “Tôi là thợ lò, tất nhiên là mấy công việc như xây phòng hay làm gia cụ tôi không làm được. Những thợ nề đều phải tới chỗ tôi để mua gạch.”
“Gạch sao?… Haha!” A Hào nghe tới đây không nhịn nổi, tay ôm bụng cười.
Nam Tinh tinh thần bát quái đầy mình: “Sao cậu cười?”
Tiên Vu Cao hai mắt sáng lên, hào hứng nói: “Vậy lão đại Tư Niên có phải trước kia tìm cậu nhờ làm gạch sao?”
Thịt heo xé vị cá cười cười, hơi nhếch cổ lên vô cùng đắc ý: “Chính là tôi, cầm gạch đánh nhau, còn đã hơn là cầm kiếm hay vũ khí đó.”
(Vcl, lên đấu trường cầm gạch ạ. Lạy anh Tư Niên)
Lúc trò chơi mới mở không có nhiều người tìm được công pháp để học võ công, Tư Niên lúc ấy cũng không có học qua tâm pháp nên bảo hắn ta cầm đao cầm kiếm thì lại ngượng nghịu tay chân… Lúc ấy Tư Niên còn chưa có gia nhập phái Nga Mi, bảng kỹ năng hoàn toàn trắng như tờ giấy, lại sững sờ tìm gặp được [Thịt heo xé vị cá] liền nhờ y làm viên gạch. Dựa vào hai viên gạch “Càn quét” võ đài, nhất chiến thành danh!
“Viên gạch” cũng từ đây thành Thần khí cho đám người mới chơi và rất nhanh đã được lưu truyền.
A Hào vẫn cười nắc nẻ: “Bọn họ không phải còn lập Binh Khí Phổ hay sao? Giá trị sát thương của gạch thậm chí sắp ngang với kiếm…”
Nam Tinh vui vẻ, hỏi: “Xem Binh Khí Phổ ở đâu vậy?”
Tiên Vu Cao xen vào: “Cũng không biết tại sao mọi người lại như thế, tới bây giờ mọi người vẫn còn tranh luận. Đao thương kiếm côn, tất nhiên là có cả gạch, ai ai cũng chứng tỏ vũ khí này kia là ‘Bách binh thủ lĩnh”, không ai phục ai, bọn họ còn đánh thành một đoàn
Nam Tinh bật cười.
Thật thú vị khi nghe họ kể những câu chuyện này.
Đây cũng là điều cậu thích ở《 Đạo Cổ 》: Có thể là giang hồ hào hùng, cũng có thể truy đuổi tiền tài hoặc uy quyền tối cao, có âm mưu, nhưng cũng không thiếu chân thành đoàn kết. Có ân oán tình cừu, cũng có sự yêu thương và cởi mở… Khắp nơi đều toát lên khói lửa nhân gian.
Ngoài ra còn có một người là “Tiêu khách” (người áp tiêu), gọi là Tây Môn Vô Song.
[Tiêu khách] là một nghề nghiệp phổ biến hơn các nghề khác. Là một người chuyên môn chạy thương (áp tiêu)
Với những chức nghiệp khác giống như Nam Tinh, nếu muốn đi tiêu cục kiếm tiền, trước tiên phải tìm thủ lĩnh của “Tiêu khách”, vì toàn bộ danh sách hàng hoá đều do tiêu đầu giao cho Tiêu khách bảo quản.
So với chức nghiệp [Tiêu khách] thì Nam Tinh có hứng thú muốn xem người tên Tây Môn Vô Song hơn… Nói chính xác, là cái ID của y hơn.
“Tên cậu… Sao có thể đặt được?” Nam Tinh hắng giọng một cái, tế nhị hỏi “Nó khá đặc biệt.”
Tây Môn Vô Song giống như Tông Nhiếp, không nói nhiều lắm, nhưng nếu có ai hỏi thì vẫn sẽ trả lời người ta.
Vì vậy trả lời: “Ngẫu nhiên nhờ NPC hướng dẫn đặt cho.”
Vì cũng chưa rõ lên đặt tên như thế nào, y truyền đạt với NPC, bản thân muốn một cái tên mang tính tích cực và tiến thủ. NPC nghe xong hăng hái gửi một list dài mấy cái tên: Tây Môn Vô Song, Tây Môn Vô Tình, Tây Môn Vô Hận…
Tây Môn Vô Song giọng mang tiếc nuối: “Bản thân chỉ hiểu mỗi từ “Vô Song” nên đã chọn nó.”
Sau đó trải qua quãng thời gian làm quen với trò chơi, hắn cũng dần dần học được một ít Hán tự, lại quay ra chán ghét “Vô địch” vì quá mức thẳng thắn.
A Hào bên cạnh cũng gật đầu: “So ra lấy tên là ‘Tây Môn Vô Tình’ mới là đúng kiêu ngạo.”
Tiên Vũ Cao ngồi kế phản đối:” ‘Vô Tình’ tổng thể nghe không được, không bằng lấy là Vô Hận’… Lúc trước gặp may đụng được kỳ ngộ, trước cửa động có khắc một câu “Nơi đây không oán, không hờn”. Nghe rất rất có cảm giác?”
“Nghe rất hay.” Thịt heo xé vị cá cùng ý kiến với lời nói của Tây Môn Vô Song. “Không phải có đạo cụ cải danh rồi hay sao? Nếu không thử ra thương thành coi thử xem?”
Tây Môn Vô Song khẽ thở dài một cái: “Vận khí không được tốt cho lắm, mở vài ngàn rương rồi mà không ra… Mua cũng không mua được, thay đổi tên thì mất tiền.”
—— Dù sao thì trò chơi này cũng mới mở không lâu, người chơi cũng chưa quen thuộc chữ Hán, đa phần mọi người đều nhờ NPC giúp chọn nickname cả.
Ví dụ như vị đứng thứ 17 trên bảng xếp hạng — “Hiên Viên Câu Hề (2)”. Ờm vị này cách đây không lâu mới biết chữ “Câu hề” có nghĩa là gì, hiểu ra được mọi người thiếu chút nữa cười điên, cười bò. Vì vậy “Câu hề” lúc đó đã treo một nhiệm vụ với số tiền rất lớn cho ai mở ra được thẻ cải danh. Bây giờ đã đổi tên thành “Hiên Viên Cẩu Thả”.
(2) Hiên Viên Câu Hề [Hiên Viên (hoàng đế); Câu hề (tằng tịu bất chính)]: Vị vua hoang dâm vô độ, tằng tịu với…
Nam Tinh: “…”
Cho nên, người anh em này sẽ không phải một ngày nào đó cũng sẽ thật sử đổi tên thành “Tây Môn Vô Hận” hả, má ơi ha ha!
“Hơi đáng tiếc là”. Tây Môn Vô Song nói tiếp: “Ở trên diễn đàn tôi có tìm kiếm, hình như đã có mấy người đặt tên ID là Tây Môn Vô Tình, Tây Môn Vô Hận mất rồi.”
Mọi người bày tỏ sự tiếc nuối.
Chỉ có duy nhất một người là — Nam Tinh trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, may mắn trong danh sách bạn bè sẽ không có ai tên là “Tây Môn Vô Hận” xuất hiện.
Mặc dù đều là từ thuần âm và xét theo góc độ ngữ nghĩa nhưng cậu lại cảm thấy cái tên Tây Môn Vô Hận còn nghe thuận tai hơn Tây Môn Vô Song nhỉ, có lẽ…
Đầu óc không tự chủ được lại nghĩ tới cảnh thân mật của “Nha đầu ngốc” cùng… Y ~ (3)
(3) Huyền thoại “Nha đầu ngốc” diễn viên nữ Dương Quân Quân trong phim Tây Môn Vô Hận. Ý là cứ nhìn tên này lại liên tưởng tới.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện liên tiếp mỗi chuỗi dài tiếng pháo nổ, khiến “Nha đầu ngốc” trong đầu Nam Tinh bay biến mất.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen lấp lánh từng chùm pháo sặc sỡ nhiều màu sắc. Ánh sáng lung linh, đèn đuốc rực rỡ, những tia sáng bạc trải rộng cả khoảng trời, như một cơn mưa sao vừa đi qua nơi đây vậy
Pháo hoa nối tiếp nhau bắn lên bầu trời, đợt này chưa tan đợt pháo hoa kế tiếp lại nổ “Mưa sao” tỏa ra…
A Hào cảm khái: “Đại sư tỷ thật nhiều tiền!”
Pháo hoa này là “Lập Hạ” mở rương mới lấy được. Là đạo cụ cấp phẩm màu tím thôi nhưng nếu so với các vật phẩm ở thương thành cũng ít nhất phải tốn hai, ba bạc mới mua được. Lần này chơi lớn, một lúc mấy trăm cái, không khác với hành động ném tiền qua cửa sổ là bao…
Nam Tinh nằm úp sấp lên lan can, thưởng thức một màn pháo hoa diễm lễ, nổ tung trời. Tầm nhìn nơi đây rất tốt, lại vừa vặn có thể nhìn thấy đình Trường Âm ở xa xa.
Dưới bầu trời hoa lệ, lầu hai lấp lánh những vũ nữ xiêm y đỏ rực nhảy múa uyển chuyển theo tiếng đàn ngâm nga.
Bên dưới đất trống, sát con thác đổ, một đám thổ hào nhàn hạ thoải mái, tái hiện một diễn cảnh cổ xưa “Khúc thủy lưu tràng (3)”.
(3) 居然玩起了( Khúc thủy lưu tràng): một hoạt động vào mùa xuân. Mọi người sẽ ngồi dọc bờ sông uống rượu, ngắm thơ, ca hát, làm thơ. Đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy uống cạn chén rượu.
“Bọn họ hình như đang uống Ngọc bích xuân?” Nam Tinh quay đầu lại hỏi.
Trong quá trình tiếp đón khách, Thanh Minh giới thiệu quán họ có các loại rượu, trà và các loại điểm tâm.
Tông Nhiếp ở bên bị câu hỏi đột ngột của Nam Tình nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngọc bích xuân sao vậy?” Thịt heo xé vị cá cũng rất hiếu kỳ, tò mò hỏi
Nam Tinh cười: “Một chén 10 lượng bạc.”
Mọi người: “…”
Tiên Vũ Cao trố mắt ngoác mồm nửa ngày, lẩm bẩm nói nhỏ: “Sớm biết vậy tôi cũng đi học nấu rượu… Còn nhanh giàu hơn đi buôn muối!”
Một người không hứng thú lắm với rượu— Tây Môn Vô Song, im lặng không lên tiếng, bưng chén lên tàn nhẫn mà đổ xuống đất.
—— Với tư cách là khách mời, thì tất cả dịch vụ, đồ ăn thức uống đều hoàn toàn miễn phí, khi hai người Nam Tinh nghe tới giá để có thể uống rượu, nếu không nhân cơ hội uống nhiều hơn mấy chén thì luôn cảm thấy rất thiệt thòi.
A Hào im lặng, một lúc sau mới nói: “Đúng là không hổ là Đại sư tỷ.”
Nam Tinh nhấc bầu rượu lên, rót vào một cái chén rỗng, đưa cho đối phương…
“Tông ca, anh uống không?”
“Chỉ uống trà thôi.”
“Sao lại như thế… Đã cất công đến đây, dù sao cũng chỉ là dữ liệu mô phỏng, uống say cũng không ảnh hưởng tới thân thể. Anh mau nếm thử, rượu rất nhẹ, siêu ngon!”
Tông Nhiếp cũng không từ chối nữa.
“Tùm” một tiếng, Tư Niên dùng sức đặt chén rượu đã rỗng xuống bàn.
Mấy người xung quanh tò mò, đồng thời nhìn về phía hắn.
Không chờ mọi người lên tiếng dò hỏi, hắn đột nhiên đứng lên, mặt quay lại nhìn về phía Thanh Minh, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo bỗng hiện lên vài mạt đỏ ửng ——
“Ta muốn ca.”
Hình như hắn ta say rồi?
Nam Tinh kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ là rượu gạo thêm chút trái cây, mới uống có bao nhiêu…
A Hào giấu sau tay áo cười xấu xa, chỉ vào Trường Âm Đình ở phía xa xa: “Cậu muốn hát thì hãy tới chỗ kia mà hát. Sẽ có rất nhiều người vỗ tay, khen ngợi!”
Tư Niên lập tức bị lời nói kia kích động, hưng phấn chạy tới sát cửa sổ, ý định muốn nhảy từ đây xuống chạy tới Đình Trường Âm.
“Này, cậu chờ đã…”
Nam Tinh theo bản năng vươn tay ngăn cản, lại đánh giá thấp tốc độ cùng sức mạnh của đối phương.
Một tiếng “Bịch” thật lớn vang lên, một vị Đại sư huynh Nga Mi cuồng chiến ngã thẳng xuống hoa viên ở dưới lầu một. Nằm bất động!
Tiên Vũ Cao kinh ngạc “A nha” thốt lên: “Cậu ấy chết rồi sao?”
Tương Tử Hà chậm nửa nhịp, mới nhớ ra: “Ây da, tớ nhớ rồi. Lão đại mới đi đánh đạo tặc về, thanh máu chắc chỉ còn một xíu, anh ấy quên hồi huyết rồi.”
A Hào không tim không phổi cười ha ha: “Đây sẽ là lần Đại sư huynh tử trận khó quên nhất của anh ấy. Haha!”
(Ác vc ạ ?? Truyện đăng tải duy nhất tại @tranthicam98)
Nam Tinh: “…”
Một đêm náo nhiệt trời đất, mọi người chơi ở tửu lâu tới quá nửa đêm mới tản đi.
Có bầu rượu làm không khí càng thêm ồn ào. Đều là một đám thanh thiếu niên, sau vài chén rượu nồng vào bụng, từng nhóm từng nhóm đi đi lại lại xưng huynh gọi đệ, kéo đông kéo tây cùng tán gẫu, mà càng nói chuyện thì lại càng hợp. Trách mình gặp nhau quá muộn… Còn có người muốn trực tiếp tại đây kết nghĩa kim lan rồi!
Nhưng cuộc vui nào cũng phải có lúc tàn, bọn họ lưu luyến thống nhất rằng nếu như có việc thì cứ gọi anh em, không có chuyện gì thì cùng nhau đi hạ phó bản, nếu có hội họp thì lần tới cùng nhau đi uống rượu.
Nam Tinh đắc ý vô cùng. Trong danh sách lại có thêm vài người bạn phong phú khác
[Người nuôi ong] Tương Tử Hà hứa với cậu, nếu đợt sản xuất sữa ong chúa tiếp theo làm xong sẽ báo cho cậu trước một tiếng.
[Tiêu khách] Tây Môn Vô Song cũng bày tỏ, nếu một ngày nào đó hai người muốn chạy thương, nếu không tìm được đoàn xe nào tin cậy, trực tiếp đi tìm hắn.
[Thợ gốm] Thịt heo xé vị cá, muốn xin một ít dược thuốc nói giống như A Hào. Tất nhiên cậu cũng đã sớm chuẩn bị tất cả đầy đủ các loại dược liệu, đạo cụ và cả sinh lực cũng khá đầy. Trực tiếp chế cho bọn họ một ít thuốc. Hai người cũng không có gì để cảm tạ, chỉ có một sọt “Thần khí” gạch… Không đề cập đến sát thương do viên gạch lớn hay không, nhưng nó rất phù hợp để ám toán hay đánh lén người khác.
[Người buôn muối] Tiên Vũ Cao tới giúp đỡ vị Thịt heo xé vị cá.
Đại sư huynh cuồng chiến Tư Niên tự động hồi sinh tại chỗ, trở lại tiệc rượu lại một lần nữa say khướt.
Biết Tông Nhiếp hôm qua mới lọt vào bảng 100 người đứng đầu, từ một người anh cả điềm tĩnh của phái Nga Mi, gào thét hẹn hai người tái đấu một trận…
Tông Nhiếp một bên đỡ một bên gật gật đầu đáp ứng, bất lực nhìn ai đó đứng bên cạnh vui vẻ cười trộm hai người hồ nháo.
—— Ngày hôm nay đã muộn rồi, chờ tỉnh rượu lại nói tiếp
“Tông ca!”
“Tông ca?”
Nam Tinh nhìn vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, hiếm có của Tông Nhiếp, ngạc nhiên không thôi nói: “Không phải chứ? Mới uống hai chén rượu gạo thôi, mà anh đã say thành như vậy sao?”
Huống hồ, đã là chuyện của mấy tiếng trước.
Tông Nhiếp xoa thái dương của chính mình, theo bản năng đối với cậu nhẹ nhàng cười: “Chỉ là không hay uống.”
Nam Tinh nghi hoặc: “Cũng chỉ là mô phỏng lại?”
Nam nhân bên cạnh đáp: “Chính phủ sợ người chơi lẫn lộn giả lập và hiện thực, mùi vị hay độ say đều sẽ làm như thật.”
Nhưng vẫn giữ một phần lại, nên nếu người chơi trong đây uống rượu sẽ có cảm giác chếnh choáng không khỏe, sẽ không gây hại cho sức khỏe.
Nam Tinh là hơi ảo não: “Nếu em biết sớm, sẽ không ép anh uống rồi.”
“Không sao.” Tông Nhiếp động viên, cười nói: “Coi như là trải nghiệm thử, cũng rất hay mà.”
Anh ấy nhấn mạnh: “Cũng không phải quá khó chịu.”
Nam Tinh nghe vậy cũng đỡ nặng lòng hơn một chút, chẹp chẹp môi: “Không cảm thấy khó chịu là tốt rồi… Không quản thế nào, vẫn là nên về nghỉ ngơi trước Tông ca.”
“Được.”
·
Mặt trời đang tỏa sáng, nhiệt độ buổi trưa ở Cô Tô có chút cao.
Nam Tinh sáng sớm nhận nhiệm vụ xây thành, làm xong lại nhận đi truyền tin, rồi lại nhận nhiệm vụ vận chuyển đá… Chạy khắp bản đồ ngang dọc, bất ngờ nhận được tin nhắn của bạn tốt.
Bước chân không tự chủ được chậm lại.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Waa ~ Tớ nhận được dược rồi, cảm ơn nhiều lắm. Tam ca, xin hãy nhận một lạy của tiểu nhân!
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Mấy ngày nay đều không login sao?
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Đúng, đúng, tớ rất khổ đó!
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Không ngờ kiểm tra thể lực thôi mà kinh khủng vậy, tớ suýt nữa đã nghĩ rằng mình sẽ chết ở một hành tinh hoang vắng đó rồi!
Nam Tinh cũng không hiểu lắm… Có phải là giống như huấn luyện quân đội hay không?
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Xin người nén bi thương.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Kỳ quái nhất chính là, ở đó ngay cả tín hiệu mạng cũng bị chặn lại hết! Mấy ngày nay thiếu chút nữa là phát điên rồi.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: / Bày tỏ quan ngại.jpg.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Nói tới lại không kìm nổi được nước mắt.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Đã kết thúc rồi.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Đúng, đã qua chuỗi ngày đau khổ rồi. Vì sợ thức quá khuya sẽ gây ảnh hưởng đến thể trạng, nên buổi tối không dám lên. Từ bây giờ tớ chỉ có thể chơi tới 11 giờ thôi.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Sau 11 giờ thì sao?
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì:…
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Chà, tháng 9 tới còn có kỳ tuyển nữa cơ, mỗi ngày còn phải ôn bài tập.
Nam Tinh:…
Khá lắm! Đây rốt cuộc là học bá đã nắm chắc trong tay chiến thắng, hay là một vị học tra đã quyết tâm học lại từ đầu?
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Đúng rồi, xin lỗi cậu vì vụ gia nhập bang hội nhé. Lúc ấy bận chuẩn bị lên tới bây giờ mới nói cho hai người.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Không sao mà.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Vậy hai cậu suy nghĩ thế nào?
Nam Tinh vì mải chú ý trò chuyện mà quên không nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Đột nhiên, hệ thống đưa ra một loạt cảnh báo ——
[Hệ thống] người chơi đã có tên trong bảng cừu hận!
[Hệ thống] Phong Vũ lâu phái [Vệ đạo sĩ], thay trời hành đạo, giải quyết ân oán!! ]
Cái gì vậy?
[Sát thương bạo kích -332!]
[[Sát thương bạo kích -311!]
Một người xuất quỷ nhập thần, toàn thân chùm áo khoác đen che kín mít, nửa khuôn mặt được che bởi một chiếc mặt nạ, không thể thấy rõ tướng mạo…
Không hiểu ra làm sao bị một thanh trường kiếm đâm trúng ngực.
[Hệ thống] Bụi trở về bụi, đất trở về với đất, ân oán như tan tự mây khói, tất cả đều hư vô.
[Hệ thống] các hạ đã tử vong.
[Lưu ý: Hồi sinh ngay lập tức?]
Duj mé! (*)
(*) Nguyên văn là 擦 (lau, chà sát): Bày tỏ sự kinh ngạc, lúng túng, buồn bực. Ở đây empe chửi thì phải “** mé” “Chết tiệt” đó. ❤️
Thân thể hoá hài cốt, linh hồn thoát khỏi cơ thể, Nam Tinh “Phiêu” một cái, trơ mắt nhìn trên đường đã đắp lên một ngôi mộ.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Hả? Sao lại chết rồi?
Người nào đó vẫn còn ngây người, không thể nói lên lời, cũng không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, tên “Sát nhân” đã quay lại.
Linh hồn — Nam Tinh trợn tròn mắt, giận dữ nhìn đối phương.
Trong trò chơi này đối phương có thể nhìn “Quỷ trong suốt”, hắn ta lên tiếng: “Tôi còn phải giết cậu bốn lần nữa, đừng dây dưa nữa. Mau hồi sinh đi.”
Nam Tinh: “…”
Đây là ai, sao lại kiêu ngạo như thế!
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Không hiểu ra làm sao bị người ta giết.
Cũng là do cậu sơ ý, lúc chạy nhiệm vụ nửa đường gặp phải đạo tặc đang làm nhiệm vụ. Sau khi giết giết đạo tặc xong thanh máu chỉ còn ¼ nhưng vì lười biếng lên không có hồi máu. Đúng lúc bị người ta ám sát, chưa kịp phản kích, bị hai đòn bạo kích trực tiếp mất mạng.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Mẹ kiếp, ai dám giết Tam ca của ta!
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Mau gửi ID của hắn qua đây, tôi sẽ báo thù cho cậu!
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Hệ thống không có chỉ ra đối phương là ai.
Sát thủ ở bên cạnh thúc giục: “Mau nhanh lên một chút, tôi có rất nhiều việc phải làm, và tôi không có thời gian để lãng phí ở đây..”
Nam Tinh cười giận dữ: “Nếu không tôi tháo trang bị đứng đây cho cậu giết?”
Không ngờ đối phương khịt mũi và nói: “Tốt nhất là nhanh một chút. Đừng làm chậm trễ việc của tôi, và làm lãng phí thời gian của chính mình… Cậu không muốn giết lại à?”
Nam Tinh bị chọc cười: “Cậu giết tôi, lại không cho tôi phản kháng à?”
Còn có thể ngụy biện nữa sao!
Người kia phát ra một tiếng cười lớn: “Đừng lộn xộn nữa, cậu bị một người treo ở bảng cừu hận rồi, còn không mau nằm cho người khác giết? Cẩn thận chủ nợ giận, tìm một đám sát thủ tới, bọn họ không giống như tôi dễ nói chuyện đâu. Giết tới nỗi bay thẳng tới Tân Thủ thôn, lúc đó đừng có mà khóc!”
Nam Tinh gặp được từ mấu chốt…
Bảng cừu hận? Ảnh lâu?
Đúng rồi, hồi trước không phải hệ thống có nhắc tới “Phong Vũ lâu” hay sao? Có thể nhờ người khác truy nã?
Tông ca cũng có nói qua về môn phái Thái Hồ? Có thể treo giải thưởng cùng phát lệnh truy sát hả?
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Danh sách kẻ thù không lên sao?
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Có thể là hắn ta dùng đạo cụ ẩn danh rồi. Cậu chờ một chút, đừng vội sống lại, tớ cùng Phong ca ca đi tìm cậu.
Nam Tinh chỉ tập trung vào hai từ trên ——
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Vậy cậu biết bảng cừu hận là gì không?
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Ôi, Tam ca. Cậu đắc tội với ai mà bị truy nã rồi!?
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Cũng không rõ lắm, hỏi người giết thì hắn cũng không nói.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Vệ đạo sĩ chỉ nhận nhiệm vụ truy sát thôi, hắn sẽ không biết ai là người treo lệnh đâu.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Là vậy sao?
Thế giới rộng lớn không gì là không thể, vậy mà có có nghề nghiệp lấy danh nghĩa là [Vệ đạo sĩ] (người bảo vệ), để trá hình làm sát thủ.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Đừng dây dưa với đạo sĩ. Tam ca, cậu là đắc tội với nhân vật nào vậy? Người có thể treo lệnh ở bảng cừu hận là một đám rất có tiền, hoặc là sẽ uy quyền gì đó.
(Mọi người đoán là ai. Tui thì nghĩ là cái ông “Sơn Khẩu” mua thuốc của empe xong hạ bệ embe bán đắt đó) truyện đăng duy nhất tại @tranthicam98
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Có thể đắc tội với ai chứ? Ngay cả tổ đội với người lạ cũng chưa bao giờ làm.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Chà, không trách cậu đâu Tam ca. Thần kinh trong game cũng rất nhiều, không cẩn thận đụng vào người một chút, cũng có thể bị truy sát.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Có thể đăng lệnh truy sát khi không biết ID của người khác?
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì:…
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Đúng á, người kia hoặc là quen biết cậu hoặc là tìm người hỏi thăm được tên của cậu mà thôi.
Nam Tinh lơ lửng trước bia mộ của chính mình. “Thưởng thức” phần mộ của mình, lười phản ứng với tên [Vệ đạo sĩ] đang thúc giục cậu hồi sinh… Nam Tinh vẫn còn đang thắc mắc là, khi nào chính mình lại đắc tội với ai?
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Đến rồi… Tam ca, mau hồi sinh đi. Chọn hồi sinh ở phía Nam Cô Tô nhé.
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Có tôi và Phong ca rồi, thêm nhiều tên sát thủ cũng không phải sợ nữa.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Bảng cừu hận có thể hủy bỏ lệnh được không?
Nếu không, cho dù Trào Phong giết được tên [Vệ đạo sĩ] cũng vô dụng?
[Trò chuyện riêng] Ngũ Gia Bì: Rất đơn giản, trực tiếp ép đạo sĩ từ bỏ nhiệm vụ là được.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Cảm ơn!
Nam Tinh quyết đoán hồi sinh.
—— Thất sách rồi! Vừa mới xây phòng xong lại quên đi mua quan tài… Nhưng mà đã có tên trong bảng cừu hận thì cũng sẽ như vậy thôi. Theo như lời giải thích của Ngũ Gia Bì, một là [Vệ đạo sĩ] hoàn thành nhiệm vụ “Thay trời hành đạo” hoặc là đối phương từ bỏ nhiệm vụ. Bằng không dù mình đi tới đâu, đều sẽ bị Phong Vũ lâu theo dõi thôi.
“Tam ca, nhanh vào đội. Ta giúp ngươi trả thù!”
Nam Tinh vừa đến điểm hồi sinh, liền gặp được Ngũ Gia Bì cùng Trào Phong đang đợi ở đó.
Không nói hai lời trực tiếp tiến vào đội, không quên trước tiên nuốt một thuốc hồi máu…
“Vậy thì lần này làm phiền Phong ca rồi.”
Trào Phong không nói lời nào, trên tay đã cầm vũ tiễn, tư thế như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Nam Tinh quay đầu đối Ngũ Gia Bì cười cười.
Thực sự rất cảm ơn hai người đã giúp đỡ!
Cũng không cảm thấy xấu hổ là cái gì, [Vệ đạo sĩ] nhìn là biết là người đã hơn cấp 30. Giờ này đứng trước mặt ba người, vì mặt mũi không thể chạy được nữa, dựa vào chính mình chống lại, hoàn toàn là vượt quá khả năng của chính mình.
Trào Phong xếp thứ 83 trên bảng xếp hạng, không quá khó để xử [Vệ đạo sĩ], đối phương cũng không phải kẻ thù của mình
Nam Tinh được kẹp giữa Trào Phong và Ngũ Gia Bì.
Cuối cùng thần kinh cũng được thả lỏng, ở giữa quan sát mọi hướng đề phòng khả năng xuất hiện tên đánh lén, vừa nhanh chóng nhớ lại xem mọi thứ mình đã làm sáng nay…
Sự tức giận lúc ban đầu đã qua đi. Hiện tại càng nhiều hơn chính là hiếu kỳ:
Ai là người muốn giết mình cơ chứ?
Cũng vô cùng hận bản thân, dựa theo lời của Ngũ Gia Bì, thì tên kia đã treo lệnh truy nã cấp bậc rất cao— toàn thành!
Tiền thưởng ít nhất cũng là 10 lượng bạc!
——
Giờ ăn tới rồi, giờ ăn tới rồi
(1) Thịt heo xé vị cá: món nổi tiếng của Tứ Xuyên.