Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ - Chương 36: Bươm bướm, ếch xanh và thỏ con
- Trang Chủ
- Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
- Chương 36: Bươm bướm, ếch xanh và thỏ con
(*nhái theo nhóm nhạc nữ AKB48, là một nhóm nhạc thần tượng nữ Nhật Bản do Akimoto Yasushi sáng lập năm 2005, được mô tả như là một hiện tượng xã hội. AKB48 hiện đang nắm giữ kỷ lục Guinness về “Nhóm nhạc pop có số lượng thành viên đông nhất”.)
Hạ Tri Châu cảm thấy năng lực nghề nghiệp của mình đã bị sỉ nhục một cách nặng nề. Điều này còn khó chấp nhận hơn cả việc người khác cười nhạo kiếm thuật hắn cùi bắp nữa.
Đương nhiên là những câu này hắn chỉ có thể vụng trộm oán thầm được thôi. Nếu bị người của sư môn biết, nói không chừng hắn lại bị mắng một trận.
Đám nhóc con vẫn đang khóc sướt mướt. Đám ca ca tỷ tỷ đứng trong cái ngõ nhỏ này biết 365 kế để dọa cho bọn trẻ con khóc nhưng lại không ai biết dỗ trẻ con thế nào. Hai bên đang rơi vào bế tắc thì Bùi Tịch bỗng bước lên trước. Tuy rằng hắn cũng rất đẹp trai nhưng mặt mũi lúc nào cũng lạnh băng băng. Bây giờ hắn đang nhíu nhíu mày, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, kết hợp với trường kiếm bên hông, ai nhìn vào cũng cảm nhận được sự uy hiếp cao độ.
Trời lạnh rồi, lấy mạng đám trẻ con ầm ĩ này đi thôi.
Trần Nguyệt Minh ở gần hắn nhất sợ đến mức hai chân nhũn hết ra, đứng im không dám nhúc nhích. Lúc nàng đang nghĩ người kia sẽ dùng trường kiếm sắc bén chọc thủng cái đầu nho nhỏ của mình thì lại thấy hắn không làm gì khác, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Đừng khóc.”
Giọng nói của thiếu niên nghe rất trong sáng dịu dàng.
Nước mắt nàng vẫn còn giàn giụa, chỉ thấy ca ca mặc áo đen khẽ khàng khom lưng đưa cho nàng một thứ đồ nho nhỏ không biết là vật gì. Nhìn xuyên qua màng nước mắt mông lung, Trần Nguyệt Minh nhìn mãi mới thấy rõ thứ kia. Hoá ra đó là một con bướm nhỏ bện bằng cỏ. Đầu ngón tay của Bùi Tịch khẽ nhúc nhích, con bướm còn có thể vỗ cánh chầm chậm nữa.
Khuôn mặt Bùi Tịch vẫn lạnh lùng như cũ. Hình như hắn không giỏi an ủi người khác lắm nên giọng nói nghe khô khốc như đá: “Tặng em này.”
Trần Nguyệt Minh cắn chặt răng, không hề nhúc nhích.
Nàng nàng nàng… nàng còn lâu mới bị cái thứ đồ chơi này lấy lòng! Nàng đường đường là nhị tiểu thư của huyện lệnh Nga thành, nàng sao có thể là người dễ dỗ như vậy được?… Dù con bướm nhỏ màu xanh lục này quả thật rất dễ thương.
Bùi Tịch thấy nàng mím môi thì cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng mở túi lấy ra thêm một thứ cũng màu xanh lục như vậy đưa đến trước mặt nàng.
Đó là một con ếch xanh mũm mĩm đan bằng cỏ. Thiếu niên nhẹ nhàng ấn một cái, con ếch liền bật lên không trung rồi lại rơi xuống, nằm gọn trong năm ngón tay mảnh khảnh của hắn. Lần này thì cho dù Trần Nguyệt Minh có sĩ diện đến đâu thì đám nhóc xung quanh cũng không ngồi yên được nữa, chúng nhào lên vây lấy Bùi Tịch chật như nêm.
Nỗi buồn của đám trẻ con đến cũng mau mà đi cũng mau, chẳng mấy chốc chúng đã bị Bùi Tịch thu hút, cũng chẳng màng đến nước mắt nước mũi vẫn đang tèm lem trên mặt.
“Hai người ban nãy chỉ là muốn làm ảo thuật cho các em xem thôi.” Hắn nhẫn nại lần lượt đặt con bướm và ếch xanh vào lòng bàn tay của hai đứa trẻ, nói: “Đây là quà tạ lỗi với các em, xin lỗi nhé.”
Thật ra biểu cảm của Bùi Tịch cũng không phải là dịu dàng lắm, nhưng so với Trịnh Vy Ỷ hùng hổ như Nhuận Thổ phóng lao đâm tra, Ninh Ninh ngoác miệng ăn thịt trẻ con, Hạ Tri Châu cosplay Elsa thì hắn cũng miễn cưỡng được coi như là một sinh vật bình thường.
Có một câu thế nói thế nào ấy nhỉ? Tuy tôi vô tri nhưng bạn tôi thì không.
Đám trẻ con vừa bị dọa cho sợ vỡ mật, đương nhiên phải cần được an ủi. Bùi Tịch càng tỏ ra lãnh đạm thì bọn nhóc càng cảm thấy vị đại ca ca này rất đáng tin cậy, không màu mè ra vẻ, đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, hơn nữa hắn còn tặng bọn nhóc thứ đồ đáng yêu như thế kia nữa.
Một đám trẻ con cuối cùng cũng ngưng khóc, nhưng đám ca ca tỷ tỷ đứng đầu ngõ thì biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc.
Hạ Tri Châu sửng sốt cực độ, ngón tay đang chỉ vào chính mình cũng run lên nhè nhẹ: “Khuôn mặt đẹp trai này của ta lẽ nào còn đáng sợ hơn cả Bùi Tịch sao? Tại sao tại sao tại sao? Chẳng lẽ do “Một nhành mai” của ta hát vẫn chưa đủ cao sao?”
Trịnh Vy Ỷ vô cùng mất mát, thần tình hoảng hốt: “Ta mà lại thua sao? Ta mà lại thua Bùi Tịch trong khoản dỗ trẻ con á? Kiếm pháp của ta còn không bằng con ếch xanh kia ư? Hay ta thật sự chỉ là một con khỉ thôi thế?”
Hai vị này đang rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân cao độ, chỉ có Ninh Ninh hứng thú đi đến bên cạnh Bùi Tịch: “Đây là đệ mua trên phố hay là tự tay làm thế?”
Giọng nói của nàng mềm mại như một cục bông gòn cọ lên màng nhĩ, đôi môi mỏng của Bùi Tịch mím càng chặt, hình như hắn không muốn trả lời vấn đề này lắm.
“Ồ…” Ninh Ninh kéo dài giọng, giọng nói đè thấp nhưng vẫn nghe ra vài phần vui vẻ: “Vậy là do đệ tự tay làm rồi.”
Ôi, rốt cuộc là nam chính còn có bao nhiêu điều thú vị mà cô vẫn chưa biết thế? Đã ngây thơ như học sinh tiểu học rồi, còn biết nấu cơm, làm đồ thủ công. Nhìn con bướm nhỏ kia vỗ cánh… Nói không chừng Bùi Tịch còn có tâm hồn thiếu nữ nữa ấy chứ!
Bùi Tịch quay đầu đi, yết hầu khẽ chuyển động: “Khi còn nhỏ không có việc gì làm nên đệ học làm cái này mà thôi.”
– Ngươi có bị ngốc không hả Bùi Tiểu Tịch!
Thừa Ảnh lại bắt đầu lải nhải mớ lý thuyết tình yêu của nó: “Sao lại tự nhận là mình làm! Ngươi đã gặp tên kiếm tu đỉnh cấp thiên hạ nào đi bện cỏ thành bướm chơi chưa?!”
Bùi Tịch không kiên nhẫn, trong xương cốt vẫn có chút phản nghịch của thiếu niên: “Trước đây chưa có thì ta làm người đầu tiên không được à?”
Thừa Ảnh bị hắn nói cho không thể phản bác được, đành gân cổ lên: “Ngươi không hiểu đâu. Muốn lấy lòng tiểu cô nương thì phải học được cách kể chuyện. Ví dụ như có một ngày ngươi đi trên đường nhìn thấy một cô gái đan đồ cỏ để bán bị bắt nạt, nói thì chậm mà làm thì nhanh, ngươi bước như bay đến một kiếm chém bay đầu tên kia. Cô gái đó cảm ơn ngươi nên mới tặng hai món đồ chơi kia làm quà.”
Nó càng nói càng bị mạch não của mình thuyết phục, tấm tắc nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân diệt trừ cái ác đề cao cái thiện, một kỷ vật có ý nghĩa biết bao!”
“Nếu đã là kỷ vật có ý nghĩa như vậy tại sao còn đem tặng cho người khác?” Bùi Tịch cười nhạo một tiếng, sau đó dường như hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó mà giữa mày hiện lên một chút rầu rĩ bất cần: “Huống chi ta cũng không định lấy lòng ai.”
Thừa Ảnh cười ha hả: “Lúc ở thành Già Lan ngươi ăn kẹo Ninh Ninh mua, sau khi trở về môn phái, không biết là tên nào nửa đêm mò dậy tự tay đi bện mấy thứ đồ chơi này, bàn tay còn bị cứa cho mấy nhát. Ài, ta nhớ rõ lúc ấy vết thương ở thành Già Lan của hắn còn chưa lành, đúng là thân tàn chí kiên mà.”
Nói đến đây nó bỗng thở dài một tiếng, giọng nghe vô cùng thê thảm: “Chỉ tiếc là ngày hôm sau lại không đi tặng được. Chẳng phải chỉ là nhìn thấy Hạ sư huynh tặng nàng một quyển kiếm phổ thất truyền đã lâu thôi sao? Đến mức vậy không?”
Bùi Tịch đè cảm giác tức giận xuống, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm: “Chẳng qua là ta cảm thấy mấy thứ này không đáng giá, có tặng sư tỷ cũng sẽ không thích, không liên quan gì đến Hạ sư huynh cả.”
Giọng đại thúc trung niên trong đầu hắn bỗng vui vẻ hẳn lên: “Thế mà ngươi còn nói không muốn lấy lòng nàng! Ngươi lòi đuôi rồi Bùi Tiểu Tịch!”
Bùi Tịch lười giải thích với nó sự khác nhau giữa “lấy lòng” và “cảm ơn”. Hắn từ trước đến nay không muốn mắc nợ người khác. Lúc trước Ninh Ninh mất công mất sức chọn kẹo tặng hắn, hắn bèn có ý định tặng quà đáp lễ nàng.
Từ khi có thể nhớ chuyện đến nay, hình như Bùi Tịch chưa từng tặng quà cho người khác. Hắn thấy tặng son phấn thì quá tục, kiếm phổ hay thần binh lợi khí quý giá thì lại không có, nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định sẽ tự tay làm vài thứ cho nàng.
Tối hôm đó Thừa Ảnh tận tình khuyên bảo hắn suốt một đêm, bảo là tầm này ai còn “lễ khinh tình ý trọng” nữa, ngươi thế này xứng đáng cô độc suốt đời. Bùi Tịch khịt mũi coi thường những lời này. Hắn tranh cãi một đêm với nó, cuối cùng vẫn không ai chịu ai.
Thế mà ngày hôm sau, hắn lại trùng hợp nhìn thấy Hạ Tri Châu đưa cho Ninh Ninh một quyển kiếm pháp, trích nguyên lời của Hạ sư huynh thì là: “Vì mua nó mà ta thiếu chút nữa đã bị ép đến nước đi bán mình, không giữ được trong sạch rồi đấy.”
Bùi Tịch nhìn hai bóng người đang trò chuyện vui vẻ cách đó không xa rồi lại cúi đầu nhìn con bướm con, con ếch con trong tay mình, chẳng nói chẳng rằng lết cái thân đầy thương tích trở về phòng.
Thừa Ảnh hôm đó nghẹn mãi mới ra một câu, nó nói một cách do dự: “Thật ra ta thấy ếch con bướm con cũng rất đáng yêu. Ta trông cũng rất thích.”
Chuyện ấy từ đây rơi vào dĩ vãng. Bùi Tịch không nói, Ninh Ninh cũng sẽ không biết một đêm trăng nào đó hắn đã từng nén đau đớn, nghiêm túc ngồi chuẩn bị quà cho nàng. Tấm lòng của hắn vô cùng trong sáng, thậm chí còn hơi ngốc nghếch, nhưng cái tính vừa bướng bỉnh vừa cố chấp thì không thay đổi được, chẳng khác gì cây cột đá cả.
Từ đó Bùi Tịch đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn đến những món đồ chơi kia nữa mà đặt chúng ở trong túi của mình. Sau khi trở về phòng, hắn trầm mặc ngồi đọc kiếm phổ suốt một ngày một đêm, tuy rằng chẳng được chữ nào vào đầu cả.
– Đệ đang nghĩ gì đó?
Ninh Ninh thấy tiểu sư đệ nhà mình không biết sao tự dưng lại ngẩn người ra thì nhón mũi chân búng tay một cái, đôi mắt hạnh tròn tròn cười rạng rỡ lập tức xuất hiện trong tầm mắt của Bùi Tịch: “Ếch con với bướm con đều xinh lắm á! Sao trước đây ta lại không biết đệ có thể làm mấy thứ này nhỉ? Sao, sợ sau khi ta biết thì sẽ cướp hết của đệ hả?”
Nàng nói đến đây thì hỏi thêm một câu: “Đệ biết làm con thỏ không?”
Bùi Tịch đờ người ra, cổ họng vọt ra một tiếng trầm thấp: “Có ạ.”
Tiểu cô nương tròn mắt “oa” lên một tiếng. Hắn lạnh mặt, lôi một con thỏ béo mập tròn vo từ trong túi ra như làm ảo thuật.
Ninh Ninh vui như vừa nhặt được bảo bối, sau khi nói cảm ơn rồi cầm lấy, nàng vừa nhéo nhéo đôi tai của con thỏ vừa ngẩng đầu nhìn hắn: “Tiểu sư đệ, ngón nghề này của đệ có truyền cho người ngoài không? Khi nào cũng dạy ta với nhé?”
Người mẹ già Thừa Ảnh lập tức điên cuồng mà hét lên a a a: “Nàng thích kìa! Bùi Tịch ngươi thấy không, nàng thích kìa! Lúc Ninh Ninh nhận kiếm phổ của Hạ Tri Châu có cười vui vẻ như vậy không? Bùi Tịch ngươi là tuyệt nhất!”
Thừa Ảnh nghiễm nhiên coi Hạ Tri Châu là tình địch số một của Bùi Tịch, không ngờ hành vi của tên này lúc nào vượt qua khả năng tưởng tượng của mọi người. Hắn hồn nhiên cười cười, nói một câu kinh thiên động địa: “Tiểu sư đệ, đệ có chim không? Ta muốn chơi chim.”
Giọng dẫn chuyện không hổ là trí tuệ thiểu năng, nghe Hạ Tri Châu nói vậy, nó lập tức phát ra một đống tạp âm cảnh báo: “Kiểm tra cho thấy người công tháp có hành vi lời nói không phù hợp, cảnh báo lần một. Xin các vị hãy cẩn trọng với hành vi lời nói của mình, tháp Phù Đồ không phải nơi các người có thể càn quấy.”
Trịnh Vi Khỉ nhìn Hạ Tri Châu với vẻ mặt khiếp sợ, sau đó nàng trơ mắt nhìn Hạ Tri Châu nhận con chim đồ chơi từ tay Bùi Tịch rồi cúi người đưa đồ chơi cho bọn nhỏ. Đương nhiên, thứ mà hắn đưa cho bọn nhỏ không phải là con chim kia mà là com bướm nhỏ hắn vừa mới cướp của bọn chúng cách đây không lâu.
Một đám trẻ con tức xù đầu mà không làm được gì.
Trần Lộ Bạch chưa bao giờ gặp người nào mặt dày vô sỉ đi tranh đồ chơi với bọn trẻ con như người này, sau khi im lặng một hồi mới rặn ra một câu: “Các vị không hổ là người tu đạo, đúng là không giống như bình thường.”
Nàng vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã. Quay đầu lại nhìn, hoá ra là gia đinh của Trần phủ.
Người đàn ông kia thở hồng hộc như kiểu đã phải chạy hộc tốc một lúc lâu, sau khi nhìn thấy mọi người thì như trút được gánh nặng. Hắn vừa thở dốc vừa nói: “Đại tiểu thư! Nguy, nguy rồi! Trong phủ đã xảy ra chuyện!”
_____
Meo: Tôi muốn bắt một chiếc Bùi Tiểu Tịch mang về nhà nuôi!!!!