Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ - Lan Rùa (full) - Chương 62 Tháng Tư Ngày Trở Về
- Trang Chủ
- Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ - Lan Rùa (full)
- Chương 62 Tháng Tư Ngày Trở Về
Không khí Tết trong hoàng cung hiếm khi náo nhiệt. Ở nơi trẫm sinh ra, người ta cho dù cảm thấy hạnh phúc tột đỉnh cũng không thể hiện niềm vui quá lộ liễu. Thái hậu thời còn trẻ ngay cả nụ cười cũng phải học sao cho ra dáng quốc mẫu. Mồng Một Tết Bính Tý, mới qua giờ Mão nhưng một ngàn quan lớn quan nhỏ ở khắp nơi trên đất nước đã tập trung về Hoàng Đại điện. Mặc dù việc chúc Tết quân vương là không bắt buộc, nhưng nghe nói đêm qua có người ở huyện xa đón giao thừa cùng gia đình xong đã ngay lập tức lên đường tới kinh thành, có người còn xuất phát từ ba bốn hôm trước. Con người bươn chải trong cuộc đời này âu cũng để tìm cho mình một chỗ đứng, và khi đã đứng ở vị trí thật cao rồi mới hiểu được thế nào là sức nặng của hai chữ “trách nhiệm” và sự quý giá của bốn chữ “tự do, tự tại”. Các quan ở đây nào ai dám khẳng định cả năm qua ngày nào cũng ăn tối cùng phu nhân. Trẫm dám chắc cũng chẳng ai tự tin quả quyết khi phu nhân rơi lệ, mình là người đầu tiên có mặt. Trẫm đứng ở nơi cao nhất, cảm xúc riêng tư hiển nhiên phải được che giấu ở nơi sâu nhất. Một vị quân vương khi đã bước lên ghế rồng thì tuyệt đối không thể đem theo những ưu tư sầu não ở trong tim.
– Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Một ngàn người cùng nhau hô to tạo ra âm thanh hùng hồn tưởng chừng có thể rung chuyển một vùng trời. Trẫm nghiêm trang hạ lệnh:
– Chúng ái khanh bình thân.
Đám thái giám khệ nệ bê lên mười thùng gỗ lớn. Ngọc Minh kính cẩn bẩm báo:
– Bẩm Hoàng thượng, phong bao lì xì và quà Tết tặng các quan đã được chuẩn bị đầy đủ ạ.
Trẫm hài lòng gật đầu. Ngọc Trí hô lớn:
– Xin mời các vị quan lớn quan nhỏ lần lượt bước lên phía trước nhận hồng ân của Hoàng thượng.
Những gương mặt phấn khởi rạng ngời cùng những lời cảm tạ rối rít báo hiệu một năm mới trọn niềm vui. Ngọc Minh hớn hở thay trẫm hạ lệnh:
– Thưởng rượu.
Một ngàn ly rượu được rót đầy, ly của trẫm cũng đã sẵn sàng. Trẫm cảm kích nâng ly.
– Ly đầu tiên, trẫm cảm tạ chúng ái khanh vào ngày đầu tiên của năm mới đã bỏ lỡ cơ hội đoàn viên bên gia đình để lặn lội đường xá xa xôi vào cung chúc Tết trẫm. Có được sự thương yêu của chúng ái khanh là phúc phận của trẫm.
– Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Được phò trợ Hoàng thượng cũng là phúc phận của chúng thần.
Những ly rượu lần lượt được uống cạn. Trẫm nâng ly thứ hai, chân thành chúc phúc:
– Ly thứ hai, trẫm chúc chúng ái khanh cùng toàn thể người thân một năm Bính Tý vạn phúc, an khang, thịnh vượng.
– Chúng thần đội ơn Hoàng thượng.
Đơn Đơn! Nàng ở Sơn Nam chắc hẳn cũng đang cụng ly cùng sư phụ. Đầu xuân năm mới, trẫm chúc nàng và những người nàng thương hai chữ “an yên”.
– Ly thứ ba, trẫm khẩn khoản nhờ vả chúng ái khanh vì nước quên mình, thương dân như con. Trẫm mong chờ vào một năm Bính Tý bớt thị phi ở chốn quan trường, đời sống muôn dân ấm no, hạnh phúc.
– Chúng thần nhất định sẽ không phụ sự tin yêu của Hoàng thượng.
Các quan chia thành từng tốp mười người lần lượt lên chúc Tết trẫm. Để chúng ái khanh có thể về sớm đoàn viên cùng gia đình, cung nữ và thái giám đã bắt đầu dâng tiệc. Ba mươi tháng Chạp, Bách Tâm mới trở về Sơn Nam, có lẽ không kịp gói bánh chưng cỡ lớn. Nhưng trẫm dám chắc hắn sẽ gói những chiếc bánh chưng gù nhỏ xinh cho nàng. Hắn cũng nhất định vì thương nàng mà dậy sớm làm bánh tẻ và hành muối xổi. Thê tử của trẫm ở Sơn Nam ăn ngon miệng chứ? Hoàng Đại điện bày đầy sơn hào hải vị mà trẫm chẳng muốn động đũa, nhưng trẫm không khai tiệc thì các quan đâu dám bắt đầu. Trẫm nhớ những ngày Tết ở Sơn Nam, phủ của Bách Tâm năm nào cũng nườm nượp học trò từ khắp các nơi trên cả nước kéo về thăm sư phụ. Hắn bởi vậy mà không thể lúc nào cũng chú ý đến nàng. Nàng cũng rất biết tranh thủ những lúc hắn bận tiếp khách để rủ trẫm chui qua bờ rào trốn đi chơi. Chúng ta nghịch ngợm buộc nơ lên sừng trâu, dán câu đối đỏ lên mông lợn, vặt hoa đào rải lên mái nhà tranh. Nàng rất biết cách chọc điên Bách Tâm. Trẫm biết thừa sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát hiện ra nàng nghịch dại, và hắn sẽ phát rồ lên nếu biết nàng trèo lên ngọn cau cao vút, nhưng trẫm vẫn chẳng thể thôi nuông chiều nàng.
Trẫm thết đãi các quan xong liền tất bật đi chúc Tết Thái thượng hoàng, Thái hậu và các Thái phi. Trẫm lên ngôi đã nhiều năm rồi nhưng vẫn được bọn họ phát phong bao. Nàng ở Sơn Nam đã được Bách Tâm phát sách chưa? Năm nào hắn cũng gửi sách do hắn tự viết để mừng tuổi trẫm. Con người hắn tài hoa, đến cả chữ viết cũng như rồng bay phượng múa khiến người ta trầm trồ. Những năm qua, trẫm ôm trong mình nhiều oán hận, suýt chút nữa thì quên mất rằng trẫm có thể đi được xa như vậy, một phần cũng nhờ hắn trong quá khứ đã tận tâm dẫn dắt. Hắn dù sao đi chăng nữa cũng là sư phụ của quân vương. Trẫm tự tay viết một câu đối lên tấm lụa vàng rồi sai Ngọc Trí gửi về Sơn Nam để mừng tuổi hắn. Trong các đồ đệ của hắn, trẫm là người ngồi ở vị trí cao nhất, nhưng chắc có lẽ cũng là người gửi lời cảm ơn sư phụ muộn nhất.
Giờ Mão ngày Mồng Hai, Thục phi dắt Ngọt Ngọt qua Tuệ Long điện chúc Tết trẫm. Ngọt Ngọt càng lớn càng giống phụ thân, nhưng phụ thân của Ngọt Ngọt đã không còn là nam nhân si tình năm xưa nữa rồi. Thục phi từng phải lòng người làm trong phủ nhưng bị gia đình ngăn cấm. Mẫu thân của Thục phi lấy cái chết ra để ép nàng vào cung làm phi tần. Thục phi đồng ý ký khế ước. Trẫm cho phép Thục phi mỗi tháng xuất cung một lần để gặp người trong mộng. Đổi lại, Thục phi hứa với trẫm sẽ sống yên phận ở chốn hậu cung, không đòi hỏi trẫm phải thực hiện nghĩa vụ của phu quân. Ngoại trừ nàng, tất cả nữ nhân trước khi được gả cho trẫm đều phải ký vào tờ khế ước. Trẫm phát phong bao cho Ngọt Ngọt. Ngọc Minh chỉ nhìn cái liếc mắt của trẫm cũng hiểu ý đưa Ngọt Ngọt ra ngoài chơi. Trẫm chậm rãi hỏi chuyện Thục phi:
– Có phải hắn tuần trước đã thành thân?
Thục phi lễ phép bẩm báo:
– Dạ bẩm Hoàng thượng, đúng là như vậy ạ.
– Nàng đừng vì một kẻ phản bội mà u sầu, trẫm sẽ tìm cho nàng một nam nhân tốt hơn.
Trẫm động viên. Thục phi cười buồn thừa nhận:
– Hoàng thượng có điều không biết, thần thiếp mới là kẻ thay lòng. Do cảm thấy hổ thẹn trước tấm chân tình của hắn nên thần thiếp mới yêu cầu hắn cưới vợ.
Trẫm khẽ nhíu mày. Thục phi quỳ xuống trước mặt trẫm oà khóc nức nở, phải mất một lúc nàng ấy mới lấy lại được bình tĩnh để chia sẻ:
– Hoàng thượng thứ tội! Thần thiếp trót yêu một người không nên yêu! Thần thiếp biết trong tim người đó vĩnh viễn không có hình bóng của thần thiếp, nhưng thần thiếp vẫn không thể ngừng thương nhớ. Thần thiếp mỗi buổi sáng đều dắt Ngọt Ngọt đến Hoàng Đại điện, chỉ mong được ngắm người đó. Mỗi đêm, người đó đến Mẫu Đơn cung, thần thiếp cũng đau lòng mà đi theo. Nhiều lần chứng kiến người đó đứng lặng lẽ ngoài vườn mẫu đơn nhưng không dám bước vào vì sợ Đơn phi còn chưa nguôi ngoai nỗi đau mất người thân, trái tim thần thiếp lại rỉ máu.
Trẫm vào khoảng thời gian đó cũng rất buồn khổ. Rất nhiều lần, trẫm muốn cho nàng biết sư phụ của nàng còn sống. Tuy nhiên, Bách Tâm từng đề nghị với trẫm nên dùng chuyện này để soi rõ tim nàng. Hắn bảo nếu sự ra đi của hắn khiến chúng ta mỗi người một ngả thì chứng tỏ tình cảm giữa chúng ta không đủ bền chặt. Ngược lại, sau khi vượt qua đau thương, nàng vẫn tìm đến bên trẫm, chứng tỏ trẫm mới là người quan trọng nhất đối với nàng. Trẫm nên vì thế mà thả lỏng, thôi không hoài nghi tấm chân tình của nàng, tin tưởng nàng, cầm tay nàng đi tiếp đoạn đường về sau.
– Hoàng thượng! Thần thiếp hôm nay viện lý do chúc Tết để đến đây, mạo muội mong Hoàng thượng cho thần thiếp một cơ hội. Thần thiếp không dám mơ được trở thành người trong tim Hoàng thượng, thần thiếp chỉ xin được hầu hạ người cho bớt nỗi nhớ thương.
Thục phi bạo gan rút dây váy. Trẫm khó chịu quay mặt đi.
– Nếu nàng không chỉnh đốn lại y phục của mình, trẫm buộc phải cho thị vệ tống cổ nàng ra khỏi Tuệ Long điện.
Thục phi không thể không nghe lời. Nàng ấy buồn bã nhận định:
– Hoàng thượng! Năm xưa, Đơn phi chấp nhận vào cung là bởi vì người mang Bách Tâm ra đe doạ. Nay Hoàng thượng cho nàng tự lựa chọn ngày quay trở lại hoàng cung, thứ lỗi cho thần thiếp nói thẳng, khả năng cao sẽ không có ngày đó.
Trẫm sao lại không biết có thể trẫm sẽ mất nàng? Nhưng trẫm cũng đâu thể giữ nàng bên mình rồi nhìn nàng héo mòn đi từng ngày? Nếu như trong đôi ta bắt buộc phải có một người chịu khổ đau thì người ấy nên là trẫm. Trẫm muốn nàng lựa chọn, nhưng trẫm cũng mong trong sự lựa chọn của nàng có trẫm. Hi vọng nàng sau khi thư giãn thoải mái ở Sơn Nam sẽ nhớ đến trẫm, dù chỉ là một chút thôi, trẫm cũng mãn nguyện rồi. Đầu tháng Ba năm Bính Tý, trẫm sai người đến Sơn Nam bóng gió rằng Thái hậu nhớ Uy Vũ. Mười ngày sau, trẫm trông thấy hắn bước xuống kiệu một mình thì vừa mừng vừa tủi. Mừng vì được gặp lại Đại Hoàng tử của mình, tủi vì người mình mong ngóng vẫn chưa thấy tăm hơi. Trẫm cố ý giao việc xét xử Đức phi cho nàng. Vậy mà nàng cũng chỉ viết thư cho trẫm thú nhận rằng nàng kinh tởm Đức phi, nàng không muốn về cung chỉ vì chuyện của ả. Nàng xin trẫm tha chết cho ả và phạt ả đến biên giới phía Nam dọn nhà xí sáu mươi năm. Trẫm giáng Đức phi xuống làm tiện tì và phạt ả theo mong muốn của nàng. Ngọc Minh truyền chỉ của trẫm xong liền chẹp miệng nhận xét:
– Trên đời này liệu có cái nhà xí nào thối hơn cái miệng của Đức tiện tì chứ? Ả vẫn nên dọn dẹp lại cái miệng của mình trước thì hơn.
Ngọc Trí thở dài hỏi:
– Ngươi có biết trên đời này ta sợ nhất là gì không?
– Biết. Chính là những kẻ vừa ngu vừa ác.
– Không sai. Kẻ ngu sẽ không biết mình ác. Mà ác quá thì phước không đủ, vĩnh viễn không thể hết ngu.
– Đức tiện tì có kết cục ngày hôm nay, suy cho cùng cũng là vì vướng vào hai chữ “ngu ác”. Ngươi xem! Ả rời hoàng cung không một ai tiễn biệt, chỉ có mấy con chó vẫn trung thành theo đuôi ả. Chúng ấy thế mà còn thuỷ chung son sắt hơn một vài người chốn thâm cung.
Đức tiện tì rời cung được hai ngày, trẫm cũng nóng lòng nóng ruột phi ngựa về Sơn Nam. Trẫm đeo chiếc mặt nạ vàng, dùng thân phận khách đến xem bói mà tiến vào phủ của nàng. Cứ ngỡ sẽ có thể khiến nàng không phòng bị mà thoải mái với trẫm hơn, thật không ngờ nàng từ xa đã nhận ra trẫm. Bước chân của nàng chậm lại, bóng dáng bé nhỏ khẽ run lên. Sân lớn phủ đầy những bông hoa gạo đỏ rực, chúng ta mỗi người một góc, nhìn nhau mà nước mắt tuôn rơi. Chúng ta cùng cho nhau một khoảng lặng, rồi cùng tiến về phía nhau với dáng vẻ đầy khách sáo.
– Tại hạ xin mạn phép hỏi Tứ cô nương còn xem vận mệnh không?
Trẫm thắc mắc. Nàng nhẹ nhàng đáp lời:
– Việc xem vận mệnh từ lâu ta đã chuyển giao cho các đồ đệ của mình rồi. Nhưng nếu công tử muốn, ta có thể đặc cách.
– Đa tạ Tứ cô nương.
– Ta đã gả cho người ta rồi, không còn là Tứ cô nương năm xưa nữa.
Có tiếng nói xen lẫn tiếng thở dài. Trẫm chua xót tâm tình:
– Trong tim ta, Tứ cô nương vẫn mãi là Tứ Tứ năm nào.
Khoé mắt nàng rưng rưng, nhưng nàng lại cố tỏ vẻ bình thản hỏi:
– Công tử muốn xem điều gì?
Trẫm thật thà đáp:
– Tại hạ ngu muội làm tổn thương phu nhân, khiến phu nhân phiền lòng ở mãi bên nhà ngoại không chịu hồi phủ. Tại hạ hôm nay đích thân đến đây, muốn nhờ Tứ cô nương gieo cho một quẻ xem bao giờ phu thê mới có thể đoàn viên.
Nàng vậy mà cũng giả bộ gieo quẻ rồi phán bâng quơ:
– Phu nhân của công tử sẽ trở về vào một ngày nắng ấm.
– Cảm phiền Tứ cô nương tiết lộ rõ hơn.
– Vạn sự tuỳ duyên, có những việc chính bản thân ta cũng chưa nhìn thấu.
– Vậy tại hạ nghe theo lời Tứ cô nương, ôm trong mình nỗi nhớ mong, khắc khoải chờ đợi người trở về.
Khoé mắt nàng rưng rưng. Trẫm đành nói:
– Tứ cô nương, bảo trọng.
– Công tử cũng vậy. Ta còn có việc bận không thể tiễn công tử. Mong công tử thứ lỗi.
– Không sao. Vậy tại hạ xin cáo từ.
Lòng trẫm nặng nề như có đá đè. Trước khi ra khỏi cổng, trẫm quay lại tâm sự bâng quơ:
– Tứ cô nương! Uy Long tích phúc vạn kiếp mới rước được Tứ cô nương về nhà. Là Uy Long không tốt nên mới khiến trái tim Tứ cô nương nguội lạnh. Hắn hiện tại đau khổ dằn vặt, hối hận không nguôi. Nếu như Tứ cô nương còn thương Uy Long, nếu như trong một khoảnh khắc nào đó, Tứ cô nương nhớ đến hắn liền thấy trái tim ngập tràn nắng ấm thì tại hạ xin Tứ cô nương hãy cho Uy Long một cơ hội được chữa lành những vết thương lòng của cô nương.
Nước mắt nàng chảy giàn giụa, trẫm ôm theo bóng dáng thân thương cùng nỗi buồn tê tái trở về hoàng cung. Ngày ở Hoàng Đại điện dài tưởng ngàn năm. Đêm ở Tuệ Long điện, thức trắng tới canh năm mà ngỡ như mình đã trải qua vạn kiếp. Trẫm nhớ cái đêm nàng mệt mỏi gục trên người trẫm, tự trách mình sao quá tham lam. Trẫm nhớ giấc ngủ bình yên bên nàng, nhớ buổi sáng sớm nàng dùng đôi môi ngọt ngào đánh thức trẫm. Trẫm còn nhớ cả những lần ngông cuồng, những lời khiển trách phũ phàng khiến trái tim nàng vỡ tan. Đơn Đơn! Trẫm liệu có xứng đáng để được thứ tha? Nàng liệu có hạnh phúc khi nghĩ đến kẻ đã từng thương tổn mình? Chúng ta… liệu có ngày đoàn viên? Giờ Dậu mỗi ngày, trẫm đều đứng trên cổng thành nhìn về Sơn Nam, trong đầu hiện lên bao ký ức tươi đẹp. Mỗi khi có một chiếc kiệu tiến về phía hoàng cung, trái tim trẫm lại khẽ run rẩy. Nhưng rồi, tìm trong muôn vàn nhung nhớ, vẫn chẳng thấy bóng một người thương.
Rằm tháng Tư năm Bính Tý, có dáng ai nhỏ bé liên tục thúc ngựa tiến về nơi trẫm. Nàng chạy lên cổng thành, hân hoan nhào vào lòng trẫm. Trẫm ôm nàng trong lòng mà tưởng như đang ôm giấc mộng của chính mình. Trẫm vỡ oà trong vùng cảm xúc mãnh liệt, những nụ hôn cuồng dại cũng chẳng thể làm vơi đi bao nỗi nhớ mong. Trẫm không nhớ chúng ta đã đi đường nào để về Tuệ Long điện, chỉ biết rằng, khi trẫm đặt nàng lên long sàng, khoé mắt của chúng ta đã cùng đẫm lệ. Nàng nức nở tâm sự:
– Hoàng thượng! Sư phụ nói… những người trúng độc Ngọc Băng hương… nếu như không được truyền nội công… sẽ không thể hồi phục được nhanh như thần thiếp. Hoàng thượng… người… sao lại giấu thần thiếp? Hoàng thượng… thời gian thần thiếp ở Sơn Nam… người vẫn ổn chứ?
Bách Tâm hẳn là một con cáo già, không gì có thể qua được mắt hắn. Trẫm thơm trán nàng, nhẹ nhàng trấn an:
– Trẫm ổn.
Nàng mếu máo tự trách bản thân:
– Hoàng thượng! Thần thiếp sai rồi… là thần thiếp không tốt… thần thiếp đã không biết người vì thần thiếp mà tổn hại long thể… thần thiếp chỉ mải để bụng những chuyện không đâu… thần thiếp…
Trẫm đan đôi môi của chúng ta vào nhau, ngăn nàng nói ra những điều vô nghĩa. Nàng xót trẫm, nước mắt cứ ứa ra. Trẫm hôn lên gò má mỹ nhân. Nước mắt nàng có vị thương nhớ, hoá ra đâu chỉ mình trẫm ôm tương tư? Những mảnh lụa đào lần lượt rơi xuống, nàng ở trong mắt trẫm xinh đẹp rạng ngời như thiếu nữ đôi mươi. Trẫm dịu dàng luồn tay vào nơi dấu yêu, nàng chợt rùng mình, ngọc thể yêu kiều khẽ rướn lên khiến lòng trẫm xốn xang. Trẫm quấn quýt bên nơi thanh xuân ngọc ngà, đôi môi ôm lấy nụ đào nhỏ, từng chút… từng chút… vỗ về yêu thương. Nàng rốt cuộc cũng nở nụ cười hạnh phúc, bàn tay nhỏ nhắn chủ động áp lên gò má trẫm, hơi thở có chút dồn dập xen lẫn giọng nói gấp gáp:
– Hoàng… Hoàng thượng…
– Gọi phu quân.
Trẫm nài nỉ. Nàng mới đầu còn ngang ngược, nhưng nụ đào kia bị giày vò khiến ngọc thể liên tục run lên, đành bất đắc dĩ thoả hiệp:
– Phu quân… làm ơn…
Trẫm mỉm cười giúp nàng lấp đầy nỗi trống trải, nàng giúp trẫm ôm trọn bao nhớ thương. Chúng ta rong ruổi bên nhau từ khi trăng tròn tới lúc bình minh ló rạng. Trẫm không nỡ chợp mắt, quấn chiếc chăn lụa quanh người nàng rồi nhưng vẫn luyến tiếc chẳng muốn buông. Trẫm cứ vậy mà ôm nàng, mải mê ngắm nàng cho thoả những khắc khoải chờ mong. Nàng yên bình ngủ trong vòng tay trẫm, giờ Ngọ mới thức giấc nhưng nàng vẫn chẳng muốn rời long sàng, tíu tít ôm trẫm kể chuyện Sơn Nam. Ánh mắt nàng lộ rõ vẻ tự hào khi nhắc đến các đồ đệ của mình. Suốt mấy tháng trời được Bách Tâm cưng chiều, nàng hạnh phúc khôn xiết. Gương mặt nàng chỉ thoáng buồn khi nhắc đến Niên Ý:
– Thần thiếp cả gan giấu sư phụ báo tin vui cho Niên Ý, không phải vì hết tôn trọng người mà bởi vì quá đỗi xót thương nàng. Khoảng thời gian sư phụ ở ẩn tại Ngô Nông, Niên Ý tưởng sư phụ không còn nên đã nhiều lần nghĩ quẩn định đi theo người. Thật may có ba bà vú ngăn cản nên nàng vẫn sống lay lắt tới bây giờ. Nàng lặn lội từ phủ Thường Tín tới trấn Sơn Nam, chỉ xin được gặp mặt sư phụ một chút cho vơi đi bao nỗi u sầu. Vậy mà sư phụ nhất định không chịu gặp nàng. Người nói bởi vì kiếp này không thể trao cho nàng trái tim trọn vẹn nên kiên quyết không để nàng ôm hi vọng. Người mong nàng sớm được gả cho nam nhân mà trong tim hắn chỉ có duy nhất một mình nàng.
Bách Tâm luôn vậy, hắn không yêu kiểu chiếm hữu. Hắn luôn tính toán điều tốt nhất cho người thương. Chỉ là, đôi khi hắn không nhận ra chưa chắc đối phương sẽ hạnh phúc với những gì mà hắn cho là tốt. Trẫm lo nàng khổ tâm vì chuyện của Bách Tâm và Niên Ý nên cố ý hôn lên nơi mật ngọt. Nàng trìu mến nhìn trẫm, xúc động bảo:
– Uy Long! Cảm tạ chàng, vì cho dù đi qua bao nhiêu thương đau cũng không bỏ lại thần thiếp.
Trẫm xúc động hôn nàng sâu đậm hơn. Từ khi nàng về cung, trẫm không gọi nàng tới Tuệ Long điện thì cũng ghé qua Mẫu Đơn cung, có lẽ đã khiến Thái hậu bất an. Trẫm nghe cung nữ mật báo rằng Thái hậu đã gây sức ép cho nàng về việc sinh thêm con. Thái hậu nói nếu như nàng đã nhận hết ân sủng thì cũng phải gánh luôn trách nhiệm làm cho hậu cung thêm rộn ràng tiếng trẻ thơ. Mặc dù trẫm đã nhiều lần động viên nàng cứ thong thả, nhưng vẫn không thể khiến nàng bớt áp lực. Nàng uống rất nhiều thuốc bổ, còn liên tục cho người về Sơn Nam hỏi các mẹo dễ thụ thai, khiến Bách Tâm sốt ruột gửi Tâm Đức vào cung, trở thành ngự y chăm sóc riêng cho nàng. Rằm tháng Bảy, trẫm và Hoàng hậu Tuyết Mai ở Hoàng Đại điện phát oản tài lộc cho các quan và các phu nhân, khi tới Mẫu Đơn cung thì nàng đã say giấc. Tâm Đức sau khi hành lễ với trẫm và Hoàng hậu thì tiết lộ hắn vừa nhận được thư của sư phụ ở Sơn Nam, có một chuyện mà Bách Tâm nghĩ rằng trẫm nên biết. Trẫm khẽ gật đầu, hắn căng thẳng bẩm báo:
– Khởi bẩm Hoàng thượng, khởi bẩm Hoàng hậu, trước khi mang thai Đại Hoàng tử, Đơn phi từng bị sảy thai.
Trẫm bàng hoàng không nói lên lời. Trong phút chốc, trẫm thấy mắt mình như nhoè đi. Chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả trọn vẹn cảm xúc của trẫm tại thời điểm đó. Trong lòng trẫm có oán hận, có bất lực và có cả giận dữ. Trẫm suýt chút nữa đã làm thương tổn nàng, nhưng rồi, trẫm lại không nỡ xuống tay, chỉ vì sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng. Tất cả, âu cũng tại trẫm. Tại trẫm đã không giữ gìn cho nàng. Tại trẫm đã không thể bảo vệ được nàng. Rốt cuộc còn bao nhiêu nỗi thống khổ giày vò trái tim nhỏ bé kia mà trẫm không hay? Trái tim trẫm nát tươm như bị vạn lưỡi kiếm chém ngang, trẫm rời khỏi Mẫu Đơn cung trong nỗi đau đớn tột cùng.