Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ - Lan Rùa (full) - Chương 61: CHƯƠNG 61. MÃI ÔM THEO MỘT BÓNG HÌNH THUỘC VỀ SƠN NAM
- Trang Chủ
- Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ - Lan Rùa (full)
- Chương 61: CHƯƠNG 61. MÃI ÔM THEO MỘT BÓNG HÌNH THUỘC VỀ SƠN NAM
Đám ngự y quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một câu rằng tình trạng của nàng không đáng lo ngại, nhưng trẫm vẫn thấy bứt rứt khó chịu. Trẫm không an tâm giao nàng cho cung nữ. Trẫm không muốn dùng thân phận quân vương mà ở bên nàng, càng không muốn nàng căn cứ theo chức vị phi tần mà đối đãi với trẫm. Trẫm chỉ đơn giản mong được trở thành một nam nhân bình thường, hết lòng chăm sóc phu nhân đang bệnh.
Năm nay, Kinh Bắc mưa thuận gió hoà, những cánh đồng dâu xanh rì trải dài bạt ngàn, lượng tơ tằm thu hoạch được cũng gấp ba lần năm ngoái. Đầu tháng Chạp, Trấn thủ Kinh Bắc tại Hoàng Đại điện dâng lên một trăm tấm lụa thượng hạng. Trẫm chỉ giữ lại duy nhất một tấm màu trắng, còn lại sai Ngọc Trí đem đến chỗ Thái hậu để người tuỳ ý xử trí. Trẫm đã nhiều lần mường tượng ra dáng vẻ nàng khi khoác trên mình bộ y phục được nghệ nhân may dựa theo tranh vẽ của trẫm, nhưng nàng trong thực tại vẫn thuần khiết hơn gấp vạn lần. Suy cho cùng, nữ nhân ở chốn hậu cung này cũng chỉ có một mình nàng không dùng y phục trắng tinh khôi để che đậy tâm hồn vẩn đục. Trẫm ôm nàng ngồi trên chiếc ghế tựa, ghé tai nàng thủ thỉ tâm tình:
– Đơn Đơn! Sân lớn bên ngoài Tuệ Long điện đã khô cong rồi, nhanh đến mức trẫm tưởng như cơn bão tuyết ngày hôm qua chỉ là giấc mộng của đôi ta. Giá như những tổn thương mà nàng phải chịu đựng cũng chỉ là cơn ác mộng kinh hoàng của trẫm…
– Cành đào ngoài khung cửa sổ đã ra nụ từ trước khi trẫm tới Ngô Nông… nhưng có lẽ do thời tiết còn se se lạnh, đến bây giờ… hoa vẫn chưa nở…
– Trẫm nhớ hồi ở Sơn Nam, cứ đến dịp cuối năm, nàng lại được Bách Tâm sắm cho toàn đồ đỏ, được Phượng Yến búi cho hai chỏm tóc tròn tròn, được Kim Linh và Thảo Tâm dắt đi chợ chơi. Nàng thường kéo trẫm đi theo, mồm năm miệng mười năn nỉ mọi người đừng bỏ Vô Ưu ở nhà, kẻo sư phụ bắt hắn luyện võ, tội nghiệp. Hai má nàng hồng hồng, nàng hay nhoẻn miệng cười thật đáng yêu!
– Nàng rất thích ăn bánh chưng rán kèm dưa hành. Nàng hay chu cái môi nịnh nọt Bách Tâm, khen hắn gói bánh đỉnh nhất Sơn Nam. Cả món hành muối trắng giòn chua chua ngọt ngọt, đầu bếp trong cung e rằng cũng phải gọi hắn là sư phụ. Bách Tâm thường ngày rất nghiêm khắc, nhưng chỉ cần trông thấy nàng, ánh mắt hắn liền ấm áp lạ thường. Trẫm có lẽ từ khi đó đã bắt đầu cảm thấy không vui.
– Cái ông lão hay rao bán kẹo kéo quanh phủ của Bách Tâm thực ra chính là Ngọc Tuệ, hắn tuân lệnh phụ hoàng, cải trang thành lão già về Sơn Nam thăm trẫm. Hắn từng an ủi trẫm rằng Tứ Hoàng tử không cần quá u sầu, chỉ là chút cảm xúc nhất thời thôi. Hắn bảo hồi hắn còn nhỏ, hắn cũng cáu giận khi bị sư huynh giật đồ chơi. Trẫm đã ngây thơ tin tưởng hắn… nhưng rồi… thứ cảm xúc hờn ghen ấy… ngay cả khi trẫm trưởng thành… nó cũng không biến mất…
– Trẫm đã cố gắng vượt qua… tiếc rằng… trẫm đã không thành công. Chỉ cần nàng cười với nam nhân khác… trẫm liền cảm thấy khó chịu… là trẫm ích kỷ… hẹp hòi… tha thứ cho trẫm…
– Đơn Đơn! Nàng mệt sao?
– Vậy nàng nghỉ ngơi đi, trẫm không phiền nàng nữa.
Trẫm thơm nhẹ lên trán nàng, đồng thời nhỏ giọng hạ lệnh cho Ngọc Minh gọi Văn Sơn và Văn Nam tới Tuệ Long điện. Đầu giờ Tuất, Ngọc Minh rón rén bước vào phòng, ghé tai trẫm hỏi dò:
– Hoàng thượng! Người đã muốn dùng bữa tối chưa?
Trẫm nhìn nàng đang say giấc, không đành lòng mà nói:
– Để nàng nghỉ ngơi thêm một chút nữa.
– Dạ.
Trẫm cầm tay nàng đặt lên gò má mình, tự huyễn rằng trẫm vẫn đang được nàng thương yêu. Thời điểm chúng ta ở phủ của Đại tướng quân, không ít lần trẫm ngồi ghế tựa xem sách cổ, nàng nghịch ngợm trèo vào lòng trẫm, tay mân mê gương mặt trẫm, miệng dẻo như kẹo khen trẫm anh tuấn nhất thế gian. Trẫm hay làm bộ lạnh lùng nhưng trong lòng lại như có rừng đào vạn dặm đang nở rộ. Nàng khi đó rất thích ngậm nho trong miệng rồi nhổm người dậy, môi cọ cọ vào môi trẫm, ánh mắt lấp lánh như có ý cười, cánh mũi phập phồng tỏ rõ vẻ hân hoan.
– Tứ Tứ! Đừng quậy.
Trẫm nhắc nhở nhưng nàng vẫn ương ngạnh dùng môi mình cọ qua cọ lại quanh môi trẫm. Trẫm chịu thua hé môi, nàng phấn khích chuyển trái nho qua cho trẫm.
– Tứ Tứ! Nàng chưa bóc vỏ sao?
Như thể chỉ đợi trẫm hỏi câu đó, nàng thích chí cười phá lên. Nàng tinh nghịch hỏi:
– Chát không?
Trẫm càu nhàu:
– Không những chát, mà còn chua loét.
– Vô Ưu! Ngươi ăn quả nho này rồi, sau này ắt sẽ biết trân quý những quả nho vừa ngọt vừa mọng nước. Đàn bà cũng giống như nho vậy, sau này nếu ngươi phản bội ta, ta nguyền rủa cho ngươi gặp phải một cô nương chua ngoa độc địa, để ngươi biết Tứ cô nương ta đây đã từng ngọt ngào với ngươi như thế nào.
– Liên thiên.
Trẫm căm ghét những kẻ phản bội, kể cả nàng chỉ đặt giả tưởng thì vẫn khiến trẫm cáu điên.
– Ta đùa thôi mà! Nom cái mặt ngươi kìa, xị ra như cái bị, ghét ghê!
Nàng chủ động dỗ dành trẫm bằng cách xoa má, nhưng xoa được xíu đã díp mắt ngủ gật luôn trên người trẫm. Thi thoảng nàng ngủ mơ, tay lại vô thức vỗ vỗ má trẫm:
– Vô Ưu! Ngoan! Tứ Tứ không ghẹo ngươi nữa! Ngoan! Đừng giận!
Trẫm bật cười nhìn nàng. Nàng của ngày ấy thật hồn nhiên. Chuyện cũ mà tưởng như mới hôm qua, thoáng chốc Tứ cô nương vô lo vô nghĩ năm xưa đã trở thành phi tần của người ta rồi. Cái người tên Uy Long đó đối xử với Tứ cô nương không tốt sao? Chắc chắn là không tốt rồi! Nếu tốt thì gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia sao có thể man mác nhiều nét ưu phiền đến thế? Nếu Tứ cô nương được hắn tận tâm che chở, ngọc thể cũng sẽ không suy yếu như hiện tại. Tứ cô nương! Uy Long nợ nàng một kiếp vô ưu vô tư!
– Hoàng thượng! Đã muộn lắm rồi, hay là người dùng bữa trước?
Ngọc Trí không cẩn thận như Ngọc Minh, hắn nói hơi to khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Nàng ngơ ngác nhìn qua khung cửa sổ, thấy bầu trời chi chít những vì sao liền sợ hãi nhận tội:
– Hoàng thượng! Thần… thần thiếp vậy mà lại dám ngủ trên người Hoàng thượng… thần thiếp có tội…
Trẫm mỉm cười bế nàng đi qua phòng ăn. Đầu bếp dâng lên một bàn hơn ba chục món đặc sản Sơn Nam, không phải món nào trẫm cũng thích, và nàng luôn chỉ gắp vào bát trẫm những món trẫm ăn được. Hiển nhiên đó không phải là sự trùng hợp. Hoá ra ngay cả trong việc ăn uống nàng cũng âm thầm để tâm tới sở thích của trẫm. Trẫm không cho nàng ngồi ghế riêng, cứ như vậy ôm nàng trong lòng. Nàng chắc hẳn thấy hơi bất tiện, nhưng vẫn nhu mì thuận theo ý trẫm. Trẫm gắp gì, nàng cũng cố ăn hết. Chỉ là, khoảnh khắc nhìn thấy củ hành muối, nàng hơi khựng lại, khoé mắt rưng rưng. Lòng trẫm trĩu nặng, trẫm thở dài bảo:
– Đơn Đơn! Cố gắng ở Tuệ Long điện nốt ngày hai mươi chín để dưỡng sức, rồi sáng sớm ngày ba mươi, trẫm sẽ ân chuẩn cho nàng đem theo Uy Vũ về Sơn Nam. Ngày quay trở lại hoàng cung… trẫm để nàng tự định đoạt.
Ánh mắt nàng ngạc nhiên như thể không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Nhưng rồi, có lẽ nhận ra trẫm không nói đùa, nàng vội vã rời khỏi vòng tay trẫm, cuống quýt dập đầu cảm tạ. Chứng kiến nàng xúc động mạnh như vậy, trẫm mới chua xót nhận ra nàng đã nhớ quê nhiều tới nhường nào và trẫm đã ích kỷ ra sao. Sống mũi trẫm cay xè. Không muốn để nàng thấy bộ dạng thất thố, trẫm cố kiềm chế, đứng dậy hắng giọng bảo:
– Trẫm cần phê duyệt tấu chương. Nàng ăn xong thì nghỉ sớm đi.
– Thần thiếp tuân lệnh.
Trẫm ngồi một mình trong thư phòng hơn hai canh giờ nhưng chỉ phê duyệt tấu chương trong một canh giờ đầu, thời gian còn lại, trong lòng luôn bồn chồn không yên. Nàng chắc còn mệt và còn buồn nhiều. Trẫm sợ nàng thấy trẫm lại gượng gạo khó chịu nên cố đợi thật khuya mới trở về phòng ngủ. Cứ ngỡ nàng đã yên giấc, ai ngờ nàng vẫn ngồi trên long sàng đợi trẫm. Trẫm vừa thấy ngọt, vừa thấy thương. Nàng tiến tới giúp trẫm cởi long bào rồi quỳ xuống tự thú tội:
– Hoàng thượng! Rằm tháng Chạp, người hao tâm tổn sức tổ chức đại tiệc mừng kỷ niệm ngày thành hôn, thần thiếp lẽ ra phải cùng người mặn nồng chia vui. Nhưng thần thiếp phần vì sợ thân thể lạnh lẽo không thể hầu hạ người chu toàn, phần vì sợ để lộ những việc liên quan tới Ngọc Băng hương nên đã không làm tròn bổn phận. Thần thiếp hễ nghĩ đến đêm đó lại thấy hổ thẹn vô cùng. Nếu như Hoàng thượng không chê… đêm nay… thần thiếp xin phép được bù đắp cho người.
Những ngón tay thon thả kia thoăn thoắt rút thắt nơ, chiếc váy lụa rơi xuống đất, yếm trắng mỏng manh không thể che giấu đường cong tuyệt đẹp của mỹ nữ. Trống ngực trẫm đập dồn dập, căn phòng rõ ràng rất rộng rãi thoáng mát, cớ sao trẫm lại thấy bầu không khí xung quanh mình cực kỳ ngột ngạt? Trẫm cố kiềm chế cơn sóng dữ dội đang trào dâng trong lòng, cúi xuống nhặt chiếc váy khoác lên người nàng rồi chậm rãi thắt lại chiếc nơ nhỏ nhắn.
– Đã muộn rồi, nàng nghỉ ngơi sớm đi.
Nàng đối với sự quan tâm của trẫm chỉ lãnh đạm bảo:
– Thần thiếp đã hiểu.
Thái độ của nàng không giống như đã hiểu tâm ý của trẫm. Trẫm cố gắng giải thích:
– Đơn Đơn! Trẫm… chỉ đơn giản là… lo lắng cho nàng.
– Hoàng thượng không cần an ủi Đơn Đơn! Thần thiếp vì đâu lại cho rằng Hoàng thượng sẽ hoà hợp cùng kẻ khiến người thất vọng? Thần thiếp… đã ngu muội rồi.
Trẫm bị mấy lời của nàng bức cho phát hoả, trong lúc nóng giận nhất thời đã tóm lấy nàng quẳng lên long sàng. Hai tay trẫm khoá chặt hai tay nàng, cả người trẫm đè sát lên ngọc thể nhỏ bé, cánh môi liên tục mơn trớn khắp gương mặt đẹp mê hồn. Trẫm hôn nàng cuồng dại, từ đôi môi mọng nước, chiếc cằm thanh tú, chiếc cổ trắng mịn đến bờ vai mảnh khảnh, tất cả đều như độc dược gây nghiện khiến trẫm rơi vào u mê. Ẩn dưới lớp vải mỏng manh kia là nơi trẫm luôn thương nhớ, suýt chút nữa thì trẫm đã tháo luôn chiếc nơ nhỏ… nhưng thật may… trẫm đã kiềm chế được. Trẫm chủ động nằm cách xa nàng, bởi lẽ nếu không như thế, trẫm sợ ngọc thể còn chưa hồi phục hoàn toàn của nàng sẽ bị kiệt quệ trước sự hung bạo của trẫm. Một giọt nước lặng lẽ rơi trên gò má hồng nhuận, giọng nàng đầy bi thương:
– Xem ra nhân cách rẻ rúng của thần thiếp đúng là đã khiến Hoàng thượng kinh tởm… Hoàng thượng đã cố gắng… vậy mà… vẫn không thể…
Trẫm cười gượng. Nàng đâu biết trẫm đã phải nỗ lực như nào để khống chế bản thân. Trẫm sau khi kiểm soát được thứ cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong lòng mới dám nắm tay nàng, khổ sở tâm tình:
– Đơn Đơn! Trong tim trẫm, nàng là thê tử duy nhất, là nữ nhân mà trẫm muốn nắm tay đi trọn kiếp này. Đối với trẫm, đúng sai phải trái chưa từng quan trọng. Miễn nàng hạnh phúc và bình an, những chuyện khác, sao cũng được.
– Thần thiếp cảm tạ Hoàng thượng đã bao dung.
Lời nói của nàng vẫn rất khách sáo, nhưng cử chỉ của nàng thì không hẳn như thế. Khi trẫm cố ý đan đôi tay chúng ta vào nhau, ngón trỏ xinh đẹp kia đã vô thức mân mê mu bàn tay trẫm. Chỉ đơn giản vậy thôi cũng khiến trái tim trẫm thấm đẫm vị ngọt. Trẫm đã có một giấc ngủ bình yên sau nhiều canh giờ căng thẳng.
Ngày hai mươi chín tháng Chạp, trẫm thức giấc vào giờ Thìn, cảm thấy vô cùng khoan khoái. Hỏi ra mới biết đã có nữ nhân dậy sớm chỉ để xoa bóp cho trẫm. Nàng tận tâm là vậy, nhưng lại căn dặn người ở Tuệ Long điện không ai được tiết lộ cho trẫm biết. Thật ngốc! Cho dù là người ở Tuệ Long điện, người ở Mẫu Đơn cung hay người ở Sơn Nam, chỉ cần trẫm muốn, chắc chắn sẽ có cách khiến bọn chúng khai bằng sạch.
Giờ Ngọ, thái giám báo tin Uy Hợp đã về trời. Hắn để lại cho trẫm một bức thư bày tỏ sự hối lỗi vì đã trót đi quá giới hạn với Hoàng hậu của trẫm. Hắn đã từng tưởng rằng Hoà Hợp cũng có tình ý với mình, nàng ấy chỉ là muốn giữ gìn nét thanh cao nên mới giả bộ khó chịu chút thôi, bởi nếu thực sự ghét bỏ hắn, Hoà Hợp đã sai lính tống cổ hắn ra khỏi Phượng Hoàng cung rồi. Mãi đến khi Hoàng hậu rời khỏi nhân thế, cung nữ thân cận của nàng ấy mới tiết lộ cho hắn biết một sự thật kinh hoàng, rằng Hoàng hậu vẫn luôn khinh bỉ hắn, chẳng qua do nàng ấy muốn chiều lòng Thái sư, để phụ thân không đưa người khác lên thay thế vị trí của mình nên mới chấp nhận hầu hạ hắn. Uy Hợp cho rằng Hoàng hậu vì mê đắm trẫm nên mới lựa chọn như vậy. Nàng ấy muốn ở bên trẫm thật lâu. Trẫm nghĩ mãi cũng không sao thấu được đoạn tình cảm đó. Hoàng hậu nếu như đã từng thương, có lẽ là thương người ngồi trên ghế rồng. Thứ Hoàng hậu muốn nắm giữ thật lâu chính là chiếc áo phượng, tuyệt đối không phải là trẫm. Thật tiếc, kẻ si tình không nhìn thấu hồng trần. Trong lòng Uy Hợp, Hoàng hậu vẫn mãi giống như một nàng tiên nữ giáng trần, luôn vì người khác mà chịu thiệt. Sự ra đi của Hoàng hậu đối với hắn chính là cú sốc lớn. Hắn dẫu biết tiên nữ rồi cũng phải quay về trời, nhưng hắn ở chốn trần gian vẫn không thể nào ngừng thương nhớ.
Uy Hợp ôm trong lòng biết bao đau đớn, dằn vặt, và cả cảm giác tội lỗi tột cùng, suốt một thời gian dài ăn không ngon, ngủ không yên, người xác xơ tiều tuỵ. Đám thái giám kể lại rằng ngày hai mươi bảy trời rét đỉnh điểm nhưng hắn vẫn tới nơi Hoàng hậu an nghỉ, khóc lóc mãi đến nửa đêm mới về. Canh ba ngày hai mươi tám, hắn sốt cao, sang hôm nay thì khí lực gần như đã bị rút cạn. Tuy nhiên, Uy Hợp lúc rời khỏi nhân thế thần sắc lại tươi tắn hơn thường ngày. Có vẻ như đi qua bao nỗi bi ai thống khổ, hắn cuối cùng cũng được giải thoát. Trong thư, hắn tâm sự đã đến lúc trả nợ cho Hoàng hậu, còn những gì hắn nợ trẫm, xin hẹn đến kiếp sau. Trẫm mừng cho Hoàng huynh, rốt cuộc hắn đã nhận ra sai lầm, mong hắn không mang tâm ác mà đến kiếp sau.
Mối quan hệ của nàng và Uy Hợp không mấy tốt đẹp, nàng không muốn tiễn đưa hắn cũng chẳng sao. Thế nhưng, nàng lại cứ một mực đòi đi theo trẫm. Nếu người đưa ra quyết định là Bách Tâm, khẳng định nàng ở Tuệ Long điện đến khi hoàn toàn khỏi bệnh. Nhưng mà trẫm… không thể nghiêm khắc với nàng được như hắn. Chỉ cần nàng trưng ra cái vẻ mặt mong mỏi, trẫm liền muốn cưng chiều. Thật may thời tiết đã ấm lên, sức khoẻ của nàng cũng tốt hơn rất nhiều rồi. Trẫm lệnh cho thái giám chuẩn bị kiệu để đưa nàng theo. Thái hậu gặp nàng liền quở trách:
– Đi lại trong cung thôi mà cũng cần kiệu lớn hai mươi tư người khiêng, Đơn phi quả thật quá phô trương. Ngươi vẫn là không biết noi gương Hoàng hậu Hoà Hợp, một đời tằn tiện chắt chiu vì hậu cung.
– Thần thiếp thấp hèn, thật không thể sánh với Hoàng hậu Hoà Hợp, mong Thái hậu thứ tội.
Nàng lễ phép nói. Trẫm cáu gắt lên tiếng:
– Là trẫm sợ lạnh nên mới dùng kiệu lớn mà đến đây, Đơn phi chỉ ngồi ké thôi. Thái hậu thấy trẫm phung phí sao?
Thái hậu xuống nước bảo:
– Sức khoẻ của Hoàng thượng là trên hết.
Thái thượng hoàng không có tâm trạng để ý tiểu tiết, người chỉ hỏi bâng quơ:
– Nếu như năm xưa ta không đưa Uy Hợp lên làm Thái tử, liệu hắn có bớt ngông cuồng? Kết cục của hắn… phải chăng sẽ bớt bi thương?
Dung Thái phi nhỏ nhẹ an ủi:
– Ngôi vị Thái tử đã từng đem đến cho Uy Hợp rất nhiều đặc quyền nhưng hắn kém cỏi không biết tận dụng lợi thế, trong bụng toàn ủ mưu bẩn nhằm hạ bệ người khác thì muôn đời nát. Kết cục của hắn là do hắn tự chuốc lấy, không liên quan gì đến Thái thượng hoàng cả.
Thái hậu chẹp miệng cảm thán:
– Uy Hợp! Kiếp sau nếu đầu óc ngươi vẫn đần độn, mẫu hậu xin ngươi cứ an phận mà sống, đừng nhăm nhe tính kế hại ai cả. Bởi vì một thằng ngu cầm trong tay một gáo nước bẩn, nó cũng chẳng đủ khôn để biết nên hắt nước vào đâu, có khi chưa kịp làm bẩn ai đã khiến thiên hạ tránh xa mình vì mùi hôi thối…
– Bẩm Thái thượng hoàng, thần thiếp cảm thấy Thái hậu nói như vậy có phần chưa chính xác. Bất kể kẻ ngu hay người khôn thì đều phải giữ tâm mình lương thiện.
– Ta còn chưa nói xong, Dung muội đã nhảy vào miệng ta ngồi rồi thì làm sao mà chính xác được.
Thái hậu và Dung Thái phi tranh cãi nảy lửa. Thái thượng hoàng mặc kệ nên trẫm cũng chẳng buồn xen vào. Tuy Thái thượng hoàng đích thân chủ trì buổi lễ tiễn đưa Uy Hợp, nhưng do hắn đã gây ra nhiều chuyện ngang trái nên người không cho phép buổi lễ kéo dài quá hai canh giờ, các nghi thức phải tối giản như cách hoàng cung tiễn đưa một thái giám thông thường. Đơn phi của trẫm trầm tư suốt cả buổi chiều, mãi đến khi đi ngang qua Phượng Hoàng cung, nàng mới vô thức lẩm bẩm:
– Hợp tỷ! Chí ít cho đến khoảnh khắc cuối cùng… vẫn có một nam nhân mà ở trong mắt hắn, tỷ chính là nữ nhân thuần khiết nhất thế gian. Điều mà trong kiếp này… muội vĩnh viễn không có được…
Nàng ở ngay bên cạnh trẫm nhưng sao đôi lúc trẫm tưởng như nàng đang ở một phương trời ưu tư nào đó? Trẫm gọi nhỏ nàng chẳng nghe rõ, trẫm gọi lớn hơn một chút thì nàng giật bắn mình. Giờ Tuất, Uy Vũ ghé qua Tuệ Long điện, tâm trạng nàng phấn chấn hơn hẳn. Trẫm để ý thấy nàng dẫu buồn đến mấy thì ở trước mặt con vẫn luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ. Ba chúng ta ngồi cùng một mâm nhưng nàng và hắn dường như quên mất sự hiện diện của trẫm. Hai người háo hức bàn về chuyến đi ngày mai. Trẫm đã đợi một trong hai rủ rê trẫm đi cùng, nhưng rốt cuộc lại không có ai mở lời. Trẫm gượng cười, lặng lẽ nốc cạn chén rượu cho vơi đi nỗi sầu đơn côi.
Giờ Mão ngày ba mươi tháng Chạp, nàng dặn dò Ngọc Minh đừng đánh thức trẫm. Nàng đâu hay trẫm cả đêm không thể chợp mắt, trẫm chỉ làm ra vẻ đang say giấc để trốn chạy thời khắc chia ly mà thôi. Nàng và Uy Vũ rời cung được hai canh giờ thì Bách Tâm tới Tuệ Long điện. Năm xưa, mũi tên của Thái thượng hoàng không có độc, người cũng chỉ bắn vào vai Bách Tâm để cảnh cáo. Hắn sau khi biết mình mắc bẫy kẻ gian, nghi oan cho Thái thượng hoàng thì vô cùng hổ thẹn. Hắn sợ sai lầm của bản thân sẽ trở thành nỗi nhục của nàng nên một mực xin được ban rượu độc. Hắn cho rằng nếu hắn chết, chí ít người ta còn thương xót nàng mới mất sư phụ mà bớt đàm tiếu. Trẫm quyết định cho hắn một sự lựa chọn khác:
– Ngô Nông đã toang trong tay Thái sư rồi. Trẫm điều bao nhiêu hiền tài tới Ngô Nông đều bị hắn âm thầm khử sạch. Lần này, trẫm sẽ vờ như không can thiệp, để Thái thượng hoàng trao Ngô Nông cho Ngũ Thân vương và Lục Thân vương quản lý, đồng thời cho Đức Đạt đi theo phò tá hai vị thân vương. Hiển nhiên, hắn chỉ là bù nhìn che mắt thiên hạ, ngươi mới chính là thanh kiếm thực sự của trẫm. Ngươi giúp trẫm vực dậy Ngô Nông, trẫm giúp ngươi tạo cái chết giả.
– Bách Tâm tuân lệnh.
– Về sự ra đi của ngươi… không cần giấu nàng quá lâu.
– Bẩm Hoàng thượng, nàng mới chính là người thảo dân không muốn gặp lại nhất. Thảo dân nuôi nàng từ nhỏ, được nàng coi như người thân, thảo dân có phúc mà không biết hưởng, ích kỷ trông mong vào thứ tình cảm sai trái, thật đáng hổ thẹn!
– Cảm xúc là thứ khó nói, ngươi đừng tự trách mình.
– Cảm xúc đúng là thứ khó nói, nhưng năm ấy, nếu thảo dân biết giữ chừng mực thì đã không cầu thân nàng, doạ nàng hoảng loạn bỏ trốn. Nếu thảo dân để cho nàng tự lựa chọn con đường của mình, không giở trò tiểu nhân ngăn cản nàng vào cung thì có lẽ đã không gây ra nhiều đau thương đến vậy. Thảo dân mỗi khi nghĩ đến nàng đều thấy cắn rứt lương tâm. Kiếp này, nếu có thể… thảo dân mong nàng không phải dính dáng tới thảo dân nữa.
Mãi đến bây giờ, trẫm mới nhận ra Bách Tâm đã không hoàn toàn thật lòng. Trẫm nghiêm túc hỏi hắn:
– Năm xưa, ngươi lựa chọn biến mất, phải chăng còn do sợ sự tồn tại của mình sẽ khiến trẫm nghi kị? Ngươi hẳn lo lắng trẫm sẽ biến ngươi thành điểm yếu của nàng?
Bách Tâm im lặng như một cách ngầm thừa nhận.
– Ngươi vì lo lắng cho tương lai của nàng mà bất chấp trở thành kẻ tiểu nhân. Trẫm từng phẫn nộ trước hành vi của ngươi… nhưng rồi thực tế lại cho thấy mọi việc đúng như ngươi dự liệu… trẫm cho dù đứng ở vị trí cao nhất cũng không thể bảo vệ được nàng. Những chuyện ngang trái âu cũng do trẫm mà ra.
– Hoàng thượng! Người chớ nói vậy. Từ đầu đến cuối đều là lỗi của thảo dân, người sai trong câu chuyện của chúng ta cũng chỉ có duy nhất một mình thảo dân.
– Chuyện đã qua rồi, bi thương nàng cũng ôm trọn rồi, chúng ta ở đây tranh luận xem ai nhiều lỗi hơn liệu có ích gì? Ngươi có nhiều tai mắt ở trong cung, hẳn cũng biết nàng đã mang theo Uy Vũ về Sơn Nam.
– Vẫn là không qua mắt được Hoàng thượng.
– Ngươi về Sơn Nam gặp nàng đi!
Bách Tâm có vẻ chần chừ, trẫm hỏi thẳng:
– Ngươi vì đâu đang yên ổn ở Ngô Nông lại tức tốc phi ngựa trở về kinh thành? Chẳng phải do nghe tin nàng không khoẻ hay sao?
– Thảo dân hổ thẹn không dám chối cãi.
– Bây giờ thì trẫm đã hiểu, ngươi chính là quê hương của nàng. Con người một khi mất đi quê hương sẽ giống như đánh mất một phần linh hồn. Bách Tâm! Không ai có thể chăm sóc nàng tốt hơn ngươi. Gặp nàng đi, đây là mệnh lệnh!
Đôi mắt Bách Tâm đỏ hoe, mãi một lúc sau hắn mới nghẹn ngào nói:
– Thảo dân tuân lệnh.
Do không muốn gây chú ý, trẫm và Bách Tâm đã rời hoàng cung bằng chiếc xe ngựa tối giản nhất. Xe dừng trước phủ của nàng khi trời đã về khuya. Đèn lồng treo trên tường cái to cái nhỏ, màu sắc lộn xộn không theo một trật tự nào cả, nhưng nom rất vui mắt. Bách Tâm hành lễ với trẫm rồi run rẩy đi vào bên trong. Trẫm vén rèm xe, sống mũi cay cay khi thấy bóng dáng người thương. Nàng như bị vỡ oà, khóc khóc mếu mếu nhưng vẫn không quên trách móc Bách Tâm đủ điều. Uy Vũ ôm chân hắn cười giòn giã, cái giọng con nít rõ hứng khởi:
– Cục cưng! Cục cưng của Vũ! Cục cưng đen đi nhiều quá nha! Nhưng không sao, trong mắt Vũ, cục cưng vẫn anh tuấn số một thiên hạ!
Trẫm có chút chạnh lòng, Uy Vũ ở bên trẫm luôn giữ lễ nghi, chưa từng tỏ ra thân thiết như vậy. Nàng hiện tại cũng thế, đã lâu lắm rồi nàng không còn gào thét ăn vạ trẫm nữa. Đám đồ đệ của nàng mồm năm miệng mười khuyên nhủ sư phụ nên tem tém lại. Bách Tâm khẽ lắc đầu, ra điều không sao cả. Hắn bị nàng mắng mỏ, bị Uy Vũ đu bám, khoé mắt đỏ hoe nhưng miệng lại rõ nét cười. Hắn mang phong thái trầm tĩnh, an ổn, thật giống như một cây đại thụ vững chãi có thể che bóng mát cho cả vạn đồ đệ ở Sơn Nam. Cành đào đầu ngõ sum sê không uốn tỉa cầu kỳ, khoảng sân nhỏ xếp vài ba chiếc thúng tre đựng đầy gạo nếp và đỗ xanh, cối đá cũ mèm vẫn được tận dụng để giã giò, cảnh vật sơ sài nhưng chẳng thể khiến tình người bớt đậm sâu.
– Ngọc Minh! Hồi cung!
Trẫm thở dài hạ lệnh. Chiếc xe ngựa dần lăn bánh, Sơn Nam đêm ba mươi Tết ngập tràn trong sắc đèn lồng rực rỡ. Lũ trẻ cầm trên tay những que pháo bông, túm năm tụm ba một góc tranh luận xem pháo của ai sáng nhất. Bếp lửa hồng bập bùng ôm lấy nồi bánh chưng nghi ngút khói, người già vừa nhai trầu tỏm tẻm vừa tám chuyện mùa màng. Bên hồ Ưu Tư, liễu rủ điệu đà như dáng thiếu nữ e thẹn trao khăn uyên ương cho người trong mộng, hứa hẹn ra Giêng một đám hỏi tưng bừng. Trong khu chợ hoa, có đôi vợ chồng trung niên dọn hàng muộn, cầm trên tay xâu tiền xu toàn đồng lẻ nhưng vẫn hí hửng cảm thán Tết này vậy mà cũng có đồng ra đồng vào. Sơn Nam khắp nơi đông đúc rộn ràng, chỉ có lòng trẫm vắng vẻ đìu hiu mãi ôm theo một bóng hình thuộc về Sơn Nam.